🍑Chương 69: Thi đại học🍑
Edit: Na
Tới Hàng Xuyên, Thời Thác đặt một phòng khách sạn gần học viện cảnh sát.
Kiểm tra thể chất không thể so với cái khác được, trước tiên Đào Đào muốn đi tìm hiểu sân thi để tránh xuất hiện các chuyện ngoài ý muốn vào ngày thi. Kỳ thi đại học chỉ có một lần trong đời, thắng chính là đại mãn quán*, thua đối với Đào Đào mà nói là thua hết cả bàn cờ.
* Người trung dịch 3 chữ "Đại mãn quán" là để chỉ một vđv hay đội ở một môn nào đó giành được tất cả 3 ngôi vô địch ở các đấu trường: Olympic, Vô địch thế giới và Cup thế giới (nguồn Grand Slam bóng bàn)
Buổi chiều Đào Đào ở đây nghỉ ngơi một lát, thừa dịp tối ít người Thời Thác đưa cô đến học viện cảnh sát huấn luyện.
Mấy ngày cuối tuần trước đó, lúc Thẩm Dương huấn luyện cho Đào Đào Thời Thác cũng ở đấy.
Khi đó anh đứng ở đường băng bên cạnh nhìn mái tóc đuôi ngựa của cô ở không trung tạo thành một vòng cung, nghe nhịp tim đập nhanh không theo theo quy luật của cô, nhìn cô chạy càng lúc càng xa, rồi sau đó càng chạy lại gần.
Vào ban đêm trạng thái của Đào Đào vẫn ổn có điều do lạ giường có chút không quen cô ở trên giường lăn qua lộn lại như cái bánh nướng một hồi lâu mới đi vào giấc.
Ngày hôm sau, kiểm tra tâm lý và phỏng vấn kết thúc Đào Đào cũng không quá khẩn trương.
Loại chuyện này không phải là chuyện lớn nên cô cũng không thấy áp lực gì lớn.
Kiểm tra tâm lý và phỏng vấn kết thúc, tối đó khi Thời Thác đưa cô đến sân thể dục huấn luyện cô không vực tinh thần lên nổi.
Không biết phải nói như thế nào, chính là cảm giác trái tim giống như đều bị bóp lại, thở cũng không thở được.
Cô không nghĩ quá nhiều về nó.
Nhưng gần đến ngày đó cô càng lúc càng thấy sợ.
Cô lo lắng mình sẽ không trở thành người đó, nếu cô không phải người đó, nếu cô không thành công, vậy hai tháng vật vả này đều đổ sông đổ biển, cô không có cách nào đối mặt với kết quả đó.
Tố chất tâm lý cô thật sự không được tốt lắm.《rainbowdangyeu》
Đi được một vòng Đào Đào đã chịu đựng không nổi, hai tay chống ở đầu gối, cong eo, thờ hổn hển từng hơi.
Cuối tháng 4 ở Hàng Xuyên oi bức lại ẩm ướt, tóc mái trên trán tóc cô gái dính vào một chỗ, chóp mũi đầy mồ hôi.
Áo thun trên người dính ở trước ngực phác họa ra một vệt nước.
Thời Thác cầm một chai nước khoáng đi lên trước, đưa tay vỗ vỗ lưng cô.
Đào Đào lấy nước trong tay anh, vặn nắp chai đứng dậy ngửa đầu uống.
Chất lỏng lạnh lẽo chảy qua cổ họng, lúc này cô cảm thấy dễ chịu đi không ít.
Chàng trai lấy khăn giấy từ trong túi quần cúi đầu giúp lau mồ hôi trên mặt cho cô.
Đào Đào ngửa đầu nhìn anh, mũi không khỏi thấy có chút cay.
"Chút nữa em muốn ăn gì?"
Anh chỉ hỏi một câu như vậy.
Đào Đào thở ra một hơi, nắm vạt áo anh, nhẹ giọng nói, "A Thác, nếu em thất bại thì phải làm sao bây giờ?"
Lòng cô bây giờ đang lơ lửng, không muốn hỏi hỏi vấn đề này nhưng cuối cùng không nhịn nổi mà nói ra.
Cô muốn biết tương lai cô sẽ có bộ dáng gì, thậm chí còn muốn đoán trước kết quả.
Thời Thác đưa tay gõ nhẹ lên trán cô một cái.
"Thất bại thì anh cũng sẽ ở bên cạnh anh, mặc kệ em đi đâu anh cũng sẽ ở bên em."
Giờ khắc này, Đào Đào đột nhiên nghĩ tới một câu.
Vách đá vạn trượng, có ai nhảy xuống cùng em không?
Đào Đào nghĩ, thật sự có người chịu nhảy xuống cùng cô.
"Nhưng,"
Thời Thác dừng lại, khoé môi nhếch lên, "Quả Đào của chúng ta lợi hại như vậy sao có thể thất bại được chứ."
Ánh trăng tròn, ánh trăng rất sáng, người con trai trước mặt có một ánh sáng dịu dàng toả ra xung quanh người.
Rất nhiều năm sau, hai người cùng trải qua rất nhiều năm tháng, Đào Đào vẫn luôn nhớ tới đêm này.
Sự bất an lo âu xen lẫn với ánh trăng dịu dàng một lần rồi một lần nữa xoa dịu nổi lo về tương lai của cô.
Nếu cô là một con thuyền nhỏ rách nát thì Thời Thác chính là bến bờ dày rộng, ấm áp.
Khi dừng lại ở chỗ anh thì cô biết mình đã tìm được cảng riêng của cô rồi.
Kỳ tuyển sinh ở học viện chấm dứt, Đào Đào tiến vào giai đoạn thi đại học.
Tôn Tuệ Tuệ còn khẩn trương hơn so với ngày thường, bà bổ sung thêm nhiều nguyên liệu vào bữa cơm của cô.
Thời Thác cuối tuần nào cũng trở về bổ túc môn Địa Lý cho cô, nhìn cô học bài.
Chớp mắt mùa hè đã tới.
Không hề quá bất ngờ, mấy ngày trước kỳ thi đại học Đào Đào lại mất ngủ.
Mỗi lần đến kỳ thi lớn, cô rất dễ lo lắng mất ngủ.
Mấy ngày nay một chút sức lực ôn tập đều không có.
Toán không giải được, học bài không vào, ngữ pháp cũng không làm được.
Như vừa ngồi ở trước ở bàn trà, cô "Bang" một tiếng làm rơi bút, dẩu môi một cái bắt đầu bực bội một cách cáu kỉnh.《rainbowdangyeu》
Lúc này Thời Thác thấy cô lạ lạ, anh bút vẽ trên tay tiến lại gần ôm lấy vòng eo cô đem cằm đặt lên hõm vai.
"Xem không vào?"
Cô gái nhỏ rũ đầu, giọng nói rầu rĩ.
"Dạ, không muốn xem nữa."
Thời Thác ở trên eo cô nhéo một phen, sau đó đem người bế lên đặt ở trên đầu gối.
"Vậy không xem nữa, xem cái khác đi."
"Nhưng ngày mai em thi rồi."
Thời Thác không nói gì, tùy tay lấy một chồng giấy qua để trước mắt cô.
"Cảnh sát Đào nhìn giúp anh cái này xem, anh vẽ thế nào."
Cô gái trong ngực bị anh gọi như thế mặt bỗng nóng lên.
Kiểm tra thể chất kết thúc, sau đó biết Đào Đào đứng nhất bảng người này liền bắt đầu gọi cảnh sát trưởng Đào, cảnh sát Đào làm cô xấu hổ gần chết.
Cô gái cúi đầu nhìn mấy tấm giấy vẽ trên bàn trà, đôi mắt không khỏi sáng lên.
Hình như nó giống truyện tranh?
"A Thác, đây là truyện tranh sao?"
Thời Thác nhẹ giọng "Ừ".
"Ồ, anh bắt đầu vẽ khi nào vậy sao em không biết."
"Rất lâu về trước."
Thời Thác cũng đã quên mất chính xác là lúc nào, có lẽ là lúc Đào Đào nằm ở trên giường cầm một quyển truyện tranh đọc đến cười không khép miệng được.
Khi hai người ở chung với nhau họ đều như vậy, họ vô tri vô giác mà bị ảnh hưởng thay đổi, anh cũng không ngoại lệ.
Trước kia anh chưa từng nghĩ tới mình sẽ thích người nào, hay thứ gì, khi đó học vẽ tranh cũng là vì Thời Niệm, sau khi bên cạnh Đào Đào ở bên nhau anh giống như đã tìm được phương hướng của mình.
"A Thác vẽ thật đẹp, nó còn đẹp hơn những tấm em xem trước đó, đường nét đẹp hơn nè, những họa sĩ kia vẽ dáng người đều nhìn rất kỳ quái, chân thì gầy, mông nhô, ngực thật lớn. Rõ ràng là truyện tranh trinh thám bình thường mà một hai phải mặc ít nên em không thích gì hết."
Cô gái nhỏ lật từng tấm từng tấm một ra xem, thậm chí còn cho lời bình luận như đúng rồi.
Thời Thác bị cô chọc cười, tiến lại gần ở hôn vành tai cô, "Vậy sau này vẽ cho em xem nhé? Muốn xem không?"
Đào Đào vui sướng quay đầu nhìn anh, "Thật không ạ? Sau này A Thác sẽ vẽ truyện tranh sao?"
"Ừ, vẽ cho em xem."
Hai ngày thi đại học này Thời Thác xin nghỉ, buổi sáng chuẩn bị bữa sáng cho cô, lái xe đưa người đến trường thi sau đó cùng Giang Vọng đi tiệm net gần Nhị Trung đánh mấy ván game, chờ cô thi xong rồi lại đưa về nhà ăn cơm trưa, dỗ cô ngủ trưa, buổi chiều lại đem người đưa về.
Trước một ngày Đào Đào thi Tôn Tuệ Tuệ nhận tiền lương và chính thức nghỉ làm.
Chăm sóc Đào Đào ba năm, nhìn cô gái nhỏ sống một mình, thời điểm đi bà có chút lưu luyến.
Thi môn cuối cùng xong, Đào Đào đeo cặp sách đi ra khỏi trường thi, cô ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu.
Thời gian trôi đi thật nhanh, ba năm trong nháy mắt đều đã kết thúc.
Lúc này cô nhìn theo đám người tìm được dáng người cao cao, khóe miệng không khỏi cong lên.
Nhưng may mắn là dù có bao nhiêu vất vả, có bao nhiêu gian nan thì snh vẫn luôn ở bên cô.
Đào Đào nắm chặt quai đeo cặp, một đường chạy lon ton về hướng anh.
"A Thác!"
Thời Thác uốn gối, cong lưng, giang hai tay ra giống như lúc trước mà đem người nhấc lên.
"Chúc mừng Tiểu Đào của chúng ta đã thoát khỏi biển khổ."
Đào Đào lúc này cũng mặc kệ bên cạnh có bao nhiêu cô chú ông bà bên, cuối cùng cũng thi xong rồi, kết thúc những ngày tháng "yêu sớm", cô và Thời Thác giờ đây đã có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi.
Cô gái nhỏ lấy hay chân câu lấy eo anh, hai tay ôm chặt cổ anh làm nũng, "Em muốn đi ăn thịt ếch!"
Thời Thác đỡ người trên người, nhìn chằm bộ dáng vui vẻ của cô đáp lời, "Được, mang nhà vô địch của chúng ta đi ăn thịt ếch."
Đào Đào bị anh chọc cười không khỏi nhéo lỗ tai anh, "Anh làm sao vậy, chỉ toàn nói nhảm nhí."
Thời điểm hai người đang dần mệt thì có một ánh mắt bí ẩn bắn tới, trong giọng nói còn mang theo cảm xúc không tin nổi.
"Đào Đào......"
Hai người nhìn về hướng phát ra tiếng nói, giây phút nhìn thấy hai bóng dáng đó hai người không khỏi sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro