Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Gần đây Vương Nhất Bác dính lấy Tiêu Chiến một tấc cũng không rời. Sáng nay thật sự là không muốn đưa Tiêu Chiến ra cửa, nhưng đến cùng vẫn phải đưa người đi. Vương Nhất Bác một mình ở lại căn biệt thự rộng lớn này, cảm thấy tâm mình trống rỗng.

Cậu trở lại phòng khách, một mình lần lượt đi khắp mọi ngõ ngách của căn biệt thự, vào từng căn phòng một. Lúc Tiêu Chiến ở đây, cậu chỉ muốn gần anh, yêu anh. Bây giờ Tiêu Chiến ra ngoài rồi, cậu cuối cùng cũng có thời gian sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Dưới sự tra tấn và lời nói của Lưu tổng trời xui đất khiến làm cậu giải trừ được thuật thôi miên, rốt cuộc tìm về được kí ức chân thực của năm đó.

Vốn dĩ ba năm trước đây Chiến ca cũng không có gặp tai nạn xe. Cảnh mưa to, máu chảy đầy đất trong trí nhớ của cậu thì ra tất cả đều là giả. Nói cậu là tai họa của Tiêu Chiến, hại anh bị tai nạn tất cả đều là giả.

Cậu rốt cuộc có thể cùng với Chiến ca quang minh chính đại, không cần kiêng dè bất cứ thứ gì mà hướng về phía anh biểu đạt tình yêu chân thành mãnh liệt. Cảm giác tưởng như đã mất đi lại có thể tìm lại được là niềm vui lớn nhất đời cậu. Nhưng cũng bắt đầu lo lắng được mất.

Vương Nhất Bác không chút nghi ngờ về tình yêu Tiêu Chiến đối với cậu, nhưng vì trải qua một lần bị Nghiêm Cẩn thôi miên, cậu lo lắng tất cả bây giờ đều không phải thực mà là hư ảo. Cậu từng bị một chuyện tai nạn không có thật quấn lấy tạo nên ác mộng đối với mình trong ba năm, vậy có phải cái hạnh phúc bây giờ chỉ là ảo tưởng của chính bản thân cậu? Có phải ngày đó cậu bị Lưu tổng mang đi, sau đó phát sinh chuyện tồi tệ, những người bên cạnh thấy cậu quá mức tiêu cực, vì muốn tốt cho cậu nên đã ngụy tạo một đoạn ký ức giả không? Hay là chính cậu quá nhu nhược yếu đuối, chịu không nỗi đau lòng thế là tiềm thức tự tạo ra một giấc mơ đẹp như vậy để dối gạt bản thân? Lúc Tiêu Chiến ở bên cạnh, cậu không có tâm tư nghĩ đến những chuyện này. Nhưng khi Tiêu Chiến rời đi, trong đầu cậu điên cuồng, ầm ĩ nghĩ đến những chuyện này. Cậu không thể ngồi yên không để ý tới. Cậu nghĩ nếu như tất cả những thứ này đều là ảo tưởng, thì ở trong căn phòng mình đã sống một tuần qua cũng sẽ có chút dấu vết để lại. Cậu muốn tìm ra bọn chúng, sau đó mang ra ngoài. Cậu muốn sống ở một nơi chân thực. Thế giới hiện thực có thể tàn khốc, gian nan, nhưng chỉ có ở đó cậu mới có thể bảo vệ được Chiến ca.

Vương Nhất Bác dùng hơn một giờ để tìm kiếm tất cả ngõ ngách trong nhà, nhìn thấy rất nhiều vết tích cuộc sống của hai người. Rõ ràng vào đây ở chưa được mấy ngày, nhưng thật sợ nơi này đã có dáng vẻ của một ngôi nhà chân thực.

Cậu ngồi trong thư phòng, nhìn bức tranh Tiêu Chiến vẽ mình trên mặt bàn, đường cong, phương hướng đặt bút, ký tên theo thói quen... Vương Nhất Bác bắt đầu có chút mơ hồ. Nếu như là thôi miên, thì những người kia từ đâu mang tới bản thảo do chính tay Chiến ca vẽ?

Cậu gọi video call cho người đại diện, trong lúc lơ đãng nói tới tình cảnh của cậu cùng Tiêu Chiến, Lý Kỳ một mặt biểu cảm ghét bỏ khi bị thồn cẩu lương, cậu không chút để ý tới, trò chuyện chấm dứt, quan sát bộ mặt cùng hành vi của Lý Kỳ xác nhận không có gì bất ổn. Trái tim cậu dần dần ổn định lại.

Vương Nhất Bác đứng trong tiểu hoa viên, bên cạnh cây mai vàng, nội tâm phản phất bị mùi thơm ngát nhàn nhạt thấm vào. "Thình thịch..." cậu nghe được tim mình hạnh phúc đập kịch liệt, nhịn không được nở một nụ cười sáng ngời.

Tiêu Chiến trở về liền nhìn thấy cảnh tượng này. Người yêu nhỏ của hắn mặc áo lông thật dày, tay vịn cành hoa mai vàng nở rộ, khuôn mặt trắng mịn tươi cười, khóe miệng cong lên, trong mắt lấp lánh như ánh sao. Tiêu Chiến cơ hồ chạy chậm đến bên cạnh Vương Nhất Bác, không chờ người kịp phản ứng, trực tiếp hôn lên môi cậu.

Nhận ra mùi hương quen thuộc, Vương Nhất Bác buông tay xuống, đầu hơi ngẩng lên phối hợp môi lưỡi giao nhau, mặc cho hắn công thành đoạt đất.

Thật lâu sau, Tiêu Chiến mới buông Vương Nhất Bác ra, giọng hơi khàn hỏi, "Bảo bối chân còn đau không?"

Vương Nhất Bác trong lúc nhất thời còn chưa tỉnh táo nghe Tiêu Chiến hỏi lại càng thêm không rõ, "Anh, em là bị thương ở cánh tay, chân đi đứng vẫn bình thường."

Ngay sau đó cảm giác bị người cắn vào ngón tay, nhưng không đau ngược lại có chút nhột. Nhận thấy tay của Vương Nhất Bác lạnh, Tiêu Chiến không nói thêm gì nữa, kéo người vào phòng khách.

Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế salon, vừa mở miệng muốn nói liền nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi xổm xuống trước người, tay nhẹ nhàng xoa lên cổ chân phải của cậu. Một giây sau cậu nghe được giọng nói khàn khàn nghẹn ngào của hắn, "Anh hỏi, vết thương ba năm trước Nghiêm Cẩn gây ra cho em, còn đau không?"

Ý thức được điều gì đó, tay trái Vương Nhất Bác khoát lên bờ vai Tiêu Chiến, muốn nâng người dậy, "Chiến ca, em..."

"Bảo bối đừng động, bộ dạng hiện tại của anh không được đẹp... cho anh một phút..."

Vương Nhất Bác cúi người, tay vỗ nhẹ lên lưng Tiêu Chiến, nhìn nam nhân từ trước đến nay ôn nhu lại kiên cường không gì không làm được, giờ phút này lại giống như một đứa trẻ, vô lực gối đầu lên đầu gối của mình.

Anh đang khóc.

Tay xoa lên tóc Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đôi mắt ướt sũng, nhưng giọng nói vẫn trấn định, "Đã sớm không đau nữa rồi. Vốn dĩ cũng không có tổn thương nặng bao nhiêu, sau đó em đã lập tức đi bệnh viện, không bao lâu sau liền chữa khỏi."

Tiêu Chiến lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên, bổ sung thêm điều mà cậu cố ý giấu diếm, "Tổn thương không nặng, chỉ là sau này không còn nhảy được nữa, đúng không?"

Vương Nhất Bác tránh nặng tìm nhẹ, "thật sự không nghiêm trọng, mặc dù không thể nhảy nhưng em vẫn còn có thể trượt ván."

"Em có nhiều sở thích như vậy, không nhảy nữa còn có thể lái moto, ráp lego, chơi ván trượt... em có thể học thêm nhiều cái khác nữa. Thế nhưng Chiến ca thì chỉ có một mà thôi."

Thấy Tiêu Chiến mãi không chịu đứng dậy, Vương Nhất Bác dứt khoát ngồi xếp bằng đối diện với hắn. Trên sàn trải thảm cũng không lo sẽ bị cảm lạnh. Cậu dùng tay trái kéo tay phải của Tiêu Chiến, mười ngón tay đan xen nhau, "Là Nghiêm Cẩn nói gì với anh sao?"

Tiêu Chiến nắm thật chặt tay của Vương Nhất Bác, "Ngoại trừ việc thôi miên, tất cả hắn ta đều nói."

Vương Nhất Bác hiểu rõ, gật đầu, "Dù sao thôi miên cũng đã giải trừ, kẻ xấu sẽ bị quả báo, chuyện này cứ để nó qua đi."

Tiêu Chiến cảm thấy mình bởi vì cậu hiểu chuyện mà đau lòng muốn chết.
Bị người gây tổn thương, chịu nhiều ủy khuất nhưng cũng chỉ tự mình nhận lấy, cũng không nói ra nữa phần với người mình yêu.

Thấy Vương Nhất Bác không chịu nói nhiều, hắn chỉ có thể tiếp tục hỏi, "Lúc nhìn thấy anh gặp tai nạn có phải rất sợ không?"

Tiêu Chiến cực kỳ hối hận lúc trước đã ra lệnh khuếch đại thương thế của mình trong tai nạn xe đưa lên các trang tin tức. Khi đó chỉ nghĩ dùng tin tức để bức Vương Nhất Bác xuất hiện, lại không biết rằng tên mình cùng cụm từ "tai nạn xe" liên hệ lại với nhau đối với bảo bối là chấn động lớn cỡ nào.

Nhạy bén cảm giác được Tiêu Chiến đang tự trách, Vương Nhất Bác không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc trực tiếp ngồi lên đùi hắn, "Chiến ca, anh đang nghĩ lung tung gì vậy? Lúc ấy anh cái gì cũng không biết, làm như vậy là vô cùng bình thường. Lại nói, nếu như không phải nhìn thấy tin tức anh bị thương nghiêm trọng, em cũng sẽ không nhất thời thất thần mà bị Lưu tổng bắt đi, cũng sẽ không có sự trùng hợp mà giải được thôi miên."

Vương Nhất Bác nóng lòng hôn Tiêu Chiến, "Chiến ca đừng nghĩ lung tung có được không? Chúng ta bây giờ như vậy rất hạnh phúc, sóng gió trôi qua mọi chuyện lại thật tốt đẹp. Chúng ta mang tất cả quá khứ xem như một trận sóng gió không tốt sao?"

Tiêu Chiến tuỳ ý để người hôn loạn trên mặt mình, "Bảo bối làm thế nào giải được thôi miên?"

Vương Nhất Bác nằm ở trên vai Tiêu Chiến, "Em cũng không hiểu lắm. Lúc Nghiêm Cẩn thôi miên có thiết lập một từ có thể giải trừ, chính là nghe được từ đó em sẽ khôi phục được ký ức. Ngày đó em bị Lưu tổng bắt đi vừa vặn nghe được hắn nói từ đó, sau đó liền nhớ lại."

Không đợi Tiêu Chiến hỏi tiếp, Vương Nhất Bác giọng cảnh cáo nói, "Không cho anh hỏi! Dù sao cũng không phải từ ngữ tốt lành gì!"

Trong giọng nói có chút buồn buồn không vui.

Tiêu Chiến đúng là không hỏi nữa, vỗ vỗ eo của cậu, "Vậy chúng ta bây giờ nghĩ xem nên ăn cái gì được không? Đã nói phải cùng nhau chọn thức ăn rồi."

Những ngày sau này, Vương Nhất Bác hận không thể mọc trên người Tiêu Chiến, cơ hồ thời thời khắc khắc đều muốn quấn quýt bên Tiêu Chiến một hồi ôm ôm, một hồi hôn hôn trêu chọc toàn thân Tiêu Chiến đều nổi lửa, nhưng ngại hai người tay còn đang bó thạch cao không thể làm càn.

Vương Nhất Bác lại một lần nữa biểu hiện bó thạch cao cũng không thành vấn đề, Tiêu Chiến chết sống không đồng ý, nhưng cũng không nở cự tuyệt bảo bối nhà mình thân mật, thế là mỗi lần chỉ có thể hung dữ trên người Vương Nhất Bác lưu lại một chuỗi dấu răng.

Buổi tối sau khi dỗ Vương Nhất Bác đi ngủ, Tiêu Chiến đang nằm suy nghĩ tới bác sĩ tâm lý mà mình quen thì có điện thoại Uông Trác Thành gọi tới. Hắn xuống giường đi ra ngoài.

"Quấy rầy đến cậu không?"

"Không có, vừa dỗ dành Nhất Bác ngủ."

"Ách..."

"... Nghiêm Cẩn nói rồi?"

"Giống như chúng ta đoán, hắn ngụy tạo ký ức giả cho Vương Nhất Bác, để Nhất Bác thấy rằng cậu trên đường đi đón em ấy phát sinh cãi nhau với ông nội, bởi vì cậu không chịu chia tay với Nhất Bác, nhất thời kích động nên xảy ra tai nạn ô tô, cậu nằm viện là bởi vì bị thương nghiêm trọng trong tai nạn. Sau đó hắn lại nói, nếu em ấy còn tiếp tục ở bên cạnh cậu thì cậu sẽ phải gặp tai nạn ô tô như vậy nữa."

"Nhất Bác nói, chỉ cần nghe được một từ, thôi miên có thể bị đánh thức, Nghiêm Cẩn có nhắc tới sao?"

Uông Trác Thành dừng một chút, tựa hồ cũng có chút tức giận, "Có nói... tôi đem mẹ và đứa bé của hắn mang tới hù dọa một trận, hắn liền đều nói... Thực ra không phải một từ, là một câu nói, là "Tiêu Chiến chết"... Chỉ cần Nhất Bác nghe được câu này, liền có thể khôi phục ký ức."

Tiêu Chiến lập tức rõ ràng dụng tâm hiểm ác Nghiêm Cẩn, tay dùng sức cầm di động, lòng bàn tay đều cấn ra dấu đỏ, "Hắn cũng dám..."

Uông Trác Thành thở dài, "Đúng vậy, hắn hẳn là nghĩ đến, với thân phận của cậu sẽ không có người dám tung tin đồn nhảm chửi bới, nếu có một ngày Nhất Bác thật nghe được câu này, chắc hẳn cậu thật sự đã... Để Nhất Bác ngay tại lúc này nhớ lại, cũng là đủ thống khổ quãng đời còn lại."

...

Tiêu Chiến về đến phòng, nằm dài trên giường, Vương Nhất Bác cảm giác được nguồn nhiệt, tự giác lăn đến trong ngực của hắn, khuôn mặt bình yên.

Tiêu Chiến động tác nhu hòa đem người ôm chặt một chút, để hô hấp của cậu kề sát tại ngực mình, chỉ có như vậy, mới có thể làm dịu nỗi đau ê ẩm trong lòng.

❤️07/10/2020💚

Chúc mừng sinh nhật Chiến ca. Chúc anh tuổi mới đạt được nhiều thành công trong sự nghiệp. Cuộc sống luôn được bình yên, vui vẻ, khoẻ mạnh. Chúc anh mãi mãi hạnh phúc bên người mình yêu.

Tiêu Chiến... chúng em yêu anh 💋💋

P/s: Hôm nay ngày đặc biệt, nên tui cũng sẽ có quà đặt biệt cho các đọc giả thân yêu của tui. Chương cuối cùng sẽ được up trong ngày hôm nay. Chính thức kết thúc một hành trình. Các tình yêu nhớ chờ tui nhé. Mãi iu 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro