Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

💋Chương 37: Ở chung (3)💋

Edit: Na

Khi Lý Mông ra, Ban Ấu An đã nấu đồ ăn xong.

Lý Mông thấy tâm tình cô sung sướng, nhéo mông cô: "Em cố ý hả?"

Ban Ấu An hất tay anh ra: "Hừ, anh nên suy ngẫm lại bản thân đi. Nhược điểm của anh quá rõ, bạn học Tiểu Lý."

Lý Mông nhướng mày: "Nhược điểm anh là gì, em nói xem."

"Anh cất giấu trái tim thiếu nữ dưới những cơ bắp săn chắc của mình."

Lý Mông nghẹn lại: "..."

Ban Ấu An ngồi vào bàn ăn, nói: "Em biết anh thích kịch bản đơn thuần muội tao*. Được rồi, ăn cơm thôi."

[* Muộn Tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường]

Lý Mông nói sang chuyện khác: "Khụ, anh không có bắn sớm."

Ban Ấu An gật đầu: "Ừm ừm mau ăn đi."

"Thật đó." Lý Mông ủy khuất.

Ban Ấu An buông chiếc đũa ra, nhìn anh: "Bạn học Tiểu Lý, à không phải, ông Lý chúng ta có thể đừng thảo luận vấn đề này trong lúc ăn cơm được không?"

"Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông đấy." Lý Mông vội la lên, "Dù sao thì anh cũng không có bắn sớm, ông xã của em còn chưa tới 30 tuổi."

"Em hiểu, ông Lý đây sẽ bắn sớm khi 30 tuổi. À hai năm nữa anh 30 rồi."

Lý Mông: "..."

Ban Ấu An thấy bộ dạng anh không nói nên lời liền buông chiếc đũa xuống, tay chống ở trên bàn cơm cười đến bàn ăn run theo.

Lý Mông buồn bực, đem cái đùi gà cuối cùng gắp cho cô: "Buồn cười lắm hả?"

Ban Ấu An cười to hơn nữa.

Một lát sau, Ban Ấu An mới bình tĩnh lại, còn Lý Mông tức giận đến ăn hết nửa chén cơm.《@rainbowdangyeu

Ban Ấu An cắn cái đùi gà, nhớ tới gì đó liền hỏi anh: "Vừa rồi mẹ em điện nói gì vậy?"

"Hình như chuyện người thân thích của cha em." Lý Mông nhún vai, "Bà còn nói muốn em cuối tuần này trở về một chuyến"

Ban Ấu An lắc đầu: "Tuần sau đi, thứ bảy này trường học cũ làm kỷ niệm thành lập trường rồi. Anh có trở về trường không?"

"Sao vậy, lúc này mới nhớ mang anh đi hả?" Lý Mông nâng cằm lên, "Còn tưởng em đã quên rồi."

"Mang, nhất định em phải mang ông Lý nhà chúng ta đi chứ." Ban Ấu An lập tức nói.

"Vậy còn được." Lý Mông cảm thấy mỹ mãn gật đầu.

Ban Ấu An gặm đùi gà, vô thức cười rộ lên.

Khi Ban Ấu An lướt điện thoại trước khi ngủ mới phát hiện Lý Mông không biết đã đăng lên vòng bạn bè khi nào, quả nhiên là đăng ảnh chụp bị ghép.

Trong ảnh bên trái là Lý Mông mặc áo lông vũ màu đen, mang mũ len, khăn quàng cổ, bao tay, cái mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng, đôi mắt nheo lại. Bên phải là Ban Ấu An chu miệng giả bộ đáng yêu, chụp từ trên cao xuống.

Lý Mông ghi cap: Đúng là trời sinh một đôi.

Ban Ấu An nhìn một lúc lâu.

Lý Mông thò qua, chỉ chỉ ảnh chụp: "An An, bây giờ sao em không chu miệng?"

Ban Ấu An lập tức che miệng anh lại: "Em xin anh đừng nói nữa."

Lý Mông càng muốn nói: "Em lại chu một cái cho anh xem đi, anh chưa thấy ai chu miệng cả. An An, em có đang nghe không?"

Ban Ấu An đem người vùi vào trong chăn giả chết.

Lý Mông chui vào trong chăn chọt ngứa cô, Ban Ấu An sợ ngứa cười đến thở hổn hển cầu anh tha.

"Không được, em còn chưa nói với anh tại sao em không thích anh đăng lên vòng bạn bè vậy, em mau nói đi!" Lý Mông giả vờ hung dữ nói.

Sao nhớ kỹ vậy chứ, Ban Ấu An âm thầm mắng, chờ cười đến mệt mỏi mới nói: "Em nói em nói, anh buông em ra đi."

Lý Mông dừng tay, Ban Ấu An sửa lại bộ đồ ngủ bị lộn xộn trên người lại, chần chờ nói: "Chính là... Nghĩ đến chuyện hồi trước anh từng có bạn gái. Còn có... em không xinh đẹp như Thi Thải, liền, ai ya không nói nữa, lúc đó em giả tạo quá anh mau quên nó đi."

Ban Ấu An che mặt, nghĩ thầm yêu đương quả thật là chuyện cô không thể làm được.

Lý Mông tới kéo tay cô xuống hôn một cái lên mặt cô.

Ban Ấu An bị dọa cho nhảy dựng, tim đập mạnh, nói: "Anh... Làm gì vậy..."

"Muốn hôn em." Lý Mông không được tự nhiên lắm mà gãi gãi đầu, "An An anh cảm thấy chúng ta bây giờ giống như hồi mới kết hôn, giống như mỗi ngày đều uống rượu cao."

Ban Ấu An biết anh muốn nói cái gì, cả người lại bắt đầu nóng lên: "Đã biết." Cô tắt đèn bàn, che giấu đi sự ngượng ngùng của mình, "Ngủ đi."

Lý Mông đi vào giấc ngủ rất mau, nghe tiếng anh hít thở Ban Ấu An nhắm mắt một hồi lâu lại ngủ không được.《@rainbowdangyeu

Kỳ thật, loại cảm giác này cũng không tệ.

Lịch sử của anh tuy rằng thảm đến không dám nhìn, nhưng cách thể hiện tình cảm của Lý Mông cô không thể không thừa nhận, nó làm trái tim cô xao động và cảm thấy ngọt ngào.

Từ sau khi Ban Ấu An nói ra hết với Lý Mông, Lý Mông cũng không tỏ ra thái độ trách tội cô hoặc thất vọng gì với cô. Anh bắt đầu bày tỏ tình yêu của anh đối với cô, bày tỏ một cách càng ngày càng rõ.

"Trước kia anh sợ làm em sợ." Lý Mông nói, "Hiện tại anh không sợ nữa rồi."

Tình yêu của Lý Mông gần như muốn nhấn chìm Ban Ấu An.

Ban Ấu An không biết làm thế nào cho phải, nhưng cô phát hiện bản thân cô không hề phớt lờ tình cảm của Lý Mông.

Như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu?

Ban Ấu An cười nhạo bản thân vì cái nổi sầu về đêm, lúc này mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro