Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 95: ĐAU MỘT LẦN ĐI.


EM LÀ NAM, ANH CŨNG YÊU 2.

CHAP 95: ĐAU MỘT LẦN ĐI.

An Tố đợi Phó Thúc giống như trước sẽ dịu dàng vỗ vỗ đầu mình, cô biết anh ấy sẽ không đối với vợ mình đã qua đời hoặc Lý Mộng mà làm như vậy, anh ấy chỉ đối với tiểu Kiệt như vậy, mình và An Tử Yến lúc nhỏ cũng dùng loại phương thức này, cho dù mỗi lần cô đều sẽ cảm thấy đau khổ đối với động tác vỗ đầu này của Phó Thúc, thậm chí căm hận, cho dù cô biết động tác này biểu thị anh không xem mình như các cô gái khác, nhưng lúc tay của anh đặt lên đỉnh đầu mình, cô lại nhớ nhung như vậy.

Chờ đợi cô là hụt hẫng, Phó Thúc cùng cô vẫn duy trì khoảng cách hai mét, không có ý muốn lại gần: “Tố nhi, tôi đối với Lý Mộng là chân thật, tôi…” An Tố bịt tai lại: “Em không muốn nghe! Em không muốn nghe! Nói điều khác đi, anh còn nhớ lúc chíng ta còn nhỏ không, lúc năm mới em bị ngã trong vườn, anh rất nhẹ nhàng ôm em dậy, tiếng pháo hoa bên ngoài, âm thanh trong phòng, anh ôm em băng qua hoa viên, em cảm thấy em giống như cô dâu của anh.” Phó Thúc trở thành thuốc phiện nhiều năm của An Tố, chỉ cần hít một chút, hít một chút thôi thí có thể giải thoát, bây giờ Phó Thúc lại cùng An Tử Yến đứng ở một bên, dự định hút rỗng thuốc phiện của cô.

“Cái mà em muốn, tôi không có cách nào cho em.”

“Tại sao không có cách! Anh có thể, chúng ta thử một lần, nếu như thật sự không được, em sẽ bỏ cuộc, không thử qua anh làm sao biết được…”

“Tôi biết.” Phó Thúc cắt ngang cô, âm thanh của anh tuy rằng không lạnh lùng như An Tử Yến, nhưng bình tĩnh khiến người ta đau khổ:

“Tôi không yêu em, tôi không có cách nào yêu em, nếu như sự xuất hiện của tôi hoặc hành động vô ý của tôi khiến em nảy sinh ra hiểu lầm hoặc mong đợi, tôi sau này sẽ tránh né em, Tố nhi, đừng lãng phí tình cảm cho tôi nữa, không đáng đâu.”

Anh ấy không yêu chị.

Tôi không yêu em.

Đừng nói nữa, đừng có nói chuyện mà đã biết rõ như này nữa, An Tố ngay cả sức lực tức giận cũng không có: “Em muốn ở đây một mình, muốn được yên tĩnh.”

“Em…” Mạch Đinh muốn ở lại đây cùng An Tố, nhưng cậu suy cho cùng cũng là con trai, đêm nay Mạch Đinh có quá nhiều điều muốn nói nhưng không thể nói ra được.

“Đi đi.” An Tử Yến ngắn gọn nói một câu rồi đi ra, Phó Thúc chỉ là nhìn An Tố vài giây rồi quay người đi, Mạch Đinh nắm cánh cửa: “Chị, em…”

“Đừng nói thêm gì nữa, Mạch Đinh, tôi bây giờ một chữ cũng không muốn nghe, tôi chỉ muốn một mình, yên tâm, tôi không làm chuyện ngu ngốc, tôi không ngốc như vậy.” dường như Phó Thúc vừa rời khỏi, bản thân An Tố lại từng chút từng chút trở lại.

Đứng ở dưới lầu khu nhà trọ, Mạch Đinh nhìn chú chim nhỏ không ngừng vây quanh đèn đường sáng rực, cậu đem tầm nhìn hướng sang Phó Thúc: “Thật sự không thể sao?” Phó Thúc rất hiếm khi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ lại cay đắng: “Câu hỏi này tôi đã tự hỏi mình rất nhiều lần, nhưng đáp án từ đầu đến cuối chỉ có một, đáp án của tôi bây giờ vẫn là giống y hệt đáp án tôi cho Yến lúc ban đầu.” Mạch Đinh quay đầu lại, An Tử Yến trên mặt không có biểu cảm gì, anh không phải luôn không quan tâm An Tố, anh cũng đã từng như minh, hi vọng Phó Thúc có thể có đáp án khác.

“Yến, thật sự không định ra lệnh cho tôi sao? Cậu biết tôi sẽ nghe mà.”

“Anh biết tôi bình thường nói đùa rất kém mà phải không?” An Tử Yến nắm cánh tay Mạch Đinh đi lên xe, Mạch Đinh ngồi trên xe nhìn Phó Thúc qua cửa kính, anh vẫn như trước đứng ở dưới lầu khu nhà trọ, dường như không vội đi. Mạch Đinh nhìn thấy được sự cô độc, người quan trọng đối với người đàn ông này từng người từng người lại tiếp tục rời đi, số lượng người trong nhà không nhiều, anh lại nhất thiết phải lựa chọn đau thương, bởi vì ôm lấy thái độ thương xót miễn cưỡng ở cạnh nhau không phải là vĩ đại mà là giả dối.

Suy nghĩ mỗi người tùy lúc đều sẽ xảy ra muôn ngàn biến hóa, Mạch Đinh vừa nãy muốn cầu xin Phó Thúc cùng chị ở bên nhau, bây giờ lại hi vọng có người đến vỗ về sự cô độc của Phó Thúc, Mạch Đunh nghĩ người đó đại khái đã xuất hiện rồi, nhưng không phải là An Tố, là Lý Mộng.

“An Tử Yến.” cậu nhẹ nhàng gọi tên An Tử Yến.

“Sao vậy.”

“Em bây giờ đang nghĩ may mà anh là người yêu của em, may là chúng ta ở bên nhau, có phải là rất ích kỷ không?” giọng nói của Mạch Đinh trộn lẫn trong tiếng khởi động xe, cậu cảm thấy suy nghĩ này giống như đang cười trên nỗi đau người khác, nhưng cậu không khống chế được.

Trải qua chuyện của An Tố và Phó Thúc, Mạch Đinh nhận thức được, tình yêu là chuyện có thể gặp mà không thể cầu. Có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, là hạnh phúc, vui vẻ, trọn vẹn rất nhiều, rất nhiều…?  Nên dùng lời nào để hình dung đây, cảm thấy lời nào cũng thích hợp lại cảm thấy lời nào cũng không thích hợp. Cón có một câu nói, thật sự, có thể cùng người mình yêu ở bên, là sự tuyệt vời rất nhiều.

Tay phải của An Tử Yến vươn qua hướng Mạch Đinh, được Mạch Đinh nắm lấy, ngón tay của anh chạm vào độ ấm trên mặt của Mạkch Đinh: “Tại sao lại dùng từ may mà.”

“Bởi vì vận may của em vẫn luôn rất kém, chưa từng trúng độc đắc bao giờ, nỗ lực học tập kết quả cũng không vượt quá mười, còn có rất nhiều, anh dựa vào cái gì sẽ yêu em, lại dựa vào gì cứ muốn cùng em ở bên nhau, nhất định là kỳ tích, nhất định là truyện đồng thoại, nếu không…”

Ngón tay của An Tử Yến dùng sức, không có cho Mạch Đinh tiếp tục nói: “Mạch Đinh, anh với em ở bên nhau không phải là tình cờ, là anh muốn cùng em ở bên nhau, lý do cho loại chuyện phiền phức này anh chưa từng nghĩ qua, nhưng anh muốn cùng em ở bên nhau, nhớ chưa hả?”

Lúc anh còn chưa nói hết, Mạch Đinh sớm đã bắt đầu gật đầu, cậu nhìn An Tử Yến, không nhịn được suy nghĩ, chị cũng sẽ tìm được người giúp chị viết đầy câu chuyện tình yêu, cũng sẽ tìm được, bây giờ chỉ cần đau một chút.

Hai từ “bỏ cuộc”, thật không giống như có thể viết dễ dàng như vậy, An Tố không thừa nhận cô có thể làm được. Cô đã lén lút theo dõi Phó Thúc năm ngày rồi, cô chán ghét hành vi theo dõi này của mình, nhưng lại không thể kiềm chế bản thân. Hai ngày nay Phó Thúc không có gặp mặt Lý Mộng, khiến An Tố trong lòng dễ chịu không ít, cô cảm thấy Phó Thúc có lẽ đối với mình cảm thấy áy náy, thậm chí trong đầu sẽ có một suy nghĩ điên rồ, nếu như tổn thương bản thân Phó Thúc sẽ càng cảm thấy áy náy với mình, anh có lẽ sẽ không rời xa mình nữa.

Lúc Lý Mộng xuất hiện trong tầm mắt An Tố, cô tức giận nắm chật vô lăng, muốn biết bọn họ đang nói gì.

Lý Mộng nhìn quanh quán cà phê lần đầu cùng Phó Thúc gặp mặt, đương nhiên thời gian cũng chưa lâu, trong quán không có gì thay đổi, chỉ có một khác biệt là lần này Phó Thúc đang đợi cô. Lý Mộng đem túi xách đặt lên bàn, gọi cho mình ly cà phê, còn mang theo giọng điệu châm biếm lúc trước: “Tôi đã sắp cho rằng anh đối với tôi là nghiêm túc đó.”

“Em trong công việc cũng chậm chạp như vậy?”

Lý Mộng cười, là nụ cười thật sự, người đàn ông này có mị lực nào đó, luôn có thê khiến cô cười: “Tôi làm sao biết anh không phải vì thiếu gia nhà anh mà lợi dụng tôi chứ?” sự thẳng thắn của cô luôn khiến người bên cạnh cảm thấy lúng túng, Phó Thúc chỉ là nhấp ngụm cà phê: “Nếu như tôi chọn dùng cách thức này để làm việc, vậy tôi mỗi năm cần phải thất thân rất nhiều lần rồi.”

“Tôi nhớ đã nói qua với anh chuyện tôi không có hứng thú với mỹ nam rồi.”

“Em hình như rất thích khen tôi.”

Lý Mộng thấy dáng vẻ bất động thanh sắc của Phó Thúc, anh ta rất tự tin, trong ánh mắt lộ rõ anh ta và mình dường như đã trở thành tất nhiên, cô trong lòng thật ra cũng rất hiểu rõ, cho dù không phải bây giờ, cô cuối cùng cũng sẽ cùng người đàn ông trước mặt ở bên nhau. Cô đối với suy nghĩ trong lòng không có bài xích, cũng không có kích động và kiêu ngạo như các cô gái không cùng tuổi, rất bình tĩnh tiếp nhận. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro