21.
Nghiêm Dược cười, khóe miệng nhếch lên cao, không che giấu niềm vui của mình.
Khương Phùng cũng cười. Cô khẽ mím môi thầm nghĩ, thật là tốt, cô chưa bao giờ có cảm giác thế này. Còn hạnh phúc hơn cả hôm đăng ký kết hôn Nghiêm Dược đưa cô đi mua hoa.
Cô không kiềm chế sự xúc động của mình, xe vừa tắt máy là cô chồm tới hôn anh luôn.
Dưới sự phối hợp của Nghiêm Dược, môi lưỡi Khương Phùng tự do xâm nhập vào khoang miệng anh. Hóa ra trước mặt Nghiêm Dược, việc chủ động thật là dễ, cô thở dài coi như chấp nhận số phận của mình.
Nghiêm Dược nói gặp được người mình thích là việc có xác suất rất thấp, anh nói rằng họ sẽ sống với nhau cả đời, anh cũng nói rằng anh thích cô. Còn Khương Phùng lại nói là đừng chắc chắn lời hứa cả đời như vậy. Cô luôn có thái độ tiêu cực với quan hệ vả tương lai của bọn họ, nhưng vào lúc này, khao khát được sống bên anh trọn đời không ngừng trỗi dậy trong lòng cô và cô cũng muốn anh thật sự thích cô.
Khương Phùng nghĩ, vòng đi vòng lại cô vẫn dễ dàng yêu Nghiêm Dược, người thiếu niên đã từng làm cô rung động.
Cô hé mắt nhìn anh, cảm giác mềm mại từ môi truyền đến, lông mi khẽ run. Khương Phùng không biết Nghiêm Dược thích cô hay chỉ thích cô một chút?
@vianvianvianday: ??? gì đó chị gái ლ(¯ロ¯"ლ)
Cũng có thể là cả hai, đối diện với đôi mắt nhắm hờ của Nghiêm Dược, niềm vui trong mắt khiến lòng Khương Phùng run lên.
Dù thế nào thì hạnh phúc lúc này cũng là thật.
-
Khương Phùng chưa từng yêu đương nghiêm túc, trải nghiệm duy nhất của cô trong tình yêu là với đối tượng mập mờ hồi học đại học.
Yên đương phải làm gì? Khương Phùng nghĩ rằng chắc là không khác mối quan hệ mập mờ mấy, đi xem phim, đi ăn, đi dạo, đi công viên, chơi game.
Cuối tuần đầu tiên sau khi kết hôn, cô cùng Nghiêm Dược đi chơi bóng, cũng tạm coi như là đi hẹn hò.
Khương Phùng thấy Nghiêm Dược thay áo phông trắng với quần thể thao đen thì cười tít mắt. Nghiêm Dược không biết điều Khương Phùng đang mong đợi, anh còn sợ cô chán nên nói trước là họ chỉ chơi một tiếng thôi.
Sao Khương Phùng có thể thấy chán được? Dường như cô thấy được cậu thiếu niên một tay ôm quả bóng rổ đi lướt qua cô cùng với trái tim rung động thời thiếu nữ.
Vì thế Khương Phùng nói: "Em thích xem mọi người chơi bóng." Cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói thêm: "Trừ khi các anh chơi quá nhiều."
Nghiêm Dược nghe lời trêu chọc của cô cũng không coi là thật, bảo anh đặt cô sang một bên chỉ chăm chăm chơi bóng là điều không thể.
Chỉ có điều sự mong đợi của cô khi gặp nhóm bạn chơi cùng anh lặng lẽ xẹp xuống.
Thật ra bọn họ chưa từng gặp nhau, cũng không quen biết, đây là lần gặp đầu tiên. Họ không biết Khương Phùng nhưng cô lại biết họ.
Đây là bạn bè chơi với Nghiêm Dược từ nhỏ, từ khi học tiểu học đến trung học cơ sở, cũng là bạn học của bạn gái Nghiêm Dược hồi cấp 3.
Vì vậy khi Nghiêm Dược giới thiệu, cô bật thốt lên: "Em biết."
Trong sự kinh ngạc của mọi người và ánh mắt khó hiểu của Nghiêm Dược, cô cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể lấy lý do là "hồi cấp 3 đã từng nghe qua" để lừa gạt.
Tâm trạng của Khương Phùng lúc này khá phức tạp, cô không biết tại sao mình lại quan tâm đến bạn gái cũ của anh như vậy. Áo khoác của Nghiêm Dược vắt lên cánh tay cô, dưới chân là mấy chai nước khoáng, cách đó không xa là dáng người cao lớn đang lấy đà nhảy lên, mọi thứ trước mắt khiến Khương Phùng nhớ đến đại hội thể thao hồi cấp 3 năm ấy cùng với bóng hình xinh đẹp đi theo Nghiêm Dược như hình với bóng.
Điều này thật là vô lý, Nghiêm Dược không chỉ có một người bạn gái cũ nhưng cô lại chỉ để ý cái vị hồi cấp 3 đó.
Có lẽ bởi vì việc tình cảm của cô trở thành một vai phụ vô danh trong câu chuyện tình cảm của họ là quá chua chát.
Đây là một sân bóng rổ phía sau khu chung cư, cuối tuần có không ít người ra đây chơi, đúng dịp thời tiết đẹp nên rất náo nhiệt.
Khương Phùng ngồi ở một bên cẩn thận quan sát. Không phải cô chưa từng xem người khác chơi bóng rổ, hồi đại học cô cũng thường xuyên có mặt ở sân bóng, giúp lấy đồ, đưa nước, quay video cô đều đã làm. Nhưng đây là lần đầu tiên cô quang minh chính đại xem Nghiêm Dược chơi bóng.
Cô từng thấy anh lẻn từ cửa sau để trốn ra ngoài chơi bóng, từng thấy anh mồ hôi nhễ nhại bị chủ nhiệm phạt đứng ở cửa lớp và cô cũng từng thấy anh tranh bóng kịch liệt với đối thủ, nhưng ở khoảng cách gần thế này, cô chưa từng thấy.
Cô rất hài lòng.
Tuy rằng cô để ý, tâm trạng cũng hơi chua xót nhưng Nghiêm Dược lúc này dưới ánh mặt trời với mái tóc ướt nhẹp, lông mày giương cao, đôi mắt trong veo đều rất chân thực. Cô không nỡ đổi Nghiêm Dược trước mắt này để lấy hồi ức chua xót.
"Cẩn thận!"
Vừa dứt lời, phần trán truyền đến cảm giác đau nhức, bóng rổ bật sang phía bên cạnh Khương Phùng, cô ôm đầu choáng váng vì bị bóng đập vào.
Một chàng trai chạy đến trước mặt cô xin lỗi liên tục: "Xin lỗi, xin lỗi, em có sao không?"
Khương Phùng chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Nghiêm Dược ngồi xổm xuống, gỡ tay cô ra, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, tay còn lại huơ huơ trước mặt cô, hỏi: "Số mấy đây?"
Khương Phùng kéo tay anh xuống, "Không sao, không chóng mặt." Cơn đau qua đi, chỉ còn cảm giác tê tê: "Trên trán hơi tê chút thôi."
"Rất xin lỗi, em không để ý, không có việc gì chứ?"
Khương Phùng xua tay: "Không sao, không vấn đề gì."
Chàng trai thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đảo quanh họ một lúc, cuối cùng nhặt bóng rời đi.
Thấy cậu chàng đi rồi, Khương Phùng mới quay sang nhìn Nghiêm Dược, vẻ mặt anh quá nghiêm trọng, Khương Phùng cười cười, cô chỉ bị va chạm chút thôi, không đến mức yếu ớt như vậy: "Thật sự không sao mà, không đau chút nào."
Ngón tay Nghiêm Dược nhẹ nhàng chạm lên trán cô: "Anh đẹp thế sao?"
"Hả?"
"Không thấy bóng bay tới sao?"
"..."
"Hơi đỏ lên rồi, về nhà lấy đá chườm một chút." Anh nói xong định kéo cô đứng dậy đi về nhà.
"Ơ này... đợi đã, anh không chơi tiếp à?" Khương Phùng giữ chặt Nghiêm Dược, ngửa đầu hỏi anh, cô chưa xem đủ mà.
"Lúc khác chơi tiếp, về nhà đã."
Khương Phùng kéo tay anh lại, không nhúc nhích.
Vì sự cố này nên bạn bè Nghiêm Dược cũng dừng lại nghỉ uống nước, họ mới chơi nửa tiếng, nói là khởi động làm nóng cũng không quá đáng, Khương Phùng không muốn phá hỏng hứng thú của họ. Cô không muốn sau này khi bạn của anh nhớ đến cô thì sẽ nhớ đến hai chữ "rắc rối".
"Đi tới đi lui phiền lắm, em thật sự không có cảm giác gì mà."
"Vậy em ngồi đây đợi, anh chạy về lấy."
"Sao nhất định phải chườm đá..."
Nghiêm Dược thở dài: "Nếu không sẽ bị sưng tím, rất khó nhìn."
"Nhưng các anh mới chơi được một lúc..."
"Lát sau chơi tiếp cũng thế."
Nghiêm Dược rất cố chấp, sự kiên trì của Khương Phùng trước mặt anh thật sự không đáng nói.
-
Túi chườm đá đắp lên trán khiến cô cảm thấy hơi đau, Khương Phùng ngồi ở bàn cơm ngửa đầu, Nghiêm Dược đứng trước mặt cô, cái cằm cương nghị gần trong gang tấc.
"Em nghĩ gì thế?"
"Em nhớ hồi đại học chơi tennis, bị bóng đánh trúng má, sưng một tuần lận, như bị ai đấm ấy, gặp ai cũng bị hỏi có chuyện gì."
"Đã bị giáo huấn một lần mà sao không nhớ lâu?"
"... Em quên mất mà."
"Anh tưởng con gái các em rất quan tâm đến ngoại hình chứ."
"Ồ, em không phải một cô gái bình thường đâu."
Nghiêm Dược cười khẽ: "Dưới lông mày em có một vết sẹo nhỏ."
Khương Phùng chỉ chỉ: "Nếu anh nhìn kỹ thì sẽ phát hiện lông mày bên kia của em cũng có một vết."
"Em làm kiểu gì thế?"
"Bên trái là do hồi nhỏ va phải góc thùng giấy, khâu ba mũi. Bên phải là hồi hè em ngã trong nhà rồi va vào mép cửa, khâu năm mũi."
"Em có trải nghiệm phong phú đấy."
"Cũng thường thôi, quá khen."
"Em xăm lông mày sao?"
"Ừm, một bên lông mày trông như bị gãy, không đẹp. Mà em không thể tự vẽ được nên đành đi xăm."
"Đừng để bị thương nữa." Nghiêm Dược bỗng nhiên nói: "Em đang mang thai, không được uống thuốc, không thể tiêm thuốc tê cũng không thể uống thuốc giảm đau, sẽ rất đau đấy."
"Đừng làm em sợ."
"Em có nhớ giáo viên hóa của chúng ta không?"
"Nhớ, cô ấy thì sao?"
"Cô ấy phải phẫu thuật trong lúc đang mang thai, chịu đau hết cả hai tiếng."
Khương Phùng không có ấn tượng gì, nhưng cô gật đầu, tỏ vẻ cô đã nghe thấy.
"Em muốn nói gì?" Nghiêm Dược hỏi.
Khương Phùng do dự nói, "Em đã từng nói là kết hôn với anh khá tốt chưa?"
"Rồi."
"... Anh cũng tốt."
"Tốt chỗ nào?"
Khương Phùng chỉ chỉ má mình: "Chỗ này, hồi đại học là bị... ừm bạn trai cũ gây ra. Nhưng anh ấy không giống anh. Em cũng không nhớ anh ấy có đưa thuốc bôi cho em không nữa."
"Đó là vì anh ta không tốt. Nhưng, bạn trai cũ á? Anh còn tưởng em chưa yêu ai."
Khương Phùng chột dạ, đúng là không thể gọi là bạn trai cũ, họ cũng không xác định quan hệ, cô ấp úng: "Cũng không khác lắm..."
Nghiêm Dược cười: "Không phải em bị lừa chứ? Thiếu nữ ngây thơ bị lừa tình."
"Trông em ngốc lắm sao?"
"Hơi hơi."
Khương Phùng không phục: "Thành tích của em hồi cấp 3 tốt hơn anh mà anh dám nói em ngốc á?"
"Đang nói chuyện tình cảm chứ không phải giải toán, em đừng so sánh thế."
"Ồ, em biết anh có nhiều kinh nghiệm, có nhiều "cách giải", không cần nói tiếp nữa."
Nghiêm Dược hơi nhướng mày cười: "Thế em nhận là bị lừa sao?"
"Anh muốn biết tình sử của em thế à?"
Nghiêm Dược nói hợp tình hợp lý: "Đúng vậy, anh tò mò."
"... Anh đã từng mập mờ với ai chưa?"
"Chưa từng. Em đã từng à?"
Khương Phùng không hiểu sao lại thấy xấu hổ: "Thôi, không nói nữa, cũng không phải chuyện gì đáng nói."
"Giống Chu Thần sao?"
Khương Phùng nhíu mày: "Em chưa từng mập mờ với cậu ấy." Cô nghĩ nghĩ: "Chẳng lẽ trong mắt đàn ông với phụ nữ có định nghĩa khác nhau về việc mập mờ à?"
"Định nghĩa của em là gì?"
"Trừ việc tiếp xúc da thịt thì tất cả những gì các cặp đôi yêu nhau làm đều đã làm, không phải sao?"
"Nếu đã làm mọi thứ thì sao không phải là một cặp?"
"Bởi vì đối phương chưa nói rằng anh thích em..." Khương Phùng im lặng trước vẻ mặt của Nghiêm Dược.
Anh đột nhiên hỏi: "Vì sao em lại lên giường với anh?"
"Có phải từ đầu em đã..."
Trong sự lo lắng đề phòng của Khương Phùng, Nghiêm Dược nói ra nửa câu sau:
"Thích anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro