🍑Chương 9: Sờ ngực🍑
Edit: Na
Sáng sớm hôm sau, Đào Đào khỏi giường đúng giờ rồi sửa soạn cặp sách cầm bữa sáng đi xuống lầu.
Vừa đi ra khỏi cổng tiểu khu đã nhìn thấy đôi chân dài của Thời Thác đang đặt trên mặt đất, mới chạy xe đạp nên tóc mái trên trán sắp sửa che khuất đôi mắt.
Anh đang cúi đầu, năm ngón tay thon thon bấm điện thoại, ánh sáng chiếu vào gương mặt đang nghiêng kia làm nó hiện ra rõ quai hàm sắc bén.
Đào Đào nheo mắt, chậm rãi đi về phía anh.
Thật muốn anh ấy lúc nào cùng bày ra bộ mặt cấm dục đó.
Tốt nhất là, ngày nào cũng như thế.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhảy đến trước mặt anh, giơ tay đánh anh một cái, "Anh chờ lâu chưa?"
Thời Thác lấy lại tinh thần, ngước mắt đánh giá cô.
Cô gái vẫn ăn mặc như ngày hôm qua, sơ mi trắng sạch sẽ phác họa ra hai đường cong trước ngực, tóc chải sạch sẽ gọn gàng cột lên thành cái đuôi ngựa.
Nhìn đến bánh mì và sữa trong tay cô, chàng trai cau mày.
"Mỗi ngày đều ăn cái này?"
Đào Đào quơ quơ bữa sáng trên tay, nhìn vào cơm nắm và sữa đậu nành trên giỏ xe anh, cười vui vẻ, "Vậy em đổi bữa sáng với anh được không?"
Thời Thác mỉm cười đem bữa sáng trong giỏ nhét vào tay cô rồi cầm lấy bánh mì với sữa chua ném vào cặp mình, "Lên xe."
Cô gái "Ồ" một cái, nghiêng người ngồi lên ghế sau xe anh, cô xé cái bọc của cơm nắm cúi đầu ngửi ngửi.
"Bữa sáng mà A Thác mua thơm quá."
Thời Thác không trả lời, nhấc chân dẫm lên chân bàn đạp.
Một tay Đào Đào ôm eo anh ở trên bụng anh xoa xoa, chậm rãi di chuyển, "Thơm như A Thác vậy."
Cơ thể Thời Thác run lên, đầu xe cũng không nắm vững, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Đào Đào cắn một miếng cơm nắm đến phát ra tiếng, thấp giọng cười, "A Thác sao vẫn còn xấu hổ vậy?" Nói xong ở trên bụng anh xoa xoa tiếp.
Chàng trai cắn chặt răng, anh buông một tay ra nắm chặt năm ngón tay trắng nõn của cô ở trong lòng bàn tay, cảnh cáo cô, "Đào Đào, em đừng được một tấc lại muốn tiến lên một thước, người chịu khổ sẽ là em đó."
Cô gái phía sau"Ồ", không để ý lắm.
Thật ra anh cảm thấy cổ họng có chút khô.
Khi bàn tay chạm vào cái tay mềm mại của cô, anh không khỏi nhớ đến cảnh tượng ở dưới tiểu khu đêm qua.
Anh không biết cách hôn, thậm chí còn có chút nóng nảy.
Quả nhiên vẫn là không thể quá nóng vội được, nếu muốn một ngụm ăn luôn trái đào này thì phải chờ thêm một chút nữa.
Hầu kết lên xuống, Thời Thác buông tay cô ra, một lần nữa nắm lấy tay lái.
Qua một hồi, Đào Đào ăn hết một nửa cơm nắm cả người dựa vào trên lưng anh, nhỏ giọng nói, "Vậy khi nào thì anh làm cho em đau khổ ạ?"
Gió nhẹ thổi cuốn bay tóc trên trán, Thời Thác rẽ một cái chạy về hướng cổng trường, anh không nhịn được cong môi nhắc nhở cô, "Ở đằng trước có bạn học của em."
Đào Đào rụt tay lại, tiện tay đem một nửa cơm nắm còn ném vào giỏ xe, "Em no rồi, không ăn nữa."
Thời Thác cười, đạp xe qua đường cái rồi dừng lại ở cổng trường.
Thẩm Nghiên đúng lúc đang mua bánh crepe nhìn thấy Đào Đào từ trên xe Thời Thác xuống, không khỏi há to miệng, "Sh*t, đây là chuyện gì vậy?"
Đào Đào tức giận nhìn Thẩm Nghiên một cái, "Tiện đường."
???
Trước kia có tiện đường sao chưa bao giờ thấy cô ngồi nhờ xe người khác?
Lúc cậu còn đang sững sờ, Đào Đào đi đến trước mặt Thời Thác, "Đàn anh, sách luyện tập môn địa lý lớp em còn thiếu một cuốn sách luyện tập nên sẵn tiện em lên lớp của anh để lấy luôn."
Thời Thác "Ừ", chậm rãi đẩy xe,"Đến bãi đậu xe đã."
Hai người vòng qua khu dạy học, quẹo vào bãi đậu xe.
Thẩm Nghiên không khỏi sờ gáy, "Thiếu sách? Không phải còn dư lại rất nhiều sao?"
Lúc này hai người đi vào bãi đậu xe, Thời Thác đang đậu xe còn Đào Đào thì đứng ở bên cạnh rũ mắt nhìn anh.
Khoá xe xong, anh trực tiếp đưa tay ra đem cô ôm vào ngực.
Thời Thác ôm cô xoay người lại để người cô dựa vào trên cột đá.
Bãi đậu xe bên này tương đối lệch và không có người, hai người vừa vặn đi vào điểm khuất, bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy.
Đào Đào nép vào trong ngực anh, lồng ngực lúc lên lúc xuống.
Có chút kích thích.
Tay Thời Thác luồn qua cặp cô sờ vòng eo nhỏ mịn của cô.
Cả người Đào Đào đều choáng váng không thể nói nên lời.
Anh cúi đầu, tiến đến bên tai cô, hỏi "Khi nào cho anh sờ hửm?"
Cơ thể cô cứng đơ lại. Nói cách khác, thời điểm này cô có chút xấu hổ.
Tay anh di chuyển lên sống lưng cô sờ đến móc áo lót.
Thở một hơi nhẹ ra, Đào Đào ngẩng đầu nhìn cái cằm anh, nhẹ giọng nói, "Anh muốn bây giờ sao?"
Ngay sau đó cô vén vạt áo sơ mi mình lên, nắm lấy tay anh đặt lên bụng.
Cô điều chỉnh lại nhịp tim, dụ dỗ anh, "Đi lên một chút là sờ được thôi ạ."
Thời Thác nhìn chằm chằm cô, con ngươi có chút đỏ lên.
Lúc này hai người đang ôm nhau, hai viên đậu đỏ trước ngực Đào Đào dí chặt vào ngực anh, Thời Thác bị kích thích bụng dưới co thắt.
Đào Đào thấy anh không phản ứng, vừa lùi về muốn đi thì đã bị anh ôm lại vào ngực, nặng nề mà hôn xuống.
"Ưm ——"
Đào Đào còn chưa kịp phản ứng, ngón tay thon dài của anh đã di chuyển lên trên, đụng vào một bên ngực cô.
Ngực cô lớn không nhỏ, tay anh vừa vặn cầm đủ.
Trong tay là bộ ngực trắng trẻo mềm mại như bông, miệng Thời Thác cũng dùng sức hơn.
Đào Đào bị anh hôn đến không thở nổi, môi và lưỡi hai người không ngừng quấn lấy nhau phát ra tiếng nước.
Tay anh luồn vào lớp áo lót mỏng chạm vào viên đậu đỏ.
"Đừng..."
Đào Đào thừa dịp được thở, nức nở một tiếng.
Một tay Thời Thác đặt ở eo cô, cái trán áp lên trán cô, môi mỏng của anh cọ xát lên đôi môi đang sưng của cô, hỏi, "Đừng?"
Nói xong hai ngón tay kẹp lấy viên đậu đỏ rồi bất ngờ thả ra.《@rainbowdangyeu》
Đào Đào bị làm cho giật mình, đôi mắt hiện lên tầng nước mơ hồ.
Gương mặt nhỏ ửng đỏ, đôi môi sưng lên thập phần diễm lệ.
Cô nép vào ngực anh, cái miệng nhỏ thở phì phò.
Tuy vừa rồi cô câu dẫn anh trước nhưng cô chưa từng có trải nghiệm lớn này, nó làm cô có chút không thích ứng kịp.
"Em, em muốn lên lớp."
Thời Thác "Ừ" một cái, ở vành tai cô cắn nhẹ xuống, "Buổi tự học trưa đến tìm anh."
Cô gái trong ngực trả lời "Dạ" một tiếng, chợt đẩy anh ra chỉnh đốn lại quần áo chạy ra khỏi bãi đậu xe.
Lúc này Thời Thác dựa vào trên tường, nhìn chằm chằm vào cái lều dưới háng bỗng nhếch môi cười.
Nhóc con, thật con mẹ nó thật mềm.
Đào Đào chạy đến lớp học, Thẩm Nghiên thấy người thì đi đến trước mặt cô, "Không phải chị nói đi lấy sách luyện tập sao? Sách đâu?"
Cô thở phì phò, giơ tay lau khóe môi cúi đầu thất thần mở cặp, "Nhớ lộn rồi, không có thiếu."
Thẩm Nghiên đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi hỏi cô, "Không phải chị đang yêu đương đó chứ? Chị mà yêu sớm thì cô chắc chắn sẽ đánh chết chị."
Đào Đào nghe vậy, lấy cuốn sách chính tả Tiếng Anh ra, cong đôi mắt, "Nếu em dám nói bậy, chị sẽ nói cho cậu biết lúc trước em đánh một tên nam sinh lớp 12."
Thẩm Nghiên "Hắc" một tiếng, đưa tay vỗ lên trên bàn, "Đó là em đánh sao? Tên đó do chị đánh mà, mà nói đi nói lại thì em đánh tên đó cũng vì chị thôi, nếu không phải tên đó bắt chị gọi..."
Nói đến được một nửa, Thẩm Nghiên đột nhiên im miệng lại.
Lông mi cô run rẩy, kéo ghế ngồi xong, "Em yên tâm, chị có thể xử lý được. Hai chúng ta không phải đã nói rõ với nhau rồi sao? Chúng ta giúp đỡ nhau, nếu em dám nói bậy thì về sau chị sẽ không giúp em bao che vụ em đi chơi tiệm net nữa."
Thẩm Mộng Viện quản cô nghiêm khắc và còn có yêu cầu cao với cô như vậy chắn cô sẽ không có loại suy nghĩ đó đâu.
Thôi quên đi, Đào chắc sẽ không yêu sớm đâu.
Nghĩ như vậy, cậu giơ tay lên, "Đã biết rồi, giúp đỡ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau."
——————————————————
Tiểu Đào làm gì biết yêu sớm là gì🌚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro