Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Xử lý xong công việc ở công ty Vương Nhất Bác trở về nhà của mình gặp fan hâm mộ đến tặng quà. Thật ra chỉ là một vài lá thư vì cậu không muốn fan tốn kém nên đã kiên quyết chỉ nhận thư không nhận quà, mỗi tháng công ty của cậu cũng nhận được rất nhiều. Lý Kỳ soạn xong để vào chỗ cậu ở, cậu có thời gian sẽ xem.

Sau hai tiếng đọc thư, lúc muốn trở về thì bên ngoài trời bắt đầu mưa, mưa khá lớn. Vương Nhất Bác không muốn trợ lý thêm phiền phức nên chờ tạnh mưa mới rời khỏi. Về đến nhà Tiêu Chiến đã hơn mười giờ.
Vương Nhất Bác đứng ở trước cửa đang lấy chìa khoá thì cửa từ bên trong mở ra, hai người bước ra vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nghiêm Cẩn, Uông Trác Thành.

Ba năm này huấn luyện không được để thua thiệt, Vương Nhất Bác lễ phép mỉm cười bắt chuyện, nghiêng người đứng ở cạnh cửa.

"Thật là người bận rộn, đây là. . ."

"Trác Thành!"

Uông Trác Thành "Hừ" một tiếng, quay đầu, không nói lời nào.

Nghiêm Cẩn đối Vương Nhất Bác gật gật đầu, cũng không có nói nhiều mà quay đầu lại hướng về phía Tiêu Chiến nói "đi về trước đây, trưa mai cùng nhau ăn cơm."

Vương Nhất Bác đi theo sau lưng Tiêu Chiến vào phòng khách, trên bàn có một đĩa trái cây còn chưa ăn hết và ba ly trà.

"Tôi đi dọn dẹp một chút."

"Buổi tối đi đâu?"

"A?" Vương Nhất Bác đứng lên đem ba cái ly vừa cầm lên để trở xuống "Ăn cơm tối cùng Lý Kỳ sau đó về nhà của tôi một chuyến. Lúc muốn trở về thì trời đổ mưa nên về trễ."

Vương Nhất Bác hai tay đưa ra sau lưng, bất an xoắn lấy nhau "Tôi không biết..." Thanh âm bỗng dừng lại vì người kia đã đi thẳng lên lầu.

Nửa đêm trời lại đổ mưa, còn có tiếng sấm. Tiêu Chiến mở mắt ra, không cần nhìn hắn cũng có thể cảm nhận được người bên cạnh toàn thân cứng đờ, là đang cố gắng tận lực duy trì bất động, nỗ lực không phát ra âm thanh.

"Cạch..." một tiếng đèn ngủ sáng lên Tiêu Chiến xoay người lại. Vương Nhất Bác giật mình áy náy nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch "Là bị tiếng sấm đánh thức sao? Vẫn là tôi..." Giọng nói không có run rẩy, thậm chí còn cố kéo ra một nụ cười.

Tiêu Chiến trong lòng bỗng dâng lên một cỗ tức giận, vén chăn lên mặc lại đồ ngủ đi ra khỏi phòng. Tiếng đóng cửa rất lớn, so với tiếng sấm ngoài cửa sổ càng khiến người ta kinh hãi hơn.

Vương Nhất Bác mở đèn bàn trên tủ đầu giường, cuộn người lại gắt gao cắn chặt môi.

"Ầm ầm..." lại là một trận sấm chớp. Vương Nhất Bác nhắm chặt hai mắt, nhưng không khắc chế được hồi tưởng đang cuồn cuộn trong đầu. Trong ấn tượng tất cả bi thương của hai người đều xảy ra lúc trời mưa.
Tiêu Chiến xảy ra tai nạn dưới trời mưa. Cậu bị giam ở nhà xúc động nhảy xuống từ lầu hai bị gãy chân dưới trời mưa. Cậu quyết định chia tay cùng Tiêu Chiến mặc cho hắn quỳ trước mặt mình cũng không nói một lời, cũng là dưới trời mưa.

Tai nạn ô-tô. . .

Tai nạn ô-tô!

Vương Nhất Bác chợt vén chăn lên nhảy khỏi giường chạy ra khỏi phòng.

Lầu một tối đen như mực, hành lang lầu hai đèn sáng, cậu đi đến cửa thư phòng từ khe cửa nhìn thấy trong thư phòng tiết ra ánh sáng, xác định Tiêu Chiến có ở trong đó mới thả lỏng trong lòng.

Cậu không biết hôm nay Tiêu Chiến vì cái gì mà tức giận, chỉ là cậu nghĩ đối với mình ngày đó Tiêu Chiến có tức giận thế nào cũng là chuyện bình thường.
Vương Nhất Bác lo lắng Tiêu Chiến muốn ra ngoài, sợ thời tiết giông bão này sẽ xảy ra chuyện bất ngờ nhưng cậu không dám gõ cửa quấy rầy hắn, quyết định ngồi xuống dựa vào tường ở cửa thư phòng.
Áo ngủ phông phanh, trên tường trên đất đều lạnh buốt nhưng nghĩ đến Tiêu Chiến có ở trong thư phòng, rõ ràng làm vậy sẽ chọc giận Tiêu Chiến cậu cũng thấy an tâm.

Cách một cánh cửa, Tiêu Chiến đang đứng trước cửa sổ, chính mình đột nhiên không kiềm chế được mà nổi nóng.

Nghiêm Cần đi công tác trở về, Uông Trác Thành muốn hắn bày tiệc mời khách, ba người ra ngoài ăn cơm xong, Tiêu Chiến viện cớ nói có văn kiện muốn đưa cho Uông Trác Thành nên dẫn cả hai về nhà.
Thường ngày Vương Nhất Bác lúc nào cũng trở về trước hắn, nên hắn cho rằng hôm nay cũng như vậy. Thế mà lúc mở cửa ra bên trong là một khoảng trống tối đen như mực, hiển nhiên là Vương Nhất Bác vẫn chưa về. Nếu Vương Nhất Bác về sớm kiểu gì cũng sẽ ở phòng khách chờ hắn. Cho đến khi cảm nhận được nỗi thất vọng trong lòng, Tiêu Chiến mới không thể phủ nhận hắn dẫn Nghiêm Cẩn cùng Uông Trác Thành về là nghĩ muốn để họ gặp Vương Nhất Bác. Cho dù hiện tại hắn cùng Vương Nhất Bác quan hệ không phải là tốt gì nhưng hắn vẫn muốn chiêu cáo thiên hạ hắn có được cậu.

Ba người bàn công việc, trò chuyện trong cuộc sống, cuối cùng không thể tránh né nhắc tới Vương Nhất Bác.

Ba người họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chuyện của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác năm đó Nghiêm Cẩn cùng Uông Trác Thành tận mắt chứng kiến. Bọn họ tận mắt chứng kiến Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác sủng lên tận trời, cũng tận mắt chứng kiến Vương Nhất Bác đem tình yêu của Tiêu Chiến ném xuống đất, giẫm vào bùn.

Vạn lần không ngờ tới người kiêu ngạo như Tiêu Chiến sẽ quay về với Vương Nhất Bác.

"Chúng tôi không phải đang nói chuyện yêu đương, là bao nuôi. Bao nuôi có được hay không?"

Uông Trác Thành khinh bỉ ra mặt, nhìn Tiêu Chiến giải thích khịt mũi xem thường " Tôi sống nhiều năm như vậy lần đầu tiên gặp bao nuôi bạn trai cũ!"

Năm đó ông nội của Tiêu Chiến không đồng ý hai người ở bên nhau, có rất nhiều cản trở. Vương Nhất Bác chịu không nổi áp lực nên đã nói chia tay. Tiêu Chiến nản lòng thoái chí trở về kế thừa gia nghiệp.
Lão gia tử đã qua đời chưa đến nửa năm, Tiêu Chiến vừa xử lý xong phần tử ngoan cố của công ty liền mang theo Vương Nhất Bác về nhà. Ba tháng trước hắn thành lập một công ty giải trí đến hiện tại cũng không ký với một người nào. Uông Trác Thành biết rõ hắn đang muốn chuẩn bị tốt mọi thứ, chờ Vương Nhất Bác cùng công ty quản lý hiện tại giải ước sẽ đem người về tự tay nâng đỡ.

Bao nuôi? A!

Tại sao Uông Trác Thành hắn lại không gặp được kim chủ dạng này!

Tiêu Chiến nhìn bóng cây chập chờn dưới lầu, thì ra tâm tư mình rõ ràng nhe vậy sao? Dạng thờ ơ như Uông Trác Thành đều nhìn thấy rõ.

Nhưng Vương Nhất Bác giống như không hiểu rõ.

Tiêu Chiến lại nghĩ tới lúc mở đèn lên trong mắt Vương Nhất Bác lộ ra một kinh hoảng, giống như từ lúc trùng phùng đến nay cậu đối với hắn lúc nào cũng là kinh hoảng. Hắn tức giận vì lúc nào Vương Nhất Bác đối với hắn cũng thấp thỏm. Hắn cũng bởi vì cái này mà bất an muốn đối với cậu ôn nhu một chút.
Thế nhưng là, tại sao hắn lại phải đối tốt với Vương Nhất Bác?

Cậu không đáng.

Cây cỏ lay động dưới lầu, sấm sét chiếu rọi có mấy phần cảm giác âm trầm. Loại khí trời này đối với người nhát gan mà nói lúc nào cũng đáng sợ. Đứng ở phía trước cửa sổ thêm một hồi, mưa rơi không ngừng, Tiêu Chiến xoay người đi ra khỏi thư phòng.

Mở cửa trong nháy mắt liền chú ý đến một người ngồi xổm bên cạnh cửa thu lại một đoàn... Vương Nhất Bác. Chút tức giận còn sót lại trong lòng giờ phút này đều đã biến mất. Chớp mắt một cái tiếp theo gắt gao nhíu chặt mày lại... Vương Nhất Bác không mang dép.

Nghe được tiếng mở cửa, Vương Nhất Bác ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Chiến sắc mặt khó coi nhìn mình chằm chằm. Vội vàng đứng lên "Anh đừng ra ngoài! Đừng tức giận có được không? Nếu tôi ồn ào đến anh tôi sẽ đến phòng khách ngủ." Trong giọng nói tất cả đều là thương lượng lấy lòng, cẩn thận từng li từng tí cũng không biết làm sao.

Tiêu Chiến trong lòng thấy phiền, chỉ ném một câu "Quay về ngủ!" Sau đó đi thẳng về phòng. Để lại Vương Nhất Bác đứng ngây ngốc mấy giây mới đi theo trở về.

Tiêu Chiến đã nằm lên giường, Vương Nhất Bác đang muốn tắt đèn nghe được hắn nói " Chân bẩn, đi tắm rửa đi.

Vương Nhất Bác lúc này mới phát hiện mình vừa rồi nóng vội, đi ra ngoài cũng không nhớ mang dép.
Nhất thời có chút xấu hổ nhỏ giọng "ừ" một tiếng, cậu lấy áo ngủ mới tiến vào phòng vệ sinh. Tiêu Chiến nằm ở trên giường, nghĩ đến đôi chân của Vương Nhất Bác. Trắng nõn, gầy cao, yếu ớt lại nhu thuận.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, xuyên thấu qua kính mờ, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh người bên trong. Tiêu Chiến nhìn xuống phía dưới mình đang phản ứng cảm thấy bây giờ không cần thiết phải cố nén. Thế là cởi quần áo xuống, tiến vào phòng vệ sinh.

Vương Nhất Bác vừa rửa đi sửa tắm trên người gặp Tiêu Chiến như thế đi vào, tự giác cầm lấy vật trên kệ đưa qua, là một bình bôi trơn. Vương Nhất Bác tựa vào trên tường, một cái chân bị Tiêu Chiến gác lên khuỷu tay, cả người bị Tiêu Chiến giữ chặt trong ngực, tiếp nhận hắn nhẹ nhàng va chạm thật sâu.

Nỗ lực ức chế phát ra miệng rên rỉ, Vương Nhất Bác nghĩ thì ra Tiêu Chiến để cậu tắm rửa, không phải lo lắng cậu không mang dép sẽ bị cảm lạnh, Tiêu Chiến chỉ là muốn cậu tắm rửa sạch sẽ để lên giường.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

gg: Không! Anh không phải!

dd: Anh không muốn cùng em lên giường?

gg: Anh đương nhiên muốn!

dd: Anh đúng là không đau lòng em. . .

❤️09/08/2020💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro