🍑Chương 71: Bỏ nhà đi🍑
Edit: Annie
Thẩm Mộng Viện chỉ nhìn cô không nói gì.
Một sai lầm chết người của người lớn là không bao giờ chịu thừa nhận lỗi của mình.
Vì thế sai lầm nối tiếp sai lầm, cuối cùng dẫn tới cục diện không thể cứu vãn.
Bà cùng Đào Kiến Lâm đem cái chết của Đào Thanh đổ lỗi lên người Đào Đào.
Bọn họ cho rằng làm như vậy mọi người đều có thể dễ chịu, nhưng họ không ngờ rằng nó lại trở thành cọng rơm cuối cùng nghiền nát Đào Đào.
Đào Kiến Lâm lúc này vỗ bàn nhìn Đào Đào, giọng trầm mang theo áp chế, "Đào Đào, đây là lý do con yêu sớm sao?"
Cô gái trên mặt đất ngẩng đầu lên với gương mặt đầy nước mắt.
"Con mới 17 tuổi, biết yêu là cái gì không?"
"Con hiện tại chỉ là nhất thời có hảo cảm, bởi vì cậu ta đối xử tốt với con nên con cho rằng đó là yêu. Mấy năm nữa, thậm chí không cần mấy năm, học đại học rồi tốt nghiệp đại học con sẽ gặp nhiều người tốt hơn nữa, hai đứa căn bản là không phải yêu."
Đào Đào ngồi xổm ở đó, nhìn Đào Kiến Lâm mấp máy cánh môi, bỗng nhiên cô bật cười.
Cô lau khô mặt đứng dậy, lần đầu tiên đôia diện với ông.
Giọng cô nhẹ nhàng lại rất kiên định.
"Ba, vậy cách ba đối xử với con mới là yêu sao?"
Những lời này giống như đã chọc thủng một cái lỗ trong căn phòng này
Trong khoảng thời gian ngắn, ba người không ai nói lời nào.
Đào Đào chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng như bay giờ.
Mấy năm nay cô đều mang theo hành lý nặng trên người, hiện tại đã được bỏ xuống được rồi.
"Không có chuyện đúng sai trong tình yêu, nếu có sai thì là do họ dùng sai phương thức mà thôi. Còn chuyện sau này liệu con có thể gặp được người nào tốt hơn A Thác không, nghi ngờ liệu đây có phải tình yêu hay không thì đó là chuyện của tương lai, ít nhất hiện tại con muốn ở bên anh ấy."
Sau này cô vẫn luôn tin tưởng Thời Thác.
Tương lai có ra sao đi nữa, đó là chuyện của thời gian.
Mà hiện tại, cô nên nắm chặt tình yêu đó.
Nói xong Đào Đào kéo cửa ra và nhìn thấy chàng trai đang đứng dựa vào cạnh cửa.《rainbowdangyeu》
Mồ hôi thấm đẫm trên trán anh, một bên gương mặt có chút sưng, khóe miệng còn mang theo tơ máu.
Thời Thác nghe được tiếng động, ngước mắt lên nhìn cô.
Nhiều năm sau, khi Đào Đào trở thành cảnh sát, cô đã thẩm vấn đủ loại phạm nhân, gặp đủ loại người nhà, tuổi cô cũng dần lớn, tính cách cũng dần trầm ổn hơn.
Nhưng cô luôn nhớ về cái đêm kết thúc môn thi đại học cuối cùng này.
Con người luôn xúc động trong nhiều thời điểm, nhưng cơ hội bốc đồng hẳn chỉ có một lần trong đời.
Mà lúc này đây, trùng hợp nó lại được cô dùng đến.
Đào Kiến Lâm giờ đây mới đánh giá chàng trai trước mặt.
Chàng trai có thân hình cao gầy chắc chắn nhưng có vẻ không đủ thành thục.
Ông chỉ là kéo khóe miệng, như đang nhắc nhở cô "Đào Đào, nếu con ra khỏi cửa này, những gì trước đây chúng ta cho con sau này sẽ không còn nữa, tự con suy nghĩ kỹ đi."
Đào Đào đưa tay lau mặt, nhìn về hướng Thời Thác cười như không cười, "A Thác, anh cần em không?"
Thời Thác đứng dậy ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên một cái, anh hơi cúi người mở rộng hai tay về phía cô, "Nhóc con, lại đây, bạn trai ôm một cái."
Đào Đào chạy đến nhảy lên trên người anh.
Thời Thác cúi đầu hôn lên cổ cô, rồi ôm cô, hơi cong eo nói với Đào Kiến Lâm, "Xin lỗi chú dì, con mang em ấy đi trước."
Nói xong ôm người trong lòng đi xuống lầu.
Trong một phút đó, Đào Kiến Lâm nhìn theo bóng dáng hai người, đột nhiên cảm thấy tim mình như bị khoét đi một miếng.
Thẩm Mộng Viện giờ đây chỉ biết khóc, đại não dường như đã mất khả năng suy nghĩ.
Chờ đến khi Đào Kiến Lâm đóng cửa, bà rốt cuộc không nhịn nổi nữa bắt đầu ồn ào, "Ông làm gì vậy! Đào Đào cũng là con gái của ông! Ông cứ như vậy đem con bé đuổi đi sao, lỡ như nó thật sự không trở lại thì chúng ta phải làm sao đây!"
Đào Kiến Lâm bực bội liếc bà một cái, "Được rồi, hai đứa nhỏ chưa đủ 20 tuổi làm sao có thể sống khi không có tiền, không đến một tuần sẽ trở lại thôi."
Sau khi Thời Thác đem người ôm xuống lầu, cô gái nhỏ trên người không khác khối kẹo mạch nha, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
Anh ôm người đi đến phía xe, vừa định nói chuyện thì nghe được tiếng động "ùng ục ùng ục".
Anh bị cô làm cho buồn cười, không khỏi nhấc chân ước lượng trên người, "Không đói bụng sao?"
Đào Đào lau khô nước mắt, giọng nói có chút buồn và nhỏ, "Có chút..."
Nói thì nói chứ cánh tay vẫn ôm chặt cổ anh không chịu buông tay.
Thời Thác vỗ vỗ lưng cô, dỗ dành "Ngoan, không phải nói muốn đi ăn ếch sao, anh mang em đi ăn, ăn xong về nhà thu dọn đồ đạc."
Đào Đào sửng sốt, lực đạo trên tay cũng nới lỏng, ngẩng đầu nhìn anh "Thu dọn đồ đạc sao?"
"Ừ, thu dọn đồ đạc qua nhà mới."
Nhà mới...
Thời Thác thấy cô sững sờ, kiên nhẫn giải thích cho cô, "Đào Đào, em có đi với anh không?"
Đào Đào nghe vậy ngửa đầu nhìn anh, nước mắt lại thiếu chút nữa chảy xuống.
Nhớ tới câu nói lúc nãy Đào Kiến Lâm nói, cô gật đầu.
"Đi với anh."
Đi chỗ nào cũng được, chỉ cần bên cạnh anh là được.
Sau khi kỳ thi đại học chấm dứt, Đào Đào đi theo Thời Thác dọn đến Hàng Châu.
Sau khi đến đó, cô mới biết được Thời Thác đã thuê một căn hộ ở giữa trường học của hai người.
Hai người đem căn phòng ở Ninh Xuyên trả lại, còn phòng của Đào Đào thì Thẩm Mộng Viện chỉ thuê cho cô ở đến khi kì thi đại học kết thúc.
Vốn dĩ tính chờ cô thi xong đem cô đi Anh, kết quả không nghĩ tới nửa đường bị Thời Thác cướp đi.
Trong nhà không khí rất uể oải, Đào Đào không quay về, cũng không gọi điện thoại, cứ như thể cô đã bỏ trốn cùng Thời Thác.
Đứa nhỏ này không đụng tới một đồng trong thẻ ngân hàng, Thẩm Mộng Viện không biết cô ăn cái gì uống cái gì, Thời Thác mới bao lớn không biết có bao nhiêu tiền mà nuôi cô.
Bà đã cãi nhau với Đào Kiến Lâm vì chuyện này.
Còn Đào Kiến Lâm luôn cho rằng Đào Đào là cô gái nhỏ chưa đủ 18 tuổi. Khi hết tiền rồi Thời Thác không thể dỗ dành được cô tự nhiên sẽ về nhà.
Kết quả không nghĩ tới, Đào Đào thật đúng là đã đi theo Thời Thác, vừa đi liền đi rất lâu.
Chờ đến lúc Thời Thác thi cuối kỳ xong, anh mang Đào Đào đi ra ngoài chơi vài vòng.
Phần lớn chi phí sinh hoạt đến từ số tiền Thời Hữu cho anh trước đó, còn phần khác là tiền vẽ tranh của anh.
Năm 2014 nền kinh tế internet bắt đầu có khởi sắc, Thời Thác theo số đông bắt đầu cho ra mắt một số bản thảo vẽ trên ứng dụng mạng xã hội, dần dần có chút fans và còn có họa sĩ tìm anh muốn hợp tác bản thảo.
Tiền không tính nhiều nhưng cũng không nói là ít, nuôi một cô gái nhỏ cũng dư dả.
Mặc dù trước đây Đào Đào được người trong nhà chiều chuộng nhưng cô luôn ăn mặc tiết kiệm nên không tiêu nhiều tiền.
Quan trọng đó là Thẩm Dương luôn lén cho cô ít tiền.
Mới đầu Đào Đào nói không cần, về sau Thẩm Nghiên luôn đem theo một túi đồ ăn chạy đến căn hộ hai người và ăn ké, ăn ké vài lần Đào Đào cuối cùng chịu không nổi bắt cậu trả tiền cơm.《rainbowdangyeu》
Thẩm Nghiên rất vui mừng khi nghe lời đề nghị này.
Sau kì nghỉ hè, tuần giữa tháng 9, học viện cảnh sát của Đào Đào khai giảng.
Hôm nay Đào Đào ngồi ở phòng khách thu dọn quần áo.
Thời Thác nằm ở sô pha, một tay cầm điện thoại, một cái tay khác đè đè huyệt Thái Dương đang đau, cảm giác hình ảnh này có chút quen mắt.
Đây không phải cảnh năm trước anh thu dọn đồ đạc sao?
Chẳng qua lúc đó người đi là anh không phải Đào Đào.
Cảm giác quả nhiên có hơi khó chịu.
Thở dài một hơi, anh vừa định nói chuyện thì nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái nhỏ, "A Thác, em phải đến trường nên chúng ta cũng chỉ có thể gặp nhau được cuối tuần thôi. Nhưng đợt huấn luyện quân sự của học viện hình như không chỉ có 2 tuần. Em không chắc cuối tuần có thể về nhà nghỉ ngơi không."
Thời Thác thấy ngực đột nhiên hơi thắt lại.
Lúc này Đào Đào mặc áo thun của anh, ngồi trên thảm đang soạn quần áo.
Đường viền cổ áo hơi lỏng, khi cúi người gấp quần áo vừa vặn lộ ra nửa bên bả vai.
Thời Thác nhìn chằm chằm cô, hầu kết nhẹ nhàng lăn lăn.
Đào Đào thấy anh không nói lời nào, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhận ra tâm tình anh không tốt lắm.
Năm trước khi anh đi, tâm tình cô cũng không tốt như vậy.
Cong cong mắt, cô ném quần áo trên tay xuống, tách hai chân ra ngồi vào giữa hai chân anh.
"Anh không vui sao?"
Thời Thác một đôi tay ôm eo cô, nhẹ nhàng "Ừ".
Hai người đều không phải người giỏi che giấu cảm xúc.
Cô gái nhỏ rủ mắt xuống, suy nghĩ một hồi lâu, giơ tay ôm cổ anh.
"Em phải làm thế nào để dỗ anh vui vẻ hơn đây?"
Mùi hương quả đảo thoang thoảng tiến vào xoang mũi, Thời Thác cảm giác bụng dưới có chút nóng.
Anh ôm cô, ở bên cổ cọ cọ hỏi lại, "Trước kia em dỗ anh thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro