Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🫧 Chương 1 🫧: Ung thư dạ dày - Đã xác nhận

Editor: Wish

Khi mùi nước sát trùng gay mũi trong bệnh viện xộc vào mũi, sẽ khiến người khác có cảm giác ngạt thở trong giây lát.

Giang Lan Thời hồi hộp siết chặt chiếc điện thoại di động nơi tay, nỗi lo âu khó lòng kiểm soát ép cô tắt mở màn hình điện thoại liên tục, nhưng thật ra chỉ mới qua hai phút ngắn ngủi mà thôi.

Vẫn còn năm phút nữa mới có kết quả nội soi dạ dày cuối cùng.

Khi cô lại bật rồi tắt màn hình lần nữa, nhắm mắt thở dài, thì điện thoại bỗng rung lên.

Theo phản xạ, Giang Lan Thời cứ tưởng đã có kết quả sớm hơn dự kiến, ai ngờ lại đọc được tin nhắn của giáo viên hướng dẫn.

"Lan Thời, trong lĩnh vực này, em như một thiên tài giữa vô số học sinh mà tôi hướng dẫn. Nếu em vẫn muốn tiếp tục nghiên cứu chủ đề này, năm nay tôi có một suất tiến sĩ, có thể giữ lại trước cho em. Còn nếu em muốn đi du học chuyên sâu ở nước ngoài thì tôi cũng có người quen, có thể viết thư giới thiệu cho em."

Giáo viên hướng dẫn này là một ngôi sao sáng trong ngành giáo dục, vốn dĩ nhận được sự đánh giá cao như vậy là chuyện đáng mừng, nhưng trong giờ phút này, đôi mắt Giang Lan Thời lại đỏ hoe.

Cô vô thức kéo màn hình xuống, có một email hiện ra.

Khi cô ấn vào email kia, cảm giác bất lực dữ dội bất ngờ bao trùm cả người cô, vì đó là email thông báo đã trúng tuyển chương trình tiến sĩ của học viện MIT.

Giang Lan Thời chẳng biết phải miêu tả cảm giác bây giờ bằng từ ngữ nào nữa.

Năm 25 tuổi, trình độ học thuật của cô đã đạt đến mức độ đỉnh cao so với những người bạn cùng lứa, được khá nhiều tiền bối trong ngành giáo dục gọi là "làn sóng sau". Thế mà vào đúng ngày nhận được thư trúng tuyển từ ngôi trường mơ ước và lời mời nhiệt thành từ giáo viên, cô lại ngồi một mình ở bệnh viện, chờ đợi sự phán quyết của số phận.

Chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út càng khiến tất cả mọi thứ trở nên trớ trêu.

Cô không phản hồi email, cũng không hồi âm cho giáo viên. Vì đến tận bây giờ, cô còn chưa chắc bản thân có cơ hội bước vào phòng thí nghiệm lần nữa hay không.

Tầm nhìn của cô dần nhòe đi vì nước mắt. Rồi sau đó, một tiếng "ting" vang lên từ điện thoại, lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ mênh mông.

Tài khoản công của bệnh viện báo cho cô, đã có kết quả.

Khi cô lấy tờ giấy kiểm tra của chính mình ra khỏi chiếc máy, tự phục vụ, xếp cùng với vài tờ báo cáo khác, tờ giấy kia như nặng nghìn cân.

Cô không phải sinh viên y, cũng chưa từng tiếp xúc với những tri thức liên quan đến nội khoa y, nhưng vẫn có thể hiểu được một phần chữ viết trên tờ kết quả.

Tiếng người bệnh và thân nhân trò chuyện, tiếng nghẹn ngào, tiếng an ủi vang lên bên tai cô, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng khóc la của con nít.

Những tiếng động ấy gõ thẳng vào màng nhĩ của cô, khiến cô cảm thấy khó thở, bất giác siết chặt mép tờ giấy.

Trước khi đến bệnh viện kiểm tra, Giang Lan Thời đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nói với mình hết lần này đến lần khác là sẽ chấp nhận tất cả khả năng. Nhưng đến khi thật sự tới lúc đối mặt, cô lại hơi sợ.

Sau khi đi theo bảng hướng dẫn của bệnh viện, quay về chỗ phòng khám có bảng ghi "nội khoa – trưởng khoa", cô hít sâu một hơi rồi mới khẽ gõ cửa.

"Vào đi."

Vị bác sĩ có tiếng trong ngành khẽ liếc nhìn Giang Lan Thời, vừa ra hiệu cho cô ngồi xuống chỗ đối diện vừa cầm kết quả khám bệnh từ tay cô.

Bác sĩ lật từng tờ báo cáo, mày càng lúc càng nhíu chặt.

Tuy ông ta không nói gì nhưng Giang Lan Thời luôn có cảm giác kết quả đã bị tuyên bố rồi.

Lòng cô đang đánh cược thì chợt nghe được tiếng nói nghiêm nghị của bác sĩ.

"Cô gái này, tình trạng của cô không khả quan đâu, sao lại kéo dài đến độ ung thư dạ dày thời kỳ cuối thế này chứ?" Bác sĩ nói xong, bèn ngẩng đầu đẩy kính.

Ung thư dạ dày thời kỳ cuối.

Giang Lan Thời như nín thở, cô cụp mắt, đáp qua loa: "Trước đấy tôi chỉ thấy hơi khó chịu nhưng không để tâm..."

Bác sĩ lắc đầu: "Thanh niên các cô ỷ mình còn trẻ, mặc sức hành hạ cơ thể."

Giang Lan Thời im lặng, thật ra cô nói dối.

Vào năm trước, cô đã lờ mờ có cảm giác dạ dày không ổn. Khi ấy cô đến khám ở một bệnh viện khác, kết quả chẩn đoán chỉ là viêm dạ dày bình thường, bác sĩ của bệnh viện đó kê ít thuốc khám viêm và bảo cô về nhà.

Mãi đến dạo gần đây, cô mới hay tin bác sĩ từng chẩn đoán cho mình khi đó không có chuyên môn chính quy.

Suốt một năm nay, dù uống thuốc thường xuyên nhưng sức khỏe của cô chẳng hề chuyển biến tốt bao nhiêu, còn tệ hơn trong khoảng thời gian này, cô mới nghĩ đến việc đi khám ở một bệnh viện khác. Để lấy được số khám bệnh từ bác sĩ chuyên gia này, cô mua số từ cò, nếu không thì chẳng biết đến bao giờ mới đi được.

Nhưng vẫn muộn màng.

Tiếng thở dài của bác sĩ vang lên bên tai Giang Lan Thời: "Chuyện lớn thế này, cô phải bàn bạc với người nhà về những phương án chữa trị liên quan mới được."

"Tôi không có người nhà." Giang Lan Thời bình tĩnh đáp.

"Không có người nhà? Dù chưa kết hôn, cô cũng không có cha mẹ, người thân gì sao?" Rõ ràng bác sĩ rất ngạc nhiên trước chuyện này.

Dưới gầm bàn, Giang Lan Thời âm thầm cởi chiếc nhẫn trên ngón áp út ra, đeo vào ngón giữa, vẫn bình thản như trước: "Tôi là trẻ mồ côi, chưa kết hôn, vậy nên bác sĩ cứ nói thẳng với tôi về phương án chữa trị, bản thân tôi có thể chịu trách nhiệm được."

Bác sĩ nhìn chăm chú vào cô với ánh mắt ngỡ ngàng suốt một lúc lâu mới nói: "Theo tình trạng hiện nay của cô, không thể phẫu thuật được. Chỉ có thể thử chữa trị bằng hóa trị và điều trị nhắm trúng đích, kèm hỗ trợ giảm đau."

Ông ta ngừng lại giây lát, có lẽ nghĩ đến thân phận trẻ mồ côi của Giang Lan Thời, bèn ngừng viết: "Nhưng hóa trị rất tốn kém, cô phải chuẩn bị sẵn sàng tài chính."

"Bác sĩ không phải lo về việc này, tôi có đủ năng lực tài chính chi tả. Tôi chỉ muốn hỏi một điều, nếu áp dụng cách chữa như bác sĩ nói thì tôi còn sống được bao lâu nữa?" Khi hỏi, Giang Lan Thời vô thức siết chặt nắm tay.

Bác sĩ nhíu mày: "Khó nói lắm, chắc là khoảng hai năm."

Lòng Giang Lan Thời chùng xuống, cô đã từng nghe nói đến việc hóa trị, vừa đau lại rụng nhiều tóc, sức khỏe sa sút. Huống chi, chỉ có hai năm, sau cùng vẫn chưa chắc có thể duy trì cuộc sống bình thường được hay không chứ đừng nói là học hành, nghiên cứu.

"Vậy nếu không hóa trị thì sao? Có nghĩa là tôi không cần sống thêm, chỉ cần sống như bình thường ấy?"

Bác sĩ buông chiếc bút xuống rồi nhìn Giang Lan Thời, ông ta cất giọng trịnh trọng: "Vậy thì chỉ còn phương án can thiệp tối thiểu. Ăn uống điều độ, giảm đau, dùng thuốc nhắm đích nhập khẩu nếu có điều kiện. Nếu phù hợp với thuốc thì có thể làm chậm khối u, ít tác dụng phụ, nhưng thời gian sống lâu nhất chỉ có ba tháng."

Trong giây phút này, bầu không khí chìm trong yên ắng.

Bác sĩ thấy Giang Lan Thời đang phân vân, bèn lên tiếng: "Ba tháng và hai năm khác biệt rất lớn, cô có thể về suy nghĩ cho kỹ, không cần phải trả lời ngay hôm nay. Tôi sẽ kê vài loại thuốc giảm đau theo phương án thứ hai mà cô chọn, nếu sau này cô muốn hóa trị thì vẫn có thể đến tìm tôi."

Giang Lan Thời chầm chậm lắc đầu. Ba tháng và hai năm, có lẽ chúng khác biệt rất nhiều trong mắt người ngoài, hai năm – có nghĩa là người bệnh vẫn có thể sống cùng cha mẹ, người nhà thêm một thời gian nữa, làm được nhiều chuyện ý nghĩa. Nhưng với cô, hình như chúng chẳng có gì khác nhau.

Thế là cô ngẩng đầu nhìn bác sĩ: "Tôi không cần cân nhắc gì đâu, tôi chọn phương án số hai. Bác sĩ kê đơn cho tôi đi."

Bác sĩ nhìn chăm chú vào cô một lúc lâu, nhưng cuối cùng ông ta chỉ lẳng lặng kê đơn, ký tên, lại ấn chuông gọi người bệnh tiếp theo.

Giang Lan Thời không biết mình đã đi từ phòng khám đến quầy thu phí bằng cách nào, cũng không biết mình đóng tiền, xếp hàng lấy thuốc trong tâm trạng ra sao.

Bỗng nhiên, một người đàn ông vội vã băng qua sảnh lớn, vô tình va vào cô khiến cô loạng choạng.

Người đàn ông chắp tay lại, lắp bắp xin lỗi cô: "Xin lỗi, xin lỗi cô, vợ còn đang chờ tôi trong phòng bệnh, tôi sốt ruột thanh toán nên va vào cô..."

Anh ta ăn mặc rất giản dị, thở hồng hộc vì chạy vội.

Giang Lan Thời giật mình lùi về sau một bước: "Không sao."

Sau khi cảm ơn, anh ta chạy về phía máy thanh toán ở cách đó không xa.

Khi Giang Lan Thời rút tay lại, cô nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của mình, chợt nở nụ cười buồn.

Sao cô không có cha mẹ, không có chồng cơ chứ?

Nhưng không có gì đáng nói, vì dẫu sao, bọn họ cũng đâu quan tâm đến cô.

Sau khi lấy thuốc xong, Giang Lan Thời tiện tay xé bao bì đi, nhét bừa vào túi xách rồi mới đi ra bãi đỗ xe của bệnh viện.

Làn mưa bụi dệt thành rèm giữa trời tháng ba Ninh Thành, nhuộm đẫm vẻ u sầu trong cô.

Khi mưa lất phất bay trên người, trông cô càng mong manh hơn.

Trước khi khởi động xe, cô mở bản đồ trên điện thoại ra.

Biệt thự ở Vịnh Thủy Nguyệt là căn nhà tân hôn của cô và người chồng Lương Tự - người chồng được sắp đặt của cô. Nhưng kết hôn đã ba năm rồi, số lần cô về đó hầu như bằng 0.

Một phần vì cô bận rộn nghiên cứu, biệt thự lại xa trường, đi lại bất tiện. Một phần vì cô biết Lương Tự kết hôn với mình chẳng phải vì yêu, thậm chí anh không hề có tình cảm gì với cô, cô cũng không muốn về hằng ngày để rồi cả hai cùng gượng gạo. Thế là trong ba năm nay, đa phần cô sống trong ký túc xá đơn dành cho nghiên cứu sinh.

Lần này cô về cũng vì đề tài nghiên cứu tạm kết thúc, mà với tình trạng sức khỏe hiện tại, cô không thể tiếp tục làm việc nữa. Cô bèn sắp xếp vài vật dụng hằng ngày, dọn về đó rồi mới tính tiếp.

Sau khi về căn nhà ở Vịnh Thủy Nguyệt, Giang Lan Thời mới chợt nhận ra mình chỉ mang USB, quên mang theo laptop, mà bây giờ cô phải gửi tài liệu cho giáo viên hướng dẫn.

Hết cách, cô đành đến trước cửa phòng làm việc, mở cuộc trò chuyện được ghim trên Wechat, nhắn cho Lương Tự - giờ anh không ở nhà.

"Em có thể sử dụng máy tính trong phòng làm việc của anh được không? Em cần gửi một tài liệu đi."

Lương Tự hồi âm rất nhanh.

"Được, em cứ dùng đi, không có mật mã."

Nhìn khung chat lạnh lẽo và nội dung trò chuyện như giữa người và máy móc, Giang Lan Thời chỉ cảm thấy nghẹn nơi lồng ngực. Nhưng chẳng mấy chốc, cô lại an ủi bản thân.

Từ xưa Lương Tự đã thế rồi mà?

Anh hướng nội, trầm lắng, ít nói, cảm xúc bình tĩnh đến nỗi không giống một người sống.

Giang Lan Thời ngồi bên bàn làm việc, máy mở máy tính ra, bấy giờ, lại có một tin nhắn được gửi đến.

"Em về nhà sao?"

Giang Lan Thời không đáp, vì khi cắm USB vào máy tính, cô thấy được một thư mục mang tên "về cô ấy".

Tay cầm chuột của cô bỗng run lên.

Cô biết trong lòng Lương Tự có một người thương, là ánh trăng sáng, nhưng qua nhiều năm rồi, cô vẫn không biết cô gái bí ẩn đó là ai, chẳng ai nhắc đến người đó trước mặt cô cả. Không ngờ, vào năm thứ ba sau khi bọn họ kết hôn, cô lại thấy được thư mục này trong máy tính của Lương Tự.

Thảo nào Lương Tự không cài mật mã, không cảnh giác gì trước cô, vì anh không quan tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của cô hay là mong cô tự hiểu ra cảm xúc sớm hơn?

Con trỏ nằm thật lâu ở nơi văn kiện kia, cuối cùng, Giang Lan Thời không có can đảm ấn vào, cần gì tự rước nhục vào thân?

Cô vội vàng mở Wechat trên máy tính, sau khi gửi tài liệu trong USB cho giáo viên xong, bèn thoát tài khoản, tắt máy tính.

Khi mở cửa phòng làm việc ra cũng là lúc cô nghe được tiếng nói của dì giúp việc.

"Ông chủ đã về rồi ư? Bà chủ cũng mới về."

Lương Tự đáp lại, chẳng có cảm xúc gì: "Ừ, tôi biết rồi."

Giang Lan Thời đứng bên lan can lầu hai, vừa hay chạm phải ánh mắt anh đang ngước lên.

Người đàn ông đứng ở huyền quan, ánh đèn dưới sàn kéo bóng dáng thẳng tắp của anh in hằn lên bức tường bên cạnh, biến thành một cái bóng dài miên man. Từng đường nét của cái bóng đều vừa khớp, mái tóc ngắn hơi rối không khiến cái bóng kia trở nên lộn xộn, trái lại còn khiến dáng hình như kiệt tác của Nữ Oa ấy càng thêm phần sinh động, tràn đầy sức sống.

Giang Lan Thời không biết có phải là ảo giác của cô hay không, thế mà cô lại cảm thấy đường nét sắc lạnh trên gương mặt của Lương Tự trở nên dịu dàng hơn dưới ánh đèn. Khi nhìn xuống, bộ vest vốn phải sạch sẽ lại dính chút bot nước, quần âu cao cấp do bị mưa làm ướt nên dán chặt vào đôi chân thon dài thẳng của anh.

Tiếng nói lạnh nhạt rót vào tai Giang Lan Thời: "Sao bỗng dưng em về nhà?"

Khi nghe câu nói này, Giang Lan Thời cảm thấy hơi buồn cười. Lúc trước thì nói cô có thể sử dụng máy tính tùy ý, giờ mới nhớ ra trong máy tính có thư mục nào đó nên vội vã đội mưa về nhà, anh sốt ruột muốn nói thẳng với cô đến vậy sao?

Nhưng cô không hỏi gì, chỉ cụp mắt: "Có vài chuyện em cần xử lý."

Dường như Lương Tự lại im lặng một lúc, mãi mới đáp "ừ".

Bầu không khí lại chìm trong vắng lặng.

Sau một lát, có tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm.

Giang Lan Thời về phòng ngủ chính, ngồi trên chiếc sofa nhỏ cạnh cửa sổ sát đất. Trước mặt cô là một phòng thay đồ tích hợp, bên trong bày đầy quần áo, trang sức, túi xách hàng hiệu đắt đỏ mới ra mùa này. Cô cũng không biết rõ đó là đồ do Lương Tự chọn hay là bên nhãn hàng gửi đến, có thể thấy Lương Tự rất nỗ lực để khiến căn nhà tân hôn này trông như có một bà chủ.

Nhưng chắc hẳn chúng không thuộc về cô, vì hiếm khi cô về nhà mà.

Giang Lan Thời chợt nghĩ, mình chỉ còn sống được ba tháng, hay là cô làm theo ý Lương Tự, ly hôn với anh để tiện bề nhường vị trí cho ánh trăng sáng trong lòng anh?

Editor: Wish

Khi mùi nước sát trùng gay mũi trong bệnh viện xộc vào mũi, sẽ khiến người khác có cảm giác ngạt thở trong giây lát.

Giang Lan Thời hồi hộp siết chặt chiếc điện thoại di động nơi tay, nỗi lo âu khó lòng kiểm soát ép cô tắt mở màn hình điện thoại liên tục, nhưng thật ra chỉ mới qua hai phút ngắn ngủi mà thôi.

Vẫn còn năm phút nữa mới có kết quả nội soi dạ dày cuối cùng.

Khi cô lại bật rồi tắt màn hình lần nữa, nhắm mắt thở dài, thì điện thoại bỗng rung lên.

Theo phản xạ, Giang Lan Thời cứ tưởng đã có kết quả sớm hơn dự kiến, ai ngờ lại đọc được tin nhắn của giáo viên hướng dẫn.

"Lan Thời, trong lĩnh vực này, em như một thiên tài giữa vô số học sinh mà tôi hướng dẫn. Nếu em vẫn muốn tiếp tục nghiên cứu chủ đề này, năm nay tôi có một suất tiến sĩ, có thể giữ lại trước cho em. Còn nếu em muốn đi du học chuyên sâu ở nước ngoài thì tôi cũng có người quen, có thể viết thư giới thiệu cho em."

Giáo viên hướng dẫn này là một ngôi sao sáng trong ngành giáo dục, vốn dĩ nhận được sự đánh giá cao như vậy là chuyện đáng mừng, nhưng trong giờ phút này, đôi mắt Giang Lan Thời lại đỏ hoe.

Cô vô thức kéo màn hình xuống, có một email hiện ra.

Khi cô ấn vào email kia, cảm giác bất lực dữ dội bất ngờ bao trùm cả người cô, vì đó là email thông báo đã trúng tuyển chương trình tiến sĩ của học viện MIT.

Giang Lan Thời chẳng biết phải miêu tả cảm giác bây giờ bằng từ ngữ nào nữa.

Năm 25 tuổi, trình độ học thuật của cô đã đạt đến mức độ đỉnh cao so với những người bạn cùng lứa, được khá nhiều tiền bối trong ngành giáo dục gọi là "làn sóng sau". Thế mà vào đúng ngày nhận được thư trúng tuyển từ ngôi trường mơ ước và lời mời nhiệt thành từ giáo viên, cô lại ngồi một mình ở bệnh viện, chờ đợi sự phán quyết của số phận.

Chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út càng khiến tất cả mọi thứ trở nên trớ trêu.

Cô không phản hồi email, cũng không hồi âm cho giáo viên. Vì đến tận bây giờ, cô còn chưa chắc bản thân có cơ hội bước vào phòng thí nghiệm lần nữa hay không.

Tầm nhìn của cô dần nhòe đi vì nước mắt. Rồi sau đó, một tiếng "ting" vang lên từ điện thoại, lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ mênh mông.

Tài khoản công của bệnh viện báo cho cô, đã có kết quả.

Khi cô lấy tờ giấy kiểm tra của chính mình ra khỏi chiếc máy, tự phục vụ, xếp cùng với vài tờ báo cáo khác, tờ giấy kia như nặng nghìn cân.

Cô không phải sinh viên y, cũng chưa từng tiếp xúc với những tri thức liên quan đến nội khoa y, nhưng vẫn có thể hiểu được một phần chữ viết trên tờ kết quả.

Tiếng người bệnh và thân nhân trò chuyện, tiếng nghẹn ngào, tiếng an ủi vang lên bên tai cô, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng khóc la của con nít.

Những tiếng động ấy gõ thẳng vào màng nhĩ của cô, khiến cô cảm thấy khó thở, bất giác siết chặt mép tờ giấy.

Trước khi đến bệnh viện kiểm tra, Giang Lan Thời đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nói với mình hết lần này đến lần khác là sẽ chấp nhận tất cả khả năng. Nhưng đến khi thật sự tới lúc đối mặt, cô lại hơi sợ.

Sau khi đi theo bảng hướng dẫn của bệnh viện, quay về chỗ phòng khám có bảng ghi "nội khoa – trưởng khoa", cô hít sâu một hơi rồi mới khẽ gõ cửa.

"Vào đi."

Vị bác sĩ có tiếng trong ngành khẽ liếc nhìn Giang Lan Thời, vừa ra hiệu cho cô ngồi xuống chỗ đối diện vừa cầm kết quả khám bệnh từ tay cô.

Bác sĩ lật từng tờ báo cáo, mày càng lúc càng nhíu chặt.

Tuy ông ta không nói gì nhưng Giang Lan Thời luôn có cảm giác kết quả đã bị tuyên bố rồi.

Lòng cô đang đánh cược thì chợt nghe được tiếng nói nghiêm nghị của bác sĩ.

"Cô gái này, tình trạng của cô không khả quan đâu, sao lại kéo dài đến độ ung thư dạ dày thời kỳ cuối thế này chứ?" Bác sĩ nói xong, bèn ngẩng đầu đẩy kính.

Ung thư dạ dày thời kỳ cuối.

Giang Lan Thời như nín thở, cô cụp mắt, đáp qua loa: "Trước đấy tôi chỉ thấy hơi khó chịu nhưng không để tâm..."

Bác sĩ lắc đầu: "Thanh niên các cô ỷ mình còn trẻ, mặc sức hành hạ cơ thể."

Giang Lan Thời im lặng, thật ra cô nói dối.

Vào năm trước, cô đã lờ mờ có cảm giác dạ dày không ổn. Khi ấy cô đến khám ở một bệnh viện khác, kết quả chẩn đoán chỉ là viêm dạ dày bình thường, bác sĩ của bệnh viện đó kê ít thuốc khám viêm và bảo cô về nhà.

Mãi đến dạo gần đây, cô mới hay tin bác sĩ từng chẩn đoán cho mình khi đó không có chuyên môn chính quy.

Suốt một năm nay, dù uống thuốc thường xuyên nhưng sức khỏe của cô chẳng hề chuyển biến tốt bao nhiêu, còn tệ hơn trong khoảng thời gian này, cô mới nghĩ đến việc đi khám ở một bệnh viện khác. Để lấy được số khám bệnh từ bác sĩ chuyên gia này, cô mua số từ cò, nếu không thì chẳng biết đến bao giờ mới đi được.

Nhưng vẫn muộn màng.

Tiếng thở dài của bác sĩ vang lên bên tai Giang Lan Thời: "Chuyện lớn thế này, cô phải bàn bạc với người nhà về những phương án chữa trị liên quan mới được."

"Tôi không có người nhà." Giang Lan Thời bình tĩnh đáp.

"Không có người nhà? Dù chưa kết hôn, cô cũng không có cha mẹ, người thân gì sao?" Rõ ràng bác sĩ rất ngạc nhiên trước chuyện này.

Dưới gầm bàn, Giang Lan Thời âm thầm cởi chiếc nhẫn trên ngón áp út ra, đeo vào ngón giữa, vẫn bình thản như trước: "Tôi là trẻ mồ côi, chưa kết hôn, vậy nên bác sĩ cứ nói thẳng với tôi về phương án chữa trị, bản thân tôi có thể chịu trách nhiệm được."

Bác sĩ nhìn chăm chú vào cô với ánh mắt ngỡ ngàng suốt một lúc lâu mới nói: "Theo tình trạng hiện nay của cô, không thể phẫu thuật được. Chỉ có thể thử chữa trị bằng hóa trị và điều trị nhắm trúng đích, kèm hỗ trợ giảm đau."

Ông ta ngừng lại giây lát, có lẽ nghĩ đến thân phận trẻ mồ côi của Giang Lan Thời, bèn ngừng viết: "Nhưng hóa trị rất tốn kém, cô phải chuẩn bị sẵn sàng tài chính."

"Bác sĩ không phải lo về việc này, tôi có đủ năng lực tài chính chi tả. Tôi chỉ muốn hỏi một điều, nếu áp dụng cách chữa như bác sĩ nói thì tôi còn sống được bao lâu nữa?" Khi hỏi, Giang Lan Thời vô thức siết chặt nắm tay.

Bác sĩ nhíu mày: "Khó nói lắm, chắc là khoảng hai năm."

Lòng Giang Lan Thời chùng xuống, cô đã từng nghe nói đến việc hóa trị, vừa đau lại rụng nhiều tóc, sức khỏe sa sút. Huống chi, chỉ có hai năm, sau cùng vẫn chưa chắc có thể duy trì cuộc sống bình thường được hay không chứ đừng nói là học hành, nghiên cứu.

"Vậy nếu không hóa trị thì sao? Có nghĩa là tôi không cần sống thêm, chỉ cần sống như bình thường ấy?"

Bác sĩ buông chiếc bút xuống rồi nhìn Giang Lan Thời, ông ta cất giọng trịnh trọng: "Vậy thì chỉ còn phương án can thiệp tối thiểu. Ăn uống điều độ, giảm đau, dùng thuốc nhắm đích nhập khẩu nếu có điều kiện. Nếu phù hợp với thuốc thì có thể làm chậm khối u, ít tác dụng phụ, nhưng thời gian sống lâu nhất chỉ có ba tháng."

Trong giây phút này, bầu không khí chìm trong yên ắng.

Bác sĩ thấy Giang Lan Thời đang phân vân, bèn lên tiếng: "Ba tháng và hai năm khác biệt rất lớn, cô có thể về suy nghĩ cho kỹ, không cần phải trả lời ngay hôm nay. Tôi sẽ kê vài loại thuốc giảm đau theo phương án thứ hai mà cô chọn, nếu sau này cô muốn hóa trị thì vẫn có thể đến tìm tôi."

Giang Lan Thời chầm chậm lắc đầu. Ba tháng và hai năm, có lẽ chúng khác biệt rất nhiều trong mắt người ngoài, hai năm – có nghĩa là người bệnh vẫn có thể sống cùng cha mẹ, người nhà thêm một thời gian nữa, làm được nhiều chuyện ý nghĩa. Nhưng với cô, hình như chúng chẳng có gì khác nhau.

Thế là cô ngẩng đầu nhìn bác sĩ: "Tôi không cần cân nhắc gì đâu, tôi chọn phương án số hai. Bác sĩ kê đơn cho tôi đi."

Bác sĩ nhìn chăm chú vào cô một lúc lâu, nhưng cuối cùng ông ta chỉ lẳng lặng kê đơn, ký tên, lại ấn chuông gọi người bệnh tiếp theo.

Giang Lan Thời không biết mình đã đi từ phòng khám đến quầy thu phí bằng cách nào, cũng không biết mình đóng tiền, xếp hàng lấy thuốc trong tâm trạng ra sao.

Bỗng nhiên, một người đàn ông vội vã băng qua sảnh lớn, vô tình va vào cô khiến cô loạng choạng.

Người đàn ông chắp tay lại, lắp bắp xin lỗi cô: "Xin lỗi, xin lỗi cô, vợ còn đang chờ tôi trong phòng bệnh, tôi sốt ruột thanh toán nên va vào cô..."

Anh ta ăn mặc rất giản dị, thở hồng hộc vì chạy vội.

Giang Lan Thời giật mình lùi về sau một bước: "Không sao."

Sau khi cảm ơn, anh ta chạy về phía máy thanh toán ở cách đó không xa.

Khi Giang Lan Thời rút tay lại, cô nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của mình, chợt nở nụ cười buồn.

Sao cô không có cha mẹ, không có chồng cơ chứ?

Nhưng không có gì đáng nói, vì dẫu sao, bọn họ cũng đâu quan tâm đến cô.

Sau khi lấy thuốc xong, Giang Lan Thời tiện tay xé bao bì đi, nhét bừa vào túi xách rồi mới đi ra bãi đỗ xe của bệnh viện.

Làn mưa bụi dệt thành rèm giữa trời tháng ba Ninh Thành, nhuộm đẫm vẻ u sầu trong cô.

Khi mưa lất phất bay trên người, trông cô càng mong manh hơn.

Trước khi khởi động xe, cô mở bản đồ trên điện thoại ra.

Biệt thự ở Vịnh Thủy Nguyệt là căn nhà tân hôn của cô và người chồng Lương Tự - người chồng được sắp đặt của cô. Nhưng kết hôn đã ba năm rồi, số lần cô về đó hầu như bằng 0.

Một phần vì cô bận rộn nghiên cứu, biệt thự lại xa trường, đi lại bất tiện. Một phần vì cô biết Lương Tự kết hôn với mình chẳng phải vì yêu, thậm chí anh không hề có tình cảm gì với cô, cô cũng không muốn về hằng ngày để rồi cả hai cùng gượng gạo. Thế là trong ba năm nay, đa phần cô sống trong ký túc xá đơn dành cho nghiên cứu sinh.

Lần này cô về cũng vì đề tài nghiên cứu tạm kết thúc, mà với tình trạng sức khỏe hiện tại, cô không thể tiếp tục làm việc nữa. Cô bèn sắp xếp vài vật dụng hằng ngày, dọn về đó rồi mới tính tiếp.

Sau khi về căn nhà ở Vịnh Thủy Nguyệt, Giang Lan Thời mới chợt nhận ra mình chỉ mang USB, quên mang theo laptop, mà bây giờ cô phải gửi tài liệu cho giáo viên hướng dẫn.

Hết cách, cô đành đến trước cửa phòng làm việc, mở cuộc trò chuyện được ghim trên Wechat, nhắn cho Lương Tự - giờ anh không ở nhà.

"Em có thể sử dụng máy tính trong phòng làm việc của anh được không? Em cần gửi một tài liệu đi."

Lương Tự hồi âm rất nhanh.

"Được, em cứ dùng đi, không có mật mã."

Nhìn khung chat lạnh lẽo và nội dung trò chuyện như giữa người và máy móc, Giang Lan Thời chỉ cảm thấy nghẹn nơi lồng ngực. Nhưng chẳng mấy chốc, cô lại an ủi bản thân.

Từ xưa Lương Tự đã thế rồi mà?

Anh hướng nội, trầm lắng, ít nói, cảm xúc bình tĩnh đến nỗi không giống một người sống.

Giang Lan Thời ngồi bên bàn làm việc, máy mở máy tính ra, bấy giờ, lại có một tin nhắn được gửi đến.

"Em về nhà sao?"

Giang Lan Thời không đáp, vì khi cắm USB vào máy tính, cô thấy được một thư mục mang tên "về cô ấy".

Tay cầm chuột của cô bỗng run lên.

Cô biết trong lòng Lương Tự có một người thương, là ánh trăng sáng, nhưng qua nhiều năm rồi, cô vẫn không biết cô gái bí ẩn đó là ai, chẳng ai nhắc đến người đó trước mặt cô cả. Không ngờ, vào năm thứ ba sau khi bọn họ kết hôn, cô lại thấy được thư mục này trong máy tính của Lương Tự.

Thảo nào Lương Tự không cài mật mã, không cảnh giác gì trước cô, vì anh không quan tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của cô hay là mong cô tự hiểu ra cảm xúc sớm hơn?

Con trỏ nằm thật lâu ở nơi văn kiện kia, cuối cùng, Giang Lan Thời không có can đảm ấn vào, cần gì tự rước nhục vào thân?

Cô vội vàng mở Wechat trên máy tính, sau khi gửi tài liệu trong USB cho giáo viên xong, bèn thoát tài khoản, tắt máy tính.

Khi mở cửa phòng làm việc ra cũng là lúc cô nghe được tiếng nói của dì giúp việc.

"Ông chủ đã về rồi ư? Bà chủ cũng mới về."

Lương Tự đáp lại, chẳng có cảm xúc gì: "Ừ, tôi biết rồi."

Giang Lan Thời đứng bên lan can lầu hai, vừa hay chạm phải ánh mắt anh đang ngước lên.

Người đàn ông đứng ở huyền quan, ánh đèn dưới sàn kéo bóng dáng thẳng tắp của anh in hằn lên bức tường bên cạnh, biến thành một cái bóng dài miên man. Từng đường nét của cái bóng đều vừa khớp, mái tóc ngắn hơi rối không khiến cái bóng kia trở nên lộn xộn, trái lại còn khiến dáng hình như kiệt tác của Nữ Oa ấy càng thêm phần sinh động, tràn đầy sức sống.

Giang Lan Thời không biết có phải là ảo giác của cô hay không, thế mà cô lại cảm thấy đường nét sắc lạnh trên gương mặt của Lương Tự trở nên dịu dàng hơn dưới ánh đèn. Khi nhìn xuống, bộ vest vốn phải sạch sẽ lại dính chút bot nước, quần âu cao cấp do bị mưa làm ướt nên dán chặt vào đôi chân thon dài thẳng của anh.

Tiếng nói lạnh nhạt rót vào tai Giang Lan Thời: "Sao bỗng dưng em về nhà?"

Khi nghe câu nói này, Giang Lan Thời cảm thấy hơi buồn cười. Lúc trước thì nói cô có thể sử dụng máy tính tùy ý, giờ mới nhớ ra trong máy tính có thư mục nào đó nên vội vã đội mưa về nhà, anh sốt ruột muốn nói thẳng với cô đến vậy sao?

Nhưng cô không hỏi gì, chỉ cụp mắt: "Có vài chuyện em cần xử lý."

Dường như Lương Tự lại im lặng một lúc, mãi mới đáp "ừ".

Bầu không khí lại chìm trong vắng lặng.

Sau một lát, có tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm.

Giang Lan Thời về phòng ngủ chính, ngồi trên chiếc sofa nhỏ cạnh cửa sổ sát đất. Trước mặt cô là một phòng thay đồ tích hợp, bên trong bày đầy quần áo, trang sức, túi xách hàng hiệu đắt đỏ mới ra mùa này. Cô cũng không biết rõ đó là đồ do Lương Tự chọn hay là bên nhãn hàng gửi đến, có thể thấy Lương Tự rất nỗ lực để khiến căn nhà tân hôn này trông như có một bà chủ.

Nhưng chắc hẳn chúng không thuộc về cô, vì hiếm khi cô về nhà mà.

Giang Lan Thời chợt nghĩ, mình chỉ còn sống được ba tháng, hay là cô làm theo ý Lương Tự, ly hôn với anh để tiện bề nhường vị trí cho ánh trăng sáng trong lòng anh?

5792 words
02.09.2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro