💋Chương 26: Hồi ức của Lý Mông (7)💋
Edit: Na
Sau khi đi làm, anh nghe lời mẹ đi xem mắt và đi gặp mấy cô gái nhưng chỉ gặp nhau lần đó chứ không phát triển gì nữa.
"Bọn họ nói con không đủ nhiệt tình." Mẹ anh oán giận, "Nói con nói chuyện không đến được hai câu."
"Được được, con sẽ sửa." Lý Mông ngoài miệng nói cho có lệ.
Chờ đến lần xem mắt tiếp theo, Lý Mông nghe mẹ mình nói đối phương là bạn học cũ hồi tiểu học của anh, khi đó anh có chút hứng thú.
"Tên là gì?" Lý Mông hỏi.
"Ban Ấu An, là con gái dì Trịnh con."
Tên này anh hoàn toàn không có ấn tượng gì cả. Lý Mông ngẩn người, mở album ảnh tốt nghiệp tiểu học ra thấy một cô gái ở hàng đầu có nụ cười rất rạng rỡ.
Chính là cô ấy, Lý Mông thầm nói rồi đồng ý đi xem mắt với đối phương.
Kết quả ngày đó anh đến muộn, chạy tới nhà ăn tìm nửa ngày mới thấy Ban Ấu An.
Trước mặt đối phương bày ra một bàn đồ ăn, đang gắp miếng đậu hủ bỏ vào trong miệng.
Ban Ấu An nhìn thấy anh liền bị sặc, uống xong ngụm nước nửa ngày sau mới bình tĩnh lại.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Lỗ tai cô đor bừng lên, "Tôi cho rằng anh không tới nên tôi đã ăn trước."
Lý Mông nhìn đồng hồ, đã trễ 40 phút so với giờ hẹn, đúng thật là lỗi của anh.《@rainbowdangyeu》
"Tôi là người nên xin lỗi mới đúng, xin lỗi, tôi đã không xem xét kĩ thời gian."
"Không sao không sao tôi hiểu mà, mời anh ngồi xuống."
Lý Mông: "..."
Ban Ấu An tay mắt lanh lẹ mà đưa bộ chén đũa cho anh: "Kỳ thật tôi cũng chỉ mới ăn một miếng... Cái kia, ngài* có đói bụng không? Mời ngài ăn."
[*Lời nói lịch sự mình sẽ giữ nguyên văn]
Lý Mông nhìn cô cụp mi rũ mắt phục vụ anh, trong lòng thầm cười, ngoài mặt còn muốn giả bộ nghiêm túc: "Ừ."
Nhưng Lý Mông giả bộ đứng đắn chỉ tới hai phút liền lộ ra, tán gẫu với Ban Ấu An thật sự cũng tốt, không cần anh suy nghĩ vắt óc tìm đề tài để nói "Chúng ta khi học tiểu học có học chung lớp em còn nhớ không?"
Lý Mông nghĩ: Cô gái này, lên đường.
Hai người trò chuyện về hồi tiểu học, chờ cơm ăn xong Lý Mông buồn bực cuộc hẹn này sao kết thúc nhanh như vậy, nhìn đồng hồ thấy bữa cơm này đã diễn ra một tiếng rưỡi đồng hồ rồi.
Lý Mông đưa Ban Ấu An đến dưới lầu nhà cô, trước khi rời đi anh có chút không nỡ.
Anh không muốn mình phải bỏ lỡ lần rung động này, trực tiếp nói với Ban Ấu An: "Em cảm thấy tôi thế nào?"
Ban Ấu An khó hiểu: "Hả? Tôi cảm thấy anh lớn lên rất cao..."
Lý Mông cười: "Ý tôi là lần sau tôi có thể hẹn em đi ăn cơm nữa không?"
Ban Ấu An nói lắp: "Còn, còn có lần sau?"
Lý Mông cũng nóng nảy: "Cái kia, tôi cảm thấy chúng ta cũng khá tốt, nếu tôi mạo phạm em..."
"Được chứ." Ban Ấu An đồng ý, khóe miệng giơ lên, "Tôi cũng cảm thấy chúng ta cũng khá tốt."
"Thật không?."
"Ừm... Kia, tôi đi trước." Ban Ấu An vẫy tay với anh, "Tạm biệt."
Lý Mông nhìn bóng cô dần mất ở hành lang, ngay sau điện thoại có tin nhắn đến.
📳Ban Ấu An: [Trên đường nhớ chú ý an toàn, hôm nay cảm ơn anh!]
Trái tim Lý Mông cảm thấy ấm áp, cười ngây ngô nửa ngày anh mới nhớ tới nên trả lời tin ngắn cho đối phương.《@rainbowdangyeu》
📳Lý Mông: [Được :-D]
——
Tác giả: Hồi ức của Lý Mông đã kết thúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro