Ngoại truyện 2
- Yukichi, hôm nay ra ngoài ăn đi.
Mori Ougai nói trong khi cả hai cùng dọn dẹp lại phòng khám của hắn. Lại là một ngày vật lộn với bệnh nhân và bệnh nhân của hắn đều thuộc loại không phải dạng vừa.
Thời tiết tháng Một cực kì lạnh, Mori cũng lười về nhà ăn mỳ liền dứt khoát kéo Fukuzawa đi. Quan trọng hơn là hắn vô tình biết được, hôm nay là sinh nhật y.
Đương nhiên là Fukuzawa hoàn toàn quên bén chuyện này, chỉ cho rằng Mori nhất thời nổi hứng nên cũng chiều theo hắn. Quan hệ của hai người dạo này có tiến triển hẳn kể từ lần đó, nhưng mỗi lần làm đều là ở phòng khám, cả hai cũng chưa về nhà nhau bao giờ.
Mori đi đằng trước hỏi:
- Yukichi muốn ăn ở đâu?
- Đâu cũng được.
Fukuzawa không có quá nhiều yêu cầu về việc ăn uống nên để Mori toàn quyền quyết định. Và hắn chưa từng làm y thất vọng bao giờ. Hắn quay lại vừa hay đối mặt với y, nở một nụ cười thiếu đánh:
- Ăn ở nhà Yukichi thì sao?
Đấu khẩu với Mori, Fukuzawa không bao giờ có cửa thắng. Y thở dài một hơi, đi trước dẫn đường. Mori đạt được mục đích cũng hài lòng đi theo sau, suy tính một chút làm sao cho Fukuzawa nhớ mãi không quên sinh nhật năm nay.
______________________________
"Cạch"
Fukuzawa ở đèn, căn phòng trọ kiểu cũ lâp tức thoát khỏi bóng tối. Mori cởi áo giày, đặt ở thềm nhà sau đó mang dép đi trong nhà Fukuzawa đưa cho. Hắn nhìn ngắm một vòng khắp nhà. Vừa vào cửa là phòng khách kiêm phòng ngủ với tivi 28 inch kiểu cũ và giường đơn đặt đối diện nhau, ở giữa có thêm một cái bàn gỗ vuông thấp và trên tường bên trái có tủ quần áo xây vào trong tường, bên phải là kệ hai tầng nhưng chỉ có một vài cuốn sách. Phòng bên trong chia làm hai nửa, một bên làm phòng tắm, bên còn lại làm phòng bếp.
Và bất cứ nơi này trong phòng trọ này đều mang dấu tích của Fukuzawa Yukichi. Nghe có vẻ hơi sến súa nhưng hắn cũng muốn để lại vết tích cảu bản thân lại đây. Mấy đứa nhóc thường gọi cái này là đánh dấu chủ quyền nhỉ?
Chờ hắn ngắm ngía xong xuôi, Fukuzawa đã cởi bớt áo khoái ngoài và khăn choàng, y đang nghĩ xem phải nấu gì cho cả hai từ những món đồ ít ỏi trong tủ lạnh.
- Ougai, ngươi ăn gì?
- Yukichi còn biết nấu ăn nữa sao?
Mori hơi ngạc nhiên vì điều này nhưng vậy thì cũng phải thôi. Dù cho người ta hay nói: "Không nên đánh giá cuốn sách qua vẻ bề ngoài" nhưng đã là con người thì lại vô tình có điểm chung này.
Hôm nay là sinh nhật của Fukuzawa, lại còn để y nấu cho hắn thì không đúng lắm nên Mori đành nhận phần công việc không thuộc chuyên môn của hắn.
- Mà thôi, cứ để ta. Yukichi cứ đi tắm trước đi.
Fukuzawa hơi nghi ngờ về tài năng ẩm thực của hắn nhưng chưa kịp phản kháng gì đã bị hắn đẩy vào nhà tắm đóng cửa lại.
Bản thân Mori cũng nghi ngờ khả năng của mình. Trước giờ ngoài mỳ ăn liền, natto và vo gạo nấu cơm thì hắn toàn ăn ở ngoài. Hắn nghe tiếng nước chảy bên trong, chắc Fukuzawa đã bắt đầu tắm, không thể bắt y tắm xong phải đợi quá lâu, hắn liền bắt tay vào lục lọi tủ lạnh.
Chỉ còn lại một hộp đậu phụ, vài cọng rau, cục nấm kim châm chỉ còn một nữa và miếng thịt bò to chừng nắm tay. Ở cửa tủ để chừng năm sáu chai Sake, lại còn là loại khá mạnh.
Tửu lượng của Fukuzawa khá tốt, làm hắn nhớ đến lần nọ giả say trước mặt y. Giờ nghĩ lại, Mori bất giác đỏ mặt, xem ra bản thân mình quả thật rất phóng túng.
Nhìn lại số lượng thức ăn ít ỏi trong tủ lạnh, tài năng bếp núc của Mori không cho phép hắn làm những món quá phức tạp. Vậy thì nấu lẩu cho xong, chỉ cần có nước dùng sau đó cứ vứt mọi thứ vào nồi là được.
Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, cũng vừa lúc Fukuzawa tắm xong. Khăn tắm vẫn còn đặt trên mái tóc ướt, trên người là một bộ kimono đơn giản. Mắt y đập vào chiếc bàn vuông của mình, giờ nó đã được lắp đầy bởi mớ đồ ăn còn lại trong tủ lạnh và người đã bày ra nó vẫn đang loay hoay với chai Sake trong phòng bếp.
Fukuzawa buộc phải gỡ cái nắp chai giúp hắn, nếu không y chắc chắn sẽ phải bỏ tiền ra mua kính mới cho cửa sổ. Xem ra tên bác sĩ với đầu óc quỉ quyệt này lại chẳng biết gì về việc nhà cửa bếp núc. Y cảm giác hơi quan ngại về bữa ăn hắn đã bày ra nhưng cũng không nói gì.
Hai người quay lại với bàn gỗ và bắt đầu ăn tối.
- Chúc ăn ngon miệng.
Fukuzawa nếm thử nước dùng và y vô cùng hối hận khi đã tin vào khả năng nấu nướng của Mori. Lạt nhách. Nói trắng ra là chẳng có vị gì cả, hệt như đang uống nước vậy.
- Ougai, ngươi không nêm gia vị à?
- Cái đó là cần thiết sao?
Đối diện với biểu cảm ngơ ngác của hắn, y chỉ biết thở dài. Tên bác sĩ này cần được phổ cập kiến thức về ẩm thực gấp, không, rất khẩn cấp.
Vậy là kế hoạch bữa tối trong mơ của Mori tan thành mây khói và người chịu trách nhiệm nấu ăn cũng như dọn dẹp không ai khác ngoài cựu sát thủ Fukuzawa.
Một bữa ăn trôi qua trong êm đẹp.
Fukuzawa nhận luôn việc dọn dẹp vì y sợ giao cho hắn thì ngày mai chẳng còn chén bát đâu mà ăn. Mori vô cùng thất vọng vì tài năng làm việc nhà của mình nên cũng đành đồng ý. Hắn chôm một bộ kimono từ tủ đồ của y và chui vào phòng tắm.
Y cũng thừa biết ý định của hắn nhưng cũng nhắm mắt làm ngơ, chuyên tâm dọn dẹp.
Ba mươi phút sau, Mori bước ra khỏi phòng tắm mang theo cả làn hơi nước nhè nhẹ. Người hắn giờ đang vương mùi xà phòng của y và bộ kimono hắn khoác hờ trên người là của ai thì mọi người đều biết.
Fukuzawa đang lau kiếm trên giường, nhìn thấy bộ dạng lả lơi của hắn liền quay sang chỗ khác, tiếp tục tập trung vào thanh kiếm nhưng vành tai đỏ lựng đã tố cáo y:
- Mặc nghiêm túc vào.
Khẩu thị tâm phi. Hắn yêu chết cái tính xấu này của y. Y đã không nói thì hắn sẽ ép y phải chứng minh.
Mori tiến đến cầm kiếm đặt xuống bàn trà, bản thân mình lại ngồi lên đùi y, chân dạng sang hai bên. Hắn đưa tay kéo cổ áo mình thấp xuống một chút nữa, đủ để y có thể nhìn thấy hai quả anh đào lấp ló bên trong.
Fukuzawa lặng lẽ nuốt nước bọt, hình ảnh trước mặt quá đỗi khiêu gợi khiến y không thể nào rời mắt. Mori bắt lấy tay y đặt lên ngực mình, giọng nói tràn đầy mê hoặc:
- Nếu Yukichi thích thì cứ chạm đi, không cần phải ngại.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của y, Mori dường như rất thưởng thức những lúc Fukuzawa bất lực trước hắn, cảm giác chiến thắng nhỏ nhoi làm hắn rất thích thú. Nhưng hôm nay thì không, phải làm theo những gì Fukuzawa thích mới là ưu tiên hàng đầu, dù sao thì cũng là ngày đặc biệt của y, cho y một chút ngon ngọt cũng chẳng có gì là lạ cả.
Bàn tay thô rát không ngừng di chuyển trên khuôn ngực trắn nhõn, những vết chai trên đó mang đến cho Mori khoái cảm nhè nhẹ. Một ngón tay lướt đến hạt châu hồng hồng, không ngừng dày vò đến khi nó đỏ lên. Hơi thở hắn ngày càng gấp gáp, lồng ngực phập phồng liên tục theo từng nhịp thở.
- Á...
Fukuzawa cúi người ngậm lấy nhũ hoa trước mắt, dùng răng nhẹ nhàng day nghiến làm cho Mori lập tức mềm nhũn cả người, phó mặc cho y tự tung tự tác. Kimono trên người đã tụt xuống khuỷu tay hắn, y đưa tay ra sau vuốt ve tấm lưng thon thả.
Chìm trong bể dục, Mori mơ màng nhớ lại việc mình cần làm. Hắn dùng chút lý trí cuối cùng đẩy y ra. Đối mặt với biểu tình ngơ ngác của Fukuzawa, hắn cúi xuống quì gối giữa hai chân y, nhìn vật đang cộm lên qua những lớp vải.
Fukuzawa chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã cởi bỏ đai lưng vướng víu, vạch cả lớp kimono ra để lộ túp lều nhỏ bên trong. Y vẫn còn mặc quần lót vì y đương nhiên không phải loại người không biết xấu hổ như hắn. Mori nhướn người hôn lên đó, lưỡi nhỏ tinh nghịch liếm nhẹ, để lại một vệt nước trên quần lót y.
Fukuzawa hơi rùng mình, một phần vì khoái cảm, một phần cũng vì hành động của tên bác sĩ trước mặt. Y chưa bao giờ ép hắn phải hạ mình làm những việc này, như vậy chẳng khác nào đâm một nhát vào lòng tự trọng của hắn cả. Nhưng lần đầu tiên hắn tự nguyện đến vậy, nói y không hưng phấn chính là nói dối.
Mori đã kéo quần lót y xuống, để lộ cây hung khí đã hành hạ hắn nhiều đêm dài. Chưa bao giờ nhìn nó ở góc độ gần như vậy nên hắn khá bất ngờ. Vật thô dài hình trụ, mạch máu và gân xanh nổi lên rõ ràng đến đáng sợ. Không thể tin hắn đã cho phép một thứ to đến thế đi vào trong cơ thể mình và tàn phá nó. Mori lặng lẽ nuốt nước bọt, theo trình tự mà hôn dọc một đường từ dưới lên sau đó mở miệng ngậm vào vật đang phấn chấn bừng bừng kia.
Fukuzawa không nhịn được mà khẽ thở dài một hơi thỏa mãn. Khuôn miệng hắn vừa ấm áp lại mềm mại, dù chỉ bao bọc được phần trên nhưng cũng khiến lý trí y như bị thiêu đốt.
Mori căn bản không ngậm được thứ to như vậy, chưa vào hết đã nghẹn lại ở cổ làm hắn chỉ muốn lập tức phun nó ra. Hắn thẹn đến đỏ hết cả mặt, nhưng một cảm giác nóng bỏng chen vào, hương vị của y lấp đầy khoan miệng, hắn bắt đầu đưa đẩy phun ra nuốt vào.
Tiếng liếm mút ướt át cứ không ngừng vang lên, lỗ niệu đạo của Fukuzawa chảy ra một thứ chất lỏng trong suốt. Hắn không ngần ngại trực tiếp ngậm vào nhưng miệng hắn bắt đầu mỏi, không kiểm soát được mà tự động mút mạnh vào. Hơi thở nặng nề của hắn như có như không phả lên tính khí y. Một luồng nhiệt đánh thẳng vào đại não Fukuzawa, y hơi ngửa đầu ra sau, không nhịn được mà phát ra tiếng rên trầm khàn. Phải có trời mới biết y phải nhẫn nhịn khổ sở thế nào để không phải đưa đẩy quá thô bạo trong miệng hắn.
Mori không có kinh nghiệm, chỉ bắt chước động tác đâm rút mà làm, đôi lúc còn không chú ý để chạm phải răng, lưỡi nhỏ bên trong không có lối thoát liên tục đảo quanh cự vật mang cho y một trận điên đảo.
Fukuzawa luồn tay vào tóc hắn, vén vài sợi tóc lòa xòa lên. Mori cũng thuận theo, phun tính khí ra khỏi miệng ngước khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn y, giở giọng ngả ngớn:
- Thoải mái không, Onii-chan?
Sợi dây lý trí của Fukuzawa lập tức đứt phựt.
Mori Ougai. Bác sĩ thế giới ngầm. Can tâm tình nguyện quì xuống trước y.
Là cam tâm tình nguyện.
Không ép buộc gò bó.
Tất cả chỉ là ái dục. Là tình cảm chân thành.
Dù không biết mình chiếm bao nhiêu phân lượng trong trái tim hắn, nhưng cứ tận hưởng giây phút hiện tại, tự chìm đắm trong ảo mộng của chính bản thân mình cũng đủ khiến y thỏa mãn.
Y bế xốc Mori lên giường, đặt hắn dưới người mình. Ngấu nghiến cánh môi sưng đỏ đến thảm thương của hắn, dùng tay sờ soạng đốt lửa khắp người hắn. Động tác của y quá nhanh khiến hắn không thể theo kịp, lồng ngực trắng nõn phập phồng liên tục. Môi lưỡi dây dưa tạo nên những âm thanh làm người khác phải mặt đỏ tim đập.
Đến khi Mori tưởng mình sắp ra đi vì hết hơi thì y mới luyến tiếc dời đi. Fukuzawa từ bên trên khẽ liếm môi chiêm ngưỡng thành quả của mình. Y dời xuống hôn khắp người hắn, đến cả các kẻ ngón tay ngón chân cũng không bỏ qua, hôn rất cẩn thận, hệt như đang lấy lòng.
Một trận ngứa ngáy từ những chỗ y hôn lan ra khắp cơ thể Mori, dù hôm nay hắn thật lòng muốn theo ý Fukuzawa nhưng cũng phải thừa nhận rằng tính dục của hắn rất cao. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới, làm thật mãnh liệt. Thà rằng y cứ đè hắn ra làm tới, chứ cứ tiếp tục hôn hôn sờ sờ thế này thì chỉ sợ lát sau hắn sẽ tự giác ngồi lên người y luôn.
Đột nhiên trời đất đảo lộn. Fukuzawa lật người hắn lại đặt hắn vào tư thế như đang bò, y chống tay sang hai bên người hắn, vén mớ tóc ra sau đó để lại một dấu răng thật sâu trên cái gáy nhẵn nhụi.
- Á...hư...
Một ngón tay đi vào mà chẳng hề báo trước khiến Mori giật nảy cả người. Tay của Fukuzawa thon dài, khớp xương rõ ràng chà xát quanh niêm mạc vừa trơn lại vừa mềm, hệt như khoang miệng của Mori ban nãy.
Bên trong truyền đến cảm giác tê dại ngứa ngáy khi một ngón nữa thêm vào. Huyệt động ban đầu đóng chặt giờ đang tham lam mút lấy hai ngón tay của y. Không biết Fukuzawa chạm phải điểm nào, người bên dưới lập tức căng cứng, tiếng nức nở gợi tình lọt vào tai y:
- Hức...a...ưm...
Giọng Mori vô thức cất cao, khuôn mặt lúc đầu vốn đã đỏ hồng giờ lại thêm phần quyến rũ. Fukuzawa ra sức chọc ngoái điểm nhạy cảm, hai ngón tay không ngừng gây rối bên trong, hết xoa nắn lại ấn mạnh vào phần thịt hơi gồ lên kia. Lực độ của y vừa đủ khiến chân hắn bủn rủn, nhiều lần muốn ngã xuống giường may mắn được cánh tay săn chắc của y giữ lại. Người anh em phía trước của hắn chưa được chăm sóc lần nào nhưng giờ đang cương cứng rỉ nước, như thể không kiềm chế được, sẽ xuất ra bất cứ lúc nào.
Lại thêm một ngón nữa đi vào, không ngừng giúp hắn khuếch trương. Mori đã sớm chịu không nổi, quay người nhìn thẳng vào mắt y, liên tiếp thúc giục:
- Vào đi, Yukichi....nhanh lên...ta chịu không nổi....
Fukuzawa không muốn thô bạo, mặc cho Mori có cầu xin hay bên dưới có trướng đau, chỉ đến khi niêm mạc của hắn mềm oặt mới rút tay ra. Y thẳng lưng căng chặt bụng dưới, từ góc nhìn của y có thể thấy được toàn bộ cơ thể đẹp đẽ của hắn được bày ra sẵn chỉ chờ y để ăn sạch. Bàn tay thô ráp vuốt một đường từ gáy hắn qua xong cánh bướm nhô ra và sóng lưng hơi lõm xuống đến cánh mông căng tròn kia, rồi quay lại giữ chặt cái eo nhỏ. Tay còn lại y đỡ cự vật ở lối vào, Mori phối hợp cử động eo, nuốt cái hung khí vào bên trong.
Dù chỉ mới vào phần đầu nhưng cả cơ thể hắn cứng lại, đau đớn xâm chiếm tất cả tế bào thần kinh. Có làm bao nhiêu lần cũng vậy, đau là cứ đau, chạy cỡ nào cũng không khỏi. Fukuzawa nhìn người dưới thân đang căng cứng cũng đủ biết hắn đang chịu đựng vì mình. Y đợi vài phút để hắn quen với kích cỡ của mình, sau đó chầm chậm xâm nhập. Cùng lúc đó, cúi người gặm cắn cổ hắn một cái.
- A...ư...hưm...
Y không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng dùng răng day nghiến phần da ở cổ hắn, để lại một vết đỏ chói. Đây là chỗ mẫn cảm của Mori, được phát hiện bởi Fukuzawa sau nhiều lần lăn qua lộn lại. Hắn nhắm mắt khẽ thở dài thỏa mãn, một vài âm tiết không kìm được mà lọt ra khỏi miệng nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để đánh thức mọi giác quan trên người y.
Fukuzawa đưa tay trêu chọc nhũ hoa của hắn, đánh lạc hướng hắn khỏi cơn đau bên dưới. Y kề sát mặt hắn, hơi thở nóng bỏng phả lên tai Mori:
- Đau không?
Hắn khẽ gật đầu, giọng nức nở, thậm chí còn nấc khẽ:
- Một chút.
Y cử động thật chậm, đều đợi hắn làm quen với kích cỡ rồi mới tiếp tục. Đến khi tất cả đều vào hết, cả hai không hẹn mà cùng thở ra một hơi thỏa mãn. Hai cơ thể nóng rực liền kề, đến mức có thể nghe cả tiếng tim đập của đối phương. Với đàn ông mà nói, xuất ra mới là quan trọng nhất. Cảm giác hiện tại như đang tra tấn từng thớ thịt trên người Mori. Nãy giờ hắn vẫn chưa xuất lần nào, tính khí phía trước đã căng cứng, không ngừng rỉ nước. Hắn không nhịn nổi mà cầu xin, hệt một con mèo nhỏ tham ăn nhưng chưa được ăn đủ no:
- Yukichi...mau động đi...Yu...a
Mori cúi mặt thật thấp để y không nhìn thấy biểu tình của mình nhưng cơ thể run rẩy đỏ rực đang nói lên tất cả.
- Ngươi gọi ta là gì?
Hắn ngơ ngác trước câu hỏi đó. Và khi nhận ra hàm ý của Fukuzawa, hắn chỉ có thể vùi mặt vào gối nằm bám đầy mùi hương của y, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu nhưng với nhĩ lực của y thì từng âm tiết của hắn rất rõ ràng:
- Onii-ch..
Hắn còn chưa dứt lời, Fukuzawa đã không chờ được mà thúc hông. Y dùng lực hơi mạnh bạo, mỗi cú thúc của y khiến hắn có ảo giác nội tạng của mình bị đỉnh đến cả sai vị trí, chứ không phải bắt đầu một cách dịu dàng như thường ngày. Cự vật bên trong khấy đảo đâm rút, vài lần chạm phải điểm nhạy của của hắn. Mỗi lần như vậy đầu hắn đều tê rần, tay không tự chủ được siết chặt chăn đệm. Rõ ràng hắn là người quyến rũ y trước, giờ lại như một kẻ bị bắt nạt.
Fukuzawa hận không thể lập tức nuốt trọn chiếm hữu người dưới thân mình vào bụng.
Y đang sợ.
Sợ rằng hắn sẽ lại rời đi như những lần trước.
Sợ rằng lúc tỉnh giấc chỉ còn chính mình trên chiếc giường lạnh lẽo.
Y như mất kiểm soát, động tác cực kì hung bạo. Hai cánh mông tròn bị va đập cũng dần đỏ lên , nhìn vào chỉ khiến người ta càng muốn khi dễ. Fukuzawa kề sát vào tấm lưng ẩm ướt mồ hôi của hắn, một tay vẫn giữ chặt eo nhỏ đã mềm nhũn từ lâu, tay còn lại bắt lấy cằm hắn, ép hắn vào một nụ hôn sâu.
Y hôn vừa ướt át vừa nóng nảy, gần như điên cuồng. Lưỡi y đảo quanh khoang miệng Mori, bắt lấy lưỡi hắn mút mát, tiếng rên rỉ cũng vì thế mà đứt quãng:
- Ưm....hức....a.....
Điểm mẫn cảm của hắn không ngừng bị đâm chọc một cách hung ác. Tay hắn cũng hết lực chống đỡ ngã người xuống mớ chăn đệm lộn xộn. Cũng nhờ có Fukuzawa giữ lấy eo, không thì cả người hắn cũng chẳng còn sức đâu mà giữ cái tư thế xấu hổ ấy. Phía sau mãnh liệt va chạm tạo thành tiếng nước lép nhép.
Fukuzawa trầm giọng thở dốc, theo khoái cảm dần tăng mà đâm mạnh hơn, tốc độ càng lúc càng nhanh. Mori cũng không chịu nổi sự thô bạo này, tay hắn siết chặt ra giường, mua bàn tay còn nổi cả gân xanh. Giọng rên rỉ cũng không còn, thay bằng tiếng nức nở từ khoang mũi. Cũng do lúc đầu hắn quá tự tin vào khả năng chịu đựng của cái cơ thể gầy gò này nên giờ cả người đều chẳng còn chút sức lực nào, mặc cho y lật qua lật lại.
Thành ruột bên trong thít chặt cự vật, cơ thể trắng muốt xụi lơ vì động tình mà phiếm hồng, vài chỗ còn có vết hôn xen lẫn dấu răng của y để lại. Càng nhìn chỉ càng muốn chà đạp hắn nhiều hơn, muốn trói hắn lại đây, đánh dấu lên cơ thể hắn để hắn biết mình thuộc quyền sở hữu của ai.
Nhưng y lấy tư cách gì để làm việc đó.
Hắn với y chẳng qua chỉ làm theo lời Natsume-sensei, không thể đưa tình cảm cá nhân vào kế hoạch quy mô lớn như thế này. Đấy là còn chưa kể đến, hắn sắp chăm lo cho Port Mafia. Rất nhanh thôi, y và hắn sẽ không còn duy trì mối quan hệ này nữa.
Hay nói, vốn dĩ ngay từ đầu hắn và y đã là hai đường thẳng hoàn toàn tách biệt, chỉ vì Natsume mà vô tình cắt nhau tại một điểm. Rồi sau đó vĩnh viễn không gặp lại nhau.
Y không hề muốn như thế.
Mori chật vật quay người lại nhìn y. Đôi mắt ướt át nhiễm đầy tình dục xoáy sâu vào y như muốn hỏi tại sao lại ngừng. Hóa ra Fukuzawa đã ngưng động tác được một lúc lâu khiến hắn hoài nghi liệu y có còn sống không.
Y gục xuống cơ thể đẫm mồ hôi của hắn, ghé sát vào tai hắn, giọng y có chút không kiềm chế được:
- Hứa với ta ngươi sẽ không rời bỏ ta. Hứa với ta đi!
Mori hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết y đang cực kì không ổn nên đành đồng ý:
- Được rồi...hứa với Onii-chan...
Lời vừa ra khỏi miệng Mori mới cảm thấy hối hận. Trực giác nói với hắn hãy chạy đi, khí tức của người đằng sau đang thay đổi. Lông tơ trên cơ thể bất giác dựng đứng, hắn chống tay muốn nhích người tránh thoát nhưng Fukuzawa nhanh chóng đè lên, khóa tay hắn lại. Mori khẽ nuốt nước bọt, cảm giác như có một con sói ở phía sau đang chực chờ nuốt chửng mình.
Tính khí vì chuyển động ban nãy đã rời khỏi huyệt động ấm áp, giờ đang tìm vào lối cũ. Fukuzawa điều chỉnh gốc độ thích hợp, đâm mạnh chôn sâu vào bên trong, cố tình ma sát với điểm nhạy cảm của hắn đổi lại những âm thanh như lạc giọng:
- Ưm...a...hức...
Y như bị nơi ấm nóng đó quyến rũ không dứt ra được, liên tục thúc vào, biên độ nhỏ nhưng dồn dập tạo nên tiếng nước lép nhép.
Fukuzawa cúi người hôn hắn, Mori cũng nhiệt tình đáp trả. Nhưng chỉ được vài cái đã nhũn xuống, chẳng còn chút sức lực nào, ánh mắt mông lung mất đi tiêu cự. Nét mặt đờ đẫn mặc cho lưỡi y làm loạn trong khoan miệng, khiến cho những tiếng rên rỉ của hắn hệt như nức nở. Y nghe mà lí trí đứt sạch, dứt khoát kéo hắn dậy đối mặt với mình. Hai bắp đùi trắng nõn bị tách ra, ngồi lên tính khí của y.
Huyệt động mềm mại nuốt trọn Fukuzawa, vì đổi tư thế bất ngờ nên co bóp cực kì chặt chẽ. Y thúc mạnh vài cái, đâm thẳng đến tận cùng làm Mori có cảm giác bị xuyên đến hỏng mất:
- Đừng...Onii-chan...chậm thôi...
Miệng trên thì nói vậy, nhưng miệng dưới lại vô cùng thành thật siết chặt y, không muốn rời đi dù một chút.
Fukuzawa nhíu chặt lông mày, hiếm khi bật ra tiếng thở dốc trầm đục. Mori ở trước mặt y không một mảnh vải, vô cùng động tình, tay chân rã rời, chỉ có thể dựa vào y mới miễn cưỡng ngồi được. Nhũ hoa căng cứng đỏ chói, xung quang còn có những vết tích do y để lại. Dáng vẻ của hắn bây giờ, y mà nhìn được thì không phải là Đường Tăng nữa, mà là liệt dương luôn rồi.
Y dùng sức đâm vào, lực va chạm không theo trình tự nữa, chỉ còn lại tình dục mãnh liệt. Tư thế này vào rất sâu, có thể chạm đến điểm mẫn cảm ở sâu trong niêm mạc Mori. Bị đè nghiến điểm đó nhiều lần, hắn cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bắn ra, dính hết lên bụng cả hai.
Fukuzawa thúc mạnh vài cái rồi cũng xuất ra hết trong cơ thể hắn, nhiều đến mức còn chảy ra ngoài một chút, nhìn dâm mỹ không tả nổi.
Y thở hổn hển một chút, sau đó tìm đến hôn môi hắn nhưng chỉ thấy cả người hắn buông thỏng, hệt như đã bất tỉnh. Fukuzawa giật mình gọi hắn:
- Ougai!
Hung khí cũng lui ra ngoài, theo sau đó là một đống chất lỏng đục ngầu trơn trượt tràn ra. Huyệt thịt bị hành hạ đến đỏ tấy, mấp máy nôn tinh dịch ra ngoài, nhất thời không thể khép lại được.
Fukuzawa vỗ mặt hắn, Mori hít thở có chút loạn. Y giữ chắc cơ thể xụi lơ của hắn, nâng cằm hắn lên, giúp hắn đả thông khí.
Mori nấc một tiếng, dần tỉnh táo lại, mặt mũi ửng đỏ ướt át, chẳng biết là nước mắt hay nước bọt.
Thấy hắn tỉnh, Fukuzawa thở phào, rót nước cho hắn.
Mori tiếp nhận cốc uống trà của y, uống từng ngụm nhỏ. Vì cổ họng đau rát nên chỉ uống nước thôi cũng đã không dễ dàng. Fukuzawa vì ý thức được những việc mình vừa làm nên ở bên cạnh im lặng quan sát hắn, sợ rằng hắn có thể ngất xỉu lần nữa.
Mori đặt cốc nước còn một nửa ở tủ đầu giường, cố gắng cử động chân nhưng chẳng còn chút sức nào. Hắn thật sự không biết nên tự hào vì đã cho y một sinh nhật đáng nhớ hay hối hận vì bị thao suýt ngất. Nếu tin này truyền ra thì mặt mũi đâu mà nhìn người ta nữa, chết đói ở phòng khám cũng không phải là không có khả năng.
Fukuzawa nhẹ nhàng bế hắn đi tắm rửa, động tác đối lập hoàn toàn với những gì y làm mười lăm phút trước. Nhiều lúc Mori hoài nghi trước và sau khi lên giường có phải hai người khác nhau. Bên ngoài lịch lãm, lên giường hóa thú. Dùng câu này với y cũng chẳng sai.
Y quá đỗi nhẹ nhàng, hệt như chỉ cần mạnh tay một chút là hắn có thể tan biến ngay trong tay y. Mori được chăm sóc kỹ càng rất thích thú, im lặng mặc người ta lăn qua lộn lại hầu hạ, sau một hồi lại ngủ quên mất.
Không biết qua bao lâu, Fukuzawa tỉnh dậy, người bên cạnh đã sớm không còn, cũng như hơi ấm trên giường vậy. Y mệt mỏi vén chăn ngồi dậy, lúc này các giác quan mới bắt đầu hoạt động. Mùi thơm và âm thanh nấu nướng từ trong bếp kích thích sự tò mò của y.
Cột lại đai kimono, sau đó đi đến mở cửa phòng bếp. Giọng nói quen thuộc giúp y lập tức tỉnh ngủ:
- Yukichi dậy rồi à? Ta có làm Omurice này, nhưng mà không biết có ăn được không nữa?
Mori vẫn còn đang lo lắng món ăn của mình có thể làm Fukuzawa ngộ độc thực phẩm thì đột nhiên cả người cứng đơ, hơi ấm và mùi tóc của y xộc thẳng vào mũi. Hai tay y khóa cứng người hắn, siết chặt đến mức hắn tưởng xương sống của mình sắp gãy tới nơi.
Hắn đưa tay xoa đầu tóc xám bạc đang gục trên vai mình, hít lấy hít để hương thơm trên cổ hắn như bị nghiện.
Có lẽ y nghiện hắn thật rồi, mà một khi đã nghiện thì rất khó để dứt ra.
Mori vỗ vỗ tay hắn, nói:
- Yukichi buông em ra đã.
Fukuzawa cuối cùng cũng miễn cưỡng buông hắn ra, trước khi rời đi còn mút mạnh một cái lên vùng cổ đã đầy những vết hôn của hắn. Mori vứt lại bữa sáng cho y, còn hắn thì đi mò mẫn áo blouse của mình.
Áo blouse từ hôm qua vẫn yên vị trên giá treo gần cửa ra vào. Hắn mò vào túi áo. Một bên trống không chẳng có gì. Mori lật tìm bên còn lại, đúng như dự kiến chạm phải một vật gì đó.
Hắn quay lại phòng bếp, hai tay giấu sau lưng, miệng treo một nụ cười hớn hở, Fukuzawa cũng vừa hay quay lại để chứng kiến:
- Chúc giờ này thì hơi muộn, nhưng mà Yukichi của em sinh nhật thật vui vẻ nhé!
Mori hơi kiễng chân, một nụ hôn nhẹ được đặt lên trán y, hai nụ hôn lên mỗi bên mắt, một cái nữa lên chóp mũi và cuối cùng là lên môi y. Hắn không hôn sâu, chỉ là hai cánh môi chạm nhau mà có thể sưởi ấm cả hai trái tim đã sớm băng giá.
Tất cả chỉ là nhờ tình cảm chân thành.
Mori là người dứt ra trước, hắn chìa một vật đến trước mặt Fukuzawa. Y mất vài giây để định hình nó. Là một cái túi thơm, nhưng chẳng hề giống cái mà những đứa con gái thường dùng. Đường chỉ chằng chịt, méo mó trên nền vải trắng ngà kia chính là tên y. Dù nó xấu đau xấu đớn nhưng y vẫn miễn cưỡng nhận ra được.
Fukuzawa có thể cảm nhận sự phấn khởi trong giọng hắn:
- Cho Yukichi này, bên trong có hoa oải hương để an thần và kháng khuẩn, còn đuổi côn trùng nữa đó!
Lần đầu tiên hắn cười với y như vậy. Hắn cười không chỉ bằng miệng, mà còn bằng mắt. Chẳng phải là nụ cười giả tạo như mọi ngày, hắn thật sự rất vui.
Và hôm nay, y nhận được không chỉ có túi thơm mà còn có cả tình cảm hắn dành cho y.
Fukuzawa đã từng nghi ngờ về sự tồn tại của nó, nhưng hôm nay sự nghi ngờ đó đã biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro