Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🍑Chương 31: Dỗ anh🍑

Edit: Annie

Khi Thời Thác đi vào phòng vẽ tranh Giang Vọng nghiêng đầu chào anh một cái xong cẩn thận nhìn anh rồi cảm thấy hình như có gì đó không đúng.

Vừa vặn Thời Thác khom lưng lấy dụng cụ vẽ tranh Giang Vọng bỗng thấy trên áo anh có hình trái đào.

Giang Vọng: "???"

Cái hình vẽ này có trên áo khoác cậu ấy hồi nào vậy?

Dụi hai con mắt Giang Vọng tỉnh táo lại nhìn thấy cổ áo màu đỏ kia rồi có cảm giác mình bị ảo giác.

Cái quái gì thế này?

Thời Thác tìm bút vẽ Đào Đào đưa cho anh, anh lấy tờ giấy phác họa kẹp lên khung vẽ.

Đúng lúc này, Tào Kiến Ba cũng bước vào phòng vẽ tranh thì nhìn thấy màu sắc cổ áo của Thời Thác không khỏi sửng sốt.

Các nữ sinh lớp 609 đã đi Hàng Châu tập huấn, giờ trong phòng vẽ chỉ còn nam sinh. Trong phòng này chỉ có một đám cổ áo màu xanh, tự nhiên lòi đâu ra một tên có cổ áo màu đỏ trông có chút ngộ ngộ.

Giang Vọng liếc Tào Kiến Ba người đang bị hóa đá kia, không thể không hỏi: "A Thác, quần áo của mày bị gì vậy?"

Hai mắt Thời Thác híp lại nhưng trên mặt không có biểu tình gì, "Của bạn gái"

!!!!!

Sao lại thế này!

Tào Kiến Ba đi đến trước người Giang Vọng, khoác lấy cổ hắn, "Tao phi, đây đúng là bản tin của thế kỷ mà. A Thác vậy mà mặc đồng phục nữ sinh sao?"

Giang Vọng nuốt ngụm nước miếng, "Không phải, nó là người đầu tiên trong trường."

"Ngầu quà, ngầu quá. Tao chưa bao giờ thấy màn thể hiện tình cảm như vậy đấy."

Tào Kiến Ba đánh giá Thời Thác từ trên xuống dưới thấy không có gì thay đổi và cũng không có gì khác lạ.

Lúc này, định thu tầm mắt lại thì thấy vết đỏ trên xương quai xanh anh, cơ thể cứng ngắc, "Tao f**k."

Lời thô tục phát ra rất lớn làm cho mọi người trong phòng đều quay lại nhìn. Giang Vọng vỗ đầu Tào Kiến Ba, "Làm gì vậy? Tự nhiên la lớn lớn lên."

Tào Kiến Ba run rẩy mà nâng tay chỉ vào xương quai xanh Thời Thác, bắt đầu nói lắp, "Không, không phải, kia, cái dấu hôn kia..."

Lời vừa nói xong, mọi người trong phòng vẽ đều quay đầu lại về Thời Thác.

Thời Thác không có gì gọi là không muốn che giấu, vẻ mặt vân đạm phong khinh*, "Ờ, bạn gái cắn."

[* điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh]

!!!

Tào Kiến Ba cùng Giang Vọng cảm thấy cả người như bị xuyên qua!!!

Người này sao tự nhiên đổi tính rồi?Khoe ân ái trước mặt công chúng luôn!!!

Hai người liếc nhau, ngay sau đó kề vai sát cánh ra khỏi phòng vẽ tranh. Hai người đứng trên hành lang, Tào Kiến Ba xoa ngực, thở phào một hơi, "F**k, này mẹ nó là Thời Thác sao?"

Giang Vọng lắc đầu, "Hẳn là không phải, nó có lẽ bị ma nhập rồi."ʕʘ‿ʘʔ

"Không phải chứ, yêu đương cái tính cách đều thay đổi sao?"

Giang Vọng nheo mắt suy tư một hồi lâu mới lên tiếng, "Tao cảm thấy vậy cũng khá tốt?"

Tào Kiến Ba vừa muốn chửi thề sau đó không khỏi thở dài khi hiểu ra ý của Giang Vọng. " Ừ, sau vụ tai nạn đó tính cách của A Thác cũng thay đổi và không còn thấy nó cười nhiều nữa. Sau khi yêu đương với tiểu Diêm Vương tâm tình nó hình như tốt hơn trước rồi."《rainbowdangyeu

Giang Vọng cười, "Đúng là càng ngày càng tốt hơn, mày không thấy đâu mỗi khi nó nhìn vào cái điện thoại là lại cười toe toét."

Đó là vì tiểu Diêm Vương còn ở trường học chưa đi Hàng Châu.

Chậc.

Đúng là không có ai bình thường khi yêu.

"Đây cũng là chuyện tốt, mặc dù tiểu Diêm Vương có hơi bạo lực nhưng chỉ cần A Thác vui vẻ hạnh phúc là được rồi."

Đào Đào một đường đi đến trường học, hai chân đều run rẩy.

Vì để tránh tai mắt, Thẩm Nghiên và Thời Thác cùng nhau đến trường còn cô ở nhà tắm rửa sửa soạn lần nữa.

Khi cô bước vào trong lớp học, vừa ngồi xuống là đã nằm lên bàn nghĩ tới một câu nói.

Thiếu niên cường tắc thiếu nữ phù tường*.

[* chàng trai mạnh mẽ thì cô gái phải chống tường đi, ý nói về trong chuyện xxx.]

Huhuhu, A Thác thật hung dữ.

Từ ngày hôm qua đến bây giờ, anh làm tận bốn lần...

Nhưng cô lại thấy rất thích phải làm sao đây...

Cô vùi mặt vào trong khuỷu tay, ngửi thấy mùi hương gỗ tuyết tùng thoang thoảng thì đỏ mặt bả vai đều run lên vì cười.

A Thác nói, anh cũng thích ăn "đào" của cô.

Sao anh lại tốt như thế chứ!!!

Tiết tự học buổi trưa, Thời Thác đến lớp 505.

Tuần này Từ Đình và Đào Đào chuyển chỗ ngồi ra cửa sau lớp.

Đào Đào ngồi bên cửa chăm chú làm bài tập Toán còn Từ Đình thì ngủ trên bàn.

Thời Thác khẽ bước đến thì thấy mọi người trong lớp đang nằm trên bàn làm bài tập và ngủ. Anh cúi người, khom lưng tiến đến bên tai cô gái nhỏ, "Nhóc con"

Giọng nói nhẹ nhàng cùng với hơi ấm phả vào tai khiến cô có cảm giác ngứa ngáy.

Đào Đào hoảng sợ, cô tính kêu lên thì miệng đã bị bịt kín.

Có một đôi môi mỏng lạnh ướt át dán lên cánh môi của cô, mùi hương của gỗ tuyết tùng truyền vào trong miệng cô.

Cô chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm vào đối diện thấy đối phương đang rũ
mi xuống chiếc mũi cao cao thì lập tức ngẩn người ra.

Qua một hồi lâu, Thời Thác buông cô ra, thấp giọng cười, "Lá gan thật nhỏ."

Gương mặt cô gái nhỏ bỗng chốc đỏ bừng như con kiến bò trên chảo nóng, cô đẩy anh ra rồi đứng lên.

"Anh, anh như thế nào lại đến đây?"

Sợ làm ồn đến những bạn học xung quanh nên cô nói nhỏ lại.

Ánh mắt anh tạo thành đường cong, giơ tay ôm lấy eo cô, một tay chặn ngang đem người từ chỗ ngồi kéo ra khỏi lớp học.

"Nhớ em nên muốn đến đây nhìn em một chút. Sao không trả lời tin nhắn của anh?"

Đào Đào núp ở trong ngực anh giấu gương mặt đang đỏ, nghẹn ngào giải thích: "Em, em quên không xem điện thoại, em xin lỗi."

Cô đang tranh thủ nghỉ buổi trưa làm bài tập cho xong.《rainbowdangyeu

A Thác không giận gì cô, anh cúi đầu hôn lên trán cô như muốn đang giúp cô giải thích thêm, "Anh biết em bận học, anh không giận đâu nên không cần xin lỗi anh."

Anh ôm người đi tới chỗ rẽ của khu dạy học mới buông người ra. Lúc này Đào Đào ở trong ngực anh cọ cọ, cuối cùng cũng không cần đè giọng xuống nữa nói, "Sao anh lại còn hôn trộm em."

Hai tay Thời Thác để bên eo cô, đôi mắt tràn ngập ý cười, " Không hôn em làm sao kêu em ra đây được?"

Nói câu này xong, mặt cô càng đỏ rồi nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua.

Giơ tay chỉnh cổ áo cô lại tiến lại gần lỗ tai cô, giọng nói mang theo một tầng ẩn ý, "Không phải em nói muốn vẽ conan sao? Anh đến đây lấy áo khoác."

Đào Đào lúc này mới nhớ buổi sáng có nói với anh là giữa trưa sẽ đưa áo khoác cho anh, kết quả cô lại quên mất.《rainbowdangyeu

Cô khẽ "Dạ" một tiếng sau đó kéo khóa áo khoác đồng phục xuống. "Chúng ta đổi áo cho nhau, chờ anh vẽ xong thì đổi lại."

Áo khoác còn chưa cởi xong, Thời Thác đột nhiên kéo tay cô nắm trong lòng bàn tay vuốt ve.

"Đào Đào" Anh kêu tên cô, yết kết lăn lăn.

"Dạ."

Cái tay còn lại của Thời Thác mò vào túi quần lấy một hộp vuông vuông đặt nó vào bàn tay cô, "Dỗ anh nhé?"

——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro