CHAP 128: CỨ TÙY Ý ĐÁNH CUỘC ĐI.
EM LÀ NAM, ANH CŨNG YÊU 2.
CHAP 128: CỨ TÙY Ý ĐÁNH CUỘC ĐI.
Khóe miệng An Tử Yến hơi hơi cong lên, không có trả lời, Trương tổng đứng dậy: "Lão Thôi, con mẹ nó ông điên rồi hay là già hồ đồ, ông đang làm gì hả!"
"May là tôi mạng lớn." Vương tổng lạnh nhạt nói: "Uổng công tôi vẫn cảm thấy ông sẽ không làm chuyện này, không ngờ được ông vẫn rất có thủ đoạn độc ác."
"Đó chỉ là..." giám đốc Thôi còn muốn tìm lý do để biện minh cho bản thân, nhưng lại bị vô số tiếng chỉ trích nhấm chìm, ông ta không thể cứ ngây ngốc được, Vương tổng hoàn hảo không sao, chỉ dựa vào một đoạn clip, cho dù có báo cảnh sát cũng không cách nào tóm được ông ta, giám đốc Thôi đẩy người đang cản mình ở cửa phòng hội nghị ra mà đi, An Tử Yến khoanh tay đứng ở đó, anh cái gì cũng không làm, chỉ là nhìn giám đốc Thôi bỏ đi.
"Không cần quản sao, hay là tìm..."
Vương tổng vung tay: "Không cần quản ông ta, chuyện cụ thể công bố sản phẩm mới tôi mấy ngày nay ở nhà đã xem qua, bây giờ không có thời gian tốn với ông ta, tiếp tục họp đi, nói đến đâu rồi." người khác không cách nào bình tĩnh giống như Vương tổng được.
Xảy ra gì rồi, Mạch Đinh trong đầu vô tri vô giác, bsnh donut bị hạ độc, vậy Vương tổng sao lại không sao, An Tử Yến sớm đã biết hay là chính là do An Tử Yến sắp xếp, hay ngày trước đi nhà máy không phải là đi giải sầu sao, quá nhiều câu hỏi. cậu ý thức được tim mình lại yếu đuối như vậy, vừa nãy đã khiếp sợ đến mấy phen, cũng không quản là An Tử Yến có phải đang họp hay không, liền gửi tin nhắn cho anh.
<Tại sao em không biết gì hết?>
Cậu có thể từ màn hình nhìn thấy rõ An Tử Yến trở lại chỗ ngồi, lấy điện thoại ra đặt dưới bàn.
<Càng nhiều người biết càng dễ bại lộ, hơn nữa bản thân em cũng nên phản tỉnh lại khuyết điểm mỗi lần bị kích động đều dễ dàng buột miệng nói ra.>
<Vẫn là em sai rồi, đừng khiến em lo lắng vô ích.> Mạch Đinh nhớ đến buổi tối mấy ngày trước lời An Tử Yến buổi tối mấy ngày trước: Mạch Đinh, em, có lúc, thật sự rất buồn cười. bây giờ nghĩ nghĩ có phải lại là ám hiệu của anh, thật muốn vì trái tim mình mà báo thù, cắn chết anh!
<Em lẽ nào không nên lo lắng anh?" nói cái gì vậy hả, Mạch Đinh lại nhìn thấy An Tử Yến như có như không liếc nhìn ống kính, lần này, rất chắc chắn, anh ấy đang nhìn mình. Không thể tha thứ cho anh ấy, không thể tha thứ cho anh ấy, Mạch Đinh trong lòng đang không ngừng niệm chú, nhưng, một chút cũng không có tác dụng.
Giám đốc Thôi không ngừng vặn chìa khóa xe dùng sức đập lên vô lăng chửi to: "Cái thứ phá hoại." ông ta vứt lại chiếc xe không thể nào khởi động, lo lắng có người đang tìm ông ta, vội vàng đi ra, chặn lại xe taxi vừa lúc ngừng bên ngoài công ty. Ông ta cúi đầu ngồi vào trong xe, nhìn chằm chằm đôi mắt mình, tương phản quá lớn rồi, ông ta ngồi lên vị trí mong ước ngày đêm ở tầng 19 lại chỉ được vài ngày mà thôi liền hung hăng ngã xuống, quá mỉa mai rồi, lúc phỏng vấn là ông ta tuyển An Tử Yến vào, nếu như biết được bây giờ sẽ xảy ra chuyện, ông ta tuyệt đối sẽ không đi sai bước đầu tiên, bởi vì cậu ta xuất hiện, mới hại mình thành như vậy, sẽ không bỏ qua cho cậ uta, bây giờ tiền đồ, công việc của mình một chút cũng không còn, không có gì đáng sợ nữa.
Ít nhất cũng biết được cái cái thóp của An Tử Yến, ông nội đã chết của cậu ta, nhất định phải tìm được ngôi mộ của ông nội cậu ta, sau đó...haha, thật muốn nhìn thấy An Tử Yến đến lúc đó sẽ là vẻ mặt gì, ông ta chìm vào điên cuồng, ngồi ở ghế sau taxi cười lớn.
Sau khi giám đốc Thôi cười đủ, dùng dư quang vô tình lước tài xế taxi một cái, không đúng, đây không thể nào là tài xế taxi, khí tức của anh ta cùng không gian bên trong xe taxi không đồng điệu, động tác trầm tĩnh lại tự nhiên cùng vẻ mặt cũng không giống người bình thường, còn có chỗ khác không đúng, ông ta cũng không có nói cho tài xế đến chỗ nào, bây giờ xe đang chạy đi đâu. Giám đốc Thôi vội vàng thử mở khóa xe, quả nhiên không mở được, hơn nữa bởi vì không gian trong ve có vách ngăn, ông ta túm tài xế không có cách nào làm được, bị giam hãm ở ghế sau. Tài xế là ai, đã rất rõ ràng.
"Cậu là ai?"
"Tôi là ai đối với ông mà nói không quan trọng."
"Cậu muốn đưa tôi đi đâu?" tay giám đốc Thôi dùng sức vỗ lên tấm vách, Phó Thúc thờ ơ: "Câu hỏi này cũng không quan trọng."
"Tôi phải báo cảnh sát!"
"Tùy ý ông, có điều, mưu sát chưa thành ông dám sao?"
"Cậu, cậu rốt cuộc là ai, lẽ nào là An Tử Yến..."
"Cho ông một lời khuyên chân thành, đừng có muốn đánh chủ ý gì với cậu ấy."
"Tôi điều tra An Tử Yến không được là ậu đang thay cậu ta che giấu đúng không, cậu ta cho cậu bao nhiêu tiền, tôi trả cậu gấp đối, cậu giúp tôi làm việc thế nào?"
Xe taxi thắng gấp lại, đầu giám đốc Thôi đụng lên tấm vách, xem như là câu trả lời, giám đốc Thôi xoa đầu bị đau, vừa muốn mở miệng chửi, Phó Thúc nghiêng đầu nhìn ông ta một cái: "Yên lặng chút." Xe lại tiếp tục chạy về trước, hai mươi phút sau ngừng lại bên bờ một con sông, không quản giám đốc Thôi nói gì, người trước mặt từ đầu đến cuối trầm mặc, anh ta rút thuốc từ túi áo, đặt trên môi châm lửa, hít sâu một hơi, nhả ra, tay đặt trên cửa xe, nhìn mặt sông bị gió thổi gợn sóng lăn tăn.(Ngoài lề: dạo này dịch truyện ít tra từ điển nên dịch cũng chém gió bà cố ơi hahaha)
An Tử Yến đã nói sẽ khiến giám đốc Thôi trả giá đắt vì những lời mình đã nói, anh không phải chỉ là nói suông mà thôi, từ lúc An Tử Yến bắt đầu chơi game trên máy tính ở văn phòng, trò chơi thật sự cũng bắt đầu, anh cố ý giả vờ vô ý làm ra mọi hành động không ngừng khiến giám đốc Thôi ngờ vực, trước tiên là ra tay với tinh thần. Hai người say rượu ở quán rượu nhỏ cũng không phải là vô duyên vô cớ xuất hiện ở đó, mà thứ trong lọ nhỏ căn bản cũng không phải là thuốc độc gì. Vương tổng bị cảm là thật, nhưng cũng không hề có bất cứ ảnh hưởng gì đối với kế hoạch của An Tử Yến, vào ngày hôm sau Vương tổng bị cảm thì An Tử Yến đã đến tìm Vương tổng.
"Phải ủy khuất ông rồi."
"Đừng có vừa vào cửa đã nói mấy loại lời không ai hiểu." Vương tổng nâng mí mắt lên, dựa lên lưng ghế, ngón tay giao nhau:
"Tôi chắc đã từng nói thời gian này không cần hành động thiếu suy nghĩ mà." An Tử Yến hai tay đút vào trong túi quần, đứng ở trước cửa sổ: "Khó trách giám đốc Thôi muốn bò lên tầng 19, phong cảnh ở đây quả thật không tồi."
"Cậu cũng muốn?"
"Tôi đối với phong cảnh không có hứng thú, tôi chỉ là không thích bị người ta là phiền, gây phiền phức cho tôi."
"Đừng có đùa với lửa."
"Ông ta không chọc tôi, tôi cũng sẽ không động tới ông ta."
"Vậy cậu muốn làm thế nào."
An Tử Yến ngắn gọn đem trọng điểm kế hoạch nói cho Vương tổng biết, Vương tổng lắc lắc tay: "Lão Thôi không phải con nít không lý trí, ông ta sao dám làm loại chuyện đó, tôi dù thế nào cũng là cấp trên của ông ta, vì vị trí này mà phạm tội là quá ngu ngốc."
"Vậy, chúng ta đánh cược xem ông ta có dám hay không, ông ta không dám chuyện này xem như chưa từng xảy ra, ông ta dám ông cũng chỉ là về nhà nghỉ hưu, không có lý do gì từ chối đúng không."
Đề nghị của anh thu hút sự hứng thú của Vương tổng, đúng nhưu An Tử Yến nói, không quản thành hay bại đối với ông mà nói không có bất cứ ảnh hưởng gì, cũng có thể nhân cơ hội kiểm tra lão Thôi, Vương tổng sờ sờ cằm: "Nếu như cậu thắng thì sao?"
"Bộ phận quan hệ xã hội không cần hai giám đốc, về sau do một mình tôi phụ trách."
"Cậu không phải đối với mấy chuyện này không hứng thú."
"Là không hứng thú, nhưng cũng là cách để tránh phiền phức đơn giản nhất."
"Vậy nếu như tôi thắng?"
An Tử Yến nghiêng người qua, trực tiếp nhìn Vương tổng: "Theo ý của ông."
"Bất cứ chuyện gì?"
"Bất cứ chuyện gì."
"Vạy thì quyết định vậy đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro