Chương 16
Sáng ba mươi tết, Vương Nhất Bác dậy sớm dùng bữa sáng sau đó lấy các chữ cái chúc phúc và các câu đối xuân mà cậu đã đặt mua trên mạng ra chuẩn bị trang trí ngôi nhà của mình.
Mặc dù chỉ có một mình nhưng cậu vẫn muốn trải qua mùa xuân này một cách thật nghiêm túc. Mỗi ngày cậu đều phải sống nghiêm túc, phải nghiêm túc trải qua các ngày lễ, có như vậy mới không bị cô đơn buồn chán.
Hôm nay cậu đặc biệt mặc một chiếc áo len màu đỏ rộng rãi, màu sắc nổi bật phối lên người khiến cậu càng trẻ trung và bảnh bao hơn. Sau khi lấy câu đối ra Vương Nhất Bác lại nhất thời quên mất không biết nên dán phía trên hay phía dưới bên trái khung cửa nên liền lấy điện thoại ra để tìm kiếm, vẫn chưa kịp làm gì thì đã bị kinh hãi do tin tức trình duyệt hiện lên, câu đối trên tay rơi xuống đất.
Ba mục tin tức đầu tiên hiện trên trang chủ trình duyệt đều liên quan đến Tiêu Chiến:
"Tiêu tổng bị tai nạn xe hơi, không ai ký giấy báo tình hình nguy kịch."
"Tiêu tổng gặp tai nạn, không rõ sống chết."
"Sau khi Tiêu Chiến ra đi? Ai sẽ kế thừa tập đoàn?"
Vương Nhất Bác nơm nớp lo sợ mở tin tức ra xem. Mấy lần tay gõ vào nhưng màn hình điện thoại không phản ứng. Là vì cậu quá căng thẳng, tay run đến sắp mất đi cảm giác, đến nỗi không thể phân biệt được là mình hoàn toàn không chạm vào màn hình.
Hít sâu mấy lần, cậu tự an ủi mình đây có thể là tin tức của ba năm trước, có lẽ có người muốn mang ra để giật tít thôi. Sau đó từ từ bình tĩnh lại và nhấp vào tin tức.
Theo tin tức đưa tin, vào lúc ba giờ sáng Tiêu tổng đi công tác trở về, trên đường cao tốc thì gặp tai nạn lập tức được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, bác sĩ có tay nghề giỏi nhất cũng khó nói chính xác được sống chết.
Vương Nhất Bác cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹn đến ngạt thở, hô hấp vô cùng khó khăn. Tầm mắt mờ mịt cậu chỉ thấy có một giọt nước rơi xuống, nhưng mắt hoàn toàn không có cảm giác.
Cậu đã rơi vào cơn ác mộng ba năm trước.
Trong mơ, Tiêu Chiến lái xe một mình, đang trên đường đến đón cậu thì điện thoại hắn reo lên. Là ông nội của hắn gọi để nói về việc chia tay với cậu.
Hai người cãi vã ngày càng gay gắt, ông trời như cũng nghe thấy được mà bất mãn đổ mưa to, Tiêu Chiến nhất thời không khống chế được cảm xúc, không nhìn thấy chiếc xe tải cách màn mưa đang lao về phía mình. "Rầm" một tiếng... trên đất đầy máu.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên đánh tan khủng hoảng trong mắt cậu.
Là Lý Kỳ.
Vương Nhất Bác nghe máy, cậu nghe thấy giọng Lý Kỳ ngập ngừng cùng lo lắng hỏi mình, "Nhất Bác, cậu đã đọc tin tức chưa?"
Vương Nhất Bác há miệng, lại phát hiện chính mình không phát ra được thanh âm nào. Cậu nơi cổ họng dùng sức, nhưng chỉ phát ra tiếng "A a ", giống như con thú nhỏ bị bức đến tuyệt địa phẫn nộ rên rỉ.
Như thế lặp đi lặp lại mấy lần, cậu rốt cuộc nói ra lời, giọng nói khàn khàn lợi hại, "Em thấy được, em lập tức tới bệnh viện!"
Chẳng còn quan tâm đến việc thay quần áo và giày dép, Vương Nhất Bác cứ như vậy cầm điện thoại chạy đi ra ngoài.
Thang máy đi tới lầu một, cậu bị một luồng gió lạnh thổi tới khiến cho tâm lý bình tĩnh lại được đôi chút, cậu biết với bộ dạng bây giờ của mình mà bị chụp lại tung ra thì sẽ có một hồi gió tanh mưa máu nữa lại diễn ra mất.
Vương Nhất Bác khẽ cắn môi quay lại lấy nón cùng khẩu trang, điện thoại mở ra làm mới trang web với hy vọng nhìn thấy tin tức Tiêu Chiến qua cơn nguy kịch nhưng hiện thực luôn khiến người ta thất vọng.
Dư quang quét qua thang máy đi xuống, chờ mọi người đều ra ngoài, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn điện thoại bước vào trong mà không để ý thấy trong số những người đi ra khỏi thang máy có ông chủ Lưu người bị cậu đánh trước đây.
Nhìn theo Vương Nhất Bác vào thang máy đi lên, Lưu tổng lộ ra nụ cười tính toán, hắn thấp giọng nói với thư ký của mình, khiến cô gái trong lòng oán trách "Lưu tổng ngài điều tra hắn làm cái gì? Tôi không làm ngài vui vẻ sao?"
Lưu tổng không lên tiếng, chỉ mạnh mẽ vuốt ve trên bộ ngực đầy đặn của người đẹp một cái.
Mười giờ sáng, tại một phòng VIP của bệnh viện Đệ Nhất, Tiêu Chiến tựa trên giường, trên đầu quấn băng vải, tay trái bó thạch cao tay phải thì gắt gao nắm chặt cái điện thoại cũ, trong đầu vang lên lời nói của mẹ Vương Nhất Bác.
"Nhất Bác từ nhỏ là một đứa bé nghe lời lại vì cậu không tiếc cùng chúng tôi tranh chấp."
"Nó lúc ấy bị giam lại, tuyệt thực hai ngày, lại thừa dịp chúng tôi không ở nhà mà từ cửa sổ nhảy ra ngoài, mà cửa sổ là ở tận lầu hai!"
"Cô bé ở nhà bên trên đường về nhà gặp nó, thấy nó một chân khập khiễng, người lại vui vẻ nói bạn trai đang chờ nó phải nhanh trở về."
"Ba năm! Tròn ba năm nó không về nhà, chỉ mỗi tháng gửi tiền về cho chúng tôi. Thời gian đó tôi có gọi nói chuyện với nó vài lần, mỗi lần nó đều nói hai người sống rất tốt, cậu đối với nó rất tốt. Thế nhưng nếu như hai người rất tốt thì vì cái gì công ty của cậu xảy ra vấn đề? Vì cái gì Nhất Bác muốn bán xe lấy tiền?"
Hôm qua Tiêu Chiến bay đi Lạc Dương, hắn muốn nhìn một chút nơi Vương Nhất Bác lớn lên, hắn chỉ cảm thấy chính mình có thể ở chỗ này sẽ phát hiện một chút dấu vết thời gian trước, bí mật mà chính mình chưa biết được.
Hắn ở trong tiểu khu gặp mẹ Vương Nhất Bác, nói đúng hơn là mẹ Vương nhận ra hắn.
Nữ nhân đã tới trung niên, khí chất ưu nhã, chỉ giữa lông mày có một cỗ u buồn tản không đi. Năm tháng lưu lại trên mặt người phụ nữ vết tích, nhưng vẫn như cũ có thể thấy được, người này lúc tuổi còn trẻ là một người xinh đẹp nhường nào. Tiêu Chiến nghĩ, Vương Nhất Bác nhất định là được di truyền vẻ đẹp từ mẹ.
Tại công viên của tiểu khu, Tiêu Chiến ngồi xuống một cái ghế dài ngẩng đầu nhìn lên hướng lầu hai, kia là nhà của Vương Nhất Bác.
Mẹ Vương lúc này tiến tới gần thăm dò hỏi, "Tiên sinh, cậu quen biết Vương Nhất Bác sao?"
Tiêu Chiến nhạy cảm phát hiện được cái từ "quen biết" không phải như bình thường người ta hay nói, không phải kiểu biết đến một diễn viên, mà là hai người quen biết theo cái thể loại kia.
Ba năm trước, mẹ Vương thấy Tiêu Chiến qua tấm hình được đặt trong ví của Nhất Bác, khi đó nội tâm bà vừa vội vừa giận, trực tiếp xé nát tấm hình vứt đi nhưng lại nhớ rõ gương mặt của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến tới nhà Vương Nhất Bác, tại đây bị mẹ Vương nói đạo lý cũng hiểu rõ chân tướng năm đó, trước khi đi hắn nói cho mẹ Vương biết công ty đã giải quyết xong các nguy cơ, hắn sẽ mua lại tất cả những thứ Vương Nhất Bác đã bán, hắn cũng hứa với mẹ Vương rằng Nhất Bác sẽ nhanh về nhà.
Tiêu Chiến cơ hồ là không kịp chờ đợi trở lại thành phố B. Vừa xuống máy bay phía sau tiện tay vẫy một chiếc taxi, đọc địa chỉ hiện tại của Vương Nhất Bác. Lòng hắn gấp như lửa đốt, vì vậy không chú ý tới trên người tài xế truyền đến nhàn nhạt mùi rượu. Tài xế điều khiển lảo đảo đâm vào một xe đang lưu thông ngược chiều, gây tai nạn giao thông. May mà tốc độ xe không nhanh hắn chỉ bị gãy tay trái đầu xây xát nhẹ.
Có người chụp được ảnh đem phát tán trên mạng, lúc này Anson đã tới bệnh viện, xác nhận tình trạng Tiêu Chiến đã ổn liền muốn sắp xếp người khống chế dư luận, lại bị Tiêu Chiến ngăn cản, hắn nói "Để bọn họ phát tán đi, cậu cũng tìm người hỗ trợ phát tin, phong tỏa tin tức bệnh viện bên đây, truyền ra tin nói tôi bị thương nghiêm trọng đang nguy kịch, phẫu thuật vẫn còn kéo dài chưa xong."
Trong lúc nhất thời tin tức Tiêu Chiến trọng thương truyền đi gây xôn xao, lòng người trong tập đoàn rối loạn lo lắng cho tương lai sau này, cũng có người suy nghĩ đây có phải lại là sắp đặt của Tiêu Chiến hay không.
Bọn họ cũng không biết cái loại sắp đặt này không quan hệ tới kinh doanh. Tiêu Chiến đem tin tức làm lớn lên để mọi người đều biết, thực ra hắn chỉ là muốn để Vương Nhất Bác thấy, lần này hắn muốn Vương Nhất Bác chủ động tìm đến bên cạnh mình.
Lúc ấy Tiêu Chiến cũng không biết năm đó Nghiêm Cẩn đã làm thôi miên với Vương Nhất Bác, lưu trong trí nhớ Vương Nhất Bác năm đó hắn cũng bị tai nạn ô tô, lần tai nạn đó hắn bị trọng thương sắp chết, phẫu thuật một ngày một đêm mới đem người cứu về được.
Hắn không biết, khi tên hắn cùng cụm từ "tai nạn ô-tô" liên hệ với nhau, sẽ cho Vương Nhất Bác chấn động bao lớn.
Tin tức lúc nửa đêm truyền ra, sáng sớm đã bị tất cả tạp chí lớn điểm danh, tại nhiều trang mạng xã hội đẩy đưa, nhưng là đã qua mấy tiếng, Vương Nhất Bác vẫn không có tới.
Tiêu Chiến không chịu truyền nước, cũng không cho y tá thay thuốc cho mình, Uông Trác Thành thấy mà lo lắng, thừa dịp Tiêu Chiến không chú ý, đi ra ngoài phòng bệnh gọi điện cho nhân viên của mình, để điều tra một chút Vương Nhất Bác ở đâu.
Năm phút sau người về báo cáo cho cậu biết một tiếng trước tại cửa tiểu khu Vương Nhất Bác bị đánh ngất mang đi, là người của Lưu tổng.
Trong lòng của Uông Trác Thành đánh bộp một cái!.
Lưu tổng nổi danh háo sắc, nam nữ đều ăn, thủ đoạn bịp bợm cũng nhiều.
Uông Trác Thành gọi điện thoại bố trí người liền vội vã đi ra ngoài, vừa để ý bên trong không ngăn được muốn mắng người. Tên họ Lưu kia đầu ốc bị lủng một cái hố sao, lúc trước cho hắn một giáo huấn nhanh như vậy liền quên rồi? Ngay trước mặt cậu mang Vương Nhất Bác đi quả thật là muốn chết!
Vương Nhất Bác từ trong hôn mê tỉnh lại, chỗ cổ ẩn ẩn cảm giác đau đớn, cậu muốn đưa tay ấn, mới phát hiện hai tay mình bị khóa trên giường bằng xích sắt màu hồng nhạt, loại dụng cụ tình thú để thỏa mãn trên giường. Cậu khuôn mặt trắng muốt, áo len màu đỏ rộng rãi, quần bó màu đen, như vậy bị trói trên giường, trong ánh mắt tất cả đều là vẻ mơ màng vừa tỉnh, bởi vì bị cho ăn thuốc, trên người mềm nhũng, một chút động tác liền nghe được âm thanh xích sắt thanh thúy. Trong mắt Lưu tổng, chính là dụ hoặc mà diễm lệ.
Hắn đi đến đầu giường, sờ lên mặt Vương Nhất Bác, đúng như trong tưởng tượng trơn nhẵn, chỉ đụng chạm như này đã làm hắn nổi lên phản ứng.
Vương Nhất Bác rốt cuộc ý thức được tình cảnh chính mình bây giờ, không kịp buồn nôn, cậu một lòng nghĩ mau mau rời khỏi nơi này, cậu phải đi gặp Tiêu Chiến.
Thế là hung dữ nói, "Mau thả tôi ra!"
Ánh mắt của cậu là căm hận, thế nhưng thanh âm mềm nhũng, giống như làm nũng.
Lưu Tổng tay từ trên mặt cậu dời đi, nắm lấy tay của cậu, chính là đôi tay này, lúc trước một động tác, bẻ gãy cánh tay của mình.
Lưu Tổng nhìn Vương Nhất Bác, hô hấp dồn dập xuống lồng ngực của hắn kịch liệt phập phồng, hắn lúc này chỉ muốn nắm tay thuận theo cổ áo đưa đến trong quần áo Vương Nhất Bác, xem thử da thịt trên người cậu so với mặt có càng thêm mịn không, xem nhịp tim cậu nhanh đến trình độ gì.
Thế nhưng hắn không làm, hắn có một việc khác càng khẩn yếu hơn việc này.
Lưu Tổng mở ra tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một thanh sắt dài như cẳng tay trẻ em, xoay đầu lại hướng Vương Nhất Bác, kéo ra tay phải của cậu, ngữ khí biến thái ôn nhu, "Lúc trước cậu chính là dùng cái tay này làm gãy xương tôi, hôm nay tôi đánh cậu một gậy, chúng ta liền thanh toán xong, cậu nói có được không?"
Vương Nhất Bác lắc lư cánh tay, có thể giãy dụa cũng là phí công.
Cậu rất nhanh nhận rõ hiện thực, chán ghét mở lời, "Tôi cho ông đánh gãy hai cánh tay, chỉ cần ông thả tôi ra."
"Ha ha ha ha, thật là một tiểu khả ái, thả cậu rời đi tìm Tiêu Chiến sao? Tôi cho người nghe qua, hắn hiện tại cũng chưa có ra phòng phẫu thuật, cậu làm gì phải theo tới cầu một người chết chơi mình?. Đi theo tôi không tốt sao? Tôi cho cậu tài nguyên, dạy cậu càng nhiều thủ đoạn bịp bợm."
Vương Nhất Bác lúc này rất không muốn nghe Tiêu Chiến không tốt, cậu cảm thấy đầu mình thật đau, phảng phất nhìn thấy Tiêu Chiến sắc mặt xanh xao suy yếu nằm trên mặt đất, từ mọi vị trí trên người anh máu đều chảy ra trôi đi như một dòng sông nhỏ.
Cậu muốn há miệng phản bác, lại phát hiện mình lại một lần nữa nói không ra lời.
Lưu Tổng nhìn thú vị, dứt khoát buông xuống côn sắt, suy nghĩ tiến hành trò chơi trước mắt.
Hắn nhớ lại tin tức tai nạn ô tô lúc trước, để cho ngữ khí mình nhu hoà, thanh âm chậm rãi nói chuyện với Vương Nhất Bác, hắn bịa đặt hình ảnh "Tiêu Chiến xảy ra tai nạn khoảng ba giờ sáng, ở trên đường cao tốc, tốc độ xe rất nhanh, hắn lái xe rất gấp, giống như là muốn đi đến chỗ hẹn hò với mỹ nhân nào đó, đêm hôm ấy có sương mù che tầm mắt, Tiêu Chiến nôn nóng không thấy được đối diện có một chiếc xe tải xông đến."
Mắt nhìn thấy Vương Nhất Bác nổi gân xanh, ánh mắt như khoảng không cả người kịch liệt lay động, Lưu Tổng hài lòng cười ra tiếng.
Rất lâu, không thấy Vương Nhất Bác khôi phục, Lưu Tổng quyết định nhân từ đánh thức cậu.
Hắn cầm lấy côn sắt giơ lên cao, đánh mạnh lên cánh tay Vương Nhất Bác, hắn nghe được tiếng xương nứt, thanh âm rất êm tai.
"A!"
Vương Nhất Bác cuối cùng có thể lên tiếng.
Trên trán cậu chảy ra mồ hôi lạnh, mở lời chuyện thứ nhất lại là phản bác, "Ông nói nhảm! Ông căn bản không có nhìn thấy anh ấy! Ông không ở tại chỗ đó! Chiến ca là xảy ra tai nạn với ô tô cùng ô tô, căn bản cũng không có cái gì xe tải! Anh ấy không có việc gì!"
Thấy Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thanh tỉnh đôi chút, Lưu Tổng càng vui vẻ hơn, "Vậy thì thế nào đây? Cho dù phía trước ta nói chính là giả,nhưng luôn có một việc đúng là sự thật, Tiêu Chiến thật sự xảy ra tai nạn ô-tô, nghiêm trọng đến phẫu thuật 7 giờ còn chưa kết thúc. Nghiêm trọng đến tập đoàn Tiêu thị trực tiếp phong kín tin tức, mặc cho giá cổ phiếu gợn sóng hiện tại cũng không có nói ra tin tức!"
Hắn nhìn Vương Nhất Bác nhắm chặt mắt, phảng phất như vậy liền có thể không thừa nhận hiện thực, hắn tiến đến bên tai Vương Nhất Bác lớn tiếng nói, "Tiêu Chiến lập tức liền phải chết, Tiêu Chiến chết!"
Tiêu Chiến chết!
Tiêu Chiến chết rồi. . . . .
"Con mẹ nó ngươi nói hươu nói vượn cái gì đây!"
Uông Trác Thành mang người một đường chạy nhanh, rốt cuộc chạy tới, trực tiếp kêu bảo vệ mở khóa lên đến lầu hai, lần theo thanh âm mà đến, vừa đi đến cửa ra vào nghe được Lưu Tổng nói một câu "Tiêu Chiến chết."
Quả thực giận dữ công tâm!
Uông Trác Thành vừa nói, vừa đem người nhất lên rồi dùng sức quẳng xuống đất, "Tiêu Chiến rất tốt, đang ở lại bệnh viện nghỉ ngơi, ngươi bây giờ ít nói lung tung."
Vệ sĩ rất mau chế ngự được Lưu Tổng, Uông Trác Thành lúc này mới nhìn Vương Nhất Bác, hắn nhìn thấy một giường vật dụng tình thú tản mát xung quanh Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác hai tay bị xích sắt trói tại đầu giường, áo len của hắn bị lôi kéo xuống lộ ra bờ vai, Uông Trác Thành trong lòng mắng câu thô tục, tên Lưu Tổng này thật là buồn nôn!
Cậu một ánh mắt ra hiệu, vệ sĩ đối Lưu Tổng tay đấm chân đá, không có mấy lần liền tìm ra chìa khoá, cởi ra xích sắt.
Uông Trác Thành nhìn trên đất thấy côn sắt, hỏi Vương Nhất Bác, "Cậu có chỗ nào bị thương sao?"
Vương Nhất Bác lúc này đã thích ứng cánh tay phải đau đớn, tay trái đỡ giường ngồi dậy, cúi thấp đầu, hỏi hắn, "Chiến ca ở đâu?"
Thanh âm của cậu khàn khàn nghe như bình tĩnh, nhưng Uông Trác Thành mơ hồ phát giác ra biểu hiện bình tĩnh này che giấu bên trong rất nhiều phức tạp, trực giác không dám giấu diếm cái gì "Một chút trầy da mà thôi đã băng bó kỹ, hiện tại xuất viện cũng không vấn đề gì."
"Dẫn tôi đi gặp anh ấy đi."
Vương Nhất Bác đi rất chậm, dược hiệu còn chưa có tản đi, cậu thực ra là đang cố gắng chịu đựng.
Uông Trác Thành nhìn không được tiến lên dìu cậu, cậu không có cự tuyệt, chỉ là trước khi lên xe căn dặn Uông Trác Thành, "Nếu như lát nữa tôi có hôn mê, anh cũng không được ngừng, trực tiếp mang tôi đến phòng bệnh của Chiến ca."
Ngữ khí của cậu quá trịnh trọng, giống như phó thác cái gì, Uông Trác Thành bỗng dưng nhớ tới ba năm trước đây, mình ở cửa tiểu khu thấy Vương Nhất Bác, lần kia Vương Nhất Bác thân thể quá mức mệt nhọc mà ngất xỉu, chính mình hết sức yên tâm mà đem cậu đặt ở phòng khám tâm lý của Nghiêm Cẩn, ngày thứ hai, cậu cùng Tiêu Chiến chia tay.
Uông Trác Thành mang theo áy náy, trịnh trọng đáp ứng.
Xe rất nhanh chạy đến bệnh viện, Vương Nhất Bác đã khôi phục một chút sức lực, không cần Uông Trác Thành đỡ, chỉ một đường theo cậu đi đến phòng bệnh Tiêu Chiến.
Uông Trác Thành đẩy cửa liền muốn đi vào, bị Vương Nhất Bác giữ chặt. Cậu tiến lên gõ cửa, nghe được một tiếng "mời vào", mới đẩy cửa ra.
Cậu nhìn trên giường bệnh, dùng toàn bộ tinh thần của chính mình nhìn Tiêu Chiến, lại sinh ra một loại cảm giác dường như đã có mấy đời.
Phảng phất đây mới là ba năm trước từ lần tạm biệt để cậu về nhà kia, sau đó bọn họ chân chính trùng phùng. Phảng phất bọn họ chưa hề chia tay. Vương Nhất Bác từng bước một hướng về phía trước đi tới bên giường, cậu ngồi xổm xuống, tay trái yếu ớt vòng trên người Tiêu Chiến, vùi đầu trong chăn thấp giọng hỏi Tiêu Chiến, "Chiến ca lần đầu tiên gặp phải tai nạn ô-tô, có phải rất sợ hãi hay không?"
Tiêu Chiến nhìn cậu nhu thuận nằm ở trước người, người mình đợi nhiều năm, mềm lòng rối tinh rối mù, "Lúc ấy nghĩ đến bảo bảo, không sợ, chỉ là gấp gáp muốn sớm một chút nhìn thấy người."
Vương Nhất Bác rốt cuộc yên lòng, không còn khắc chế, mặc cho nước mắt cuộn trào mãnh liệt truyền ra. Cậu ngẩng đầu, vừa khóc vừa nói, "Chiến ca, em rất nhớ anh."
❤️16/09/2020💚
Đau lòng chết tui rồi. Hai bảo bối tâm can của tuiiiii 🥺🥺🥺🥺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro