CHAP 70: BỘ PHẬN QUAN HỆ XÃ HỘI CHIA RẼ.
EM LÀ NAM, ANH CŨNG YÊU 2.
CHAP 70: BỘ PHẬN QUAN HỆ XÃ HỘI CHIA RẼ.
Phòng hội nghị rất lớn, trong phòng là một bàn hội nghị hình bầu dục màu nâu, An Tử Yến cùng giám đốc Thôi phân chia ngồi hai hai bên trái phải ở phần đầu bàn, tất cả đồng nghiệp cũng tìm chỗ ngồi của mình ngồi xuống, hai cực phân hóa rất rõ ràng, ai cũng không chịu ai, Mạch Đinh ngồi sau lưng An Tử Yến. Vương tổng đi vào ngồi xuống chính giữa, nhìn nhìn an Tử Yến ở bên này rồi lại nhìn nhìn giám đốc Thôi bên kia, căng mặt, thái độ nghiêm khắc: "Hiện tại bộ phận quan hệ là như thế nào? Có phải là lại muốn phân chia thành hai bộ phận không?" Vương tổng bây giờ cùng với trong ấn tượng của Mạch Đinh rất không giống nhau, lẽ nào lãnh đạo đều là nói đổi là đổi, như vậy mới thể hiện sự quyết đoán sao?
Trong phòng hội nghị một mảng trầm mặc, Vương tổng tiếp tục nói: "Không ai nói sao? Đều câm hết rồi?" giám đốc Thôi mười ngón tay đan lại đặt trên mặt bàn: "Vương tổng, điều này không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi đều chuyên tâm làm việc, làm sao mà tính toán gì với thế hệ trẻ, tôi cũng không muốn nói cách thức An Tử Yến quản lý cấp dưới có vấn đề, có điều suy cho cùng cũng là quá có chút trẻ dại, còn thiếu kinh nghiệm, mặc cho cấp dưới làm xằng bậy." An Tử Yến chỉ nhìn chằm chằm ngón tay vô danh gõ trên mặt bàn của mình: "Xằng bậy? Mọi người đã làm cái gì rồi." anh hơi hơi nghiêng người, quay đầu nhìn cấp dưới sau lưng mình: "Lẽ nào đem các tiền bối kéo vào toilet dâm loạn người ta rồi?" có mấy người không nhịn được bật cười, Mạch Đinh nhân lúc không ai chú ý đá đá chân ghế An Tử Yến, ám chỉ anh nghiêm túc chút, một bên khác thì toàn là bộ mặt tái mét, giám đốc Thôi tức giận vỗ một cái: "Cậu nói chuyện làm sao vậy!"
"Tôi đối với xằng bậy chỉ có một cách giải thích."
"Đừng có múa mép khua môi với tôi."
"Đủ rồi, các người." Vương tổng vỗ xuống bàn: "Bây giờ quan hệ trong bộ phận quan hệ xã hội so với quan hệ giữa các bộ phận khác cũng kém, là có ý định muốn để người ta xem kịch vui sao? Tôi ở trước mặt các lão tổnt khác, mặt mũi biết để ở đâu?"
"Vương tổng, ông cũng nhìn thấy rồi, tôi cảm thấy An Tử Yến được đề cử chức vụ này rất không thích đáng, từ sau khi cậu ta lên ngồi vị trí này, bộ phận quan hệ loạn thành cái dạng gì. Tôi thấy An Tử Yến vẫn là làm dưới tôi để luyện tập nhiều hơn, bộ phận quan hệ xã hội có nhiều giám đốc có đủ tư cách để ngồi vào vị trí của cậu ta rất nhiều, ví dụ như lão Lý..." Vương tổng cắt ngang lời của ông ta: "Lão thôi, ông là đang chất vấn nhận xét đề cử An Tử Yến của tôi?"
"Đương nhiên không phải, Vương tổng ông hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi thừa nhận An Tử Yến vào công ty làm việc rất xuất sắc, rất khó không ai chú ý, Vương tổng ngài đương nhiên có suy nghĩ của bản thân, tôi cũng là vì nghĩ cho bộ phận quan hệ xã hội, biểu hiện cá nhân xuất sắc không có nghĩa có thể làm tốt công việc quản lý, tôi chỉ là muốn để cho cậu ta rèn luyện nhiều hơn, để tránh bộ phận khác đối với thăng tiến của An Tử Yến có dị nghị, tôi cũng là đứng về vị trí của Vương tổng mà cân nhắc."
Mạch Đinh nắm chặt tay căng thẳng lắng nghe, lẽ nào An Tử Yến sẽ bị giáng chức? Cậu thật muốn nhào đến nhào đến bàn làm việc của giám đốc Thôi đá ông ta một cước. An Tử Yến cũng nói gì đó phản bác ông ta đi, nếu như Vương tổng thật sự để An Tử Yến giáng chức xuống làm cấp dưới của giám đốc Thôi, giám đốc Thôi sẽ tìm đủ mọi cách làm khó anh ấy, Mạch Đinh không dám nghĩ, An Tử Yến, mau bảo vệ bản thân. Nhưng An Tử Yến chỉ là cúi đầu, nhìn dưới bàn, anh ấy vì lời nói của giám đốc Thôi mà cảm thấy chán nản rồi sao, cũng đúng, An Tử Yến hầu như là được gia đình và bạn bè cưng chiều đến lớn, đột nhiên bị giám đốc Thôi nói như vậy rất có thể không thể chấp nhận được.
Mạch Đinh ở phía sau lo lắng suông căng cứng người ra, muốn nhìn thấy rõ vẻ mặt của An Tử Yến. Tên, tên này, tên gia hỏa này, vậy mà chỉ là đang chơi điện thoại ở dưới bàn!!! Bây giờ không phải ở trường học, thành thật chút cho em!!!
Vương tổng trầm mặc, tất cả mọi người đều nín thở, nơm nớp lo sợ vì sự trầm mặc của ông ấy, đoán tiếp theo ông ấy sẽ nói gì, suy cho cùng An Tử Yến không quan tâm thăng chức hay giáng chức, đều là chuyện chỉ do một câu nói của Vương tổng, ông ấy là quyền lực sở tại cao nhất trong bộ phận quan hệ xã hội.
"Lão Thôi, đừng xem tôi là một lão hồ đồ, cho rằng tôi không thường đến bộ phận quan hệ xã hội thì cái gì cũng không biết sao, Tử Yến làm chuyện gì tôi đều biết, ông nói cậu ta không đủ tư cách, nhưng lúc trước cậu ta cùng đám người trẻ dại này đã xuất sắc xử lý chuyện hàng lỗi của công ty, Dương tổng cũng bởi vì liên hệ với cậu ta cũng không còn đến tìm tôi nữa. Có điều chuyện của cậu ta, thì tất cả chuyện ông làm tôi cũng biết." Vương tổng giữ mặt mũi cho giám đốc Thôi, chuyện lần trước cũng không nói ra, các lão tổng khác không biết, nhưng An Tử Yến đi công tác, Vương tổng thân là người phụ trách bộ phận quan hệ xã hội làm sao có thể không phát hiện ra. Giám đốc Thôi đỏ mặt, không nói gì nữa, trong lòng lại căm hận Vương tổng, không ngờ đến Vương tổng vậy mà lại ám chỉ chuyện đó để dằn mặt mình, xem ra muốn xuống tay từ chỗ Vương tổng là không thể nào, lúc trước là giữ mặt mũi cho ông ta, sau này không thể không ngay cả ông ta cũng mất chức. dã tâm của giám đốc Thôi rất lớn, ông ta không chỉ hài lòng với vị trí giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, ông sớm đã chăm chăm vào vị trí của Vương tổng, tình hình hiện tại không thể không tăng nhanh kế hoạch
Vương tổng lại nhìn sang An Tử Yến: "Còn cậu, cậu là do tôi đề bạt, đừng có gây phiền phức cho tôi."
An Tử Yến đem điện thoại đặt lên mặt bàn, cuối cùng cũng nói chuyện: "Ngài là muốn tất cả mọi người trong bộ phận quan hệ xã hội đều tương thân tương ái? Tôi xem ra là không có hi vọng rồi, thà miễn cưỡng cùng nhau làm việc, không bằng chia ra làm việc thì hơn." Đối với đề nghị của An Tử Yến, Vương tổng chỉ hừ lạnh một tiếng, dùng giọng điệu xem thường: "Tôi ngược lại muốn nghe xem cậu có đề nghị gì hay."
"Bắt đầu từ hôm nay, giám đốc Thôi không thể điều phối cấp dưới của tôi, việc của bọn họ tiếp nhận đều không liên quan đến bọn tôi, đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không đi làm phiền công việc của các tiền bối, mỗi người mỗi việc, tôi hi vọng giám đốc Thôi cũng không cần đến làm phiền tôi, ví dụ chỉ đưa tôi mấy tài liệu vô dụng rồi kều tôi thay ông ấy đi khắc phục hậu quả gì đó."
"Cậu!"
"Tôi chỉ là đưa ra một ví dụ, giám đốc Thôi, ông kích động gì chứ?"
Giám đốc Thôi đè nén tâm trạng mình xuống nói: "Cậu đừng có quên, lúc trước đều là bởi vì mấy tiền bối có kinh nghiệm và năng lực này chống đỡ bộ phận quan hệ xã hội, cấp dưới của cậu đều là những người vào công ty chưa được bao nhiêu năm chỉ làm việc lặt vặt, đừng nhất thời trổ tài mà mất mặt trước các bộ phận khác."
Vương tổng cắt ngang chủ đề của bọn họ: "Ông thế này thì bộ phận quan hệ xã hội biến thành cái dạng gì!"
"Lúc trước chỉ có thể như vậy, tôi nghĩ giám đốc thôi và các tiền bối nhất định sẽ không muốn thua các hậu bối, sẽ càng nghiêm túc làm việc, có tranh chấp mới có hiệu suất, có hiệu suất thì thành tích của bộ phận quan hệ sẽ được tăng lên, tăng lên thì các lão tổng khác dám dùng cái gì để đến cười bộ phận quan hệ xã hội của ông?"
Vương tổng sờ sờ cằm, quét sang giám đốc Thôi nói: "Lão Thôi, ông có suy nghĩ thế nào?"
"Có thể, không cần gây trở ngại, bên chúng tôi cầu còn không được đó chứ?"
"Vậy được thôi, chúng ta sẽ thử nghiệm, nếu như thất bại, Tử Yến, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm trả giá cho hành vi không nghe theo khuyến cáo của tôi."
An Tử Yến nhún nhún vai, Vương tổng đi ra ngoài, hội nghị kết thúc, tất cả mọi người thở phào, giám đốc Thôi cùng các tiền bối đều nghiêm túc đi ra, đám người trẻ tuổi reo hò, chẳng khác gì nông dân được giải thoát khỏi địa chủ, đều đang hưng phấn thảo luận cũng không thèm nhìn sắc mặt của người khác. Mạch Đinh nắm chặt bàn tay toàn là mồ hôi, An Tử Yến nhẹ giọng nói:
"Đem mười cái đồng hồ báo thức đã giấu đưa ra cho anh."
Chuyện vừa xảy ra chấn động lòng người như vậy, anh không có lời nào khác có thể nói sao, chỉ quan tâm đến mười cái đồng hồ báo thức kia? Mạch Đinh căm giận nghĩ, nhìn sang bóng lưng An Tử Yến, đàn ông lúc đang chuyên chú vào công việc toàn là sẽ phát ra một mị lực không cách nào chống cự lại, Mạch Đinh vừa mới ngồi sau lưng An Tử Yến, nhìn An Tử Yến quuyết đoán, bình tĩnh cùng Vương tổng và giám đốc Thôi bàn luận, đại khái chỉ giống như người yêu ngồ trên sân bóng rổ xem đánh bóng rổ, lúc người yêu ném bóng vào rổ, trong lòng trộm vui, nhìn đi, anh ấy là người đàn ông của tôi.
Mạch Đinh nghiêng đầu, nghĩ: người đàn ông của mình, quả nhiên, quá đẹp trai.
An Tử Yến ấn giữ cửa thang máy: "Họ Đinh kia, cậu đang cười ngốc cái gì, còn không đi vào?"
"Được."
Mạch Đinh chạy về hướng An Tử Yến, chen chúc vào trong thang máy, mu bàn tay của bọn họ chạm vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro