💋Chương 48: Cha mẹ (2)💋
Edit: Na
Mấy ngày trước Lý Mông và Ban Ấu An đã nói rõ với nhau về chuyện con cái hết cả rồi.
Khi đó Lý Mông lướt điện thoại lướt đến ảnh con của bạn học, lúc đó Ban Ấu An nhìn thấy liền nói đến chuyện mà đám bạn học cũ đã nói.
"Cho nên... Em không nghĩ mình sẽ sinh con." Ban Ấu An nói, "Lý Mông, em rất sợ. Cái gì cũng sợ, sợ đau, sợ mệt, còn sợ nuôi con không tốt."
"Ừ, vậy thì không sinh." Lý Mông gật đầu.
"Lúc trước không phải anh rất chờ mong sao?"
"Có em là đủ rồi." Lý Mông đem cô ôm vào trong ngực, "Trước kia là anh sai, anh sợ em sẽ bỏ anh nên anh đã nghĩ chỉ cần có con em sẽ không rời xa anh."
Ban Ấu An đem mặt vùi vào trong ngực anh, rầu rĩ nói: "Lý Mông, suy nghĩ của anh có chút cẩu huyết quá đấy, nó giống như cái gì mà không có được trái tim em thì anh sẽ trói chặt con người em lại...Anh có chắc là chưa từng xem qua tiểu thuyết ngôn tình không?"
Lý Mông đánh mông cô, nghiến răng nghiến lợi: "Anh với em không phải là kẻ tám lạng người nửa cân hả? Em cũng đã viết sẵn cho anh bộ cẩu huyết đấy, quên rồi hả?"
Ban Ấu An cầu xin tha cho mình: "Này này, đừng nói mấy này nữa không thì em sẽ xấu hổ lắm." Cô ôm lấy eo người đàn ông này, "Vậy thì không sinh con, quá tốt."
"Ừ." Lý Mông nói, "Anh cũng giống như em vậy An An, anh cũng sợ mình không nuôi con tốt. Chúng ta chưa đủ tư cách để làm cha mẹ."
Ban Ấu An hiểu ý của anh. Lý Mông là đứa trẻ chưa từng được hạnh phúc thì sao có thể biết cách làm cho con mình hạnh phúc chứ?
Ban Ấu An cũng như thế.
Thật ra, cô rất sợ đứa con sẽ trở thành sợi dây buộc chặt cô lại.
Không có con đối với hai người mà nó đó là chuyện tốt, nếu trong tương lai bọn họ tách ra thì hai người cũng sẽ không bởi vì có đứa con mà tiếp tục miễn cưỡng sống với nhau.
Ban Ấu An làm người nhát gan trong mấy năm nay, mọi thứ đều phải thật cẩn thận.《@rainbowdangyeu》
Cô tin tưởng hiện giờ Lý Mông yêu cô nhưng cô không tin vào thời gian.
Cho nên tốt nhất cô nên duy trì tình trạng như vậy.
Ban Ấu An không nói ra nhưng cô biết Lý Mông hiểu được suy nghĩ này của cô.
Còn rào cản của cha mẹ bên này rất khó.
Một bữa cơm trưa khá hài hòa.
Ban Bảo Minh không hề nhắc tới chuyện sinh con. Trịnh Uyển đại khái là đã biết nên biểu tình nhàn nhạt, khi nói chuyện thì luôn thất thần.
Ban Ấu An cùng Lý Mông cố gắng tránh đi đề tài con cái cùng bọn họ nói chuyện với nhau.
Sau khi dọn bàn ăn xong, Trịnh Uyển đối Ban Ấu An nói: "Tới phòng mẹ một chút."
Cha và mẹ đã chia phòng ngủ khi Ban Ấu An bắt đầu vào đại học, hai người mỗi người một phòng, trừ bỏ kêu ra ăn cơm thì không nói với nhau một câu.
Trịnh Uyển vẫn ngủ phòng đó, chỉ có Ban Bảo Minh dọn đến phòng cho khách.
Ban Ấu An rất ít đi đến phòng cha mẹ, năm tuổi cô đã ngủ một mình, đây là phòng ngủ lớn nhất nhưng đối với cô mà nói đây là loại cảm xúc không thể giải thích được.
"Lúc trước mẹ vứt đi rất nhiều đồ." Trịnh Uyển nói, "Trước khi kết hôn con có mặc áo nó một lần duy nhất, sau lại dẹp đi không hề mặc lại nữa." Bà lấy từ tủ quần áo khoác âu phục đặt ở trên giường.
Ban Ấu An chờ Trịnh Uyển nói xong lại thấy Trịnh Uyển lấy từ tủ quần áo ra một bộ đồ.
"Đều là đồ khi còn nhỏ con đã mặc, khi đó con chỉ mới một hai tuổi." Trịnh Uyển nói, "Đứa bé mới sinh ra không thể mặc quần áo mới, chỉ nên mặc đồ cũ như vậy da mới không bị cọ đau. Mấy quần áo này, từ sau khi con kết hôn rồi mỗi năm mẹ đều lấy ra giặt sạch rồi đem phơi, nó rất sạch sẽ."
"...Đúng vậy." Ban Ấu An sờ lên những bộ đồ, vải rất mềm.
"Mẹ biết con nghĩ gì." Trịnh Uyển nhìn về phía nàng, "Cho nên những đồ này cũng không còn dùng được nữa."
Ban Ấu An đối diện với ánh mắt của bà, ánh mắt ấy không hề hung dữ doạ người, mẹ cô có vẻ không làm ẫm ĩ mà đã chấp nhận quyết định của cô rồi. Ban Ấu An bỗng nhiên cảm thấy khổ sở không thể nào diễn tả được, giống như khi còn bé vậy.
"Khi còn nhỏ con rất ngoan." Trịnh Uyển nói, "Trước kia mẹ cảm thấy con còn nhỏ, cái gì cũng không nói với con nhưng con lại rất thông minh An An. Cái gì con cũng ghi nhớ trong lòng."
Trịnh Uyển đem những bộ quần áo đó cất lại vào tủ quần áo: "Sau khi con kết hôn với Tiểu Lý con không trở về nhà nữa, mẹ nhớ con nhưng khi con trở về thì mẹ lại không dám nhìn kỹ con. Mẹ sợ con ở chung với thằng bé sẽ không được, sợ con lúc nào cũng phải chịu đựng. Hồi còn nhỏ con đã như vậy, cho nên khi con trưởng thành mẹ muốn con sống vui vẻ, mẹ đem tất cả an bài chu đáo cho con, sau khi tìm được Tiểu Lý mẹ còn cảm thấy con sẽ bị ủy khuất khi kết hôn với thằng bé nữa. Con nói xem, sao mẹ lại tính toán nhiều đến thế này chứ?"
Ban Ấu An im lặng.
"Bất quá, con không giống mẹ An An, con có nhiều chủ kiến hơn mẹ." Trịnh Uyển thở dài, "Mẹ có thể nhìn ra được, con đã thay đổi rất nhiều. Con và Tiểu Lý... mẹ thấy con sẽ sống tốt hơn mẹ."
Ban Ấu An nhớ tới ngày cô kết hôn, mẹ cũng nói qua câu này: "Con nhất định phải sống tốt hơn mẹ."
"Có mấy lời, mẹ không biết nói thế nào." Trịnh Uyển sờ bả vai và cánh tay cô, "Mẹ đã khiến cho con cái gì cũng phải giấu trong lòng bao năm nay, bây giờ mẹ không thể để con cứ chịu đựng mãi như thế được."《@rainbowdangyeu》
Kỹ năng diễn xuất bị nhìn thấu, mẹ lại nói lời mang theo áy náy này làm cho trái tim Ban Ấu An dường như trống rỗng.
Cô dụi dụi mắt, nhưng cũng không thể ngăn những giọt nước mắt đang chảy xuống.
_________________________
Nhấn 🌟 ủng hộ mình nèo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro