Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 42: NƠI KHIẾN NGƯỜI TA QUÊN ĐI TẤT CẢ.

EM LÀ NAM, ANH CŨNG YÊU 2.

CHAP 42: NƠI KHIẾN NGƯỜI TA QUÊN ĐI TẤT CẢ.

Có lúc rất muốn nói: anh không thương em đàng hoàng, em sẽ thành hư hỏng, trở thành đứa trẻ hư hỏng nhất, gây ra phiền phức ở khắp nơi cho anh, cho nên tiết kiệm chút phiền não cho bản thân, vẫn là yêu thương em đi.

Lúc đe dọa nghe như đang làm nũng, đại khái chính là em đang làm nũng.

Mạch Đinh ở trong nhà lắc đầu thở dài chỉ chỉ trỏ trỏ vào An Tử Yến đang dựa nửa người trên sofa xem tivi: "Không dễ dàng gì mới biểu hiện không tệ trong công việc, anh lại tự mình chủ trương nghỉ phép, vốn dĩ có thể tiến thêm một bước trên con đường thăng  chức, anh lại lùi về mấy bước, muốn em nói anh thế nào đây. Anh nghỉ phép có thể làm gì chứ, không phải chỉ xem sách, chơi game, lãng phí thời gian sao, người khác thì lại không cần nghỉ phép, chỉ sẽ cười nhạo anh, chỉ biết trốn để bọn họ bán mạng làm trâu làm ngựa."

Cậu nghiêm chỉnh bày ra bộ dạng bà chủ nhỏ, An Tử Yến đem ti vi mở to âm lượng lên, Mạch Đinh lại mở nhỏ âm lượng ti vi lại.

"Công ty không phải trường học, không quy củ không thành quy tắc, anh lại như vậy tiếp tục thì cấp trên nào mà thích anh." Nhìn xem, cấp dưới giáo huấn cấp trên kìa.

"Em cứ như vậy, cấp trên của em cũng sẽ không thích em."

"Nghiêm chỉnh chút, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc. Anh thỉnh toảng cũng nên nghe ý kiến của em, nếu không em sẽ đem hình tượng ăn không ngồi rồi lại làm biếng ở nhà của anh truyền bá ra bên ngoài đó." Đe dọa của cậu không đau không ngứa tiêu tan trong không khí, Mạch Đinh cảm nhận sâu sắc sự tồn tại của mình trong nhà càng ngày càng xuống cấp, đại khái ngay cả ti vi cũng không bằng. Lúc cậu muốn tắt ti vi, An Tử Yến nói: "Lúc anh tâm tình không tốt sẽ muốn sa thải người khác."

"Anh, anh, anh đe dọa em? Không phải nói công ty là công ty, ở nhà là ở nhà sao?"

"Anh bằng lòng như vậy thì cứ như vậy."

"Anh không nói lý lẽ." Mạch Đinh chống hông: "Nghỉ phép chúng ta cũng đi ra ngoài giải khuây đi."

"Không muốn động."

"Thật sự nên để mấy cô gái hâm mộ anh trong công ty nhìn thấy bộ mặt thật của anh. Thanh niên phải có tinh thần phấn chấn, đi dã ngoại hít thở không khí trong lành, thả lỏng tâm tình."

"Anh không có tâm tình gì cần phải thả lỏng, không như người nào đó, áp lực lớn đến mức khóc ba gọi mẹ, còn dọa ngất xỉu." chuyện mất mặt bị người ta nói ra sẽ càng cảm thấy khó xử, Bạch Tiểu Tư miệng rộng, chồng trước quả nhiên so với đào góc tường tốt hơn.

"Em là quá mệt, mỗi người đến môi trường mới cũng sẽ luôn không thích ứng được, không biết gì xoay xở, cũng đã nói là mỗi người đều sẽ trải qua giai đoạn trưởng thành, em cũng sẽ trở nên trưởng thành một chút chứ, lần sau em muốn em sẽ ung dung đối xử."  cậu học theo lời nói an ủi của Bạch Tiểu Tư, sẵn tiện đi trên con đường nghệ thuật.

"Đột nhiên muốn đánh em." An Tử Yến không chỉ là muốn, anh đã đạp Mạch Đinh một cước: "Anh thấy lần sau em sẽ bị dọa đến chạy về khóc trong lòng mẹ em." Hình tượng thanh niên nghệ thuật của Mạch Đinh đã đị sụp đổ, cậu giả vờ khó chịu nằm trên sofa: "Em mới không phải vậy. Được rồi, vậy mọi người đều nằm trên sofa lười biếng, em xem nhà này làm sao sụp đổ, anh kêu em dậy em cũng không dậy."

"Anh dẫn em đi một nơi."

Mạch Đinh từ trên sofa ngồi dậy: "Thật hay giả vậy?"

"Đương nhiên là giả rồi."

"Anh có thôi vô vị không hả!" Cậu lại nằm lại trên sofa, quay lưng qua không thèm nhìn An Tử Yến, thề không quan tâm anh nói cái gì nữa, cũng không thèm đêr ý. Cậu nghe thấy sau lưng truyền lên tiếng động, sau đó là tiếng mở cửa: "Nếu không đi, anh sẽ bỏ em lại."

"Đợi đợi em." Cậu lật người đứng dậy, hưng phấn hỏi: "Chúng ta đi đâu? Cần mang theo cái gì không"

"Không cần."

"Hay là mang theo một chút đi, đề phòng vạn nhất, sẽ không đi siêu thị chứ?"

An Tử Yến không trả lời cậu, cậu cầm túi xách lên, đem theo chút đồ rồi chạy xuống cầu thang trước: "Anh nhanh lên, em em xuống dưới trước đợi anh, anh nhất định phải nhanh lên chút." An Tử Yến nhìn khuôn mặt hưng phấn của Mạch Đinh, so với Mạch Đinh lúc trước nhào lên lầu quơ quơ tay nói muốn đi học tâm tình rất giống nhau, cảm thấy Mạch Đinh giống như con trai mình.(Mùi phụ tử văn đâu đây ư???)

Xe cuối cùng cũng chạy đến nơi Mạch Đinh không mấy xa lạ, nhưng cũng không quen thuộc lắm, cậu quên mất mình một thời gian dài đã không đến đây, đây là nơi không thể không nhớ. Căn nhà nhỏ ở ngoại ô của ông nội An, đây là nơi Mạch Đinh lần đầu tiên đón sinh nhật sau khi quen biết An Tử Yến. Căn nhà xem ra cũng đã cũ, đồ đạc bên trong cũng đã phủ một lớp bụi dày, Mạch Đinh mở nắp dương cầm, vươn ngón tay ra ấn lên phím dương cầm, âm thanh của dương cầm nghe thấy có chút kỳ lạ.

Cậu sắp quên mất là từ sau khi tốt nghiệp, An Tử Yến đã lâu rồi không có đàn dương cầm, mà bản thân cũng đã lâu rồi không có xem phim kỳ ảo. Mạch Đinh xắn tay áo với ống quần lên: "Được rồi, lại đây quét dọn nào." Cậu bắt đầu lục lọi tìm kiếm xem có đồ gì có thể quét dọn hay không. Trong góc tủ chứa đồ còn sót lại một quyển album, Mạch Đinh hiếu kỳ mở ra, toàn là hình lúc ông nội còn trẻ: "Không phải chứ, ông nội lúc trẻ cũng đẹp trai quá đi."

An Tử Yến đi đến phía sau Mạch Đinh, cũng nhìn thấy quyển album, Mạch Đinh chỉ vào vào người phụ nữ thanh nhã, xinh đẹp trên bức hình đen trắng hỏi:

"Là bà nội sao? Em cảm thấy mắt anh với bà nội rất giống."

"Phải không."

"Ừm, mắt đều rất đẹp." Mạch Đinh khẳng định trả lời, An Tử Yến dùng chân đá nhẹ lên mông Mạch Đinh: "Em không phải là muốn quét dọn sao?"

"Làm ngay, đừng đá lung tung em! Chúng ta đem quyển album này về đi, đồ quý giá như vậy mất thì rất tiếc."

"Cứ để ở đây đi, ông nội muốn để ở đây."

Mạch Đinh không nói gì nữa, gật gật đầu, cẩn thận đặt lại đàng hoàng. Cậu đứng dậy tìm được một cái khăn lau chạy ra bể nước, xách thùng nước. Kéo mở rèm cửa khiến căn phòng trong nháy mắt hấp thụ ánh sáng trở nên sáng rõ hơn, Mạch Đinh nghiêm túc lau chùi bụi bặm trên đồ dùng, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng đàn dương cầm, là An tử Yến đang chỉnh âm điệu đàn dương cầm.

ở đây, thật sự rất dễ quên mất rất nhiều chuyện, giống như căn nhà nhỏ nào đó trong truyện kinh dị, đem việc làm, thế tục, thời gian, tất cả mọi thứ đều khóa ở bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro