💋Chương 39: Ở chung (5)
Edit: Na
Không chỉ có Dương Nhất Thiến, mà cả Lý Mông cũng chuẩn bị để đi gặp bạn bè cũ.
Khi còn học cấp 3, Lý Mông tuy không phải lớp trưởng nhưng cũng là thành viên của hội thể dục cho nên anh là người rất được tin cậy. Lần tụ họp này, giáo viên chủ nhiệm giao cho anh và lớp trưởng phụ trách.
Vị giáo viên chủ nhiệm này chỉ mới vừa tốt nghiệp mấy năm đã dạy lớp Lý Mông, nên cả lớp coi giáo viên này như anh trai. Chủ nhiệm anh tên là Trương Duệ, người này Lý Mông rất thích cho nên Lý Mông đã kêu hắn là anh Duệ. Kết quả điểm thi đại học Trương Duệ là người đầu tiên mà Lý Mông thông báo.
"Em không biết đâu An An, lúc ấy anh Duệ đánh cược với anh rằng nếu anh thi đậu thì anh ấy sẽ tỏ tình với cô giáo lịch sử." Lý Mông một bên nấu cơm một bên nói chuyện phiếm với Ấu An, "Em đoán xem sau khi anh nói kết quả xong anh ấy nói gì? Anh ấy nói đã sớm đem giáo viên lịch sử kia nắm chặt trong tay rồi, lúc đó chỉ trêu chọc anh thôi."
Ban Ấu An ở một bên vừa làm xong món trứng xào cà chua đang lấy đũa gắp một miếng bỏ vào miệng nhai: "Chờ đã, giáo viên lịch sử trong miệng của anh có phải là giáo viên lịch sử của lớp em không? Cô ấy cùng với giáo viên chủ nhiệm học kỳ sau của anh ở bên nhau?"
"Đúng vậy, bất quá việc này sau này anh mới biết."
"Kỳ lạ, sao Thi Thải không nói cho em biết nhỉ?"《@rainbowdangyeu》
Lý Mông xoay lưng, Ban Ấu An chạy nhanh đến nói: "Ách, em với Thi Thải chỉ là hay bát quái xíu thôi."
Lý Mông liếc cô một cái không nói gì, Ban Ấu An cúi đầu giả bộ làm con rùa rụt cổ đem tô canh cuối cùng bưng lên, Lý Mông lúc này mới mở miệng: "Được rồi, ăn cơm thôi."
Ban Ấu An một bên ăn một bên lén nhìn anh.
Lý Mông làm bộ không biết.
Ban Ấu An cắn cắn chiếc đũa: "Vừa rồi em nhắc tới Thi Thải... Lý Mông, em không có ý gì khác đâu, chính là tự nhiên mà nghĩ đến cô ấy thôi. Dù sao trước kia hai người cũng là một đôi..."
Lý Mông cho gắp đồ ăn cho cô: "Ăn nhanh đi."
Ban Ấu An nói thầm: "Nó ngăn được miệng em chứ không ngăn được trái tim em đâu."
Lý Mông lại gắp đồ ăn cho cô.
"Ăn không nổi ăn không nổi." Ban Ấu An vội vàng bảo vệ cái chén của mình, "Bảo bối, anh gắp nhiều quá." Cô nhìn kỹ biểu tình của anh, lại nói: "Giận hả?"
Lý Mông nghẹn nghẹn, nói: "Anh giận thì có ích lợi gì, vợ của anh không phải là người không tim không phổi."
Ban Ấu An thở dài: "Đàn ông các anh thật khó hiểu. Để ý tới bạn gái cũ thì anh lại tức giận nói em nghĩ bậy bạ. Không để ý thì anh nói em không quan tâm anh, nói em vô tâm".
Lý Mông há miệng thở dốc, chưa kịp nói ra câu nào Ban Ấu An thừa thắng xông lên: "Còn nữa, Thi Thải xinh đẹp như vậy ai mà không thích chứ."
Lý Mông đối với sự ngụy biện này của cô hoàn toàn không còn cách nào phản bác lại được.
"An An, em đem miệng ngậm lại đi." Lý Mông chống cái trán, "Anh nghe mà đau đầu quá."
Ban Ấu An buồn bực: "Là anh kêu em có chuyện gì thì phải nói ra hiện tại nói thì anh không muốn nghe. Đừng nói là anh thấy em thay đổi biến thành cô vợ xinh đẹp yếu đuối cái anh đổi ý nhé?"
Lý Mông giương mắt, nghi hoặc nói: "Em vẫn luôn cảm thấy chính mình là... cô vợ xinh đẹp yếu đuối?"
"Anh đây là nghi ngờ kỹ năng diễn của em?" Ban Ấu An cảnh giác.
"Cô vợ xinh đẹp còn có thể." Lý Mông lắc đầu, "Nhưng mà An An, cái gì mà yếu cái gì mà đuối chứ? Hai chữ này căn bản không phải em."
"..."
Ban Ấu An nhớ tới lịch sử xem ảnh sắc tình bị anh phát hiện, thẹn quá thành giận: "Em không phải cô vợ xinh đẹp yếu đuối thì là cái gì?"
Lý Mông nghĩ nghĩ: "Barbie kim cương*?"
[*Barbie kim cương: ám chỉ một người phụ nữ có giống như Barbie và có thân hình rất vạm vỡ (sáu múi, cơ bắp)]
Ban Ấu An bị đả kích lớn, nghẹn lại quyết định chiến tranh lạnh với Lý Mông 10 tiếng.
Kết quả chiến tranh lạnh chưa được nửa tiếng, Lý Mông đã tới phiền cô.
"Vợ, em cảm thấy anh mặc bộ này đẹp hay là bộ này đẹp?" Lý Mông cầm hai bộ quần áo ở trước mặt Ban Ấu An khua tay múa chân.
Ban Ấu An nhìn nửa ngày, do dự nói: "Hai bộ này có khác gì nhau đâu?"
Lý Mông cho cô xem chi tiết trên hai bộ quần áo: "Em xem, cổ áo với cổ tay áo không giống nhau."
"Không phải đều là sơ mi trắng sao?" Ban Ấu An tùy tiện chỉ một bộ, "Mặc cái này đi."
Lý Mông để quần áo xuống, buồn bã nói: "Vợ, trước đây em không phải là người như vậy. Trước kia em sẽ kêu anh đi mặc thử cho em nhìn sau đó em sẽ đánh giá."
Trước kia Ban Ấu An rất cố gắng để diễn vai cô vợ ngọt ngào mỏng manh, mỗi ngày đều khen Lý Mông lớn lên đẹp trai, còn hay làm ra bộ dáng ngây ngô si mê Lý Mông.
Ban Ấu An chột dạ: "Vậy anh mặc đi, em sẽ xem kỹ nhé?"
Lý Mông không trả lời.
Ban Ấu An chắp tay trước ngực: "Em sai rồi, anh cho em thêm một cơ hội nữa đi."
Lý Mông bị cô chọc cho cười lên, anh tiến lên bóp mặt cô, khó chịu nói: "Em sai rồi, vậy lần sau còn dám nữa không?"
Ban Ấu An lấy lòng cười cười, ôm lấy Lý Mông ở trên người anh cọ cọ: "Dù sao thì anh mặc gì cũng đẹp mà, anh tha thứ cho em đi."《@rainbowdangyeu》
Ban Ấu An làm nũng khiến cho Lý Mông không còn cách nào khác nữa.
Lý Mông nhìn Ban Ấu An tập trung vào TV hoàn toàn đem anh ném ra sau, anh chỉ có thể tự an ủi mình:Tuy rằng vợ anh đã không còn giả bộ yêu anh như trước nữa, nhưng đổi lại anh được một cô vợ đáng yêu như vậy đối với anh mà nói không thiệt gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro