🍑Chương 73: Con muốn đánh cược một lần🍑
Edit: Annie
Sau khi Đào Đào khai giảng, thời gian hai người ở chung ít lại.
Học viện cảnh sát mỗi ngày đều huấn luyện, sau khi học xong về ký túc xá phần lớn Đào Đào ngả đầu xuống là ngủ.
Vất vả chờ đến cuối tuần hai người mới rảnh rỗi trở về nhà, cô gái nhỏ cũng lười biếng nằm trên giường, thu mình ở trong ngực anh, mắt nhắm nghiền đến miệng cũng lười nói chuyện.
Thẩm Mộng Viện không thể kìm lòng bèn gọi điện thoại hỏi tình hình của Đào Đào.
Đào Đào không chịu nghe máy, cuối cùng là Thời Thác tiếp điện thoại.
Thẩm Mộng Viện cùng Đào Kiến Lâm đều ở Anh, đã sắp hơn nửa năm hai vợ chồng mới ý thức được Đào Đào đã bỏ nhà đi. Thời Thác đã đem con gái họ đi, cuối cùng họ vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Thời điểm năm mới 2015, hai vợ chồng từ Anh trở về Ninh Xuyên.
Nhưng Đào Đào ở lại Hàng Xuyên với Thời Thác.
Thẩm Nghiên thi vài học viện thể dục Hỗ Xuyên, cậu thường xuyên tới lui Hàng Xuyên. Ở đây hai người cũng không có bạn bè nào khác trừ tên Tào Kiến Ba không đáng tin cậy, còn lại là hai người bạn cùng phòng và bạn học cùng.
Hai người chán ngắt, tẻ nhạt ở nhà trải qua một năm cũ. Chờ đến khi qua năm mới vào ngày đầu tiên khai giảng, Thẩm Mộng Viện không chịu được nữa đã tìm tới cửa.
Hôm nay Đào Đào trở về trường học, Thời Thác một mình ở nhà vẽ tranh.
Thời điểm chuông cửa vang lên, anh có chút không phản ứng.
Cô bé này vẫn luôn mang chìa khoá theo, chưa bao giờ ấn chuông cửa.
Thẩm Nghiên cùng Tào Kiến Ba cũng không có tốt như vậy, mỗi lần đến đều là đập cửa.
Nhíu nhíu mày, anh đứng dậy, kéo dép lê đi đến huyền quan mở cửa.
Thời Thác nhìn thấy người tới, cơ thể lập tức cương cứng.
Thời gian tạm ngừng lại như tằm đang xé kén, Thời Thác bỗng nhớ tới cái tát không lý do vào tháng 6 năm trước.
Thở dài một hơi, anh khom lưng lấy một đôi dép lê để ngay cửa, "Dì, vào nhà nói chuyện."
Mọi thứ cũng không thể giải quyết bằng việc trốn tránh.
Sắc mặt Thẩm Mộng Viện cũng rất khó coi, quầng thâm hiện rõ, thoạt nhìn như đã không nghỉ ngơi một thời gian dài, cả người có vẻ lực bất tòng tâm.
Bà không nói chuyện, cởi giày vào cửa.
Thời Thác đóng cửa lại, đi đến phòng bếp rót một ly nước để lên trên bàn trà.
"Đào Đào đã về trường học, dì nếu muốn gặp cô ấy nói chuyện thì có thể đến trường học ạ. Chỉ là con không chắc cô ấy có muốn gặp dì hay không."
Thẩm Mộng Viện ngồi vào sô pha, ngẩng đầu đánh giá đồ đạc trong phòng.
Căn nhà cũ có hai phòng, so với phòng hai người thuê trước kia thì điều kiện tốt hơn rất nhiều.
"Nửa năm năm cậu anh nuôi nó sao?"
Bà mở miệng, giọng nói như nghẹn lại.
Mặt Thời Thác không biểu tình, lông mi rũ xuống, có chút không để ý "Không tính là nuôi, hẳn là cho đi."
Thẩm Mộng Viện lúc này mới tỉ mỉ đánh giá Thời Thác.
Mặt mày có chút mệt mỏi, nhưng lớn lên tuấn tú, có điều nhìn qua thấy vẫn còn tuổi trẻ.
"Nửa năm qua, tôi cho nó tiền nó một đồng nó cũng không cần, tôi cũng không biết học phí nó đóng như thế nào. Rồi còn chi phí ngày thường nó ăn mặc nữa, hai người đều phải đi học là sao có tiền?"
Thời Thác lấy khối Rubik trên bàn trà tùy tay thưởng thức.
Bài tập nghỉ đông của Đào Đào.
Trừ bỏ huấn luyện thể chất thì còn phải học được mở khóa, chơi trò chơi trí tuệ, phải hiểu rõ khóa Khổng Minh, cô xém ôm nó đi ngủ cùng.
"Vẽ tranh cho người khác, nhận một ít bản thảo, cũng nói thật với dì một cũng có tiền của ba con."
Thời Thác có thể kiếm tiền, nhưng tiền thuê nhà, tiền học, tiền sinh hoạt vẫn là không đủ.《rainbowdangyeu》
Thẻ ngân hàng mà Thời Hữu cho anh, từ nhỏ đến lớn anh không dùng nhiều, sau khi đến Hàng Xuyên mới dùng nó.
Bất quá Thời Hữu cũng không có phản ứng gì, ông còn rất vui vì đã đều tìm được cách cân bằng đền bù cho anh và Đào Đào.
"Hai đứa vẫn còn quá trẻ, không biết con đừng sau này như thế nào. Thời Thác, tôi là thật sự không yên tâm đem con gái giao cho cậu, về sau nếu cậu phụ nó, tôi không có cách nào tiếp nhận nổi."
Thẩm Mộng Viện nói xong câu đó, hốc mắt đã ướt.
Thời Thác giờ này mới ngẩng đầu nhìn bà.
"Dì."
Hầu kết anh lăn lăn, giọng nói có chút trầm thấp, "Sở dĩ con người khác với động vật là vì con người có trách nhiệm, có nghĩa vụ, có liêm sỉ, biết trung thành, biết hứa hẹn. Con thừa nhận con còn trẻ, dù là cha mẹ nhà ai cũng sẽ không yên tâm đem con gái họ giao cho con, con chỉ có thể nói và làm, và để thời gian nói lên tất cả."
Để thời gian tới kiểm tra anh, cũng là để anh tự kiểm tra chính mình.
Thẩm Mộng Viện vừa định nói chuyện, lúc này ngoài cửa lớn đột nhiên truyền đến âm thanh mở khóa.
Giây tiếp theo, bóng dáng cô gái mảnh khảnh vụt vào nhà, "A Thác, em đi nửa đường thì mới phát hiện không lấy báo cáo đánh giá học kỳ 1, có phải em tiện tay ném vào trong xe không, anh đưa chìa khóa xe em đi xuống tầng hầm mở..."
Đào Đào xoay người nhìn thấy người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trên sofa, lập tức nghẹn ngào.
Thời gian dường như đã ngừng trôi.
Cô nhìn Thẩm Mộng Viện, Thẩm Mộng Viện cũng nhìn cô.
Như mất kiểm soát, hai mẹ con đều rơi nước mắt, một giọt một giọt rơi xuống, phảng phất như gương soi.
Đào Đào lôi kéo vạt áo, thì thầm "Mẹ..."
Cô dịch bước chân tiến lên, đi tới bên cạnh Thời Thác.
Chàng trai vừa định đứng lên nói cái gì đó, Thẩm Mộng Viện đột nhiên đứng lên ôm lấy cô gái bên cạnh.
Đào Đào khóc hổn hển.
"Mẹ, huhu, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Cô kỳ thật cũng đã nghĩ tới chuyện nên đối mặt Thẩm Mộng Viện như thế nào.
Không nhận điện thoại bà, không để ý tới tin nhắn, nhìn thấy bà cũng chỉ thấy sự châm chọc mỉa mai.
Nhưng vừa thấy bà đứng trước mặt, tóc đã có vài sợi tóc bạc, tay run rẩy, cô liền không khống chế được.
Mặc kệ qua bao lâu, mặc kệ đã xảy ra cái gì, mẹ mãi mãi vẫn là mẹ.
"Mẹ xin lỗi, Đào Đào, là mẹ sai, mẹ không nên đối xử với con như vậy, anh trai con chết không phải do con, Đào Đào, thực xin lỗi."
Thời Thác thấy hai người ôm nhau, nước mắt nước mũi tèm lem, anh cầm chìa khóa xe trên bàn trà đi ra cửa.
Khóc gần nửa giờ, cảm xúc hai mẹ con mới ổn định lại.
Thẩm Mộng Viện kéo cô ngồi xuống sofa, "Có được ăn ngon không? Hai người các con có phải có tiền không? Sống thoải mái không? Muốn gọi kêu dì tới đây không? Bà ấy đến nấu cơm cho tụi con được không?"
Đào Đào bị Thẩm Mộng Viện hỏi liên tục như thế, đầu óc choáng váng, đưa tay lau mặt, "Ăn ngon ạ, có A Thác nấu cơm nên không cần dì, con không thích có dì ở đây, con thật sự không có sao đâu mẹ."
Thẩm Mộng Viện nhìn mặt cô, trái tim không khỏi run theo.
Gầy, còn có chút đen nữa.
"Học viện cảnh sát có phải vất vả lắm không?"
Đào Đào vươn tay qua cầm khăn giấy lau mặt cho bà, "Vẫn ổn ạ, buổi tối trở về hơi trễ A Thác đều sẽ nấu bữa khuya cho con. Mẹ, A Thác đối xử với con rất tốt, mẹ không thể thích A Thác sao?"《rainbowdangyeu》
Thẩm Mộng Viện thở dài, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Chàng trai đó đối xử với cô ra sao, bà đương nhiên có thể nhìn ra được.
Theo như lời Đào Đào, vào năm cuối cấp 3 nếu không có Thời Thác bên cạnh cô không biết sẽ thế nào.
Chính vì hai người tuổi tác đều còn quá nhỏ, bà không quá yên tâm.
"Đào Đào, mẹ không phải không thích thằng bé, mẹ chỉ là lo lắng cho con, các con tuổi đều nhỏ không biết bản thân đang làm cái gì."
Đào Đào ngồi sát lại ôm lấy bà.
Đây hình như là cái ôm đầu tiên của hai mẹ con họ từ khi Đào Thanh đi.
"Mẹ, khi A Thác 15 tuổi em gái của anh ấy gặp tai nạn xe cộ qua đời."
Thẩm Mộng Viện sửng sốt, ôm con gái nhà mình, chỉ một thoáng có chút á khẩu không trả lời được.
Bà từng hỏi qua Thẩm Dương về tình huống trong nhà Thời Thác, nhưng cũng không hỏi thăm ra được gì chỉ nói là một chàng trai tốt.
Đến nỗi tốt như thế nào, Thẩm Mộng Viện cũng không biết được.
"A Thác không nắm tay Tiểu Niệm để con bé chạy loạn qua đường, A Thác bởi vì chuyện này vẫn luôn tự trách mình, anh ấy cảm thấy là anh ấy hại chết Tiểu Niệm cho nên anh ấy không thích bóng bay và ăn kem."
Đào Đào vừa mới bắt đầu không cảm thấy phản ứng Thời Thác kịch liệt bao nhiêu.
Nhưng có một lần ra cửa, có đứa trẻ trong tay cầm quả bóng bay đụng vào hai người, cô rõ ràng cảm giác được cơ thể Thời Thác đang run.
Dù đã bao năm, ngoài miệng nói Thời Niệm chết không phải do anh làm nhưng anh vẫn còn bóng ma tâm lý.
"Mẹ, dù A Thác có gặp chuyệ gì anh ấy đều đem con đặt lên hàng đầu, con rất tin tưởng anh ấy."
Những lúc đó, Thời Thác không thể tự mình bước ra nhưng anh vẫn nhớ nắm chặt tay Đào Đào không buông.
Đào Đào dừng một chút, buôngThẩm Mộng Viện ra, nhìn đôi mắt bà, giọng nói nhẹ nhàng lại rất kiên định "Nếu sau này A Thác thay đổi thì nó là chuyện tương lai, còn hiện tại con muốn đánh cược một lần."
Một lần, đánh cược vào anh.
Hơn nữa nếu thay đổi thì không nhất định là Thời Thác thay đổi trước.
Đối với Thời Thác anh cũng đang đánh cược.
Thẩm Mộng Viện thấy cô nói như vậy, đưa tay lau khô nước mắt, giúp cô gom tóc lại cho gọn "Mẹ sợ con bị tổn thương."
"Không đâu mẹ, sau khi tốt nghiệp con muốn đi tới đội điều tra án để tra vụ án năm đó, mặc kệ là kết quả thế nào con cũng muốn bên cạnh anh ấy."
Không giống tình huống của Đào Thanh.
Xe chệch đường ray là sự cố ngoài ý muốn, không ai có thể khống chế.
Do nửa năm nay học lớp pháp luật, Đào Đào luôn cảm thấy có chỗ không đúng.
Nhưng hiện tại, cô còn chưa có năng lực đành phải chờ đợi một chút.
Thời Thác đã giúp cô thoát khỏi cơn ác mộng, bây giờ Đào Đào cũng muốn kéo anh ra khỏi cơn ác mộng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro