🍑Chương 52: Công viên trò chơi🍑
Edit: Annie
Vị trí công viên trò chơi có hơi xa, nó nằm ở vùng ngoại thành. Xe buýt đã đi sắp được một giờ, Đào Đào nằm ở trong ngực Thời Thác ngủ.
Thời Thác ngồi thẳng sống lưng, tìm cho cô tư thế thoải mái. Anh ôm cô, nhìn chằm chằm đầu nhỏ cô không khỏi cảm thấy mình có chút may mắn.
Thật hạnh phúc.
Mọi người đang lục đục xuống xe, hàng phía sau cũng chỉ còn Thời Thác cùng Đào Đào.
Không tới mấy trạm đã đến.
Cô gái mềm như bông vẫn còn ngủ ở trong lòng, Thời Thác không nỡ lòng đánh thức cô.
Chính vì sợ cô chút nữa xuống xe sẽ cảm lạnh nên nhẫn nại, tiến đến bên tai nhẹ nhàng gọi, "Đào Đào tới rồi, xuống xe thôi em."
Người trong ngực không chút phản ứng.
Thời Thác bất đắc dĩ cười ra tiếng, lại kêu cô thêm vài lần cũng chưa thấy phản ứng lại.
Khi trước anh ở cùng cô vài lần, buổi sáng cô cũng không bao giờ thức dậy sớm, mí mắt luôn đánh nhau.
Khi đó Thời Thác trên cơ bản không giúp được cô, nhưng sợ cô đến trễ nên trực tiếp xoay người đè xuống đem cô lăn lộn một hồi để cô tỉnh hẳn.
Hiện tại ở trên xe, anh cũng không thể làm như vậy.
Nghĩ nghĩ, anh giơ tay kéo khóa áo khoác cô xuống, bàn tay từ cổ áo mò vào sờ lên một bên ngực mềm mại.
Đại khái là mấy ngày không sờ soạng Thời Thác xuống tay có chút nặng.
Trong lòng bàn tay có một quả bóng mềm mại, xúc cảm thoải mái làm anh không khỏi co thắt vùng bụng dưới.
Luồn bàn tay vào trong áo lót, ngón tay đặt trước ngực kia kẹp lấy viên đậu đỏ.
Cô gái trong ngực bất an giật giật mà ở trong lòng anh phát ra âm thanh ô ô.
Thời Thác cúi đầu cắn một cái vào tai cô, "Cô bé lười, không tỉnh giấc xe sẽ quay về đấy."
Đào Đào rốt cuộc đã bị anh đánh thức, lúc này mở mắt ra rồi mà vẫn có chút buồn ngủ.
"Tới rồi sao ạ?"
Trong âm thanh mang theo sự mềm mại khi vừa tỉnh giấc.
Thời Thác lăn lăn yết hầu, không nhịn được dọc theo gáy cô cắn một cái .
Đào Đào bị anh cắn một cái rất đau thì thoát khỏi con sâu ngủ cuối cùng cũng tỉnh hẳn.《rainbowdangyeu》
Lúc này cảm nhận được trước ngực ấm áp, cô cúi đầu nhìn cái tay kia bên tai có chút đỏ lên.
"Như thế này mà gọi là muốn đánh thức một người đang ngủ say sao?"
Thời Thác cười rút tay ra giúp cô chỉnh lại quần áo, "Không kêu như thế thì sao em có thể tỉnh được."
Cô chớp chớp mắt thấy có chút xấu hổ.
Trước kia cô cũng thường xuyên bị anh gọi dậy bằng cách này.
Cô xoa xoa mắt, nép vào trong lòng ngực anh, giọng điệu mang theo sự trêu đùa, "Sau này em cũng muốn đánh thức anh, lúc trước mỗi lần đều là anh đánh thức em, không công bằng gì hết."
Thời Thác cười giơ tay xoa xoa đầu cô, "Được, muốn đánh thức anh như thế nào?"
Xoay chuyển tròng mắt, Đào Đào tiến đến bên tai anh giọng nói rất là mang theo ý cười, "Em sẽ dùng miệng đánh thức A Thác."
Anh nghe cô nói vậy đột nhiên cảm thấy mặt có chút nóng.
Cô cười, ngửa đầu cọ cọ lỗ tai anh "A Thác, sao anh thẹn thùng thế."
Thời Thác đặt tay bên eo cô, cắn chặt răng "Đợi lát nữa ngồi đu quay."
Hả?
Hai cái này thì liên quan gì với nhau?
Tới nơi hai người xuống xe kiểm phiếu vào công viên trò chơi.
Bởi vì là mùa đông thời tiết cũng có chút lạnh người tới cũng không quá nhiều.
Lúc này đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, Đào Đào nhìn chằm chằm bên trong rực rỡ muôn màu đôi mắt đều mở to.
Thời Thác thấy cô nhìn chằm chằm vào cửa hàng kia, không khỏi mỉm cười kéo tay cô đi vào.
"Muốn mua sao?"
Bên trong bán một ít băng đô cùng vòng hoa đồ vật linh tinh khác.
Đào Đào tùy tay lấy một chiếc băng đô tai thỏ cài lên đầu, chỉnh lại tóc rồi hướng về phía anh "Đẹp không ạ?"
Thời Thác cúi đầu nhìn cô không khỏi nghĩ đến đôi tai thỏ của cô, thanh âm nhẹ nhàng "Đẹp, muốn mua sao?"
Cô cười lại lấy thêm một cái nhón chân cài lên đầu anh, "A Thác cũng mua một cái, chúng ta cùng làm một đôi."
Anh nhìn chằm chằm cái băng đô thỏ trong tay cô, con ngươi rũ xuống sau đó giơ tay cầm một cái khác cài lên đầu.
Đào Đào chớp chớp mắt, lúc này mới thấy rõ ràng, Thời Thác cài cái kia trên đầu có chút giống sói xám.
???
Chàng trai cong lưng tiến đến bên tai cô, thanh âm rất là nhẹ nhàng chậm chạp "Hôm nay sói xám ăn thỏ trắng được không?"
Đào Đào có cảm giác tim như muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.
Người này tại sao có thể nghiêm trang mà nói ra những lời này vậy chứ!!
Mặc dù đã sớm biết gương mặt này của anh mang tính lừa gạt nhưng hiện tại tim cô có chút đập nhanh.
Xoa xoa ngực, Đào Đào giơ tay nhéo tai anh một chút mỉm cười làm mi mắt cong vuốt, "Vậy thì em sẽ cho phép anh ăn một chút."
Thời Thác cười vui đến nỗi đôi mắt đều sắp nhìn không thấy cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái, lúc này mới nhớ ra phải đi tính tiền.
Hai người lại đi tới khu bán đồ uống sau đó đi tới khu vui chơi.
Đi đến chỗ vòng xoay ngựa gỗ, Đào Đào kéo tay Thời Thác đi qua xếp hàng.
Người đến không nhiều, đa số chỉ toàn những người lớn dẫn trẻ con trong nhà tới đây để chúng vui chơi.
Lúc này Thời Thác đưa tay kéo cô lại, cúi đầu hỏi, "Thích chơi cái này?"
Cô gật gật đầu, "Dạ, trước kia anh trai của em từng đưa em đến đây chơi với em rất nhiều lượt."
Nói xong Đào Đào không khỏi có chút buồn, đầu rũ xuống khiến đôi tai thỏ cũng theo đó rũ xuống.
Chàng trai thở dài một hơi, nâng cằm cô lên dỗ dành"Về sau không cần anh trai chơi cùng, bạn trai em sẽ chơi cùng em."
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói vui vẻ hẳn "Được, sau này A Thác sẽ chơi cùng em."
Đội ngũ vừa vặn tới hai người.
Thời Thác nắm tay Đào Đào dựa theo sở thích của cô tìm một chú ngựa gỗ cao, đem cô đỡ lên.
Giây tiếp theo, Thời Thác vừa muốn đi Đào Đào liền níu ngón út anh lại nháy mắt nhìn anh, "A Thác anh cũng lên đi."
Nói xong cô còn xê dịch vị trí lên trước.
Luôn có phụ huynh mang theo con tới chơi vòng xoay ngựa gỗ, có đôi khi trên ngựa gỗ có hai người một lớn một nhỏ.
Thời Thác ngước mắt nhìn, ngay sau đó cười nhấc chân ngồi sau cô.
Chàng trai duỗi cánh tay ra đem người ôm vào trong lòng ngực, cằm gác trên vai cô, hơi thở nóng rực thổi bên tai có chút hơi ngứa, "Cứ ôm em chơi như vậy thì khi kết thúc anh phải đem em đi khách sạn mới được."
Đào Đào lúc mới bắt đầu không gì, chờ đến giữa đùi có một vật cứng chọc mình mới ý thức được ý của anh là gì.
Gương mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, không biết là đông lạnh hay là do lời nói của anh.
Hai người ngồi một vòng ngựa gỗ, Đào Đào nép trong lòng ngực anh cười đến miệng đều khép không được.
Sau khi từ ngựa gỗ xuống, Thời Thác vẫn còn cương cứng.
Đại khái đợi một hồi lâu ngọn lửa trong người đi xuống hai người tính đi chơi trò chơi khác đã bị một người lạ cầm camera chặn lại.
Thời Thác nhíu nhíu mày, vừa định nói không cần cô gái nhỏ quơ quơ cánh tay kêu anh, "A Thác, chúng ta chụp một tấm ảnh đi."
Chàng trai nghiêng đầu nhìn khuôn mặt có thần thái sáng láng kia, lời nói cự tuyệt đột nhiên cũng nói không thể nói được.
Quên đi, chiều theo ý cô vậy.
Giơ tay chạm chóp mũi cô, anh đáp lại "Được, chụp đi."
Nói là chụp một tấm kết quả chụp đến mấy tấm ảnh, cuối cùng mỗi bức hình cô đều thích nên luyến tiếc quyết định mua hết chúng.
Có tấm là cô nhìn camera cười, còn Thời Thác nghiêng đầu nhìn cô, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười nồng đậm, tay anh để trên vai cô đem người gắt gao ôm vào trong ngực.
Trong 12 năm, smart phone tiên tiến nhất bất quá cũng chính là iPhone 4, di động độ phân giải cũng không quá cao, về sau hai người thay đổi nhiều di động và độ phân giải càng ngày càng cao nhưng Đào Đào vẫn thích nhất là mấy tấm ảnh cô cùng Thời Thác dùng máy ảnh chụp ở công viên giải trí.
Sau này đi Hàng Châu, hai người đổi chỗ ở mấy lần mà mấy tấm ảnh này vẫn được Thời Thác dùng khung ảnh đóng lại treo ở trên tường.
Tuy sau này có nhiều ảnh cưới, ảnh gia đình, mấy tấm ảnh nho nhỏ, nhưng mấy bức ảnh chụp lớn đó chính là thanh xuân của bọn họ, thứ đáng giá nhất là kỷ niệm mùa đông kia.
Chờ đến khi chơi tàu lượn siêu tốc, nhảy lầu cơ[1], đại bãi chuỳ[2] này đó đều chơi xong rồi, sắc trời cũng tối sầm xuống, bụng Đào Đào đã thầm thì kêu.
Lúc này Thời Thác mang cô đi ăn chuý gì ở công viên giải trí.
Công viên trò chơi buổi tối có biểu diễn pháo hoa, tuy rằng kém hơn Disney nhưng đặt ở nơi nhỏ như Ninh Xuyên cũng đủ hấp dẫn người.
Đào Đào ăn uống no xong ôm lấy tay anh đi hướng bánh xe quay chỗ kia.
Sắc trời trở nên tối dần, trên bầu trời hiện lên thưa thớt các ngôi sao đêm.
Cô gái nhỏ ngửa đầu, nói nhỏ thì thầm "A Thác, bọn họ nói người chết đi sẽ biến thành ngôi hả anh?"
Thời Thác ngẩng đầu theo nhìn bầu trời tối như mực, giơ tay xoa xoa đầu cô.
"Nếu là sự thật anh trai của em nhất định là ngôi sao đang ở trên trời nhìn em."
Nói đến điều này, mũi Đào Đào đột nhiên có chút chua xót.
Qua một hồi lâu, cô nghiêng đầu hướng về phía anh, đôi mắt cong thành vòng cung "Em gái của A Thác khẳng định cũng là ngôi sao xinh đẹp kia."
Thời Thác nhìn cô, lập tức ngây người.《rainbowdangyeu》
Trái tim dường như được lấp đầy từng chút một. Nếu có khe hở nào thì nó cũng đã được vá lại.
Anh cúi đầu trán chạm trán của cô, giọng nói nhẹ nhàng "Em đã biết rồi hả?"
Đào Đào ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng "Dạ".
"A Thác à không sao cả, bọn họ chỉ đi đến nơi mà chúng ta không tìm thấy thôi, thật lâu thật lâu về sau chúng ta sẽ tìm được nơi đó và nhìn thấy bọn họ."
Thời Thác đột nhiên không biết nên nói gì cho tốt.
Anh vẫn luôn nỗ lực cất giấu không muốn cô biết bởi vì anh cảm thấy trên người cô đã đem theo một mạng người, không muốn cô lo lắng có thêm gánh nặng nữa.
Kết quả không nghĩ tới cuối cùng cô cũng biết.
Trái tim đột nhiên có chút run, anh cảm giác khóe mắt đều đang run.
"A Thác, em sẽ ở bên anh như anh luôn bên cạnh em vậy đó. Lời ngày đó ở phòng thiết bị em cũng muốn nói với anh."
Không sao cả, vũ khí cô cũng có thể cầm, tội lỗi cô cũng có thể gánh.
Cô cũng có thể sống cho em gái của anh.
Mặc dù không có em gái nhưng anh đã có bạn gái, cô cũng sẽ đem toàn bộ tình yêu dành cho anh.
________________________
[1]
[2]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro