💋Chương 22: Hồi ức của Lý Mông (3)💋
Edit: Na
Hai người im lặng không nói lời nào, Lý Mông bồn chồn đến lợi hại.
Ban Ấu An mở miệng trước, cô đẩy anh ra: "Anh đừng ôm chặt như vậy, em cũng có chạy đâu."
Lý Mông nói: "Anh chính là sợ em chạy."
"Anh như vậy, em... có chút sợ."
Lý Mông nghe cô nói sợ anh, ngay lập tức buông cô ra.
Thật vất vả mới dỗ được cô, anh không thể đem người dọa chạy mất được.
Ban Ấu An đứng lên, nhặt quần áo đã bị Lý Mông cởi ra.
Lý Mông trầm mặc nhìn cô, chờ đợi hình phạt của Ban Ấu An.《@rainbowdangyeu》
Thu dọn xong, anh nghe thấy Ban Ấu An thở dài, nói: "Anh nghĩ kỹ rồi sao? Thật sự là muốn kết hôn hả?"
Lý Mông gật đầu. Việc này kỳ thật anh đã suy nghĩ rất lâu rồi, cử hành hôn lễ ở đâu, mời ai đến tham gia anh cũng đã lên kế hoạch hết rồi.
Sao anh không gặp cô sớm hơn một chút nhỉ?
"Lý Mông, em sợ anh sẽ hối hận." Ban Ấu An nói, "Chúng ta mới quen nhau chưa bao lâu mà anh đã thích em, có khi nào chỉ là chút rung động thôi không?"
Lý Mông nghe xong trái tim lạnh đi: "Anh biết rõ mình đang làm gì."
Lúc trước Lý Mông không phải chưa từng yêu đương, bạn gái cũ cũng có. Rung động là gì, thích là gì anh đương nhiên biết.
Tuỳ tiện cùng Ấu An bên nhau, Lý Mông cảm thấy cô gái này rất đặc biệt, khuôn mặt cô có thể có rất nhiều cảm xúc, nhưng không phải là người nhu nhược, suy nghĩ cùng cách ăn nói đều có chính kiến của mình, làm việc tiêu sái không câu nệ ai, ở chung với cô chỉ có hai chữ: Thoải mái.
Nhưng tâm lý cô cứng như tường đồng vách sắt, anh lao lực nửa ngày cũng không thể phá vỡ khối gạch đó.
Cho dù là như thế, anh vẫn muốn sống chung với Ấu An.
Ban Ấu An vẫn thở dài, cô nói thầm: "... Nói đúng ra, xác thật có chút không công bằng."
"Cái gì?" Lý Mông nghe không hiểu.
Ban Ấu An lắc đầu, nói: "Lý Mông, chúng ta thương lượng chuyện này đi."
"Em nói đi."
Ban Ấu An nghiêm túc mà nhìn anh: "Nếu như về sau chúng ta ly hôn anh đừng giữ em lại, có hợp có tan có được không?"
Đây là có ý gì, Lý Mông há hốc mồm.
"Anh có phải có mặt nào em vừa ý không?" Lý Mông ghen ghét đến muốn chết, Ban Ấu An nhìn không có tình nguyện lắm gì cả nhưng anh không muốn buông tay.
"Không có." Ban Ấu An lắc đầu, "Em không nghĩ vậy."
Lý Mông hỏi cô: "Vậy sao em đề nghị ly hôn làm gì?"
"Phòng ngừa trường hợp xấu trước thôi." Ban Ấu An rũ mắt, "Chuyện tương lai thế nào ai biết được."
Lý Mông cũng hiểu, Ban Ấu An chính là người như vậy. Tính tình mềm như bông, nhưng cô là người rất bình tĩnh, bình tĩnh đến tàn nhẫn.《@rainbowdangyeu》
"Được, anh đồng ý với em."
"Thật sao?"
"Vậy chúng ta kết hôn đi, được không em?"
"Sao em cảm thấy anh vẫn không hiểu ý của em."
"Không, anh hiểu hết rồi." Lý Mông nói.
Anh biết, Ban Ấu An không thích anh.
Lý Mông chấp nhận sự thật này.
Qua mấy ngày, Lý Mông đem nhẫn cầu hôn tới cho cô mang lên.
Rồi qua hai tháng, bọn họ vội vàng đi gặp người nhà đính hôn xong kết hôn, mời khách khứa.
Mùa xuân năm sau, Lý Mông cùng Ban Ấu An cử hành hôn lễ.
Ban Ấu An mặc váy cưới lên rất xinh đẹp, trao đổi nhẫn cho nhau xong sẽ hôn môi, nhưng Ban Ấu An không quen ở trước công chúng làm loại chuyện này nên Lý Mông duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng ngực.
Bạn bè ở dưới đài vỗ tay, Ban Ấu An ở bên tai anh nói: "Một hồi xuống đài anh cầm váy giúp em nhé, váy quá dài em sợ mình dẫm vào nó."
Lý Mông nhớ tới lúc cô lên đài quả nhiên mỗi một bước chân đều rất cẩn thận. Giống như con thú nhỏ cảnh giác thế giới xung quanh.
"Được." Lý Mông nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Anh hối hận rồi, anh nghĩ. Nếu cô muốn ly hôn chỉ sợ anh không thể buông tay cô ra được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro