Chương 22 (End)
Một tháng sau, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi bệnh viện kiểm tra lại, tay của hai người đều khôi phục tốt, cuối cùng đã được cắt bỏ lớp thạch cao.
Trong những năm gần đây, dư luận ngày càng chấp nhận tình yêu đồng giới hơn, Tiêu Chiến từ chính đường dây tin tức của mình biết được cấp trên đang xem xét việc đẩy nhanh hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới.
Cả hai đều muốn công khai nên khi cùng đến bệnh viện cũng không mặc kín kẽ.
Việc hiển nhiên là bị người chụp ảnh, lên hot search.
Ra khỏi bệnh viện, trên đường về nhà, hai người đang ngồi ở ghế sau, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác lướt điện thoại. Hot search đã treo đúng ba bài đăng, bên dưới bình luận là đủ loại phản ứng của fan, đau khổ, nghi ngờ, khóc lóc, riêng chỉ không có bình luận nói Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác rất xứng đôi. Vương Nhất Bác nhìn bức ảnh mà cậu chủ động chụp cùng fan, lúc đó rất cẩn thận, một trong số ảnh đó có một bức đặc biệt gọi Tiêu Chiến đến chụp chung, nhưng không ai nhắc đến anh ấy.
Một người đẹp như vậy không thể khen một lời sao? Đây rốt cuộc có phải là fan hâm mộ của mình không? Sao mắt thẩm mỹ lại kém hơn mình nhiều như vậy!
Vương Nhất Bác không tin có ma quỷ nên tiếp tục đọc các bình luận, cuối cùng cũng thấy có người khen ngợi Tiêu Chiến.
Sau khi xem một lúc lâu, cuối cùng nhìn thấy một cư dân mạng với ảnh đại diện của chính mình nói: "Không ai cảm thấy... họ... là một cặp... xứng đôi sao?"
Có ba người thích bình luận này và hàng chục hình đại diện Vương Nhất Bác khác nhau đã trả lời bên dưới:
"Chị ơi, bác sĩ Hạ ở tầng hai khám mắt rất chuyên nghiệp."
"Con trai tôi tuổi còn nhỏ, chỉ thích moto và lego. Cảm ơn."
"Cool Guy: Không nói nên lời..."
". . ."
Vương Nhất Bác vứt điện thoại, dựa đầu vào vai Tiêu Chiến.
Thật sự không nói nên lời, những fan hâm mộ này đều nói yêu và hiểu cậu, nhưng không ai có thể hiểu được tình yêu chân thành của họ.
Cậu nhíu chặt mày, miệng mím lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy suy tư, trên mặt không có biểu cảm gì khi đối mặt với người khác. Tiêu Chiến thấy buồn cười, đưa tay luồn vào tóc cậu, "Chỉ là một bức ảnh thôi, còn có thể để cho fan hâm mộ coi như giấy kết hôn khen chúng ta trăm năm hảo hợp sao?"
Vương Nhất Bác nắm lấy tay trái của Tiêu Chiến siết chặt trong tay, khi nói có chút uất ức, "Không ăn ý chút nào..."
Tiêu Chiến kìm không được mà hôn lên má phúng phính của cậu, nhìn người trong ngực sắc mặt đỏ bừng khẽ bật cười.
Tài xế vẫn đang lái xe phía trước, lo lắng bạn nhỏ thẹn quá hóa giận, Tiêu Chiến chủ động chuyển đề tài, "Đợi đến khi chúng ta gặp mặt hai bác đồng ý thì chúng ta sẽ công khai, được không?"
Thời gian trước, sóng gió đều đã lắng xuống, Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến khích lệ đã gọi điện video cho mẹ. Ba năm qua cậu không về nhà, thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại với mẹ nhưng không bao giờ mở video, không ai hiểu con bằng mẹ, cậu lo mẹ sẽ nhìn ra manh mối trên gương mặt mình. Trong mỗi cuộc gọi ngắn ngủi, mẹ cậu không hỏi, cậu cũng không nhắc đến Tiêu Chiến, sợ ba mẹ vẫn phản đối mối quan hệ của họ, nhưng cũng lo lắng cuối cùng ba mẹ chấp nhận để cậu đưa Tiêu Chiến về nhà.
Sau khi video được kết nối, Vương Nhất Bác không kìm được đôi mắt đỏ hoe khi nhìn thấy khuôn mặt mẹ mình trên màn hình.
Trong vài phút đầu tiên của cuộc gọi, Tiêu Chiến nói chuyện với mẹ cậu. Trước khi cúp điện thoại, mẹ cậu nói với cậu rằng năm nay hãy dành chút thời gian để đưa Tiêu Chiến về nhà. Vì vậy, bất chấp những lời phàn nàn của người đại diện, Vương Nhất Bác kiên quyết để trống lịch trình hai tháng cuối năm.
Lý Kỳ có ít kinh nghiệm trong việc ăn cẩu lương, với thái độ của Vương Nhất Bác anh không làm gì được bèn đi tìm Tiêu Chiến cáo trạng để Tiêu Chiến phân xử công bằng, nhưng anh chỉ nghe Tiêu Chiến nói với mình bằng một giọng hoàn toàn xin lỗi nhưng không thể từ chối, "Là như vầy, tôi muốn cùng Vương Nhất Bác về nhà ra mắt ba mẹ, mất thời gian chuẩn bị, phiền anh bên này sắp xếp thời gian."
Lý Kỳ sững sờ hồi lâu mới cảm thấy mình đang bị show ân ái.
Anh không biết khi nói chuyện với anh điện thoại di động của Tiêu Chiến để trên bàn, còn hắn vừa dùng tay phải để lấy đi những hạt cơm dính trên khoé miệng Vương Nhất Bác, sau đó bỏ vào miệng mình. Vừa nhìn người yêu bé nhỏ đỏ mặt, khoe khoang tình yêu viên mãn của mình với người khác.
Chờ anh cúp điện thoại, Vương Nhất Bác xoa mặt và hỏi anh: "Nếu ba mẹ làm khó anh thì phải làm sao bây giờ?"
Ca ca nhà mình đầy tự tin và bình tĩnh, "Chỉ cần ba mẹ đồng ý, dù có dùng gia pháp đánh anh một trận anh cũng nguyện ý."
"Da mặt dày! Ai cho phép anh đổi cách xưng hô?..."
Ba ngày sau, lên máy bay đi Lạc Dương, Tiêu Chiến cả người đều căng thẳng.
"Bảo bối, em thấy kiểu tóc của anh có phải hơi rối không?"
"Chiếc áo khoác màu đen này có phải hơi quá nghiêm túc không?"
"Anh có cho bánh và trà Phổ Nhị vào vali không nhỉ?"
"Hay anh nhờ người liên hệ với nhà hàng ở đó gửi ít nguyên liệu đến nhà em, buổi trưa anh sẽ nấu ăn được không?"
"Ba mẹ ăn cay được không? Anh làm thịt heo luộc ngon lắm!"
". . ."
Đêm qua bị lý do "Ngày mai đi đường không thể để em mệt mỏi được" làm cự tuyệt thân mật, sau đó còn bị người yêu ôm vào ngực nói liên miên lải nhải cả một buổi tối. Đến sáng hôm nay Vương Nhất Bác với hai mắt gấu trúc vẫn còn buồn ngủ, "Anh, người nhà anh không chê anh phiền sao..."
"Phốc phốc!"
Một tiếng cười nhỏ nhưng rõ ràng vang lên từ phía bên phải của lối đi. Là một cô gái nhỏ xinh, đang nhìn bên này với ánh mắt mang ý cười. Thấy bọn họ nhìn sang, lập tức cúi đầu giả bộ nghịch điện thoại.
Tiêu Chiến hiếm khi cảm thấy xấu hổ, còn Vương Nhất Bác lại cảm thấy nó thật thú vị còn cười lộ ra dấu ngoặc nhỏ.
Trước khi máy bay hạ cánh, Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến đánh thức, cậu nhìn thấy cô gái nhỏ lúc nãy đã cười nhạo Tiêu Chiến đang đi tới chỗ mình, trên tay cầm giấy bút, trầm giọng hỏi: "Anh ký cho em được không? Em đảm bảo sẽ không nói với ai! Còn nếu như thật sự không tiện cũng không sao."
Giọng nói thật sự rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả tiếng cười nhạo Tiêu Chiến ban nãy.
Bên cạnh là người yêu, trước mặt là fan hâm mộ, lúc này cách đó hàng chục cây số là bố mẹ thân yêu đang chờ ở nhà.
Vương Nhất Bác tâm trạng rất tốt, ký tên xong liền giả bộ nhỏ giọng nói với cô gái nhỏ rằng: "Để người nhà anh ký tên cho em nha."
Tiêu Chiến ở bên cạnh Vương Nhất Bác, anh nghe rõ ràng những gì cậu nói, hơi ngạc nhiên khi cậu nói ra mối quan hệ giữa hai người một cách tự nhiên như vậy, nhưng hắn không lo lắng, dù sao thì hai tháng trước họ đã cho Lý Kỳ lên kế hoạch dự phòng. Kế hoạch quan hệ công chúng cũng đã hoàn thành tốt.
Lúc này, nhìn thấy cô gái nhỏ đang che miệng kinh ngạc, như muốn hét lên nếu cô bỏ tay ra, cô vừa lấy giấy bút vừa cởi khẩu trang xuống, có thể thấy cô bé không hề có chút tức giận kinh tởm nào, Tiêu Chiến thì thào giải thích với cô ấy, "Bây giờ chúng ta phải giữ bí mật, chờ sau khi anh theo bảo bối đi gặp phụ huynh xong, sẽ nhanh chóng công khai."
Cô gái nhỏ còn đang sững sờ, Tiêu Chiến lại tiếp tục nói thêm, "Anh đã thích em ấy từ lâu, sau này sẽ bảo vệ em ấy thật tốt. Cảm ơn em đã yêu quý em ấy. Sau này xin hãy tiếp tục yêu quý em ấy như vậy nha."
Khi máy bay hạ cánh, Tiêu Chiến đã cầm trong tay chiếc vali, kiên quyết không cho Vương Nhất Bác mang nặng.
Vương Nhất Bác: "Hai tay anh cầm vali rồi, sao anh nắm tay em được?"
Tiêu Chiến không bị lừa, "Bảo bối ngoan, đi theo bên cạnh anh. Cánh tay của em vừa lành, nên nghỉ ngơi một thời gian."
Vương Nhất Bác ghé vào lỗ tai hắn, "Đã có người bắt đầu chú ý tới em, anh nói chút nữa nếu bị mọi người vây quanh, anh hai tay hai vali như thế thì làm thế nào chạy được?"
Tiêu Chiến lặng lẽ nhìn xung quanh. Quả thật có một vài hành khách đang theo dõi bên này. Hắn thực sự không ngại bị vây quanh, hắn muốn thể hiện tình yêu của mình với cả thế giới, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp. Ba mẹ của Vương Nhất Bác vẫn đang đợi họ ở nhà.
Đối mặt với ba mẹ Vương, Tiêu Chiến luôn cảm thấy tội lỗi, cũng không dám tự tìm đường chết. Thế là hắn đem vali quần áo đưa cho Vương Nhất Bác, hai người nhìn nhau đầy ăn ý: một, hai, ba! Chạy nhanh về phía bãi đậu xe. Những người còn lại, biết sẽ tự hiểu, không biết thì xem như đây là cuộc so tài của hai đứa trẻ tiểu học.
Nửa giờ sau, cả hai đã đứng trước cửa nhà Vương Nhất Bác.
Hai người đã đứng ở đây được ba phút rồi, Tiêu Chiến nói sẽ gõ cửa với nụ cười lễ phép nhất mà các vị trưởng bối thích, nên lúc này mặt của hắn cứng đờ.
Vương Nhất Bác nín cười rồi lại hôn hắn một cái, cậu nghĩ muốn ở nhà lâu một chút, Chiến ca đáng yêu như vậy sẽ không bao giờ được gặp lại khi ra khỏi Lạc Dương.
Vương Nhất Bác chỉ gõ một cái, cánh cửa bên trong nhanh chóng mở ra. Mẹ Vương mở cửa cho họ với một nụ cười dịu dàng.
Vương Nhất Bác lúc này mới phát hiện ra có nhiều nếp nhăn trên khóe mắt của mẹ mình, "Mẹ..."
Giọng mẹ Vương có chút nghẹn ngào, có thể nghe thấy bà đang cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, "mau vào, mau vào đi!"
Tiêu Chiến vỗ vai Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng đẩy cậu vào rồi lần lượt xách từng vali vào cửa. Mẹ Vương kéo Vương Nhất Bác đến một bên nói chuyện, ba Vương cũng đã từ trên ghế sô pha đứng dậy đi tới.
Đưa tay ra sau lưng, lòng bàn tay của Tiêu Chiến đầy mồ hôi, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đến lạ thường, lộ ra nụ cười nhã nhặn của một người trẻ tuổi, cúi người đi tới trước mặt trưởng bối, "Chào bác trai."
Ba Vương chỉ nhìn hắn, nhất thời không lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên ông gặp Tiêu Chiến, người đàn ông đã khiến đứa con trai ngoan ngoãn của mình rời xa gia đình suốt ba năm không quay về. Sau đó, ông điều ra thông tin của Tiêu Chiến nhưng không có hình ảnh của hắn trên Internet, nhưng gia cảnh và lý lịch cá nhân của hắn đã được liệt kê rõ ràng. Nhà kinh doanh trẻ và đầy triển vọng. Một người như vậy phải giỏi tính toán và mưu lược, tin tức cũng nói rằng hắn là người mạnh mẽ và kiên quyết, ở một số phương diện thủ đoạn có thể nói là tàn nhẫn.
Lúc đầu, ba Vương phản đối bọn họ, nhưng vì con đường quá gian nan. Con trai ông đã quật cường ba năm để thể hiện sự quyết tâm. Mấy năm gần đây ông cũng đã ý thức được suy nghĩ của giới trẻ, dù vẫn chưa theo kịp xu hướng nhưng ít nhiều cũng biết rằng môi trường xã hội hiện nay đã khác xa so với trước đây. Nếu con trai ông đi trên một con đường đầy khó khăn thì hầu hết những trở ngại trên con đường này đều đến từ thế hệ của ông. Ông không giúp được gì khi về già, nhưng ít nhất ông có thể làm là không để bản thân trở thành gánh nặng cho cậu và sẽ nhìn con trai mình tiến lên phía trước.
Sau đó với sự thuyết phục của vợ, ông gần như không còn phản đối, nếu ông vẫn còn chút nghi ngờ về mối quan hệ này, thì nguồn gốc đến từ thân phận của Tiêu Chiến. Xuất thân của người này quá nổi bật, ba Vương lo lắng về tình cảm của hắn dành cho Vương Nhất Bác. Cho đến khi bọn họ vào cửa vừa rồi, ông mới nhìn thấy tình yêu trong mắt Tiêu Chiến.
Ba Vương sống đã hơn bốn mươi tuổi, lăn lộn trên thương trường hơn hai mươi năm, quen biết bao nhiêu người, so với bất cứ ai ông đều hiểu ánh mắt không thể gạt người.
Một trái tim đã bị treo lơ lửng ba năm hoàn toàn có thể buông bỏ vào lúc này.
"Ba!"
Thấy ba mình chưa đáp lại, Vương Nhất Bác sợ ông ra oai phủ đầu Tiêu Chiến nên đã đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở. Ba Vương lấy lại tinh thần, thấy vợ và con trai đang nhìn mình với vẻ mặt không đồng tình.
Ba Vương: A!
Tiêu Chiến rất hiểu biết lại ăn nói khéo léo. Hiện tại muốn lấy lòng người khác, chỉ cần một bữa cơm, ba mẹ Vương đã hết sức hài lòng. Ngược lại, họ thấy con trai nhà mình cần bóc vỏ tôm, cua cho người ta, trong nháy mắt cảm thấy bản thân bị chiếm tiện nghi...
Vương Nhất Bác không biết suy nghĩ của ba mẹ mình, chỉ thấy họ không làm khó Tiêu Chiến, trong lúc nói chuyện cũng là chân chính chấp nhận hắn, cậu thật sự rất vui, thả lỏng được một lúc đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Sau bữa ăn, cậu trực tiếp nắm tay kéo Tiêu Chiến về phòng nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác trở về phòng liền ngã lên giường, ôm chăn bông tràn đầy hương vị ánh nắng, bỏ lại câu nói "Gọi em trước giờ cơm tối" rồi ngủ thiếp đi.
Tiêu Chiến bất lực, may mà lần trước hắn đã nhìn thấy căn phòng của cậu ở Lạc Dương, khá quen với cách bày trí.
Cam chịu số phận, hắn cởi giày cho cậu, mang thân thể chỉnh sửa ngay ngắn, đắp chăn kín, Tiêu Chiến cầm cuốn album trên bàn định lên giường chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng động nhỏ từ phía cửa, là mẹ Vương mang một đĩa hoa quả vào.
Tiêu Chiến đi ra ngoài, miệng liên tục cảm ơn, thấy mẹ Vương như có chuyện muốn nói với hắn: "Bác à, Nhất Bác nửa tiếng trước mới ngủ thiếp đi, rất dễ tỉnh. Con ở lại với em ấy một lát, chờ em ấy ngủ say con sẽ đến tìm bác, bác thấy có được không?"
Chiều hôm đó không ai biết Tiêu Chiến cùng mẹ Vương đã nói gì, chỉ biết lúc Vương Nhất Bác thức dậy, Tiêu Chiến đang cùng mẹ nấu ăn trong bếp. Hai người vừa nói vừa cười, khung cảnh rất hài hoà.
Vương Nhất Bác quấn tạp dề, đi tới cạnh bếp, "Mẹ, mẹ mau ra ngoài đi, để con giúp Chiến ca cho."
Tiêu Chiến liếc nhìn cậu, xác nhận đã ngủ đủ giấc, nói với mẹ Vương: "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi. Còn hai món nữa con cùng Nhất Bác làm là được rồi."
Mẹ Vương rất hiểu suy nghĩ của đôi trẻ, nhanh chóng rời khỏi bếp với một nụ cười.
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh nhìn Tiêu Chiến, khen ngợi hắn: "Chiến ca thật lợi hại, trong một buổi chiều đã được đổi cách xưng hô."
Tiêu Chiến đem một miếng cà rốt nhỏ nhét vào trong miệng cậu, "Bổ sung một chút vitamin."
Không kịp đề phòng bị đầu độc, Vương Nhất Bác nhăn mặt, nhưng nhìn ánh mắt đe dọa của Tiêu Chiến lại không dám phun ra, nhai vài cái rồi vội vàng nuốt xuống.
Nói là giúp đỡ, Vương Nhất Bác ngoại trừ ở bên cạnh cỗ vũ cho Tiêu Chiến cũng không có phát huy tác dụng gì, thế là sau khi cơm tối chấm dứt, bị mẹ bắt đi ra ngoài mua dấm. Tiêu Chiến đương nhiên cũng sẽ đi cùng.
Tối hôm đó trăng rất lớn, rất sáng, rất tròn, có gió nhẹ thổi tới, ven đường những cành liễu nhỏ nhắn mềm mại lắc lư. Hai người cùng mặc chung một kiểu áo khoác giống nhau, đi bên nhau trong hẻm nhỏ vắng lặng, trọn đời sẽ như vậy, qua bao nhiêu năm, bước qua bao nhiêu ánh đèn, vẫn sẽ cùng nhau tới bạc đầu.
END.
❤️10:05pm 05/10/2020💚
✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨
Đôi lời gửi đến các đọc giả thân yêu của mình! Vậy là hôm nay SÂU TRONG THỜI GIAN chính thức kết thúc rồi. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong suốt chặng đường qua. Thật sự mình rất vui khi được đồng hành cùng các bạn. Mỗi một vote, mỗi một comment, mỗi một câu nói ủng hộ, chờ đợi, quan tâm của các bạn là động lực to lớn để mình có thể hoàn thành tác phẩm một cách tốt nhất. Lần đầu thử sức edit có gì sai sót mong các bạn thông cảm và hãy nhiệt tình góp ý. Mong rằng chúng ta sẽ có thể cùng nhau đi tiếp ở những tác phẩm phía sau nữa nha. 💋💋
Không quên cảm ơn chị @nhathanh2312 đã nhiệt tình giúp đỡ em. 😙😙
Fic này bắt đầu là sinh nhật Bo và kết thúc là sinh nhật anh Chiến. Thật sự quá tuyệt vời. ❤️💚
Hẹn gặp lại các tình yêu của mình ở những tác phẩm sau. Đừng quên mình đấy nhé. Mình sẽ trở lại sớm nhất có thể. Mãi yêuuu 😘😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro