CHAP 41. PHƯƠNG PHÁP TRẢ THÙ (H).
EM LÀ NAM, ANH CŨNG YÊU 2.
CHAP 41. PHƯƠNG PHÁP TRẢ THÙ.
Vừa vào phòng làm việc, Mạch Đinh cố ý để cửa mở, ai ngờ An Tử Yến động động ngón tay, ra hiệu cho cậu đóng cửa lại, kéo cả rèm cửa xuống, Mạch Đinh chỉ đành làm theo nhưng không dám lại gần, rất không lễ phép đem văn kiện ném lên trên bàn An Tử Yến: "Văn kiện anh cần ở đây, không có chuyện gì thì em đi trước đây."
"Em không phải là muốn anh nói chuyện với em sao."
"Ha ha, em đột nhiên không muốn nữa."
"Đứng yên cho anh, chúng ta đem nợ ra tính một lần luôn." An Tử Yến từ phía sau vượt qua bàn làm việc, dựa vào bên bàn: "Anh đã nói hôm nay kêu em ở trong nhà phải không."
"Hình, hình như có nói qua."
"Vậy em đến đây làm gì?
"Em..."
"Muốn ngất xỉu ở công ty, muốn công ty cho em thêm chút tiền?"
"Em không phải!" biết anh là lo lắng cho mình, nhưng tại sao lại cứ muốn nói những lời khó nghe. Mạch Đinh liều mạng nghĩ cách cứu mình, thẳng thắn khoan dung, chống cự nghiêm khắc, không đợi An Tử Yến nói thì mình giải thích: "Là Tiểu Tư lo sợ em đến công ty, cô ấy nói cô ấy căn bản không xem anh ra gì, em mãnh liệt cự tuyệt, em làm sao có thể không nghe lời anh, nhưng cô ấy mắng kêu em tới công ty, không thể trách em. Cùng Bạch Tiểu Tư ngủ chung trên một giường hoàn toàn là hiểu lầm, em ngủ rồi cái gì cũng không biết, cogn có chuyện vừa nãy, em chỉ là muốn quan tâm người cùng công ty." Cái này chỗ nào là thẳng thắn chứ, căn bản là đem trách nhiệm chối sạch sành sanh, lúc trước còn đảm bảo với Bạch Tiểu Tư sẽ đảm đương toàn bộ hậu quả.
"Quan tâm?" An Tử Yến nhẹ nghiến răng, đối với từ này cảm thấy không hài lòng và không vui.
"Không phải quan tâm, là nhân viên chăn nuôi cho động vật ăn!" thật sự thì cậu có thể nói ra được.
"Không nghe lời như vậy, em nói anh nên phạt em thế nào?"
Mạch Đinh trưng ra khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, nghiêng đầu chớp chớp mắt: "Em làm sao chứ, người phải phạt là Bạch Tiểu Tư."
An Tử Yến không nói gì, anh đi về phía Mạch Đinh, Mạch Đinh liền vội vàng lùi vào góc, mà An Tử Yến chỉ là đi ra cửa, Mạch Đinh nhẹ thở ra một hơi, ai ngờ hơi này còn chưa thở xong, lại phải nâng lên. An Tử Yến tắt đèn tối om, xoay người tay trái mở nút áo ở cổ áo, khuôn mặt đẹp đẽ của anh tỏa sáng dưới ánh đèn mờ, khóe miệng như ẩn như hiện câu lên, như thợ săn đang chuẩn bị hưởng thụ một bữa ăn ngon, mà thú săn của anh dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn anh.
An Tử Yến muốn làm gì, không phải sẽ là chuyện mình đang suy đoán chứ, bên ngoài còn có người, mà không phải chỉ có một người, tùy lúc sẽ có thể bị gõ cửa. Anh chắc là sẽ không phải muốn làm chuyện đó chứ, chắc là không đâu, Mạch Đinh kiên định. Cậu không còn đường lui, lúc khảong cách còn thiếu một bước nữa, cậu muốn chạy, nhưng lại bị An Tử Yến nhẹ nắm lại, vội vàng hôn đến mức khiến Mạch Đinh tin chắc là bị nghiền nát, anh ấy chính là muốn làm chuyện đó. Muốn dùng sức đẩy An Tử Yến ra, nhưng khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, không dễ dàng gì mới tách ra khỏi môi của An Tử Yến, Mạch Đinh thở hổn hển: "Đừng có làm loạn, An Tử Yến, anh, a~ a a~~."
"Kêu lớn tiếng quá sẽ bị nghe thấy đó." Anh ác ý nhắc nhở bên tai Mạch Đinh.
"Anh~ah ưm~~anh~~"
Mạch Đinh ngay cả câu từ cũng không thể nói đàng hoàng hoàn chỉnh, gần đây công việc quá bận đã một khoảng thời gian không có làm chuyện đó, cho nên chỉ cần đụng chạm nhẹ liền khiến Mạch Đinh da thịt toàn thân đều nóng lên, cậu bị nhấn chìm trong mờ hồ và nóng cháy, thân thể và miệng đều mất đi năng lực khống chế. An Tử Yến rất hài lòng với phản ứng của cơ thể Mạch Đinh trong tay mình, ngay cả tay cậu cũng không tự chủ được ôm lấy cổ An Tử Yến, đòi hỏi càng nhiều, nhưng chỉ tiếp tục kéo dài được 10 phút, An Tử Yến lại vào lúc này ngừng động tác lại, nhẹ cắn vành tai Mạch Đinh, giọng nói khàn từ tính trở nên xấu xa: "Anh đã nói là trừng phạt em mà." Anh có chút miễn cưỡng đẩy người ra, đem Mạch Đinh đã bị dục vọng bảo phủ bỏ lại một góc.
Ngồi trở lại ghế làm việc An Tử Yến lấy điện thoại: "Là tôi, vì để giảm thiểu tổn thất, mấy người tốt nhất..." lời nói của anh đột nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn Mạch Đinh không biết từ lúc nào đã bò đến giữa hai chân mình, lúc ngón tay Mạch Đinh kéo khóa quần An Tử Yến xuống thì bị túm lại, anh đem ống nghe điện thoại dán lên trên vai, nói lại: "Anh đã nói là trừng phạt em mà."
"Nhưng lúc nãy đã trừng phạt xong rồi mà, em, em là đang cho anh, ưm, phần thưởng hạnh phúc, anh đừng có hiểu lầm." Sau khi kéo tay An Tử Yến ra, tiếp tục làm nóng, đầu kia điện thoại không ngừng vang lên tiếng gọi An Tử Yến, nhưng anh không có tâm tình nghe bất cứ lời gì, trực tiếp cúp điện thoại, cái miệng nhỏ của Mạch Đinh ngậm lấy nguồn sức mạnh của anh lúc nãy vẫn chưa mềm xuống.
Tay An Tử Yến đặt trên đầu Mạch Đinh, ngón tay luồn vào trong tóc cậu. Lúc miệng Mạch Đinh có hơi đau xót, có người gõ cửa, dọa Mạch Đinh thiếu chút nữa đụng đầu. Cậu từ dưới ghế làm việc đứng dậy, muốn rời đi lại bị An Tử Yến túm cổ tay. An Tử Yến hướng ra cửa nói: "Tôi bây giờ có việc bận, lát nữa rồi nói."
"Được." Người ngoài cửa bỏ đi.
Mạch Đinh nhỏ tiếng nói: "Công việc quan trọng, em vẫn nên đi trước."
"Chạy không thoát đâu." Mạch Đinh bị ấn lên bàn làm việc, chân An Tử Yến đè cậu ở giữa hai chân, tháo thắt lưng đặt trước mặt Mạch Đinh: "Cắn lấy, đừng kêu đừng động."
"Anh!" Cậu vừa há miệng, thắt lưng liền nhét vào, đây với cưỡng dâm có gì khác biệt! Không phải người đàng hoàng!
Lúc tiến vào, ngón tay Mạch Đinh túm chặt mép bàn làm việc, bị lấp đầy lại trống rỗng, áo và mặt bàn không ngừng cọ xát, đè ép một góc văn kiện, tuy rằng đã cắn thắt lưng nhưng vẫn có tiếng rên rỉ hơi nhẹ thoát ra. Thứ đang cắm vào nơi sâu nhất trog cơ thể của Mạch Đinh vừa nóng bỏng lại cứng rắn, dường như tùy lúc muốn xuyên qua cậu, hai tay An Tử Yến túm eo Mạch Đinh, muốn hòa tan vào cơ thể cậu. Lý trí vỡ vụn trong cơ thể cậu, Mạch Đinh quên mất mình đang ở đâu, quên mất bên ngoài phòng làm việc, duy nhất chỉ có thể cảm nhận được An Tử Yến, duy chỉ có An Tử Yến.
An Tử Yến đột nhiên ôm cậu ngồi lên ghế, Mạch Đinh hai mắt mê li nghe thấy mệnh lệnh của An Tử Yến: "Tự mình động." Cậu nghe lời động đậy, hai chân chống bàn làm việc, tay An Tử Yến vào sâu giữa hai chân Mạch Đinh, xoa nắm da thịt nơi đùi cậu, sau đó chuẩn xác giữ lấy nơi yếu hại của Mạch Đinh, vừa giữ lấy, Mạch Đinh đạt đến cao trào, căng chặt ngón chân, cậu chịu không được túm chặt lấy cánh tay An Tử Yến.
"Đừng ngừng, tiếp tục động." Vẫn là âm điệu khàn khàn của anh, làm việc mệt mỏi thời gian dài cộng thêm tình dục, giống đang nghe disco. An Tử Yến chê việc quần còn trên chân Mạch Đinh, trực tiếp cởi hết tòan bộ ném lên đất. Hai tay anh lại bắt đầu không an phận lại đùa nghịch mọi chỗ mẫn cảm trên người Mạch Đinh, không bao lâu, hạ thân Mạch Đinh lại lần nữa thức tỉnh, nhưng sức lực cậu không thể nào thỏa mãn An Tử Yến, An Tử Yến lại lần nữa dùng tay ôm eo cậu, một lần nâng lên lại một lần dùng sức đè xuống.
Thời gian rốt cuộc có trôi qua không, trôi qua rất lâu, Mạch Đinh đã khôg còn rõ ràng, đợi đến lúc An Tử Yến xong chuyện, Mạch Đibh cũng kết thúc cao trào lần thứ ba của cậu. Cậu bị cưỡng dâm đạt cao trào đến ba lần, xem ra cũng rất khó thành người đàng hoàng. Cậu vô lực nằm bò trên mặt bàn, ồm ồm oán hận: "Anh khiến em làm sao còn sức lực tiếp tục làm việc đây."
"Vừa lúc đi về."
***tui chỉ muốn nói: đáng đời Mạch Mạch ai biểu em câu dẫn chồng em cho nó chà đạp em muahahahaha***
Mạch Đinh bắt đầu hoài nghi An Tử Yến ngoại trừ thỏa mãn dục vọng ra, thì nghi ngờ có phải là cố ý làm cậu tiêu hao thể lực khiến cậu phải về nhà hay không. Cậu khó khăn chống người dậy, kéo quần xong, chỉnh sửa lại quần áo, bắt đầu lo lắng: "Em ở trong phòng làm việc của anh lâu rồi, nếu như có người nghi ngờ thì tiêu rồi." Cậu kéo An Tử Yến đến cửa, căn dặn: "Anh phải đối với em hung một chút, khiến mọi nguồ tưởng rằng em làm việc có sai sót vẫn luôn ở trong phòng làm việc kiểm tra đối chiếu lại vấn đề, còn nữa, đem dây kéo quần kéo lên kìa!" thấy An Tử Yến không động đậy, đành phải tự mình động tay giúp anh kéo lên.
Lúc cửa mở ra hoàn toàn, Mạch Đinh cúi đầu: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi lần sau nhất định sẽ chú ý." Lúc cậu tạ lỗi tâm trạng có chút thê lương, vừa nãy bị cường bạo là mình, kết quả còn phải xin lỗi kẻ cường bạo mình. An Tử Yến mặt không cảm xúc: "Cậu lần sau nên chú ý chút, văn kiệng bị đè thành như vậy kêu tôi làm sao xem?" Mạch Đinh mở to mắt, cắn răng nhe miệng với An Tử Yến, An Tử Yến đem văn kiện nén lên người Mạch Đinh: "Nếu như không muốn làm, thì lăn ra khỏi bộ phận quan hệ xã hội đi, đồ này không cần." Anh đóng cửa lại.(Hai vợ chồng nhà này thích đóng kịch ghê)
Quá hung rồi, không cần phải hung đến vậy đâu! Mạch Đinh trong lòng gào thét, hơn nữa đã nói, không phải mình chỉ kêu hung chút thôi sao, hung quá mình lại không chịu được, thật khó hầu hạ.
"Không sao, không sao, đến lúc thì lại tìm con gái để phát tiết một chút là xong rồi, hoa hoa công tử chính là có số hưởng, có thể tùy ý đùa giỡn con gái người ta." Quách Bình không khỏi ghưn tị nói. Mạch Đinh chỉ có thể tức giận bất bình, nhưng không nói ra, cậu đùa giỡn con gái người ta? Bản thân cậu chính là đối tượng bị cấp trên đùa giỡn với kiêm luôn phát tiết. Còn có chuyện quan trọng hơn phải hỏi Quách Bình, cậu giả vờ vô ý nhỏ tiếng hỏi: "Sư phụ, hôm qua tôi rõ ràng là ngủ trên xe, sao lại..."
"Còn không ngại nói, về đến công ty gọi thế nào cũng không tỉnh, tôi còn có chuyện đành phải đem cậu giao cho Phi Mông."
"Phải, phải không?" Mạch Đinh trả lời xong lại lặng lẽ qua chỗ Phi Mông: "Phi Mông, hôm qua sư phụ kêu cô gọi tôi dậy phải không, nhưng tôi..."
"Phải, Quách Bình đem xe ngừng ở ga-ra, có chuyện nên đi trước, sau đó tôi cũng không có thời gian, nên để Thiếu Quân xuống trông chừng cậu." Đây là chuyện huyền nghi gì vậy? mình làm sao về đến nhà, lẽ nào phải hỏi lần lượt các đồng nghiệp mới biết được? Mạch Đinh không nản lòng, lại chuyển qua Phạm Thiếu Quân: "Thiếu Quân, hôm qua tôi ngủ trong xe, là cậu tốt bụng..." cậu trong lòng có chút hổ thẹn, đồng nghiệp đều rất bận còn phải chăm sóc cậu. Phạm Thiếu Quân ngắt lời cậu: "Hôm qua Phi Mông có nói qua với tôi, kết quả tôi quên mất, đợi đến lúc tôi nhớ ra đi xuống nhìn, xe công ty thì còn, mà cậu thì không thấy đâu, tôi tưởng là cậu tự mình về nhà." Hổ thẹn cái gì đó coi như bỏ đi, đồng nghiệp đem cậu ném trong xe rồi quên mất tiêu!!
"Cậu không sợ tôi bị người ta bắt cóc hay là làm hại sao?"
"Cậu xem phim khủng bố nhiều rồi đó, bắt cóc với làm hại cậu có tác dụng gì, chỉ vì cậu mỗi ngày mang theo có ba mươi tệ trên người?"
"Nhưng cũng không thể nói vậy được, nếu, nếu không phải tôi tự mình tỉnh dậy về nhà, sau đó nói không chừng sẽ nghiêm trọng hơn."
"Là cậu tự mình ý thức dư thừa, cũng đã tự mình về nahf rôdi, hôm nay còn truy cứu cái gì, lẽ nào có ẩn tình gì?" Phạm Thiếu Quân nghi ngờ truy hỏi, Mạch Đinh lắc lắc đầu: "Tôi chỉ là muốn biết hôm qua tại sao tôi tỉnh lại ở bãi đỗ xe, cũng muốn biết đồng nghiệp tôi không có quan tâm tôi, khiến người ta quá thất vọng." Mạch Đinh vừa nói vừa thở dài, ngồi lại chỗ ngồi.
"Người ngủ trong lúc làm việc còn có tư cách thất vọng người khác sao?" chỉ trích ngược lại, Mạch Đinh hoàn toàn xem như không nghe thấy.
Mười mấy phút sau An Tử Yến ra khỏi phòng làm việc: "Hôm nay cứ tới đây thôi, có thể về nhà nghỉ ngơi." Quách Bình vươn vai đứng dậy: "Yến sau khi mắng cậu tâm tình không tệ nha, rõ ràng lúc trước mặt vẫn luôn lạnh tanh, sau này cậu cũng đi đến phòng làm việc của Yến để cậu ấy mắng cậu nhiều vào."
Là để cho anh ấy thông nhiều mới đúng, Mạch Đinh càng thêm giận dữ, nhưng cho dù muốn tan ca làm thì cũng để về nhà làm chứ!
"Lại đi thêm mấy lần tôi thật sự sẽ trong lúc làm việc mà đột tử."
"Bị mắng thật sự đau khổ đến vậy sao."
"Cái này...ừm..." cậu cúi đầu giả vờ thu dọn đồ đạc: "Cũng không phải đau khổ như vậy." chuyện thoải mái như vậy cậu mới không nói ra. Những người khác đã đến thang máy, thúc giục Mạch Đinh nhanh lên một chút, An Tử Yến đi đến trước bàn làm việc của cậu, đem một vật thể không rõ ném lên trên bàn cậu: "Đồ em làm rơi." Mạch Đinh sau khi nhìn thấy rõ vật thể không rõ ràng vội nhào người lên trên, lúc nãy quá vội vàng nên quên mặc quần lót, cậu lén lén lút lút nhét vào trong túi xách: "Bị người khác nhìn thấy thì làm sao!" An Tử Yến nhún nhún vai, bỏ đi. Mạch Đinh nắm chặt tay, so với áp lực công việc thì áp lực nhiều hơn là đến từ An Tử Yến!
Về đến nhà Mạch Đinh vội vàng muốn tìm An Tử Yến tranh luận, phát hiện trong phòng tắt đèn, anh ấy còn chưa về sao, mấy giây sau cậu mới nhìn thấy An Tử Yến nằm ngủ trên sofa, nhất định làm mệt lắm. Nhân cơ hội anh ngủ phải báo thù mới được, cậu rón ra rón rén lại gần, quỳ gối trước sofa, nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của An Tử Yến, suy nghĩ làm sao trả thù, cậu nhất định phải trả thù, cậu không thể không trả thù, cậu suy nghĩ như vậy cũng quyết định muốn làm như vậy. Mạch Đinh nhìn rồi nhìn, rồi lại nhìn rồi nhìn, cuối cùng, cậu không kiềm chế được cúi người hôn lên khóe miệng An Tử Yến.
Phương thức trả thù này, thật là yếu đuối.
Đa phần vấn đề được xử lý tốt đã là chuyện mấy ngày sau, còn lại là do bộ phận khác chịu trách nhiệm, thay đổi cách nói, thì bộ phận quan hệ xã hội đã thoát ra khỏi cuộc sống tù lao. Vấn đề lần này An Tử Yến cùng với các người trẻ trong bộ phận quan hệ xã hội của anh từng bị bộ phận khác coi thường đều làm họ yếu thế, giải quyết hoàn mỹ. Các tiền bối trong bộ phận quan hệ xã hội đều cho rằng là gặp may, không muốn thừa nhận, nhưng ý kiến của bọn họ cũng không thể ảnh hưởng được gì, An Tử Yến trải qua chuyện này cũng nhận được danh tiếng không tệ trong cả công ty, đương nhiên sự tùy tiện của anh rất nhiều người cũng biết. Ví dụ vừa bận rộn xong, anh bất chấp quy định công ty, tự ý cho cấp dưới của mình nghỉ phép hai ngày, bao gồm cả bản thân anh, đem công việc đẩy hết cho người bên giám đốc Thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro