Chương 9
Tiêu Chiến họp tới trưa, Vương Nhất Bác cũng lặng im đọc kịch bản. Một lúc lâu sau mắt thấy đã đến quá trưa cậu sợ Tiêu Chiến quên ăn cơm liền buông kịch bản xuống cầm điện thoại lên chuẩn bị nhắn tin nhắc nhở Anson. Tin nhắn còn chưa soạn xong thì cửa phòng được mở ra, cậu trong nháy mắt hai mắt sáng rực nhìn cửa ra vào.
Một giây sau liền thất vọng. Người tiến vào là Nghiêm Cẩn cùng Uông Trác Thành.
Nhìn thấy cậu, Nghiêm Cẩn sắc mặt vẫn như thường, Còn Uông Trác Thành trực tiếp mở to hai mắt, vừa sợ vừa giận, tay phải thẳng tắp chỉ vào cậu "Cậu tại sao lại ở chỗ này?"
Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, Nghiêm Cẩn chụp lấy cánh tay Uông Trác Thành "Cậu ấy ngồi ở đây bình tĩnh như vậy đương nhiên là A Chiến dẫn cậu ấy tới."
Mắt thấy Uông Trác Thành lại muốn nói cái gì, Nghiêm Cẩn buồn cười nói "Cậu nhanh đi tìm A Chiến xem cậu ấy họp xong chưa, cậu sớm trốn việc tới không phải là muốn cùng cậu ấy hẹn ăn cơm sao?"
Uông Trác Thành hừ lạnh một tiếng mắt liếc liếc Vương Nhất Bác, nghĩ đến mắt không thấy tâm không phiền, xoay người đi vào phòng trà cắt trái cây.
Bóng Uông Trác Thành biến mất ở sau cửa, Vương Nhất Bác cũng không nhịn được đứng lên, không biết tại sao so với ở một mình cùng Nghiêm Cẩn cậu thà đối mặt với Uông Trác Thành để bị mắng, bị trào phúng hơn.
Cậu cầm kịch bản đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Nghiêm Cẩn, nghe được Nghiêm Cẩn nói "Cậu quên trận tai nạn xe ba năm trước rồi sao?"
"Bộp" một tiếng, kịch bản rơi trên mặt đất.
"Uây, thì ra đỉnh đỉnh đại danh Vương Nhất Bác không những nhu nhược còn suy yếu, chỉ mấy trang giấy vụn cũng cầm không được." Uông Trác Thành đứng tựa ở cửa phòng trà, trong thanh âm tất cả đều là khinh thường.
Vương Nhất Bác cũng không rảnh đôu co. Cậu nhặt kịch bản rớt xuống đất lên, liền muốn đi ra ngoài, vừa vặn đụng Tiêu Chiến đẩy cửa đi vào.
Vừa mới kết thúc xong cuộc họp, Tiêu Chiến trên mặt còn chưa tản đi khí thế sắc bén cùng nghiêm túc, một mặt mà Vương Nhất Bác chưa từng thấy qua. Có mấy phần lạ lẫm.
Vương Nhất Bác muốn ôm Tiêu Chiến để xóa đi khí lạnh quanh người hắn, muốn cảm thụ nhiệt độ ấm áp của cơ thể cùng nhịp tim của Tiêu Chiến.
Thế nhưng cậu không đủ sức, thanh âm quen thuộc quanh quẩn bên tay: "cậu càng ở gần cậu ấy, cậu ấy càng nguy hiểm . . ."
Thấy Vương Nhất Bác sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đang lúc mờ mịt để lộ ra mấy phần ẩn nhẫn, Tiêu Chiến tiến lên một bước, hỏi "Là nơi nào không thoải mái sao?" Nói xong tay phải nâng lên, liền muốn khoác lên vai Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến không biết có phải mình nhìn lầm hay không, hắn nhìn thấy Vương Nhất Bác trong mắt ngấn lệ thoáng hiện, lại trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.
Điều duy nhất Tiêu Chiến có thể xác định chính là Vương Nhất Bác lùi lại phía sau trách tiếp xúc với mình. Cảm giác như hắn là một con mãnh thú cậu chỉ sợ tránh không kịp. Cùng lúc đó, hắn nghe được Vương Nhất Bác nói "Tôi muốn đi về trước."
Sắc mặt Tiêu Chiến bỗng dưng lạnh xuống.
Nếu như không phải Nghiêm Cẩn cùng Uông Trác Thành có mặt ở đây, chỉ sợ là hắn đã động thủ. Trong nhất thời bầu không khí giữa hay người trở nên ngột ngạt.
Nghiêm Cẩn đúng lúc mở lời đánh vỡ không khí "Lúc chúng tôi tới thấy Nhất Bác sắc mặt không tốt lắm, A Chiến cậu cũng đừng giữ lấy người ta, để cậu ấy đi về nghỉ ngơi đi."
Lại đối Vương Nhất Bác nói "Nhất Bác, tôi gọi tài xế đưa cậu trở về, thân thể cậu bây giờ không thoải mái, tuyệt đối không nên tự mình lái xe, gần đây tôi nhìn thấy rất nhiều tin tức về tai nạn xe, sinh mệnh con người thật là quá mong manh."
Thanh âm hắn bên trong mang theo tia cười yếu ớt, người khác sẽ cảm thấy dạt dào thiện ý quan tâm, nhưng rơi vào tai Vương Nhất Bác đó là lời cảnh báo để cho người ta không rét mà run.
Uông Trác Thành bên cạnh không kiên nhẫn nói "Muốn cút cút nhanh lên, đứng ngốc ở đây chờ người mời ở lại ăn cơm hay sao?."
Vương Nhất Bác cơ hồ đau lòng, chỉ lưu lại một câu "Tôi đi trước" liền bước nhanh ra văn phòng.
Tấm lưng kia cực kỳ giống chạy trối chết.
Ăn một bữa cơm Uông Trác Thành đều là tức giận, nhưng hắn không dám nói gì bởi vì rõ ràng Tiêu Chiến so với hắn càng tức giận hơn. Chỉ có Nghiêm Cẩn hình tượng dịu dàng công tử không thay đổi. Từ đầu đến cuối miệng hơi cười. Uông Trác Thành nhịn không được cảm thán, "Lúc nào mới có thể nhìn thấy mặt Nghiêm Cẩn biến sắc?"
Đến tối Tiêu Chiến vẫn chưa trở về. Vương Nhất Bác ôm một cái áo sơ mi của hắn nằm co quắp trên giường. Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, cậu mở to hai mắt quan sát. Ánh mắt không có tiêu cự, lại không dám nhắm mắt vì khi nhắm mắt sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu me ngày ấy. Thẳng đến nửa đêm, cậu rốt cuộc chịu không được mà ngủ mất. Nhưng ngủ cũng không an ổn. Cậu trong mộng quay trở về ba năm trước đây.
Đó là năm nhất đại học vừa mới khai giảng, Tiêu Chiến được mời đến tham gia buổi lễ nhập học của tân sinh. Lúc nghe được người chủ trì giới thiệu tên, Vương Nhất Bác nghĩ mãi mà không hiểu vì sao một người làm kinh doanh lại tới trường nghệ thuật đọc lời chào mừng trong lễ khai giảng. Cho đến sau này khi hai người ở cùng một chỗ Vương Nhất Bác mới biết được ngay từ mùa hè trước khi nhập học Tiêu Chiến đã nhìn thấy dáng vẻ cậu giẫm lên ván trượt xuyên qua phố đi vào ngõ hẻm.
Tiêu Chiến đối với cậu là nhất kiến chung tình.
Lần đầu tiên trong đời thích một người Tiêu Chiến hoàn toàn không có kinh nghiệm. Hỏi bạn bè người thân bên cạnh, cũng ở trên mạng tìm kiếm tài liệu liên quan đến vấn đề này cuối cùng rút ra được kết luận muốn theo đuổi một người không có gì ngoài hai điểm: thứ nhất là phải đối tốt với họ, thứ hai là phải để cho họ thấy ưu điểm của mình.
Ở buổi lễ khai giảng, Vương Nhất Bác nghĩ rằng là do Tiêu Chiến cảm thấy buồn chán. Cậu hoàn toàn không biết tất cả những điều đó đều là Tiêu Chiến vì lần đầu gặp gỡ của họ mà cẩn thận tỉ mỉ thiết kế. Sau đó Tiêu Chiến thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu ở thư viện, sân chơi, phòng tập nhảy và phố ăn vặt bên ngoài trường... cả hai dần dần trở nên quen thuộc. Tới khi Tiêu Chiến xuất hiện trước mặt cậu lần thứ ba trong ngày, Vương Nhất Bác không nhịn được mà hỏi "Ông chủ như anh đều rảnh rỗi như vậy sao?." Tiêu Chiến nhìn cậu bất lực mỉm cười, cũng không nói chuyện, chỉ nắm cổ tay và dẫn cậu đến một nơi yên tĩnh.
Vương Nhất Bác cũng làm theo, không hiểu sao tai cậu lại đỏ lên, cậu nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch. Có dự cảm rằng chuyện gì đó sẽ xảy ra, nhưng cậu vẫn không biết là gì. Họ dừng lại ở góc sau sân bóng rổ, Tiêu Chiến nhìn cậu với vẻ dịu dàng, trong mắt tràn ngập ôn nhu "Cún con, có phải vì tôi đã làm không đủ rõ ràng không? Tôi là đang đuổi theo em đó."
Vừa nói xong, hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Vương Nhất Bác lập tức phủ một tầng màu hồng giống như quả đào sắp chín, rất thu hút người ta đến hái. Tiêu Chiến nhịn không được đầu liền tiến tới sát người cậu, hoàn toàn quên mất là mình đang theo đuổi người ta còn chưa được đáp lại. Bây giờ hắn chỉ muốn hôn Vương Nhất Bác. Thời điểm gần chạm vào má liền bị Vương Nhất Bác đẩy ra chờ tới khi hắn đứng vững thì đã thấy cậu chạy đi xa chỉ lưu lại cho hắn một bóng lưng vội vàng.
Hôm ấy Tiêu Chiến đã thức cả đêm, kéo Uông Trác Thành đi cùng để phân tích phản ứng của Vương Nhất Bác và nghiên cứu các bước sẽ thực hiện tiếp theo. Khi trời sắp sáng, tiếng tin báo wechat vang lên, là Vương Nhất Bác đăng bài: Có người tỏ tình xong liền chạy cũng không biết là có ý tứ gì.
Tiêu Chiến phấn khích nhảy dựng lên, lay tỉnh Uông Trác Thành vừa mới chìm vào giấc ngủ, cho cậu ta xem tin tức của Vương Nhất Bác "Đại Thành Đại Thành! Cậu nhìn xem, Nhất Bác đây là thích tôi đúng không? Nhất định là như vậy!"
Không đợi Uông Trác Thành đáp lời, anh trở về phòng rửa mặt, thay quần áo, lái xe đi tới trường Vương Nhất Bác học. Chỉ lưu cho Uông Trác Thành một câu :"Cậu kêu người mang quần áo tới cho cậu thay rồi sớm đi đến công ty làm giúp tôi. Tôi hôm nay không đến."
Bên nhau được nữa năm, Tiêu Chiến liền mua một căn nhà gần trường của Nhất Bác, cậu không ở ký túc xá nữa mà chuyển tới ở chung cùng hắn.
Tiêu Chiến hầu như mỗi ngày đều trở về ăn cơm cùng Vương Nhất Bác. Thỉnh thoảng Vương Nhất Bác có lớp học buổi tối, Tiêu Chiến sẽ nấu bữa tối trước rồi đi đón cậu. Họ chưa từng cãi nhau, thỉnh thoảng có xảy ra tranh chấp. Chỉ là Tiêu Chiến tức giận Vương Nhất Bác bị đau chân khi chơi ván trượt còn tiếp tục tập nhảy. Vương Nhất Bác bực bội vì Tiêu Chiến mãi lo tăng ca mà không ăn cơm.
Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến rất hào phóng. Lo cho cậu ăn, mặc, ở, đi lại đều một mình hắn ôm hết nhưng chưa bao giờ cậu thấy hắn khó chịu. Sự khác biệt giữa hai người hiện tại rất lớn, cậu biết điều đó nhưng dù sao cậu vẫn còn trẻ tương lai sau này sẽ rất tốt. Vào lớp chuyên ngành thầy cô đều khen cậu, ngày thường cậu luôn lạnh lùng vô cảm nhưng khi bắt đầu biểu diễn lại tràn đầy khí chất. Cậu còn biết nhảy, cậu đã học nhảy gần mười năm nên tin chắc rằng mình sẽ đứng ở một tầm cao trong tương lai, có thể sóng vai cùng Tiêu Chiến. Khi người khác thấy cậu siêng năng, chăm chỉ học họ nghĩ rằng cậu thật sự yêu thích đóng phim. Nhưng không ai biết rằng động lực lớn nhất khiến Vương Nhất Bác có thể nỗ lực như vậy chính là muốn quang minh chính đại bên cạnh Tiêu Chiến.
Hơn nữa cho dù cậu cả đời không đuổi kịp Tiêu Chiến thì đã sao? Cậu và Tiêu Chiến là người yêu chứ không phải là đối tác kinh doanh. Tiêu Chiến đối với cậu rất tỉ mỉ chu đáo, cậu cũng dành tất cả những gì có thể cho Tiêu Chiến.
Tình cảm từ trước đến nay không liên quan gì đến tiền bạc và quyền lực. Cậu chưa bao giờ vì những thứ này mà bên cạnh Tiêu Chiến, cũng sẽ không bao giờ rời bỏ Tiêu Chiến vì những thứ này. Vì vậy, khi ông nội của Tiêu Chiến cử người đến tìm, Vương Nhất Bác đã từ chối không chút do dự.
Người đó lần đầu tiên đến gặp cậu và hứa rằng chỉ cần cậu sẵn sàng rời khỏi Tiêu Chiến ông ta có thể cho cậu rất nhiều tiền và cho cậu những tài nguyên chất lượng cao.
Người đó lần thứ hai đến gặp cậu và đe dọa cậu về tương lai của Tiêu Chiến. Nói rằng nếu cậu tiếp tục ở với Tiêu Chiến thì Tiêu Chiến sẽ bị tước tư cách thừa kế.
Vương Nhất Bác khinh thường nói "Đây là sự lựa chọn của Tiêu Chiến. Anh đến nói với tôi thì có ích lợi gì? Nếu anh ấy muốn chia tay, tôi sẽ không nói một lời thu dọn đồ đạc dọn ra ngoài, không gặp anh ấy trong cuộc đời này cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu anh ấy muốn ở bên nhau thì tôi sẽ không rời nửa bước."
Trợ lý tức giận tái mặt, Vương Nhất Bác thẳng bước rời đi.
Một thời gian sau, Tiêu Chiến ngày càng về muộn, sắc mặt không giấu được vẻ mệt mỏi nhưng khi đối mặt với Vương Nhất Bác vẫn luôn nở nụ cười.
Vương Nhất Bác chưa từng nói gì, nhưng khi có người gửi danh thiếp mời cậu làm người mẫu quảng cáo, cậu không còn từ chối mà cầm lấy và hỏi giá cả. Thậm chí, cậu còn định tham gia một bộ phim truyền hình dài tập. Cốt truyện hoành tráng và có thể đoán trước là kém chất lượng. Có vẻ như cậu không thể thực hiện được điều mình từng ấp ủ.
Bằng cách nào đó mà Tiêu Chiến đã nhận được tin tức và hiếm khi tức giận với cậu như vậy. Cậu đi tìm Uông Trác Thành mới nhận ra tình hình hiện tại mấy chục triệu cũng không giải quyết được. Trước khi đi, Uông Trác Thành còn vỗ vai an ủi: "Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ qua mau thôi."
Quả nhiên không bao lâu Tiêu Chiến đã không còn đi sớm về muộn, thậm chí trong tuần thi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến có thể cùng cậu ôn luyện ở nhà.
Vào đêm sau ngày thi, Tiêu Chiến ngồi trên ghế sô pha ôm Vương Nhất Bác và nói "Cún con, anh sẽ không còn là hoàng tử nữa, anh sẽ là một người làm công và chúng ta sẽ không còn có thể tùy ý mua ván trượt hay lego như chúng ta muốn. Em có ghét bỏ anh không?"
Vương Nhất Bác tức giận cắn mặt hắn.
Tiêu Chiến còn chưa kịp hét lên đau đớn, Vương Nhất Bác đã đỏ mắt, hung tợn nói: "Như vậy cũng tốt! Sẽ không có ai nói em không xứng với anh nữa!"
Vào ngày thứ ba họ chuyển khỏi đây. Tiêu lão gia quyết tâm lấy lại tất cả những gì ông đã cho Tiêu Chiến.
Họ thuê một căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ, đầy đủ tiện nghi, tuy không thể so với trước nhưng thật ấm áp và thỏa mãn khi hai người ở bên nhau.
Mùa hè năm đó, Vương Nhất Bác tình cờ nhận được một bộ phim. Là phim thể loại đam mỹ. Được nhà sản xuất liếc mắt chọn trúng và nỗ lực mời tham gia. Cậu hững hờ cầm kịch bản lên đọc sau đó bị say mê vào câu chuyện. Vì nhân vật lòng mang thiên hạ, giữ vững đạo nghĩa, hơn nữa chính là tình cảm bao dung và quyết tâm của anh ta.
Bộ phim đó tên là <Trần Tình Lệnh>.
Vào thời điểm đó, sự chấp nhận đối với tình yêu đồng giới trong nước đã tăng lên rất nhiều, thậm chí có người còn kêu gọi hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới. Do đó việc kiểm soát phim điện ảnh và phim truyền hình tương đối lỏng lẻo.
Vương Nhất Bác mang kịch bản về nhà và chia sẻ tin tức với Tiêu Chiến. Ngày đầu tiên hắn đi làm sau khi tìm được công việc mới.
Tiêu Chiến buồn buồn không vui. Vương Nhất Bác tự nhiên biết hắn sẽ ăn dấm cho nên chỉ có thể làm theo yêu cầu của hắn một buổi tối.
Vào ngày thứ hai, Vương Nhất Bác nén cơn buồn ngủ rời giường cùng Tiêu Chiến ăn cơm, tiễn người ra ngoài, ngủ bù một giấc rồi tiếp tục nhai kịch bản.
Nhà sản xuất cho biết, vai chính còn lại sẽ quyết định trong vòng nửa tháng, để cậu làm quen kịch bản trước, sau đó khoảng nửa tháng sẽ tiến tổ cùng mọi người đọc kịch bản.
Nghĩ đến việc một khi tiến tổ chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự xa cách với Tiêu Chiến, cậu không khỏi cảm thấy khó chịu nhưng buộc bản thân phải thích nghi. Dù sao thì từ nay về sau cậu sẽ phải gánh vác nhiệm vụ quan trọng là phụ giúp gia đình.
Không ngờ hôm đó cậu theo Tiêu Chiến về lại có thêm một kịch bản với ba ký tự lớn "Trần Tình Lệnh" trên bìa, cỡ chữ y hệt như bức cậu mang về hôm qua.
Vương Nhất Bác đã đoán được một khả năng nhưng lý trí của cậu không thể tin được. Cậu nhìn Tiêu Chiến với đôi mắt ướt sũng và cầu xin hắn giải quyết nghi ngờ của mình. Tiêu Chiến ôm cậu vào lòng "Sáng nay anh đã đến phỏng vấn, thật là trùng hợp nhà sản xuất nói anh chính là Ngụy Vô Tiện mà họ đang tìm kiếm."
Vương Nhất Bác quả thực bị việc này làm cho kinh ngạc, lời nói cũng lắp bắp "Vậy... vậy còn công việc của anh?"
Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười với dáng vẻ ngây ngốc của cậu, hôn lên trán "Buổi sáng sau khi ăn cơm cùng nhà sản xuất anh đã ký hợp đồng, buổi chiều anh liền đến công ty làm thủ tục thôi việc rồi."
"Thế nào, Vương Nhất Bác tiền bối có muốn làm gia sư cho một người mới vào ngành giải trí, phân tích kịch bản, dạy cho anh một số kỹ năng diễn xuất không?"
Vương Nhất Bác nhìn hắn, quả thật muốn khóc lên, người này trước kia rất giỏi tính toán, từng nói với cậu chỉ cần cậu lên lớp học tập tốt tới thời điểm tự nhiên sẽ có kịch bản tốt tới tay, hắn hiện tại không còn là đại thiếu gia nhưng vẫn dùng phương thức như vậy bảo vệ cậu.
Nước mắt tuôn rơi bất chợt và không thể kiểm soát.
Tiêu Chiến nhìn thấy đau lòng muốn chết. Vòng tay lên cổ Vương Nhất Bác, anh cúi đầu liếm đi nước mắt của cậu "Đó chỉ là chuyển sang một công việc khác. Lương vừa đủ, lại có thể đi cùng em, anh vui còn không kịp, em khóc cái gì?"
"Hơn nữa, chúng ta trong phim cũng là một cặp tình nhân. Thật là một điều tuyệt vời khi chúng ta được yêu công khai."
Đó là mùa hè hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Vương Nhất Bác. Một mùa hè giống như tình yêu của họ, nóng bỏng và rực rỡ, dài đằng đẵng và cũng thật ngắn ngủi.
❤️20/08/2020💚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro