Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🍑Chương 75: Tốt nghiệp gả cho anh🍑

Edit: Annie

Đào Đào cầm bánh kem đi lên lầu, Thẩm Nghiên cùng Nhan Ngôn đang tìm chỗ đậu xe.

Chuông cửa vang lên, Thời Thác còn tưởng rằng là bọn Thẩm Nghiên.

Kết quả vừa mở cửa, một cơ thể mềm mại ấm áp đột nhiên nhào vào trong lòng anh, còn ở trên lỗ tai anh hôn xuống.

"A Thác, sinh nhật vui vẻ!"

Thời Thác cười ôm người vào trong lòng, thuận thế đem cô áp lên tường "Sao em lại lên trước."

Đào Đào cười khanh khách, giơ tay lên kéo cổ áo khoác mình "Hai người bọn họ đi đỗ xe rồi, em đi lên trước chúc sinh nhật vui vẻ anh, mỗi năm em đều là người chúc đầu tiên."

Thời Thác ôm cô nhấc chân muốn vào trong phòng "Ừ, Tiểu Đào của chúng ta mãi là người đầu tiên."

Đào Đào đá chân kẹp chặt eo anh, ép người đối diện "Chờ một chút, ngoài cửa có quà."

Thời Thác sửng sốt, không khỏi nhích lại gần nhẹ nhàng chạm vào môi cô "Quà ở trước cửa?"

Cô gái nhỏ từ trên người anh trượt xuống dưới, cười vui vẻ "Dạ, ở trước cửa đó tự anh đi lấy đi."

"Được."

Thời Thác cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ nghĩ cô nhóc này không biết lại chuẩn quà linh tinh gì. Kết quả đi tới cửa anh nhìn thấy chiếc bánh kem để trên mặt đất, thân hình cao lớn của anh liền sửng sốt.

Mấy năm nay mặc kệ là sinh nhật Đào Đào hay là sinh nhật anh, hai người đều không đề cập đến việc ăn bánh kem.

Đơn giản ở bên nhau ăn chén mì, cùng nhau qua đêm, khoảnh khắc điểm 0 giờ chúc nhau một câu sinh nhật vui vẻ.

Anh đối với việc ăn bánh kem không có yêu cầu gì.

Đào Đào thật vất lắm mới thoát khỏi chuyện kia, anh không muốn khiến cô rơi vào ác mộng đó nữa.

Đào Đào bước lại gần anh, đôi tay ôm chặt eo anh, cất giọng nói nhẹ nhàng "A Thác không sao đâu, em muốn cùng anh ăn bánh sinh nhật, cùng anh ước nguyện."

Người Thời Thác run lên.

"Nhóc con..."

"Thật sự không sao mà. Mỗi lần đi ngang qua cửa hàng bánh kem trước trường học em đều thấy không sao cả."《rainbowdangyeu

Anh xoay người đem người ôm vào trong ngực, như đang hỏi cô cũng như đang hỏi chính mình, "Thật sự không sao à?"

Đào Đào nhảy đến trên người anh, lôi lôi kéo kéo lỗ tai, "Không có việc gì ạ, A Thác chăm sóc cho em tốt đến nổi gió thổi không đến mưa xối không đến, nên em không xảy ra chuyện gì hết."

Thời Thác nhìn chằm chằm mặt cô, đột nhiên xoang mũi có chút nghẹn.

Anh không phải là người quan tâm đến những việc cho đi trong chuyện tình cảm.

Đối với Đào Đào, từ trước đến nay anh chưa hề nghĩ muốn cô báo đáp anh cái gì.

Tất cả đều là anh cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.

Hiện tại nghe cô nói là anh chăm sóc cô tốt, là vì anh mà cô mới có thể đi ra khỏi quá khứ đen tối, Thời Thác đột nhiên có chút nhanh trí.

"Đào Đào."

Anh nghẹn giọng gọi cô.

"Dạ."

"Cảm ơn quà sinh nhật của em."

Đào Đào cười vui sướng "A Thác, sinh nhật vui vẻ."

"Ừ, sinh nhật vui vẻ."

Bởi vì có em bên cạnh nên anh mới thấy vui vẻ.

Thẩm Nghiên cùng Nhan Ngôn lên lầu, bốn người rửa sạch sẽ rồi vây quanh bàn ăn.

Đào Đào đem mũ sinh nhật đội lên đầu Thời Thác.

Bánh kem sinh nhật màu hồng nhạt vẽ hai người nhỏ trên đó.

Một nam một nữ, tay cầm tay đứng chung một chỗ, giống như hình chụp kết hôn.

Thẩm Nghiên tắt đèn, Đào Đào đốt nến nghiêng đầu về phía anh "A Thác, anh mau cầu nguyện đi."

Thời Thác đưa tay xoa đầu cô, l sau đó kéo tay cô đặt trên đùi mình.

"Hy vọng nhóc con của anh sẽ luôn vui vẻ như vậy, sinh nhật năm nào cũng ở bên anh."

Ngay sau đó ánh nến bị thổi tắt, tiếng vỗ tay vang lên.

Đào Đào thuận thế gãi tay anh, sát lại gần người anh "Năm nào em cũng ở bên anh, chờ anh tốt nghiệp xong em gả cho anh."

Thời Thác sửng sốt.

Sau đó đèn trên đỉnh đầu sáng, Thời Thác nhìn cô, tầm mắt phía trước như có chút mơ hồ không rõ.

Cô gái nhỏ bên cạnh tươi cười rạng rỡ, bưng một đĩa bánh kem kem tiến đến trước mặt anh, "A Thác ăn bánh kem đi."

Thời Thác thấy hốc mắt có chút ẩm ướt.

"Được, ăn bánh kem."

Bánh sinh nhật được bốn người ăn không nhiều lắm.

Thời Thác ăn một miếng, Nhan Ngôn ăn một miếng, còn hai chị em không ăn một miếng nào.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Đào Đào đem phòng ngủ phụ dọn dẹp để cho bọn họ nghỉ ngơi.

"Thẩm Nghiên, khi còn nhỏ không phải luôn giành ăn với chị sao, bây giờ sao lại không ăn đồ ngọt, bánh kem cũng không ăn luôn?"

Đào Đào một bên sửa sang lại chăn, một bên hỏi Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên gãi gãi đầu, muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói.

Nhan Ngôn lúc này vừa vặn từ trong phòng tắm ra tới, nghe được Đào Đào hỏi cái này, nhìn biểu tình Thẩm Nghiên đi đến mép giường, vừa sửa sang lại chăn vừa trả lời.

"Lần trước sinh nhật em mua một cá bánh kem, anh ấy ăn xong nói quá dở rồi sau đó không thích ăn nữa. Em đoán có thể bánh cửa hàng đó không ngon, hiện tại anh ấy nhìn bánh kem liền thấy sợ hãi."

Đào Đào chỉnh cái chăn lại rồi cười thành tiếng.

"Thì ra là vậy, không sao cả, chị còn tưởng thằng nhóc này vì chuyện đó nên không ăn, lúc đó chị cũng có trách nhiệm lớn, tại hồi đó chị không ăn bánh kem toàn đưa cho thằng nhóc này ăn dùm."

Thẩm Nghiên dựa vào cạnh cửa, tay không tự chủ được lại bắt đầu đi sờ túi quần.

Nhan Ngôn không nói chuyện, tóc dài đen nhánh quét xuống dưới che lại hơn nửa gương mặt, "Chị Đào*, thật sự là do em."

Đào Đào cũng không hỏi nữa, giúp hai người dọn dẹp chăn giường xong đứng dậy đi ra ngoài, "Vậy hai đứa nghỉ ngơi sớm một chút, đừng lăn lộn quá muộn, nhà này cách âm không tốt lắm."

Thẩm Nghiên "Ừ" một tiếng, "Yên tâm, tụi em sẽ yên lặng."

Nói xong đem cô đẩy ra ngoài, sau đó đóng cửa lại "Bang".

Chờ Đào Đào đi rồi, Thẩm Nghiên không chút suy nghĩ trực tiếp ôm Nhan Ngôn lăn lên trên giường.

"Ai, sao vợ anh lại có thể tốt như vậy chứ."

Nhan Ngôn trợn tròn mắt, bị cậu ôm ngang nên eo cũng đau, "Anh đứng lên coi."《rainbowdangyeu

Thẩm Nghiên ném dép lê, một chân câu lấy cẳng chân cô "Vợ à, chờ anh tốt nghiệp xong anh sẽ cưới em về nhà, mỗi ngày để em ở trong nhà mà cung phụng."

Nhan Ngôn vốn dĩ muốn nhéo lỗ tai cậu, sau lại nhớ đến động tác vừa rồi của cậu lại kìm lòng được hỏi cậu, "Muốn hút thuốc sao?"

Thẩm Nghiên từ trên người cô trượt xuống dưới, ngay sau đó ôm cô lắc lắc đầu, "Không hút, em không thích anh hút thuốc."

Nhan Ngôn không nói nữa.

Qua một hồi lâu, cô ấy giơ tay cọ cằm cậu, hỏi "Có phải chị Đào vẫn luôn không biết chuyện anh không thể ăn bánh kem sao?"

Thẩm Nghiên nhìn cô ấy.

"Ừ ,không cần thiết phải nói, khi đó chi ấy có phản ứng rất lớn, nói ra thì chị ấy lại tự trách mình."

Hai người tuy luôn giận dỗi nhau nhưng lớn lên cùng nhau Thẩm Nghiên cũng biết tính tình của Đào Đào.

Nếu để cô biết cậu cũng không thể ăn bánh kem, không biết Đào Đào còn muốn áy náy tới khi nào.

Một mình anh Đào Thanh là quá đủ với chị ấy rồi.

Lúc này Nhan Ngôn chui vào trong ngực cậu, nhẹ nhàng nói, "Thẩm Nghiên, hiện tại chị Đào rất hạnh phúc, anh cũng đừng tự trách mình."

Thẩm Nghiên mỉm cười nắm tay cô ấy, bỗng ngồi dậy "Anh không tự trách mình, đến đây đi vợ, hiện tại anh cho em uống "sữa dinh dưỡng"."

Đào Đào vào phòng ngủ chính, đóng cửa cho kỹ rồi nhảy lên trên giường.

Thời Thác đóng máy tính lại, đi tới lên đem người bế lên, "Ngủ hả?"

Đào Đào "Dạ", cả người như treo ở trên người anh, "Cửa đóng kỹ rồi, chút nữa có nghe thấy âm thanh gì kỳ quái hay không cũng không biết nữa."

Nói câu này xong hai người đều bật cười.

Thời Thác đem người đè ở trên giường, khảy khảy tóc trên má cô, "Lời hồi nãy của em vẫn được tính đúng không?"

Cô gái nhỏ dưới thân chớp đôi mắt to long lanh, nhìn anh, "Cái gì ạ?"

Anh cười, cúi đầu bắt đầu hôn cô, giọng có chút đè lại, "Nói tốt nghiệp xong để gả cho anh đó."

Mặt cô gái nhỏ có chút đỏ.

"Vậy anh có cưới không?"

Thời Thác vén váy ngủ cô lên, lột bỏ quần lót cô và cởi quần ngủ của mình ra như không chờ nổi nữa, đâm vào.

"Ưm.. a ~"

Đào Đào ngẩng đầu lên, đáy mắt có tầng hơi nước mờ mờ.

"Cưới, kiệu tám người khiêng đem em cưới về nhà."

Đào Đào câu lấy eo anh, theo động tác của anh rên rỉ ra tiếng, "Vậy em đây liền gả."

Ván giường vì động tác lên xuống của hai người phát ra âm thanh không lớn không nhỏ.

Tại phòng ngủ phụ.

Lúc này mặt Nhan Ngôn đầy nước mắt, nước bọt không ngừng chảy, còn Thẩm Nghiên thì lại cố tình không chịu bắn.《rainbowdangyeu

Hai mắt cô ấy đẫm lệ như mèo con, đập vào đùi cậu một cách dữ dội.

Hai mắt Thẩm Nghiên đỏ ngầu, giữ chặt đầu cô ấy mà đưa đẩy nhanh vào trong khoang miệng, phát ra từng tiếng rên một, " Vợ à, lập tức, lập tức xong thôi."

Trong chốc lát, âm thanh ván giường "Kẽo kẹt" trong phòng ngủ chính ngừng lại Thẩm Nghiên mới đẩy sâu vào và bắn.

Tinh dịch nóng sệt rót đầy khoang miệng, Nhan Ngôn sờ sờ mặt mình trừng mắt mà nuốt xuống.

Thẩm Nghiên lấy ly nước cùng khăn giấy tiến đến trước mặt dỗ cô ấy, "Vợ, súc súc miệng đi."

Nhan Ngôn vẫn tiếp tục trừng mắt không nói lời nào.

Cậu biết cô ấy tức giận, ngồi sát lại vừa ôm vừa dỗ dành, "Anh sai rồi anh sai rồi, thật sự sai rồi, ngày mai về nhà anh sẽ quỳ ván giặt đồ."

Cô gái "Hừ" một cái nhận ly nước uống mấy ngụm, lau khô miệng hỏi cậu, "Anh cố ý đúng không?"

"Vợ ơi tha mạng, anh nào dám chứ."

Nhan Ngôn đem ly nước nhét lại trong tay cậu, nhìn giường ngủ hai má phồng lên, "Sao anh lại không dám, vừa rồi rõ ràng rất nhiều lần muốn bắn mà anh lại cố ý không bắn."

Thẩm Nghiên gãi đầu, bị bắt bài nên có chút chột dạ.

Thấy cậu không nói gì, cô ấy tiếp tục nói "Anh đua với anh ấy cái này làm gì."

......

Vừa rồi lúc khẩu giao cho cậu, Nhan Ngôn rõ ràng cảm nhận được Thẩm Nghiên đang cố ý.

Mỗi lần động tĩnh bên kia lớn một chút, tốc độ của cậu liền đột nhiên nhanh hơn, làm môi và má cô ấy như muốn rách.

Hơn nữa một hai phải chờ bên kia dừng lại cậu mới bắn, cô ấy không tin cậu không phải cố ý.

Thẩm Nghiên tiến lên ôm lấy Nhan Ngôn, "Này không phải do ba anh luôn so sánh anh với Thời Thác hay sao, mẹ nó, ông đây tìm chút tin còn không được sao? Ông đây còn lâu hơn anh ta."

......

"Thật ấu trĩ."

"Ai kêu anh ta, con mẹ nó, lúc học lớp 12 anh đến nhà của chị anh để anh nhìn thấy anh ta đang quấn khăn tắm lộ ra cơ bụng chứ."

Nhan Ngôn rất không muốn nói chuyện với cậu.

"Anh không phải cũng có cơ bụng sao?"

"Nó không giống, anh tập luyện thể dục mới có, anh ta không luyện cũng có."

Sự ghen tỵ của đàn ông thực sự có chút đáng sợ.

Lúc này Nhan Ngôn vừa định đẩy cậu ra đi ngủ, cách vách liền truyền đến âm thanh ván giường.

Sự xấu hổ trong không khí đặc biệt rõ ràng.

Nhan Ngôn đưa tay sờ mặt Thẩm Nghiên, "Em bỏ cuộc, em muốn đi ngủ."

Thẩm Nghiên gãi đầu, biết mình hôm nay khi dễ cô quá tàn nhẫn, nhấc chăn lên chui vào "Không làm nữa, chờ kinh nguyệt em đi rồi lại hầu hạ em."

Đêm qua Nhan Ngôn đến kỳ kinh nguyệt, vậy mà chiều hôm qua còn bị cậu đè ở trên giường làm đến đứng không vững, tiết tự học buổi tối thiếu chút nữa bị đi trễ.

Bạn trai mình là sinh viên thể dục, lại là người vừa cứng vừa thô, Nhan Ngôn cũng thấy có chút hạnh phúc.

Hạnh phúc đến nỗi không được mặc quần lót mấy ngày, chỉ khi tới kỳ kinh nguyệt mới mặc.

Lúc này nằm xuống, Nhan Ngôn chui vào trong lòng cậu, kêu cậu, "Thẩm Nghiên."

"Ừ?"

"Anh lâu hay không lâu em biết là được không cần cho người khác biết, hơn nữa anh thật sự rất lâu, đừng so sánh với người khác, em rất thích."

Thẩm Nghiên nghĩ một hồi lâu, gần như nức nở vì sung sướng ngồi dậy ôm cô ấy.

Giây tiếp theo, Nhan Ngôn khống chế được cậu, "Ngủ thôi, anh đừng vui quá."

Thẩm Nghiên cười,tiến lại gần hôn cô ấy một cái, "Được rồi, vợ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro