Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🍑Chương 12: Sửa bài thi🍑

Edit: Na

Lúc này Đào Đào cùng Từ Đình đi đến phía trước khán đài, Thẩm Nghiên đem bóng rổ từ phòng thiết bị đẩy ra vừa mới khoá cửa thì thấy cô.

Cậu duỗi chân đá vào khung bóng rổ, rồi tuỳ tiện lấy một trái bóng rổ ôm vào ngực đi về phía Đào Đào.

"Sao hôm nay chị lại xuống đây học thể dục vậy? Không phải trước đây chị không muốn học môn này sao?"

Trên mặt cô gái không lộ ra biểu tình gì, giơ tay túm tóc mái bên tai lại, "Hôm nay không muốn làm bài tập nữa."

Thẩm Nghiên sửng sốt.

Cậu đang muốn nói tiếp thì Thẩm Dương cầm sổ điểm danh và ấm nước đi vòng qua khu học thể dục.

Người đàn ông đứng ở trên khán đài, một tay đem đồ gì đó đặt lên bậc thang, lấy chiếc còi rồi thổi một cái.

"Tập hợp!" Giọng nói đầy ngữ khí, mang theo cảm giác áp chế không ai được chen vào.

Đám học sinh mới vừa rồi còn đang tụm ở một chỗ nghe được tiếng còi thổi tất cả đều thẳng sống lưng lên chạy nhanh tới đội ngũ xếp hàng.

Ánh mắt Thẩm Dương nhìn quét qua đội ngũ một vòng, lúc nhìn thấy Đào Đào thì ông có chút sững sờ.

Sắc mặt người đàn ông khẽ thay đổi, gân cổ nổi hướng về phía Thẩm Nghiên, "Dẫn toàn đội chạy hai vòng, một lát nữa sẽ học." Nói xong nhìn về phía Đào Đào, "Đào Đào, em ở lại."

Nghe thế cô không khỏi nhíu mày.

Thật ra cô không sợ cậu mình gì cả, ngày thường Thẩm Dương chăm sóc cô rất tốt, ở trường học cô ỷ vào cậu mình là thầy thể dục cho nên có chút kiêu ngạo. Nhưng mỗi lần Thẩm Dương kêu cô ở lại giống như lúc này đây, cô cảm thấy có chút ngại.

Lúc này cô gái đi ra khỏi đội ngũ, đứng ở phía trước khán đài.

"Thầy Thẩm."

Thẩm Dương "Ừ" một cái, chờ Thẩm Nghiên dẫn theo đội ngũ chạy đi được nửa đường mới nhàn nhạt mở miệng.

"Chủ nhiệm cháu vừa rồi có tìm cậu."

Đào Đào nhăn mũi.

Có lẽ cậu lại muốn nói về chuyện này.

"Cháu chọn Văn chọn Lý cha mẹ cháu cũng không phản đối, nhưng với cái thành tích bây giờ cháu tính làm gì?"

Cô yên lặng cúi đầu nhìn vào mũi giày cắn môi dưới không nói một câu gì.

Có thể làm gì được nữa chứ. Cô chỉ biết căng da đầu mà chịu đựng thôi.

"Đào Đào, môn Toán và Tiếng Anh tất cả đều có thể kéo điểm lên nhưng cháu phải chuẩn bị trước mọi thứ mới được. Danh sách các trường tuyển sinh chỉ có bao nhiêu đó, cho nên cháu phải chuẩn bị tinh thần có hiểu không?"

Đào Đào cảm thấy hốc mắt có chút cay cay, không biết vì cái gì mà mỗi lần nhắc tới chuyện này trái tim cô đều run rẩy.

Rõ ràng, đây là quyết định của cô mà.

Thẩm Dương thấy cô không nói gì, không khỏi thở dài.

"Nếu cần cậu sẽ liên hệ với thầy Trương để thầy ấy dạy thêm cho cháu."

Các trường học có quy định không cho giáo viên lén dạy thêm nhưng tiền lương của giáo viên không được cao cho lắm. Chi phí sinh hoạt ở Ninh Xuyên cũng không hề thấp, nên một số thầy cô nổi tiếng sẽ lén dạy thêm cho học sinh.

Thẩm Dương xã giao rộng cho nên việc tìm một giáo viên dạy thêm cho Đào Đào mà nói không có gì khó.

Đào Đào ngẩng đầu lên, trên gò má trắng trẻo không có cảm xúc dao động gì, "Cháu không sao đâu cậu. Hiện tại cháu chỉ mới học lớp 11 thôi, cháu không vội."

Thẩm Dương nhìn cô, đột nhiên cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

Chuyện kia đã qua lâu rồi, đứa nhỏ này giống như đang tự ép mình vào ngõ cụt. Ngày thường đối xử với ai cũng tốt, ngoan ngoãn lanh lợi nhưng bên trong giống như có một tầng băng cứng.

Không ai có thể đi vào tầng băng đó, và đứa nhỏ này cũng không muốn để cho ai nhìn thấy được những gì ở trong đó.

Rõ ràng đứa nhỏ này cũng chỉ mới 17 tuổi.《@rainbowdangyeu

Đè huyệt thái dương đang đau nhức, Thẩm Dương phất phất tay, "Được rồi, cháu về lại đội ngũ đi."

Thẩm Dương biết tính tình của cô, nếu không phải vì không làm bài tập được thì cô sẽ không đến học tiết thể dục.

Đào Đào nhẹ giọng "Dạ", xoay người đi vào đội ngũ.

Giữa trưa vừa nãy, sau khi Chu Lệ Na nói với cô những lời đó thì còn nói thêm về đợt kiểm tra cuối tháng, bây giờ Đào Đào có chút khẩn trương, tinh thần cô thật sự không còn tốt nữa. Ngoài ra vào tiết cuối của buổi sáng, Trương Đào cho ban 5 làm kiểm tra trắc nghiệm nhưng vào lúc đó đầu óc Đào Đào hoàn toàn trống rỗng.

Những câu trắc nghiệm đó, cô đọc vào không hiểu gì hết.

Đúng là ảnh hưởng đến tâm trạng, Toán Học còn vài câu hỏi điền vào chỗ trống giờ cô không còn hứng thú để giải nữa.

Trước kia khi bực bội cô sẽ đem bài tập Toán ra giải để giết thời gian.

Lúc này lớp 609 đang học môn Địa Lý.

Học kỳ này lớp 12 vẫn đang ôn tập, vừa có kiến thức cũ của lớp 11 vừa có kiến thức mới thức của lớp 12. Mấy ngày nay Trương Đào trực ban nên tinh thần và thể xác đều mệt mỏi không muốn sửa bài kiểm tra nữa, trực tiếp đem bài kiểm tra ban 5 phát cho các học sinh lớp 12 vừa giúp cho bọn họ ôn lại kiến thức vừa đem bài kiểm tra sửa lại, như thế sẽ tiết kiệm thời gian và sức lực.

Cách làm này thường được các thầy cô dạy nhiều môn dùng.

Giờ đây các bạn học trong lớp đều tuỳ tiện cầm lấy một bài kiểm tra.

Thời Thác nằm lên bàn chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ đến phát ngốc.

Anh nằm nhẩm lại môn Lịch Sử và Chính Trị, trước kia anh học khoa học xã hội nên tư duy cũng khá tốt nên môn Địa Lý là ưu thế của anh. Vì vậy việc ôn tập lớp 12 cũng không quá khó gì với anh.

Thời điểm đang ngây ngốc, Giang Vọng trực tiếp vung tay chụp lấy bài thi trên bàn của anh.

Anh nhíu mày, vừa muốn mắng người thì Giang Vọng đã vội vàng mở miệng, "Chậc chậc, đây là bài kiểm tra của ai đây."

Sắc mặt anh có chút không được tốt lắm, anh không thích mấy việc sửa bài kiểm tra cho người khác.

Vừa sai vừa lộn xộn, nhìn vào là thấy đau đầu.

Thời Thác chưa bao giờ thấy người nào ngốc nghếch đến nổi môn Địa Lý chỉ làm được có 30 điểm như vậy, nhưng sau khi gặp Đào Đào anh đã gặp được.《@rainbowdangyeu

Cô gái nhỏ lớn lên ngoan ngoãn cứng cỏi như tấm thuỷ tinh mà không biết sao lại thế này. Có lẽ giống như lời Trương Đào nói, cô ghét môn Địa Lý.

Anh ngước mắt, nhàn nhạt nhìn lướt qua cái bài kiểm tra kia.

Nét chữ nhỏ nhắn và đẹp, đáp án được viết đè mạnh xuống như muốn đâm thủng tờ giấy.

Thời Thác vừa định đem bài kiểm tra ném đi thì nhìn thấy cái tên kia, ngay tức khắc cơ thể không khỏi run lên.

Lớp 505, Đào Đào.

Cô viết tên của mình rất quy củ, sau tên là dòng uốn lượn vẽ trái đào.

Hình vẽ không lớn, nhưng hình vẽ nhìn còn đẹp hơn chữ viết đáp án của cô.

Anh có hứng thú đặt tờ giấy ra, ngồi thẳng lưng lấy một cây bút đỏ trong ngăn bàn rũ mắt nhìn.

Càng nhìn xuống dưới, mày Thời Thác nhíu càng chặt hơn.

20 câu trắc nghiệm thì sai hết 15 câu.

10 câu tự luận, không có câu nào đúng.

Anh đột nhiên thấy có chút đau đầu.

Lúc này Giang Vọng đã sửa xong một bài kiểm tra, đầu thò qua như muốn xem náo nhiệt, "Sao rồi, đàn em của mày được nhiêu điểm?"

Hỏi xong liền cúi đầu xem bài kiểm tra.

Giây tiếp theo, Thời Thác giơ tay dùng khuỷu tay ngăn lại, "Không tồi."

Giang Vọng: "???"

Gì? Không nghe nhầm chứ?

"Thiệt hay giả vậy? Lần trước thầy Trương nói đàn em lúc nào cũng được 30 điểm mà?"

Thời Thác không trả lời, nhấc chân đá chân ghế Giang Vọng một cái, "Đừng có nhiều chuyện."

Giang Vọng bĩu môi, không nói gì.

Thấy Giang Vọng không nhìn nữa, anh dời khuỷu tay ra nhìn vào bài kiểm tra, sắc mặt càng đen lại hơn.

Giơ tay xoa xoa giữa mày, Thời Thác nắm cây bút đỏ cúi đầu không biết viết gì trên bài kiểm tra.

——————

Chậc chậc chậc, A Thác bắt đầu bảo vệ vợ rồi ha ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro