🍑Chương 25: Phiền muộn🍑
Edit: Na
Đào Đào cảm thấy thấp thỏm không yên cả một buổi sáng.
Thời Thác không trả lời tin nhắn cô. Đào Đào lo lắng sợ anh xảy ra chuyện.
Vất vả ngồi học đến trưa, cô không nhịn nổi nữa lén trốn ra khỏi lớp từ cửa sau đi đến khu ký túc xá bên kia.
Nhất Trung cũng có ký túc xá nhưng do trường nhỏ nên rất ít học sinh nào chịu ở lại.
Năm nay trường muốn mở cho ban mỹ thuật một phòng vẽ nhưng không tìm được chỗ nào ổn nên đành phải cho họ đến tầng cao nhất của ký túc xá.
Hiện giờ trong phòng không có nhiều học sinh đến vẽ tranh.
Lúc này Đào Đào bước đi đến phòng vẽ tranh bên kia.
Khi vừa đến ký túc xá, cô vừa vặn gặp được Giang Vọng cùng Thời Thác đang ôm bóng rổ đi từ sân bóng rổ tới.
Cô kéo kéo vạt áo sơ mi, chạy về phía hai người.
"A Thác!"
Tháng 11 vẫn còn đang trong thu, thời tiết cũng có chút lạnh, Đào Đào chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng không mặc áo khoác bên ngoài.
Giang Vọng "Chậc" một cái, ôm bóng rổ đi vòng qua hai người, "Được rồi, hai người ân ái đi, tao đi lên vẽ tranh đây."
Thời Thác nhìn Đào Đào mà mặt không chút biểu cảm nào.
"A Thác, hôm qua anh bận sao? Em nhắn tin cho anh mà anh không trả lời em."
Gió thổi tới khiến cả người cô có chút run lên, ngay cả giọng nói cũng run theo.
Thời Thác cảm thấy khoé mắt mình cũng đang run.
"Điện thoại hỏng."
Đào Đào sửng sốt.
Hỏng rồi sao...
Sao giọng điệu của anh khác hôm qua quá vậy?
Mặc dù trông anh rất lạnh lùng nhưng khi ở bên cạnh Đào Đào anh rất dịu dàng, lúc nào anh cũng nói chuyện nhẹ nhàng chưa từng dùng giọng điệu này với cô.
Hốc mắt cô có chút đỏ lên.
"A Thác, anh giận em sao? Thật sự xin lỗi anh, bởi vì hôm qua mẹ em đem điện thoại đi sạc pin nên em mới không gửi tin nhắn cho anh được."
Thời Thác nhìn cô, anh nắm chặt tay trong túi quần mình.
Anh cắn chặt răng, nhấc chân đi vòng qua cô, "Anh về phòng vẽ trước."
Cả người Đào Đào như rơi xuống hầm băng lạnh lẽo.《rainbowdangyeu》
Gió lạnh thổi qua người, làn da cô trở nên trắng bệch.
Một lúc sau, xung quanh trở nên yên tĩnh, Đào Đào nắm chặt tay để móng tay cắm vào da thịt mình, một giọt nước mắt rơi xuống.
Thật khó chịu.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng ngày hôm qua còn tốt, buổi tối anh còn đem đồ ăn cho cô mà.
Tại sao giờ lại thành ra như vậy chứ?
Thời Thác dựa vào cạnh cửa ký túc xá nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ đang rũ xuống kia, trái tim anh như bị ai đó bóp chặt lại.
Nhẫn nhịn một hồi, anh vẫn không kiềm chế được mà nhấc chân đi đến đó.
Giây tiếp theo, trong tầm mắt anh bỗng xuất hiện một bóng người, chân anh không nhúc nhích được nữa giống như bị ai đó điểm huyệt một cái.
Lúc ấy Thẩm Nghiên đang ôm bóng rổ hi hi ha ha với mấy nam sinh đi về hướng khu dạy học bên kia, mới đi được vài bước cậu nhìn thấy Đào Đào cúi đầu xuống bả vai đang run run.
"F**k, chị ở đây làm gì?"
Đào Đào không trả lời quay người che mặt mình lại.
"Không làm gì hết." Giọng nói của cô mang theo sự nghẹn ngào.
Thẩm Nghiên lập tức ngây người.
Đã lâu rồi cậu chưa thấy bộ dạng này của Đào Đào.
Trước kia Đào Đào rất thích làm nũng và nghịch ngợm, cô ỷ vào việc có người nhà cưng chiều nên không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác, khi đó cô là một đại tiểu thư chính hiệu. Nhưng sau vụ việc kia tính cách cô dần thay đổi, hễ làm gì hay nói gì cô cũng đều rất cẩn thận lễ phép với mọi người.
Khi biết cô theo đuổi Thời Thác, Thẩm Nghiên đánh chết cũng không thể tin nổi cô vậy mà đi đến lớp 609 hỏi tên người ta.
Với tính cách trước kia của cô, không có gì khó hiểu khi cô giương nanh múa vuốt ở trường học để theo đuổi người ta.
Lúc này cậu đuổi đám bạn học bên cạnh đi, Thẩm Nghiên ném bóng rổ xuống, đi lên phía trước vỗ vai Đào Đào, "Khóc à?"
Đào Đào lau lau đôi mắt nhưng vẫn cúi đầu, "Không có."
"Không có cái rắm, ai dám khi dễ chị?"
Ở trường học cô giống như Diêm Vương, ai dám khi dễ cô chứ.
Lo trái nghĩ phải, Thẩm Nghiên gãi gãi cổ, "Có phải Thời Thác bắt nạt chị không? Khốn kiếp, con mẹ nó đúng là khốn kiếp, em đây sẽ đi bóp chết anh ta."
Nhắc đến hai chữ Đào Đào nức nở khóc lên, cô bụm mặt vòng qua cậu chạy đi mất.
Thẩm Nghiên nhìn bóng lưng cô, mắng một câu thô tục.
"Mẹ nó, dám bắt nạt chị của tôi! Ông đây liền chém chết anh!"
Cậu nhặt bóng trên mặt đất lên rồi đập mạnh nó xuống bay đến ký túc xá mặc kệ tiếng chuông vào học.
Thời Thác lúc này dựa vào hành lang hút thuốc.《rainbowdangyeu》
Giờ đây anh rất tâm phiền ý loạn*.
[* phiền muộn, lo lắng]
Rõ ràng anh đang rất tức giận nhưng khi nhìn thấy gương mặt của cô, anh lại không thấy tức giận nữa.
Muốn quan tâm cô, nhưng anh không nói được gì.
Tình cảm đúng là thứ phiền toái, cho dù thế nào đi nữa thì cũng không khống chế nó được.
Dục vọng không khống chế được, tâm tình không khống chế được, ngay cả đầu óc mình anh cũng không khống chế được.
Cả buổi tối anh không thể làm được cái gì, trong đầu đều là hình ảnh Thẩm Nghiên đem bánh kem ném vào thùng rác.
Đầu ngón tay anh tay run lên, mới vừa dập tắt điếu thuốc thì đã nhìn thấy Thẩm Nghiên nổi giận đùng đùng chạy đến.
Thời Thác dừng bước lại.
Anh chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã có một nấm đấm ập đến.
"Mẹ kiếp."
Cơ thể anh lảo đảo, sau đó trên mặt lại bị đánh thêm một quyền nữa.
Nửa giờ sau.
Thời Thác cùng Thẩm Nghiên ngồi ở trên khán đài, gió lạnh thổi qua bay mái tóc trên trán, trên mặt hai người đều dính máu, khóe miệng cũng có vết bầm tím.
Thẩm Nghiên giơ tay xoa bả vai đau nhức, "Mẹ nó, anh không thể nhẹ nhàng một chút sao, tối nay tôi còn phải về nhà làm bài tập đấy."
Thời Thác lắc lắc cổ tay đang đau của mình, hỏi lại cậu, "Tôi không cần vẽ tranh?"
Thẩm Nghiên á khẩu không nói nữa.
"Những gì anh thấy ngày hôm qua không phải như anh nghĩ đâu. Chị ấy cho rằng tôi đã ăn bánh rồi chứ không hề biết tôi ném nó đi."
Thời Thác nghiêng đầu suy tư nhìn cậu một cái.
"Đào Đào là, là chị tôi."
Thẩm Nghiên rất không vui khi thừa nhận Đào Đào là chị cậu.
Chỉ sinh ra trước cậu một tuần, lại cứ như một đứa trẻ con, lớn lên còn lùn hơn cậu vậy mà bắt cậu gọi là chị.
Cậu rất rất không vui.
Cho nên lúc ở bên ngoài cậu rất ít khi thừa nhận Đào Đào là chị mình.
Ai không biết còn tưởng hai người đang có quan hệ mờ ám, chỉ có những người thân quen mới biết họ là người nhà.
Thời Thác đột nhiên nhớ đến ngày đó ở trên giường Đào Đào đã đến bên tai anh nói một câu.
"Thẩm Nghiên là em trai của em nên anh không cần ghen với cậu em vợ này đâu, về sau thằng bé sẽ kêu anh là anh rể đấy."
Giọng nói mềm mại mang theo sự quyến rũ.
"Chị ấy không thể nhìn bánh kem và cũng không thể ăn nó, đến nghe tên thôi cũng không được. Anh có biết bệnh phản ứng căng thẳng không? Bánh kem chính là nhược điểm của chị ấy."
Đôi mắt Thời Thác rũ xuống, anh có cảm giác ngực mình có chút đau.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Anh vẫn luôn cho rằng con gái sẽ thích ăn mấy thứ này.
Lúc trước Thời Niệm luôn ồn ào bắt anh phải mua bánh kem cho con bé.
Ngày hôm qua tâm trạng cô không được tốt nhưng anh không biết an ủi người khác cho nên anh đã đi mua bánh kem cho cô.
Không ngờ hình ảnh cuối cùng mà anh nhìn thấy là Thẩm Nghiên đem bánh kem ném vào thùng rác.
Thẩm Nghiên thở dài một cái, nghiêm túc hỏi, "Thời Thác, anh thật sự thích chị tôi sao?"
Anh cười lạnh một cái, lấy điếu thuốc từ quần trong túi ra.
Thẩm Nghiên "Ách" một tiếng, giơ tay đè điếu thuốc xuống, "Đừng hút ở đây, ba tôi mà thấy là trực tiếp đưa anh đến phòng giáo viên đấy."
"Không thích."
Thẩm Nghiên sửng sốt, giơ tay vừa định đánh anh một cái thì nghe anh nói ba chữ.
"Muốn yêu cô ấy." [xiàng ài tā: 想爱她]
Hừ, nổi da gà.
Muốn yêu cô ấy, muốn sử dụng hết khả năng của chính để bảo vệ cô ấy.
Cô là bảo vật duy nhất mà anh có thể bảo vệ.
——————
Tác giả: A Thác sắp được ăn thịt ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro