Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 22: MẠCH ĐINH DỄ KHIẾN NGƯỜI TA HIỂU LẦM (PHẦN 2).

CHƯƠNG 22: MẠCH ĐINH DỄ KHIẾN NGƯỜI TA HIỂU LẦM (PHẦN 2).

***Huhuhu tui buồn nên xuống tóc rồi, ngắn như một chàng trai :))) Mọi người giả bộ đọc truyện xong rồi like với cmt cho tui vui đê ahihi. Post liên tục thấy mọi người ít đọc quá àh, để tui sửa lại 1 tháng post 1 lần để thấy view nhiều tí :))))***

“Con về rồi.” An Tố đẩy cửa mở, ánh mắt khói lửa trực tiếp bắn sang Mạch Đinh, Mạch Đinh bất giác dựa lại gần sang An Tử Yến, nhỏ tiếng nói: “Anh nhất định phải bảo vệ em.”

“Sao có một mình con, còn một người đâu?”

An Tố quay đầu lại: “Ở bên ngoài chậm chạp làm cái gì, đi vào đi.” Mạch Đinh cực căng thẳng, lo lắng chị mang về người khác, lúc nhìn thấy mặt Lí Minh, cậu mới yên tâm. Lí Minh chưa gặp qua trường hợp này, giọng cũng phát run: “Chào dì chú, con là bạn An Tố, có thể có chút hiểu lầm, con vẫn chưa phải là bạn…” sự việc đã trở thành như vậy, Mạch Đinh làm sao có thể để bọn họ trở về như cũ, lập tức cướp lời Lí Minh: “Cậu xấu hổ gì chứ, đã mang về gặp mặt phụ huynh rồi, còn bạn bè, chúng tớ đều hiểu, hai người ở cùng khu trọ bao lâu rồi, bây giờ ngày ngày giúp chị ấy mua đồ, có lúc còn đón chị ấy tan ca, đây không phải là bạn trai thì còn là cái gì.” Vì hạnh phúc chung thân của bạn bè, Mạch Đinh giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt của An Tố,  thật sự là hoàng đế không vội nhưng thái giám gấp, từ khi tốt nghiệp không bao lâu, Mạch Đinh liền biết Lí Minh thích chị, tính đến bây giờ đã qua một thời gian dài rồi, còn ở giai đoạn bạn bè, lẽ nào muốn làm bạn cả đời?

An Tố đi lên trước túm lấy cánh tay Mạch Đinh: “Cậu đi qua đây cho tôi, chúng ta nói chuyện riêng.” Cô kéo một cái, kéo không được, quay đầu nhìn lại phát hiện An Tử Yến đang nắm tay kia của Mạch Đinh: “Không có sự cho phép của em chị muốn mang em ấy đi đâu?”

“Chị muốn cùng cậu ta nói chuyện riêng.”

“Vậy em không cho phép, có chuyện gì thì ở đây nói.”

Mạch Đinh nước mắt cảm động sắp tuôn ra, An Tử Yến tuy luôn nói lời ác độc, nhưng yêu cầu của mình anh ấy có lúc vẫn sẽ nghe, An Tố không vui vung cánh tay Mạch Đinh ra: “Được thôi, có bản lĩnh cậu cứ đừng rời khỏi Yến một bước, nếu không…”

“Được rồi, còn nhỏ sao, ăn cơm trước đi.” An Tấn đánh vỡ cục diện. Trong tay Lí Minh xách túi to túi nhỏ lễ vật lúng túng đứng đó, Ngô Hinh nói: “Đem đồ để xuống trước đi, qua đây ngồi,tôi còn có nhiều chuyện muốn hỏi cậu.”

“Vâng.”

Giữa Mạch Đinh và An Tố có An Tử Yến ngồi giữa khiến cậu yên tâm hơn, Ngô Hinh vừa ngồi xuống đã hỏi: “Cậu làm gì?”

“Tự mình lập nghiệp, trong nhà cũng có làm buôn bán, đừng nhìn cậu ấy lớn lên bộ dạng thành thật, mỗi tháng đều thu nhập rất khả quan.” Mạch Đinh thay Lí Minh trả lời, Ngô Hinh gật gật đầu, bộ dạng Lí Minh quả thật rất thành thật, hơn nữa, An Tử Yến và Mạch Đinh ở bên nhau cuối cùng Ngô Hinh cũng chấp nhận rồi, An Tố chịu yêu đương với người khác ngoài Phó Thúc, bà cũng đã hạ tiêu chuẩn.

“Tố nhi tính tình ương bướng, nhưng từ nhỏ cũng chưa từng chịu khổ.” Trong lời Ngô Hinh có ngụ ý, Lí Minh gật gật đầu: “Con chưa bao giờ nghĩ qua để cô ấy chịu khổ.”

“Dì, điểm này dì yên tâm, Lí Minh cơ bản chính là nô lệ của chị gọi đến thì đến, bảo đi thì đi.”

“Cái gì chứ, mọi người đang nói gì vậy, là mẹ cứ nhất quyết keu con đem cậu ta dẫn về thì con mới dẫn về, bọn con căn bản không tới trình độ đó, đối tốt với con, thì con cùng cậu ta ở bên nhau sao, bây giờ con đối với cậu ta vẫn trong giai đoạn dùng thử.” Đã biết An Tố không chịu thừa nhận.

“Nói bậy, đợi đến lúc bốn năm mươi tuổi, xem con chọn đàn ông hay đàn ông chọn con.” An Tấn nói, An Tố kéo kéo miệng, Mạch Đinh làm dịu bầu không khí: “Chị, lẽ nào chị ghét Lí Minh?”

“Cậu quản tôi ghét hay không ghét cậ uta, cậu ta nào xứng làm bạn trai tôi, chỉ xứng hầu hạ tôi.” Đồng thời lúc An Tố nói, Lí Minh bên cạnh gật đầu, dường như tất cả cô ấy nói đối với cậu đều là thánh chỉ, Mạch Đinh thật muốn dùng nĩa chọt lên đầu cậu ta, mắng cậu: cậu có chút tiền đồ cho lão tử có được hay không! Giọng điệu An Tấn trở nên nghiêm túc: “Cái gì xứng hay không xứng, lời này của con để ba mẹ người khác nghe thấy thì nghĩ thế nào!” An Tử Yến không quan tâm ăn cơm, Mạch Đinh ở dưới bàn không ngừng dùng chân đá An Tử yến, ám hiệu anh nói vài câu, nhưng An Tử Yến một chút phản ứng cũng không có, cậu đem tay đặt lên đùi An tử Yến, An Tử Yến cúi đầu: “Đang ăn cơm, em sờ anh chỗ nào đó.”

“Ai, ai sờ anh, em chỉ là muốn chọt…” phát hiện Ngô Hinh đang nhìn mình, Mạch Đinh không thể đem lời thật nói ra: “Em chỉ là đang bấm tính bổn mạng, sau đó không cẩn thận đụng trúng anh.” Cậu vẫn chọt trên đùi An Tử Yến một cái, Ngô Hinh lại lần nữa đem ánh mắt hướng về An Tố: “Con cũng đã không còn nhỏ nữa rồi, vậy con nói xem ai có thể xứng với con, Phó Thúc sao?” An Tử Yến nói chị giống như dì nói một chút cũng không sai, đặc biệt là phong cách nói chuyện, lúc trước lúc dì phản đối mình, cũng thường nói mình không xứng với An Tử Yến, hơn nữa lời dì nói cũng không chút ngại ngùng, vậy àm trong trường hợp như vậy nói ra vấn đề Phó Thúc. An Tố lập tức nhăn mày: “Mẹ nhắc Phó Thúc làm gì, chuyện này và Phó Thúc không liên quan, con và anh ấy không thể nào, anh ấy đã có người thích rồi.”

“Là ai? Mẹ nói Phó Thúc cũng thật là, con gái nhà chúng ta có gì không tốt, không biết cậu ấy đang nghĩ gì.” Ngô Hinh đứng về phía An Tố mà tức giận.

“Phó Thúc có suy nghĩ của mình, tình cảm có thể miễn cưỡng sao, chủ đề càng lúc càng xa.” An Tấn không thích nói lung tung, Mạch Đinh ở dưới bàn làm một loạt hành vi với đùi An Tử Yến cuối cùng cũng có hiệu quả, An Tử Yến lại đem chủ đề chuyển về: “Chị nói Lí Minh không xứng với chị, chị xem thường cậu ta như vậy, không nhất thiết phải đem cậu ta về đây.”

“Là mẹ cứ muốn chị mang về, chị mới…em cho rằng chị muốn đem cậu ta về sao!”

“Không muốn thì để cậu ta đi.” An Tử Yến mặt không biểu cảm nhìn Lí Minh: “Nghe thấy chưa, chị ấy không muốn cậu ngồi ở đây, cậu cũng thức thời chút, mau đi đi.” Có còn xem Lí Minh là người không hả, Mạch Đinh lại bắt đầu chọt An Tử Yến, mình nếu đổi thành Lí Minh, chắc thật đáng thương, thật thảm hại. Lí Minh gật đầu: “Tôi hay là vẫn nên đi đi.” Cậu ta vừa đứng dậy lại bị An Tố ấn ngồi xuống: “Cậu ấy là người chị kêu tới, để cậu ấy đi chỉ có thể là chị nói, chị muốn cậu ta ngồi ở đây ăn cơm, Lí Minh, cậu nghe lời tôi hay là nghe lời em ấy?” Mạch Đinh tận lực uyển chuyển bắt chuyện bên cạnh: “Chị, nếu chị đã chính miệng nói không thích Lí Minh, lại thường xuyên kêu cậu ấy giúp làm việc, như vậy là có phải có hơi quá không nhân đạo không…lần trước em nói chuyện giới thiệu bạn gái cho Lí Minh là không có nói chơi, một cô gái ở công ty em tên là Phùng Phi Mông, sau khi vô tình nhìn tháy Lí Minh, liền nhất kiếng chung tình với cậu ấy, ái mộ không thôi, trà nước không màng, giục em mấy lần giới thiệu cho bọn họ quen biết, em nghĩ chắc chị sẽ không có ý kiến đâu.” Nếu như bị Phùng Phi Mông nghe thấy, muốn giết Mạch Đinh không chỉ có một mình An Tố, nhưng bây giờ Mạch Đinh không hề sợ hãi, An Tử Yến đang ở ngay đây rồi.

“Tôi đương nhiên không có ý kiến, nếu như Lí Minh nguyện ý đi gặp cô gái đó, cậu ta có thể đi, hoặc là tôi vẫn hi vọng cậu ta đi.” An Tố trừng Lí Minh, Lí Minh đương nhiên không hiểu giọng điệu và vẻ mặt hung dữ của An Tố, cậu bình thường vẫn là có chút thông minh, một khi đối diện với An Tố thì lại không xong, An Tố nói cái gì thì cậu nghe cái đó, cô hy vọng cậu đi gặp cô gái đó, vậy thì đi gặp rồi về nhà.”

“Vậy được, tôi sẽ đi gặp.” đáp án này vượt ngoài dự liệu của An Tố, mắt cô trừng càng lợi hại: “Cậu muốn đi?”

“Bởi vì chị muốn em đi, cho nên…”

“Tôi kêu cậu đi thì cậu đi? Cậu nghe lời như vậy làm gì, không có suy nghĩ của mình sao.”

“Vậy em rốt cuộc là đi hay không đi?”

“Tùy cậu!”

Ai cũng có thể nhìn ra tình cảm chân chính của An Tố, không biết cô là cảm nhận được nhưng không chịu thừa nhận, hay căn bản là không cảm nhận thấy.

Ngô Hinh và An Tấn trao đổi ánh mắt với nhau, Ngô Hinh buông đũa xuống, uống ngụm canh, sau khi lau khóe miệng mới nói: “Cách yêu đương người trẻ các con mẹ và ba con cũng không quản nhiều, nghe lời trước đó của Mạch Đinh, các con cũng ở chung một thời gian rồi, yêu đương không thích hợp quá lâu, càng lâu thì càng không muốn kết hôn, mẹ thấy tìm người tính ngày tốt rồi kết hôn đi.”

“Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy, ba, ba cũng…”

“Lời mẹ con nói cũng không phải không có đạo lí.” Tuổi của An Tố cũng đến rồi, con gái mình tính khí thế nào, An Tấn cũng đã quá rõ, có thể có một người đàn ông không bị cô dọa chạy, còn lời gì cũng nghe cô, An Tấn không có lý do phản đối. tuy rằng Lí Minh là lần đầu gặp, nhưng Yến có quen biết và dáng vẻ cũng là đồng ý, An Tấn lựa chọn tin tưởng con trai, suy cho cùng nếu như Lí Minh nhán phẩm không được, anh không thể nào đem chị mình đẩy vào hố lửa.

Lí Minh một bên trầm mặc không lên tiếng sau khi nghe thấy tin tức mình và chị An Tố kết hôn thì liền cảm thấy như là nằm mơ, chìm đắm trong thế giới tươi đẹp của mình, cậu biết đây không thể nào là thật, nhưng nghĩ nghĩ, chỉ là nghĩ nghĩ mà thôi, chắc cũng không sao.

An Tử Yến quay sang Mạch Đinh: “Em lúc nãy không phải đang bấm tay tính số sao, vậy thì do em tính ngày.” Mình lúc nãy tùy tiện viện cớ ai ngờ xoay một vòng lại quay lại, ngày kết hôn quan trọng này nào có thể do mình định đoạt, lỡ như chọn ngày không tốt nói không chừng cuộc sống hôn nhân của bọn họ đều bại trong tay mình. Nói tới nói lui, mình và An Tử Yến lúc kết hôn có chọn ngày sao, Mạch Đinh nỗ lực nhớ lại, cậu nhớ cũng là người một nhà như vậy ngồi cùng nhau ăn cơm, sau đó An Tử Yến liền tuyên bố, Mạch Đinh là đương sự mà còn kinh ngạc hơn người khác, hừ, thật may, có lẽ An Tử Yến tùy tiện nói là ngày tốt, cho nên cuộc sống hôn nhân của bọn họ vẫn luôn hạnh phúc mỹ mãn, dùng từ ‘hạnh phúc mỹ mãn’ này hình như không thích hợp lắm, bị An Tử Yến giày xéo qua bao nhiêu lần rồi, đại khái chỉ có một mình An Tử Yến xem như là hạnh phúc mỹ mãn thôi.

Mạch Đinh càng nghĩ càng xa, nếu không phải An Tử Yến đá cậu, cậu có thể đã nghĩ đến lúc đi học luôn rồi. Mạch Đinh lấy lại tinh thần dùng sức lắc tay: “Tính ngày con không được đâu, công lực xem bổn mạng của con vẫn chưa sâu, dì vẫn là tìm người khác tốt hơn.”

“Mọi người đều xem là thật! Ai sẽ kết hôn với cậu ta chứ!”

Một bữa cơm khiến quan hệ An Tố và Lí Minh phát triển thần tốc, có điều đó cũng là ý của ba mẹ, quyết định cuối cùng vẫn là ở An Tố, ăn xong cơm An Tố vẫn không ngừng kêu Lí Minh đừng si tâm vọng tưởng. An Tử yến đã tính đi về, ở đây cách công ty quá xa, ở lại ý tứ rõ ràng ngày mai phải thức dậy sớm, sau khi nói vài câu với Ngô Hinh và An Tấn, An Tử Yến mở cửa, cũng không quay đầu lại: “Này, họ Mạch, đi về.”

“Đợi em.” tấm chắn bảo vệ An Tử Yến này nếu như vượt khỏi phạm vi 10 mét, vậy An Tố nhất định sẽ đem mình xé nát, trước khi đi, Mạch Đinh cũng kéo Lí Minh ra: “Cậu đến tiễn chúng tớ.”

“Lại có lời khuyên gì cho tớ sao?”

“Cậu không phải rất rõ sao?! Nói bao nhiêu lần rồi, bây giờ dì và chú cũng chấp nhận cậu rồi, cậu phải mạnh mẽ một chút, đừng chỉ nghe lời chị, lúc nãy cậu muốn đi gặp cô gái kia chị ấy cũng tức giận không phải sao.”

“Tôi cũng nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng miễn cưỡng chị An Tố, có thể bên cạnh chị ấy, như vậy đã rất tốt rồi, so với lúc trước tớ ngay cả điện thoại chị ấy cũng không có, đã đầy đủ rồi.”

“Cậu có thể ở bên cạnh chị ấy bao lâu, cậu cứ không biểu đạt, chị ấy lỡ như thích người khác, cậu làm sao ở bên cạnh chị ấy, cậu thực sự vô tư như vậy, bồi chị ấy lâu như vậy, có thể xem như không có gì mà đem chị ấy trao vào tay người đàn ông khác sao? Cậu suy nghĩ cho kỹ, không làm được vương tử, thì cũng đừng làm nhà từ thiện.” Mạch Đinh nói lời trọng tâm.

An Tử Yến ở trong xe khởi động quay đầu xe, đèn xe quét vào hai người, Mạch Đinh lái xe mình đến, cậu vẫy tay với An Tử Yến: “Anh cũng khuyên cậu ấy vài câu đi.”

“Nếu không tránh ra, anh sẽ đụng chết hai người.”

“Không phải loại lời khuyên này!” Mạch Đinh và Lí Minh vẫn là đứng xa ra, An Tử Yến đem xe lái đến bên cạnh hai người rồi ngừng lại, không nhìn Lí Minh, chỉ là nhìn gương chiếu hậu: “Cơ hội không phải lúc nào cũng có, đến trình độ này cậu còn không lên, thì đừng làm đàn ông.” Tiếp theo anh giẫm chân ga, đem xe lái đi. Nhìn thấy An Tố đi ra, Mạch Đinh cũng vội vàng ngồi vào xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro