Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Chương này tui chưa beta nữa... mn đọc có gì nhắc tui nha.... tui sẽ beta lại sau 💋💋
________________

Tiêu Chiến không đưa  Vương Nhất Bác trở lại tiểu khu nơi cậu sống trước đây mà yêu cầu tài xế chở đến một biệt thự trên núi ở phía nam thành phố.

Con đường bằng phẳng và rộng rãi, hai bên có cây cối bao quanh và rất ít xe cộ qua lại, ở ghế sau Tiêu Chiến đang ngồi ôm vai Vương Nhất Bác, hai người tựa vào nhau. "Nơi này là của riêng hai chúng ta, anh đã cho cài đặt bảo an ở những đoạn đường này, sau này bảo bối muốn lái moto hay chơi ván trượt liền nói với bọn họ, bọn họ sẽ canh chừng không để ai làm phiền em."

" Anh cũng sắp xếp công việc ít hơn để ở bên em nhiều hơn, được không?"

Tiêu Chiến vừa nói vừa ngậm lấy môi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không hiểu sao người này lại có thể vừa liếm vừa hôn mà còn nói được nhiều như vậy.

"Đừng. . . Đừng như vậy. . . Trở về rồi tiếp tục. . ."

Tiêu Chiến giơ tay nhấn công tắc phân vùng giữa ghế trước và ghế sau, mà động tác của hắn không dừng lại chút nào.

"Trở về, anh cũng không dám làm gì em, cô nam quả nam, cánh tay của em còn đau, anh cũng không thể khi dễ em được."

Vương Nhất Bác đem cái trán đè chặt vào vai Tiêu Chiến, vành tai đỏ đến sắp chảy máu, thanh âm như muỗi kêu, "Chỉ là bị thương nhỏ, có thể, có thể khi dễ."

Giọng nói tinh tế, trong trẻo, vừa thẹn thùng vừa dũng cảm, hơi thở ấm áp phả vào cổ, Tiêu Chiến cảm thấy mình như sắp bị thiêu đốt.

Vẫn là không nhịn được muốn trêu chọc cậu, "Bảo bối, em như thế này sẽ khiến cho anh tự hoài nghi bản thân có phải vẫn chưa làm cho em thỏa mãn hay không."

Lơ đãng nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến phát hiện xe đã tới gần khu biệt thự, nghĩ tài xế sợ quấy rầy nên giảm tốc độ, tiếp tục đi lòng vòng xung quanh.

Nhẹ nhàng xoa khuôn mặt đỏ bừng của người trong lòng, giọng nói Tiêu Chiến ôn nhu có thể giết chết người  "Bảo bối, chúng ta về đến rồi, ca ca đưa em về nhà nha."

Vương Nhất Bác nghĩ rằng Tiêu Chiến nói dẫn cậu về nhà, là nhà riêng của Tiêu Chiến lúc trước cậu ở. Cho đến khi mở cửa bước vào phòng khách, đập vào mắt cậu là một dãy kệ trưng bày những chiếc mũ bảo hiểm phiên bản giới hạn, tất cả đều là những thứ cậu muốn sở hữu từ ba năm trước đến nay.

Tiêu Chiến nắm lấy tay của cậu, dẫn cậu đi tới phòng chứa đồ, bên trong là đủ loại ván trượt và mô hình lego. Ngoài ra còn có một phòng trưng bày toàn album, tạp chí, áp phích phim và phim truyền hình của cậu, còn có một căn phòng tập vũ đạo với gương được ốp lên cả bốn bức tường...

Hóa ra nhà mà Tiêu Chiến nói lúc đầu chính là nhà của họ.

Ba năm qua không biết từ lúc nào, anh đã từng chút từng chút xây dựng tổ ấm của bọn họ.

Ngay cả khi đó, trong thâm tâm anh mình chỉ là một kẻ bội bạc, bỏ rơi người yêu trốn chạy.

Vương Nhất Bác lại một lần nữa khóc đỏ mắt, "anh như thế nào hư hỏng như vậy. . . Nói không khi dễ em, lại luôn làm em khóc."

Hốc mắt Tiêu Chiến cũng vì đau xót mà đỏ hoe, lúc trước khi bố trí căn phòng này, trong lòng hắn luôn nghĩ đến các sở thích của Vương Nhất Bác. Năm đó lúc tình cảm hai người còn đang mặn nồng, thì đây là ngôi nhà Vương Nhất Bác đã tưởng tượng khi cả hai về sống cùng nhau. Tuy đã mua căn biệt thự này từ lâu nhưng ngay từ đầu hắn không muốn đưa Vương Nhất Bác đến.

Tạo hóa trêu ngươi, chỉ trách hắn kết bạn lầm người!

Tiêu Chiến tay phải đem người ôm vào trong ngực nhẹ giọng dỗ dành, lo lắng cậu khóc quá lâu mắt sẽ đau, muốn lau nước mắt cho cậu, thế nhưng tay trái anh hiện tại không thể dùng, chỉ có thể cùng Vương Nhất Bác kéo ra một chút khoảng cách, cúi đầu liếm đi nước mắt trên mặt cậu, hôn lên đôi mắt cậu, động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn nhu.

"Đừng khóc có được hay không? Chuẩn bị những thứ này đều là muốn cho em vui vẻ, muốn nhìn thấy em cười, còn khóc nữa mắt sẽ đau, bảo bối là có chủ tâm làm đau lòng chết anh sao?"

Nhẹ giọng thì thầm an ủi một hồi, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng ngừng khóc.

Một giây sau tiếng kêu ùng ục từ bụng của Vương Nhất Bác truyền tới.

Không đợi Vương Nhất Bác đỏ mặt, âm thanh ùng ục  từ bụng Tiêu Chiến bên này cũng truyền đến.

Cả hai ngây người nhìn nhau, cùng cười thành tiếng.

Hôm nay trong tủ lạnh có những nguyên liệu tươi ngon được bỏ vào, nhưng hai người bọn họ bây giờ đều là người một tay, cũng không có chỗ để dùng.

Cũng may có mấy hộp sủi cảo đông lạnh, Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác đang dựa vào cửa phòng bếp, "bảo bối, chúng ta trước nấu chút sủi cảo ăn có được không?"

Giọng sữa nhu thuận vang lên từ xa đến gần, "Được, hôm nay giao thừa chính là phải ăn sủi cảo."

Vương Nhất Bác ngồi xổm bên người Tiêu Chiến, đầu tóc rậm rạp hướng về phía trước, "Cái này là nhân gì?"

Cuối cùng cả hai quyết định nấu món ba chỉ nhồi tôm tươi.

Vương Nhất Bác kiên quyết phải bồi bên người Tiêu Chiến, lý do vô cùng đầy đủ, "Anh một tay lấy nước đều không tiện, em đến giúp đỡ không tốt sao? anh tay phải em tay trái, đây là trời định kết hợp."

Trời định kết hợp hết sức ăn ý lấy nước xong, mở lửa, để nồi lên, sau đó quay trở lại phòng khách.

Tiếng chuông điện thoại của Tiêu Chiến reo lên, là Uông Trác Thành.

"Tiêu Chiến, anh lại làm sao với Vương Nhất Bác? Không phải nói muốn sống tốt sao? Ba năm chuẩn bị biệt thự để đưa cậu ấy về, sao bây giờ đến cả điện thoại di động của cậu ấy cũng bị tịch thu? Tôi nói cho anh biết, anh như thế này..."

"Uông Trác Thành, cậu uống say phải không?"

"Hả?"

"Tìm Nhất Bác có chuyện gì?"

"Cậu ấy có ở đó?"

"Lại nói nhảm tôi sẽ cúp máy..."

Uông Trác Thành cúp điện thoại.

Tiêu Chiến vẻ mặt không hiểu chuyện gì.

Một giây tiếp theo, cuộc gọi video WeChat đến.

Tiêu Chiến trong lòng không ngừng lẩm nhẩm: Hôm nay là hắn cứu được Nhất Bác, hôm nay là hắn cứu được Nhất Bác. . .

Đã kết nối điện thoại.

Đầu dây bên kia xuất hiện gương mặt không thể tin được của Uông Trác Thành, "Anh để Vương Nhất Bác lộ mặt được không? Người đại diện không liên lạc được với cậu ta và tìm đến chỗ tôi. Bây giờ anh ta gấp sắp phát điên rồi..."

Vương Nhất Bác ở bên cạnh nghe xong, rốt cục nhớ tới, lúc sáng nghe điện thoại, Lý Kỳ dường như nói "Tôi đặt vé nhanh nhất bay qua."

Nhận lấy điện thoại từ tay Tiêu Chiến, nhìn thấy Lý Kỳ trên màn hình đầu tóc rối bù, đôi mắt đỏ hoe, Vương Nhất Bác đột nhiên có chút chột dạ.

"Lý ca, em không sao, Chiến ca cũng không sao. Buổi sáng em có chút bận, điện thoại có thể đã hết pin tắt nguồn, em cũng không có nhìn đến."

"Sao mắt cậu đỏ thế?"

"Tiêu Chiến lại đánh cậu đúng không!"

"Hay lại mắng chửi? Khi dễ cậu đến khóc?"

"Cậu đang ở đâu? Tôi đến đón cậu ngay bây giờ, chúng ta không làm nữa! Tôi sẽ đưa cậu về nhà và sẽ giới thiệu bạn trai cho cậu, tôi..."

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Tiêu Chiến chuyển từ vui vẻ đến áy náy lại biến thành nguy hiểm như hiện tại, Vương Nhất Bác trong lòng gấp muốn chết, nhưng cậu không biết giải thích thế nào nên chỉ lặp đi lặp lại được mấy câu "Em không sao", "Em rất khỏe", "Anh ấy rất tốt với em" mà Lý Kỳ xưa nay không bao giờ tin.

Cậu lo lắng nhìn Tiêu Chiến, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, trong chớp mắt nghĩ ra một cách tuyệt vời để giải vây cho Lý Kỳ, "Lý ca, em thực sự không sao, không thì bây giờ anh đi đây đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm tất niên."

Uông Trác Thành rất vui vẻ đồng ý, tự giác nhận nhiệm vụ đưa Lý Kỳ đến, cũng nhanh chóng sắp xếp đầu bếp qua nhà nấu ăn.

Một bữa cơm có thể nói là vui vẻ hòa thuận.

Sau bữa ăn, Tiêu Chiến nói chuyện với Uông Trác Thành trong phòng khách, còn Vương Nhất Bác đưa Lý Kỳ đi xem bảo bối của mình.

"Thật tuyệt phải không?"

"Khi nào ghép mô hình xe máy màu xanh này xong, em sẽ đặt nó trên tủ đầu giường trong phòng ngủ."

"Chờ cánh tay em tốt lên em sẽ ra bên ngoài chơi ván trượt."

". . ."

Lý Kỳ yên lặng lắng nghe Vương Nhất Bác nói, có thể dễ dàng nhận ra được sự kỳ vọng và niềm vui trong giọng điệu của cậu.

Sau ba năm quen biết, lần đầu tiên anh nhìn thấy ánh sáng trong mắt Vương Nhất Bác.

Đột nhiên anh sinh ra một ý tưởng văn học thế này: Chỉ nguyện tình yêu của họ sẽ không bao giờ kết thúc, và những ngôi sao trong mắt họ sẽ không bao giờ tàn.

Sau khi đích thân đến đây, Lý Kỳ cuối cùng cũng tin lời Vương Nhất Bác, nỗi bận tâm lớn nhất trong lòng anh đã không còn, liền muốn đặt vé máy bay về nhà.

Vương Nhất Bác cảm thấy có lỗi, nói "Lý ca, hay anh ở lại đây tối nay đi. Sáng mai hãy đi sớm."

Nở nụ cười trên mặt, Tiêu Chiến liếc nhìn Uông Trác Thành, không lên tiếng.

Uông Trác Thành ăn uống no say đến tối, sợ vị bạn thân này vì dục vọng bất mãn mà giết mình, vội vàng nói: "Nơi này cách sân bay quá xa. Đến chỗ của tôi đi, sáng mai tôi đưa anh đi."

Cuối cùng cũng tiễn xong người đi, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác trở lại phòng ngủ trên lầu hai.

Sau đó Vương Nhất Bác mới phát hiện phòng ngủ hướng nam có cửa sổ lớn từ trần đến sàn, ánh trăng lấp lánh chiếu vào cách đó không xa, cậu kinh ngạc hỏi Tiêu Chiến: "Là biển sao?"

Tiêu Chiến cười đắc ý, "Không phải em nói nhà hướng biển thì có thể phơi nắng lắp Lego, mỏi mắt liền nhìn ra biển sao?"

Vương Nhất Bác mừng đến mức nhảy dựng lên, "Chiến ca, sao anh lại tốt như vậy!"

Tiêu Chiến xoa nhẹ cái cổ gầy của cậu, cắn nhẹ vào mặt cậu, "Anh tốt như vậy, cũng không biết đứa nhỏ vô lương tâm nào đêm đầu tiên dọn đến phòng tân hôn liền muốn giữ chân khách lại."

"Cái gì phòng tân hôn... đừng nói nhảm!"

** ** ** ** ** (180 từ bị bỏ qua ở đây)

Vương Nhất Bác nằm ở trên giường, thân thể mềm nhũn, hai mắt đỏ hoe câu dẫn người.

Tiêu Chiến hôn mạnh cậu một cái, vỗ về vòng eo trắng nõn mỏng manh đang lộ ra của cậu, giọng nói rất đê tiện, "Bảo bối, tự mặc quần vào", sau đó nhanh chóng đi vào phòng tắm súc miệng.

Hương vị trong miệng nhanh chóng tan biến, nhưng Tiêu Chiến lại nhìn chằm chằm vào căn lều nhỏ của mình, lo lắng.

Anh chỉ đơn giản quay lại giường và đem người ôm vào lòng.

Vương Nhất Bác đã khôi phục ý thức, cậu cảm nhận rõ ràng sự kỳ lạ ở phía dưới của người mình yêu, lúng túng cử động cơ thể, "Em cũng có thể giúp anh." Nói xong liền vươn tay ra.

Bị Tiêu Chiến tay mắt lanh lẹ đè lại, "Ngoan một chút... Như vậy không được, chờ em tốt rồi chúng ta cùng tính một lượt."

"Anh ôm em thế này là được rồi... Đừng động, chờ một chút tắm xong liền đi ngủ."

Chờ Tiêu Chiến bình phục trở lại, Vương Nhất Bác vốn đã mơ màng muốn ngủ, hắn kiên nhẫn nhẹ nhàng đỡ cậu, tắm rửa xong liền ngã xuống giường.

Vương Nhất Bác mờ mịt nghe thấy Tiêu Chiến hỏi: "Bảo bối, khi nào chúng ta xong việc anh sẽ đưa em về nhà, được không? Đưa em đến nhà anh gặp bố mẹ."

"Ừ" một tiếng, Vương Nhất Bác hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

❤️25/09/2020💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro