💋Chương 20: Hồi ức của Lý Mông (1)💋
Edit: Na
Sự khác biệt lớn nhất của Ban Ấu An và Lý Mông khi hẹn hò chính là, Lý Mông có ham muốn với cô.
Người cô nhỏ bé chỉ cao đến ngực anh, tay chân đều mềm mại, khi nắm tay Lý Mông rất sợ làm đau cô.
Lần đầu tiên hẹn hò là đi xem phim, lúc ấy là lần gặp mặt thứ ba của hai người. Buổi chiều 5 giờ phim sẽ chiếu, bọn họ ở trên đường bị kẹt xe tới 4 giờ 30, nơi kẹt xe cách rạp chiếu phim mấy km.
Ban Ấu An không vội một chút nào còn Lý Mông lại bực bội, tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên hẹn hò anh không muốn bị phá huỷ vì thế anh miệng nhanh hơn đầu, nói với Ban Ấu An: "Anh biết gần đây có đường tắt, anh đưa em đi được không?"
Nói xong anh liền cảm thấy buổi hẹn hò hôm nay sẽ kết thúc tại đây luôn, bạn gái cũ - Thi Thải trước kia nói mạch não anh không bình thường, nói chuyện lúc nào cũng rất là thẳng nam.
Hẹn hò mà đưa người ta đi con đường mòn gập ghềnh dơ bẩn, ai dám đi chứ?
Đang muốn nói cái gì đó để cứu lại hình tượng, Ban Ấu An lại cười: "Xem ra anh thật sự rất muốn xem bộ phim kia, vậy thì chúng ta đi thôi?"
Lý Mông nhìn phản ứng này của cô, hiểu ra nổi sợ đó đã được giải quyết rồi.
Anh rẽ vào khúc cua lái đi vào một đoạn, đem xe đi đỗ xong mới đi được hai bước đã muốn lôi kéo Ban Ấu An chạy, đối phương lại nói: "A, chờ em cởi giày đã."
Hai lần gặp mặt trước, Ban Ấu An đều mang giày da đế bệt.
Thì ra hôm nay cô cố ý mang giày cao gót.
Lý Mông dùng mắt nhìn qua và đoán giày cao gót này cao ít nhất 7cm.《@rainbowdangyeu》
Ban Ấu An đem hai đôi chân trần thả ra, đầu ngón tay có màu hồng nhạt, Lý Mông nhìn nó yết hầu thắt lại.
"Em sợ buổi tối sẽ lạnh nên đã mang theo đôi vớ."
Ban Ấu An đắc ý nói xong lấy từ trong túi ra một đôi vớ hình cậu bé bọt biển: "Anh chờ em mang vào đã."
Lý Mông nghĩ: Người này sao lại đáng yêu đến vậy chứ?
"Anh cõng em." Anh không thể để Ban Ấu An chạy như vậy, Lý Mông nhanh chóng ngồi xổm xuống, "Đừng khách sáo, mau lên đi."
"Nhưng..."
"Không có việc gì, anh rất khoẻ!"
"Không phải vấn đề sức anh khoẻ hay không khoẻ." Anh nghe thấy Ban Ấu An nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó cả người thật cẩn thận mà đè lên lưng anh.
Chờ Lý Mông cõng cô lên lưng rồi anh mới biết được vấn đề đó là cái gì.
Ban Ấu An hôm nay mặc váy dài trên đầu gối. Nếu anh nâng chân Ban Ấu An lên váy sẽ theo đó đi lên, mông liền lộ ra hết, nhưng anh vẫn phải nâng lên phải không?
Ban Ấu An thấy anh cứng đờ, không nhịn được cười rộ lên, toàn cơ thể đều run.
"Nếu không," Ban Ấu An nói, "Anh thả em xuống đi nhé?"
Lỗ tai Lý Mông đều đỏ lên: "Anh không phải cố ý, em đừng giận."
"Không, em không giận." Ban Ấu An cười đến thở không nổi, "Bên trong em có mặc quần bảo hộ sẽ không bị lộ đâu, không sao cả đi thôi."
Lý Mông xấu hổ đến mức cúi đầu xuống, cõng Ban Ấu An trên lưng, chân anh bước đi rất nhanh, Ban Ấu An có lẽ là sợ bị rơi xuống nên dùng nửa người trên dí sát vào trên lưng Lý Mông.
Bả vai có hai viên thịt mềm mại dán lên, Lý Mông lập tức nhận ra đó là ngực của Ban Ấu An.
Nó thật mềm.
Lý Mông thoáng thất thần, lại bị tiếng hít thở của Ban Ấu An cướp đi sự chú ý.
Mái tóc của cô đều rơi xuống bên gương mặt anh, chạm vào mặt làm anh thấy ngứa ngáy.
Trên người Ban Ấu An không có mùi hương gì, Lý Mông rất thích điểm này, anh không thích phụ nữ dùng nước hoa.
"Anh có mệt không?" Ban Ấu An hỏi anh, "Em có vẻ rất nặng."
Lý Mông lắc đầu, nghĩ thầm: Một chút cũng không nặng, cô rất thích ăn sao người cô lại nhẹ như vậy chứ?
Không biết khi sờ vào mông cô sẽ thấy thế nào, nó có vẻ rất đầy đặn.
Mẹ nó, cô ấy hôm không có mặc áo ngực sao? Nụ hoa đều chạm vào người anh cả rồi.
Đầu Lý Mông choáng váng, ý niệm dâm tà không ngừng hiện lên, côn thịt dưới háng thành thật ngẩng đầu lên.
"Lý Mông." Giọng Ban Ấu An truyền đến, Lý Mông ngay tức khắc cảm thấy giống như tên trộm chột dạ, giọng nói cô có chút lo lắng, "Anh đã đổ mồ hôi rồi, thả em xuống dưới đi."
Lý Mông không thả, tốc độ anh nhanh hơn, khi đi qua qua ngõ nhỏ thì thấy có con đường anh mới nhẹ nhàng thả cô xuống.《@rainbowdangyeu》
Rạp chiếu phim nằm ngay đối diện.
Ban Ấu An khom lưng mang giày, Lý Mông cẩn thận nhìn kỹ thì thấy trên áo cô có hai điểm nhô lên.
"Lý Mông, sao anh biết đường này vậy?" Ban Ấu An kinh ngạc đồng hồ, "Chúng ta tới kịp rồi."
Lý Mông nói: "Trước kia anh không thích học nên có đi dạo loanh quanh rồi biết."
Ban Ấu An cười trên má hiện ra một cái lúm đồng tiền nhỏ rồi giơ nón tay cái lên.
Trong toàn bộ quá trình xem phim, Ban Ấu An tập trung xem phim còn Lý Mông không có một chút tâm tư gì xem cả mà chỉ nhìn sườn mặt cô.
Ánh sáng trong phim chiếu lên mặt Ban Ấu An, mỗi cái biểu tình của cô Lý Mông đều thấy rõ.
Khi thì hoang mang, khi im lặng cười, cũng thường xuyên kinh ngạc mà mở miệng ra, rồi cả nhỏ giọng cảm thán. Lý Mông có thể thấy được khẩu hình miệng cô, cô có nói "Mẹ nó".
Lý Mông nghĩ: Cô gái thật là đáng yêu.
Anh không muốn quấy rầy cảm hứng xem phim của cô, chờ khi phim kết thúc anh mới có dũng khí nói với Ban Ấu An: "Anh có thể hôn em không?"
Cô kinh ngạc nhìn về phía anh, mày thoáng nhăn lại, bộ dạng khó xử.
Cô không muốn.
Trái tim Lý Mông lạnh xuống.
Nhưng Ban Ấu An lại nói với anh: "Có thể."
Nhưng rõ ràng cô vẫn còn biểu tình khó xử.
Cuối cùng Lý Mông không hôn cô.
Đèn trong rạp chiếu vào làm cho anh thức tỉnh ngay lập tức.
Lý Mông lúc này mới nhớ lại trong toàn bộ quá trình xem phim, Ban Ấu An không nói với anh một lời nào, cũng không nhìn anh một cái.
Rõ ràng cô đã ngồi lầm bầm lầu bầu rất lâu, nhưng cô một chút cũng không muốn chia sẻ nói với anh, cô đẩy anh ra còn cô thì ở trong thế giới của mình cô.
_________________________
Hôm nay mình đã đổi tên acc thành @rainbowdangyeu rồi mọi người ơi ^^ tên này nghe êm tai nhỉ~ À mà mình có tạo một group nho nhỏ và link mình sẽ để ở phần giới thiệu mọi người thích thì vào nhé 👀 vào sẽ có nhiều ưu thế về sau lắm đấy 🥰
#🧖🏻♀️🌈
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro