Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Đối với Khương Phùng mà nói, hôm ấy cũng như mọi khi, chỉ là một ngày bình thường trong cuộc sống bình yên của cô, nhưng vì Nghiêm Nhạc xuất hiện lại xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.

Đương nhiên, nếu không có chuyện ngoài ý muốn này thì cũng không có chuyện sau đó để kể.

Khương Phùng đã tốt nghiệp cấp 3 được mười năm. Người và vật trong ký ức từ hơn mười năm trước đã trở nên mờ hồ, chỉ còn lại một ít tàn ảnh. Cô tin rằng có rất nhiều người giống mình cho nên họp lớp nhân dịp mười năm tốt nghiệp cái gì, chẳng qua là một cuộc xã giao bình thường mà thôi. Còn việc nhớ đến ký ức xưa, ôn lại chuyện cũ chẳng qua là một tiết mục nhỏ không quan trọng mà thôi, tràn ngập mùi tình nghĩa giả dối.

Ít nhất là Khương Phùng nghĩ vậy.

Nếu không phải Từ Hoán Thanh nằng nặc đòi cô đi cùng thì cho dù lớp trưởng có nói gãy lưỡi cô cũng sẽ từ chối.

Lúc này Từ Hoán Thanh đang vui vẻ hàn huyên với người khác, hồn nhiên quên cô ở một bên khiến Khương Phùng cảm thấy hối hận vì đã đến đây.

Nhưng trong thế giới của người trưởng thành, dù trong lòng khó chịu thế nào thì cũng không được để lộ ra ngoài, thậm chí còn phải treo một nụ cười lên mặt.

Khương Phùng vừa nghe Từ Hoán Thanh ở bên cạnh đĩnh đạc nói chuyện, vừa xoay bàn ăn. Bữa cơm này chắc cũng chỉ có cô chăm chăm ăn uống thôi.

Cũng không biết lớp trưởng làm thế nào mà cả lớp lại đến đông đủ. Khương Phùng học lớp Tự nhiên, cả lớp có 45 người, chỉ có 11 nữ, ngồi vừa một mâm. Mười năm trôi qua, ngoại hình của đa số thay đổi nhiều so với hồi xưa. Tuy không đến mức cầm ảnh chụp chung lúc tốt nghiệp ra để so sánh mới có thể nhận ra đối phương là ai, nhưng thật sự là cũng rất xa lạ.

May mắn là Từ Hoán Thanh là người biết nói chuyện, hàn huyên một vòng, Khương Phùng cũng nhớ lại mười năm trước người ấy trông thế nào, ngay cả công việc của người ta là gì cũng biết rõ, chuyện kết hôn hay chưa, đã có con chưa, càng là đề tài không thể thiếu.

Khương Phùng cảm thấy, cuộc trò chuyện giữa phụ nữ với nhau như một cuộc chiến không khói súng, so sánh, khoe khoang, khiêm tốn, giấu diếm, mỗi câu đều có thể là một bẫy rập.

Cũng may là cô chưa kết hôn, cũng không có con, cô vẫn độc thân.

Ngoại trừ nhận được một câu giả lả: "Hâm mộ cậu ghê, nghĩ lại làm người tự do vẫn tốt nhất" thì về cơ bản là cô đều ở ngoài cuộc trò chuyện.

Khương Phùng hài lòng với tình cảnh này, nếu không phải cô lo Từ Hoán Thanh uống nhiều ở KTV rồi phát điên không ai chăm thì cô cũng không đi thêm tăng hai này, một này bình thường không thú vị đại khái có thể kết thúc sau bữa ăn nhạt nhẽo.

Khương Phùng không thích hát hò, cũng may là phòng KTV đủ lớn, có thể chứa hơn hai mươi người, bọn họ thuê hai phòng. Trong phòng ánh sáng mờ ảo, Khương Phùng trốn trong góc, uống ly rượu trái cây không độ, bên tai lúc thì vang lên giọng ca tuyệt hảo lúc lại vang lên âm thanh như quỷ khóc sói gào, cô ngồi yên đợi đến lúc tan cuộc.

Từ khoảng cách này, Khương Phùng có thể thấy được Nghiêm Nhạc cũng trốn trong góc giống mình. Ánh đèn lay động lướt qua khuôn mặt góc cạnh, chiếu lên nụ cười hờ hững cho thấy chủ nhân đang không tập trung vào cuộc vui này.

Là Nghiêm Nhạc.

Khương Phùng nhớ rõ anh. Kỳ quái hơn là cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên họ gặp nhau.

Đó là ngày khai giảng đầu tiên của lớp 11, vào buổi sáng, vì chia lớp Văn - Lý nên Khương Phùng ngồi trong một phòng học xa lạ, nhìn từng khuôn mặt xa lạ xuất hiện trước mặt mình, cho đến khi một nam sinh ôm bóng rổ, từ trên bục giảng đi nhanh xuống dưới, lướt qua người cô.

Áo phông trắng, quần thể thao đen, tóc mái ướt sũng, lông mày giương cao, đôi mắt sáng, cái mũi cao và một thân mang theo hơi thở thiếu niên hăng hái khí phách.

Khiến cho tâm tình ảm đạm của Khương Phùng đột nhiên sáng ngời.

Cô nghe thấy có người gọi cậu ấy, Nghiêm Nhạc.

Lớp 12 năm ấy, Nghiêm Nhạc chuyển sang khối quốc tế, không tham gia thi đại học, ra nước ngoài, từ đó chưa từng gặp lại.

Sự xuất hiện của cậu ở đây thật sự khiến Khương Phùng kinh ngạc. Rốt cuộc hôm chụp ảnh tốt nghiệp ấy, anh cũng không xuất hiện.

Khương Phùng đắm chìm trong hồi ức của mình, tầm mắt dừng lại trên người Nghiêm Nhạc không rờ, chờ đến khi cô hoàn hồn định dời tầm mắt thì bất thình lình đối diện với ánh mắt của đối phương. Cô ngây ra một lúc, đột nhiên nở nụ cười nhìn anh.

Dương như là Nghiêm Nhạc cũng ngạc nhiên, anh nhếch khóe miệng đáp lại.

Khương Phùng rũ mắt, vươn tay ra cầm chai rượu.

Buổi họp mặt vẫn tiếp tục đến nửa đêm, đến khi tan cuộc thì Từ Hoán Thanh đã uống say khướt nằm trên sô pha. Khương Phùng nghĩ lại cảnh tượng mất mặt nửa tiếng trước cô ấy ôm mình vừa khóc vừa kêu lại không nhịn được thở dài. Tuy đã đoán trước là cô ấy sẽ phát điên nhưng vẫn vượt khỏi suy đoán của cô.

Hàng Dư khoan thai tới muộn, mọi người đã đi hết, anh bế Từ Hoán Thanh bất tỉnh nhân sự lên rồi hỏi cô: "Cậu về kiểu gì?"

"Mình lái xe."

"Cậu có uống rượu không đó?"

"Một ít rượu trái cây không độ thôi, cậu yên tâm, mau đưa Tiểu Thanh về trước đi."

hd gật đầu, đi tới gara, anh lại dặn dò cô một hồi mới chịu rời đi.

Khương Phùng thở phào, lúc này cách 12 giờ còn 15 phút.

Cô dựa theo trí nhớ tìm vị trí xe mình, chưa đi được mấy bước đã thấy cách cô mấy mét, có thân ảnh dựa lên đầu xe, đốm lửa đỏ tươi ở giữa những ngón tay, mùi thuốc lá nhàn nhạt bay vào mũi cô. Âm thanh đầu thuốc cháy và tiếng phun khói trong không gian to rộng bị phóng đại khiến cô có thể nghe rõ, cô đứng yên tại chỗ.

Là Nghiêm Nhạc, lại là Nghiêm Nhạc.

Giờ phút này anh đang nhìn về phía cô.

"Có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không, Khương Phùng?"

Tối nay tên cô bị nhắc tới nhiều lần, nhưng không lần nào như lúc này, từ trong miệng Nghiêm Nhạc nói ra khiến cô run sợ không thôi.

Tuy không nghe thấy trong lời thỉnh cầu của anh có chút bức thiết* nào, nhưng Khương Phùng cũng sẽ không cự tuyệt.

*bức thiết: rất cần thiết đến mức không thể trì hoãn

"Xe tôi hỏng rồi." Anh giải thích.

Khương Phùng trầm mặc mấy giây như đang tự hỏi tính chân thật của lời này, nhưng thật ra là cô chỉ đang nhớ đến thời niên thiếu, lần đầu tiên anh gọi tên cô, cũng giống như lúc này, rõ ràng là nhờ cô giúp nhưng giọng điệu lại ung dung bình tĩnh như không.

"Khương Phùng?"

Đây là lần thứ hai trong tối nay cô nhìn Nghiêm Nhạc ngây người, có chút không phù hợp, cô trả lời: "Ồ, thế thì... đi thôi?"

Nghiêm Nhạc cười một tiếng, đứng thẳng dậy, dập điếu thuốc trong tay rồi ném vào thùng rác cách đó không xa, duy trì khoảng cách hai bước đi sau Khương Phùng.

"Đai an toàn."

"Ồ, xin lỗi."

Đợi đến khi anh đeo xong đai an toàn, nhập địa chỉ vào bản đồ, Khương Phùng mới khởi động xe.

Bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ, vốn dĩ Khương Phùng không phải là người giỏi ăn nói, Nghiêm Nhạc không nói lời nào thì cô cũng im lặng.

Một lúc lâu sau, Nghiêm Nhạc đột nhiên hỏi: "Cậu luôn cẩn thận như vậy sao?"

"Gì cơ?" Khương Phùng hỏi xong mới nhận ra là anh đang nói cô lái xe chậm. "... Trân trọng sinh mệnh thôi."

Nghiêm Nhạc đột nhiên cười ra tiếng, "Xin lỗi, chỉ là tôi thấy, ừm... lời này khá đáng yêu."

Sau đó bầu không khí lại im lặng.

"Có vấn đề này mình nghĩ lâu lắm rồi, Khương Phùng .... cậu ghét tôi à?"

"Hả?"

"Nếu không vì sao cậu không muốn để ý mình? Dù là trước đây hay bây giờ đều thế."

Khương Phùng liếc cậu một cái qua kính chiếu hậu, đúng lúc Nghiêm Nhạc nâng mắt đối diện với cô. Tim cô lỡ một nhịp, lại giả vờ bình tĩnh trả lời: "Không phải, tôi chỉ là... không biết nói gì thôi."

"Vậy sao? Cậu có thể hỏi tôi về nước từ bao giờ, có đi tiếp không, đang làm việc gì, lương một năm bao nhiêu, có bạn gái không, đã kết hôn chưa, bất kỳ đề tài nào cũng có thể nói được."

"Ồ, thế cậu muốn sao?"

Nghiêm Nhạc nghe xong nghiêng đầu nhìn cô một lúc.

"Sao thế?"

"Không, không có gì, chỉ là..." Nghiêm Nhạc cắn cắn răng nanh, anh lại thèm thuốc lá, "Không có gì."

Khương Phùng cười gượng một tiếng.

"Tôi có thể ăn một cái kẹo cao su không? Tôi đang hỏi thèm thuốc lá." Anh thấy hộp kẹo cao su trong hốc xe.

"Cậu ăn đi."

"Cảm ơn." Anh ngừng mấy giây, nói tiếp: "Tôi với cậu giống nhau, đều độc thân"

Khương Phùng há miệng thở dốc, không nói tiếp.

Từ đó về sau, cả chặng đường không ai nói gì, an toàn về đến dưới nhà Nghiêm Nhạc.

"Cạch" một tiếng, là tiếng đai an toàn mở ra, Khương Phùng quay đầu nhìn về phía Nghiêm Nhạc, chờ anh kéo cửa ra, nói ra là tạm biệt cuối cùng.

Lúc này là 12 giờ đúng, bốn phía im ắng, chỉ có tiếng thiêu thân phành phạch lao vào đèn đường.

Nghiêm Nhạc tháo đai an toàn xong cũng không xuống xe mà hơi nghiêng người, ung dung nói ra một câu như sét đánh khiến Khương Phùng không kịp phòng thủ.

"Đi lên ngồi một chút không?"

Khương Phùng hơi hơi trừng lớn hai mắt, không thể tin được.

"Thình thịch - thình thịch -" là tiếng trái tim muốn nhảy ra ngoài.

Khương Phùng hoài nghi lời mình vừa nghe thấy, ý của anh rõ ràng trong lời nói nhưng cô lại không dám tin.

"Đi nhé?" Nghiêm Nhạc lại hỏi, dường như không biết vấn đề mình đưa ra đột ngột thế nào, cứ như đó chỉ là một câu hỏi bình thường.

Khương Phùng nắm chặt tay lái, trầm mặc một lúc lâu mới đáp ứng lời mời vớ vẩn của anh.

Không phải vớ vẩn thì là gì.

Khương Phùng nếm vị rượu cay nồng trong miệng Nghiêm Nhạc, không nhịn được suy nghĩ, là anh không tỉnh táo hay là cô điên rồi.

Đại khái cả hai người đều có phần.

Khương Phùng bị Nghiêm Nhạc bế lên ngồi trên tủ giày, cô như đang bốc cháy, nóng rực từ lỗ tai đến gang bàn chân, nhanh chóng lan rộng ra. Đôi tay cô túm chặt lấy quần áo của Nghiêm Nhạc. Khương Phùng kìm nén, cô không muốn sự khiệp sợ trong lòng bị lộ ra.

Cô sắp không thở nổi rồi.

"Hình như cậu không giỏi hôn lắm." Môi Nghiêm Nhạc không rời đi, vẫn dán lên môi cô, hơi thở của hai người dây dưa, trái tim trong lồng ngực đánh trống reo hò.

"Chỉ là tôi... không thích hôn lắm." Khương Phùng hít sâu, giải thích.

Nghiêm Nhạc không để ý lắm, lẩm bẩm một câu "Thế à" rồi lại tiếp tục hôn lên môi cô. Tay cậu từ vạt áo đi vào bên trong, cởi áo ngực cô, tìm được bầu ngực, bao phủ lên nó, không nhịn được mà bắt đầu xoa bóp. Động tác của Nghiêm Nhạc khá vội vàng, anh cởi quần áo của cả hai, ngón tay chen vào chân tâm cô, vỗ về chơi đùa, thử thọc vào rút ra.

Khương Phùng kêu rên một tiếng, đôi tay ôm cổ Nghiêm Nhạc cũng không khỏi siết lại, thân thể rõ ràng hơi cứng đờ. Cô không chỉ không giỏi hôn, làm tình cũng vậy. Nghiêm Nhạc chỉ cho sự trúc trắc của cô là do hồi hộp, chờ đến khi nơi đó trở nên ướt át đủ, gấp gáp đỡ côn thịt tiến vào, bên trong ôm chặt lấy anh khiến anh thỏa mãn rên rỉ ra tiếng.

Cơ thể Khương Phùng căng chặt, ngọn đèn trên đỉnh đầu quá chói, khiến cô mất đi năng lực tự hỏi, vứt bỏ lý trí chỉ hưởng thụ hương vị tình dục vừa xa lạ vừa mãnh liệt trong cơ thể. Chân cô gác lên khuỷu tay Nghiêm Nhạc, nhận lấy từng cú va chạm khi mạnh khi sâu của anh, tiếng rên rỉ từ miệng cô tràn ra như vui thích, như đau đớn.

Động tác của Nghiêm Nhạc không tính là thô bạo, nhưng cũng không dịu dàng, có thể nói là đấu đá lung tung, đơn thuần là phát tiết dục vọng của mình. Đến khi khoái cảm phun trào, Nghiêm Nhạc vào sâu một cái cuối cùng, đột ngột rút dương vật ra, bắn trên đùi cô.

Thời gian như dừng lại, Khương Phùng nhìn chằm chằm bóng đèn dây tóc phía trên, đầu óc trống rỗng. Bỗng dưng Nghiêm Nhạc cúi đầu ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng mút một cái.

Có chút dịu dàng.

"Thêm lần nữa nhé?" Nghiêm Nhạc nhìn cô, trong mắt là dục vọng không thèm che giấu.

Dương vật đặt ở giữa hai chân cô lại giật giật, ăn khớp với tiếng tim đập của cô, Khương Phùng giơ tay sờ sờ mái tóc ngắn ẩm ướt của anh, hôn lại.

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro