🍑Chương 62: Không còn quan trọng🍑
Edit: Na
Đào Đào cứ như vậy mà sống chung với Thời Thác vài ngày.
Thời Thác đúng là không lừa cô, anh đã đi mua sách dạy nấu ăn về, mỗi ngày ở nhà trừ việc làm bài tập và ngủ ra Thời Thác chỉ ở trong bếp nghiên cứu nấu đồ ăn ngon cho cô.
Nửa tháng sau, cô gái nhỏ được nuôi đến trắng trẻo, hai bên má phúng phính toàn thịt.
Trước đêm giao thừa, Đào Kiến Lâm và Thẩm Mộng Viện từ Anh trở về, Thời Thác cũng trở về nhà của mình.
Có lẽ do sống với Thời Thác lâu rồi khi rời khỏi căn hộ đó cô bỗng thấy không quen, ngồi ở trên bàn cơm đối mặt Đào Kiến Lâm và Thẩm Mộng Viện cô thấy không được tự nhiên cho lắm.
Thẩm Mộng Viện vốn đang lo lắng cô ở một mình không quen, kết quả trở về thấy cô đã tròn trịa hẳn ra nên bà cũng yên tâm một phần nào.
Còn Đào Kiến Lâm lại không nói đến chuyện này.
Người đàn ông có giọng nói hồn hậu đeo mắt kính gọng vàng hơn 40 tuổi, tuy đã lớn tuổi nhưng cũng khá tuấn tú.
"Con vẫn muốn thi vào học viện cảnh sát?"
Đào Đào siết chặt chiếc đũa trong tay, nhất thời không biết nói thế nào đành phải cắn môi dưới, nhẹ giọng "Dạ".
Đào Kiến Lâm không nhìn cô gắp một chiếc thịt bỏ vào trong chén cô, "Vậy năm cuối chắc con sẽ phải vất vả, vừa chuẩn bị cho kỳ thi thể chất và vừa phải bận rộn với các kỳ thi văn hóa."
Cô không nói gì cúi đầu nhìn miếng thịt trong chén, lông mi khẽ run.
Đột nhiên cô thấy nhớ Thời Thác.
Buổi sáng ngày cô đi anh đã nấu bữa sáng cho cô.
Hết tết thì không bao lâu nữa anh sẽ thi môn mỹ thuật, lớp 12 lại chạy nước rút tiếp vậy mà ngày nào anh cũng chăm sóc cô.
Cô thấy gần đây hình như anh đã gầy hơn rồi.《rainbowdangyeu》
"Con hãy chuẩn bị cho tốt, tiền ăn mặc con không cần lo lắng mẹ sẽ lo cho con."
Đào Đào không muốn nói gì, cô há miệng đem miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Tiền ăn và tiền mặc.
Thẩm Mộng Viện chắc chắc sẽ lo cho cô. Nhưng bà cũng cũng chỉ lo được tới đó mà thôi.
Lúc này Thời Thác cùng Thời Hữu ngồi ở bàn ăn, hai cha con nhìn nhau không nói gì.
Đêm giao thừa, trong chung cư không có không khí năm mới nên thấy có chút quạnh quẽ.
Người đàn ông trung niên thở dài, đưa tay chỉ về phía Thời Thác, "Con đi đến quầy rượu lấy một bình rượu đi, con cũng đã thành niên rồi có muốn uống với ta một chút không?"
Chàng trai nâng mắt nhìn ông, giữa hai hàng lông mày không nhìn ra cảm xúc gì.
Anh đứng dậy đi đến quầy rượu trước cầm mấy bình rượu trắng tới.
Lúc này Thời Hữu thấy anh lấy toàn là rượu trắng, không khỏi thấp giọng cười, "Con tính chuốt ta say đến chết à? Trả thù ta vì đã doạ con bé đó?"
Thời Thác mở nắp bình rượu rót cho ông một ly, nhẹ giọng nói, "Sớm đã quên rồi."
Thời Hữu nhìn chằm chằm vào ly rượu trắng kia thở dài một cái.
"Con đứa nhỏ này y chang hồi nhỏ, mỗi ngày đều nói chưa được mười câu, cũng không biết giống ai," nói đến đây ông cầm ly rượu trêu ghẹo anh, "Ở bên con bé kia con cũng nhàm chán như vậy à?"
Thời Thác ngước mắt nhìn người đàn ông trung nhiên vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt.
Ở bên cô anh hẳn là rất thú vị đi?
Ít nhất đối với Đào Đào anh luôn đặc biệt kiên nhẫn, nguyện ý dỗ dành cô, cùng ầm ĩ với nhau.
"Không đúng, một khi con người ta yêu đương họ đều sẽ không còn là chính mình nữa. Lúc ta và mẹ con yêu nhau bà ấy còn rất nhỏ, chỉ là..."
Thời Hữu nói đến câu này cả người Thời Thác cứng đơ lại dựa vào ghế, anh dùng ánh mắt như con dao nhọn hận không thể chém ông ra.
Ông nhận ra ánh mắt của anh nên ngừng lại không nói nữa.
Tuy có máy sưởi nhưng trong phòng như có một lỗ thủng. Gió lạnh ùa ùa vào, hai cha con cứ như vậy mà im lặng không nói một lời.
Qua hồi lâu, cho đến khi căn hộ trống rỗng này chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ chạy, Thời Hữu mới nhẹ nhàng mở miệng.
Giọng nói ông chứa đầy sự bất lực và mỏi mệt.
"Mấy năm nay, ta không hề đối xử công bằng với con."
Tại thời khắc này, Thời Thác có thể cảm nhận được rõ có thứ gì đang đâm vào trái tim mình, trái tim anh như vỡ vụn.
Anh ngẩng đầu nhìn Thời Hữu, anh cố gắng muốn thấy được chút gì đó mà ông đã che giấu dưới những nếp nhăn trên gương mặt.
Chắc do anh vẫn còn quá trẻ, kinh nghiệm sống chưa đủ hoặc anh không hiểu ý tứ trong lời của ông.
"Con bé kia nói đúng, chuyện Tiểu Niệm và mẹ con không phải là lỗi của con, là ta không giải quyết tốt chuyện của con và Tiểu Niệm. Mấy năm nay là ta đã lạnh nhạt không quan tâm con."
Thời Thác đột nhiên nhớ tới Đào Đào ngày đó.
Thời điểm cô nâng chiếc xe đạp lên, lồng ngực cô thở phập phồng kịch liệt, nụ cười lạnh nhạt và xa cách của cô khi ấy rất giống anh.
Có thể hôm đó cô không có tôn trọng ba anh cho lắm, nhưng chính tại giây phút ấy Thời Thác mới nhận ra được có người yêu mình.
Hai chuyện ấy đã đủ khiến anh cảm thấy mãn nguyện.
Kỳ thật mấy năm nay anh cũng không quan tâm đến chuyện Thời Hữu đối xử với anh thế nào. Bây giờ anh chỉ cần cô yêu anh là đủ rồi, tất cả những tổn thương kia giờ không còn quan trọng nữa.
Rồi sẽ có người như một liều thuốc đem tất cả những vết thương và vết nứt trong tim đều trị lành.
Nghĩ vậy, sắc mặt Thời Thác thần trở nên dịu đi, giọng nói cũng có chút ấm áp, "Không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi."
Thời Hữu rũ mắt nhìn anh.
Ngũ quan của đứa nhỏ này giống như được khắc ra từ chính gương mặt ông. Nhưng nó lại luôn mang theo chút gì đó rất lạnh nhạt.
Ông thấy anh bây giờ có vẻ đã biết được ấm áp là gì rồi.
"Học 12 xong hai đứa vẫn sống trong căn hộ cho thuê đó sao?"
Thời Thác lấy bình rượu rót cho mình một ít, nhẹ giọng "Dạ".
"Được rồi, con bé kia thoạt nhìn có vẻ được nuôi trong một gia đình tử tế nên chắc không chịu thiệt thòi được, con thấy thiếu cái gì thì cứ quẹt thẻ. Con là đàn ông con trai, yêu đương thì phải chủ động trong tiền bạc một chút."
Anh nhớ đến dáng vẻ của cô, cuối cùng cũng chịu mở miệng, "Cô ấy đúng là chịu thiệt thòi nhiều hơn con, còn trong chuyện tiền con không hề tính toán so đo gì với cô ấy."
Thời Hữu khẽ cười, "Ừ, điểm này con rất giống ta."
Khi hai cha con nói về điều đây chợt nhìn nhau rồi bật cười.
Cách Thời Hữu đối xử với anh mấy năm nay Thời Thác không phải đã buông hết xuống, cũng không phải không để bụng, mà là anh thấy không còn quan trọng nữa.
Một khi người ta đã có thứ gì đó muốn bảo vệ thì những chuyện khác dường như đều là mấy hạt bụi bay lơ lửng giữa không trung, có cũng được mà không có cũng không sao.
"Đúng rồi ba."《rainbowdangyeu》
Thời Hữu ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh.
Thời Thác nhấp một ngụm rượu, cảm giác cay nồng truyền đến, giọng anh có chút khàn, "Hồi trước ba nói 18 tuổi sẽ tặng cho con một món quà lớn, vậy thì chờ con tốt nghiệp cấp 3 rồi ba tặng con có được không?"
Thời Hữu ngừng lại một hồi lâu.
Chuyện này hình như ông đã hứa khi Thời Thác còn nhỏ.
Không ngờ đứa nhỏ này lại nhớ lâu như vậy.
"Được, con muốn cái gì?"
"Mua xe hơi đi ạ, có thể chạy ở đường cao tốc."
——————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro