Chương 11
"Ký hợp đồng gì?"
Nghe được câu trả lời của Vương Nhất Bác, Lý Kỳ nghĩ rằng cậu ấy nhất thời không nhớ ra "Dĩ nhiên là công ty giải trí Vương Tiêu mới thành lập của tập đoàn Tiêu thị."
Vương Nhất Bác khi mới vào nghề chỉ ký hợp đồng ba năm với công ty hiện tại. Với thời hạn hợp đồng năm năm, mười năm trong ngành giải trí thì ba năm thật sự là ngắn. Chỉ là Vương Nhất Bác kiên trì, công ty cũng nhìn thấy cậu có tiềm năng nên đành phải thỏa hiệp. Nhưng nội dung hợp đồng lại có yêu cầu cao hơn hà khắc hơn so với các nghệ sĩ khác. May mắn thay, Vương Nhất Bác không chịu thua kém mặc dù công ty hầu như không giúp đỡ thì cậu tự đi phỏng vấn, thử sức với các cuộc thi và nắm bắt mọi cơ hội. Sau ba năm, bằng chính thực lực cậu đã có được một vị trí vững vàng trong giới.
Hợp đồng của cậu sẽ hết hạn vào cuối tháng mười hai. Công ty đã cử người đến nói chuyện với cậu trước đó. Nếu gia hạn hợp đồng, cậu có thể ký hợp đồng hạng A, vô luận là tài nguyên gì thì đều chia theo tỷ lệ mà trước đây chưa từng có.
Vương Nhất Bác không đồng ý. Cậu muốn có quyền tự chủ nên đã sớm quyết định sẽ mở studio của riêng mình khi hết hạn hợp đồng.
Dù không thể gia hạn hợp đồng nhưng công ty thấy cậu không có kế hoạch chuyển sang công ty khác nên vẫn đối với cậu đưa ra một nhành oliu, sẵn sàng hợp tác nhiều hơn trong các lĩnh vực khác trong tương lai. Xem đó như là một cái kết cho một cuộc hợp tác.
Theo kế hoạch họ nên bắt đầu thành lập một studio ngay bây giờ. Lý Kỳ từ lâu đã biết rằng Vương Nhất Bác sẽ từ chức và sẽ chấm dứt hợp đồng. Vì vậy anh luôn là người phụ trách công việc thành lập studio. Nhưng hôm nay Anson gửi cho anh một bản hợp đồng mới và yêu cầu anh đưa Vương Nhất Bác đến nơi tương ứng để ký vào lúc chín giờ sáng mai.
Lý Kỳ mở ra xem, dù đã lăn lộn trong giới nhiều năm thì anh cũng bị điều khoản bên trong làm cho không thể nói nên lời. Đây mà là hợp đồng sao? Rõ ràng Vương Nhất Bác được mời đến làm hoàng tử của công ty thì đúng hơn.
Phim ảnh và truyền hình đến những đại ngôn xa xỉ, trang bìa tạp chí,... những cam kết tài nguyên này tạm thời không đề cập đến. Chỉ nói tỷ lệ phần trăm được chia ghi rõ ràng trong hợp đồng cũng cho thấy họ không coi Vương Nhất Bác như một công cụ kinh doanh - công ty không lấy bất kỳ phần trăm nào dưới bất kỳ hình thức nào.
Thế này là hợp đồng sao? Đây rõ ràng là một lá thư cam kết với Vương Nhất Bác.
Trong hợp đồng chỉ tồn tại một rủi ro duy nhất đối với Vương Nhất Bác, chính là thời hạn hợp đồng và các khoản bồi thường thiệt hại. Thời hạn hợp đồng là một trăm năm, phí bồi thường vi phạm hợp đồng là gấp mười lần thu nhập của Vương Nhất Bác trong thời hạn còn hợp đồng. Lý Kỳ xem đi xem lại bản hợp đồng, và cảm thấy nó giống một sự ràng buộc hơn là một rủi ro: Tiêu tổng đây không phải ký hợp đồng với một nghệ sĩ, cũng không phải cố gắng muốn nâng đỡ. Tiêu tổng như là muốn dùng áp lực cùng dụ lợi đem Vương Nhất Bác trói chặt ở bên mình. Anh thậm chí hoài nghi có phải là Tiêu tổng thật sự thích Vương Nhất Bác hay không.
Nghĩ đến thái độ của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến mà anh đã để ý từ lâu, anh còn lạc quan nghĩ rằng có lẽ Vương Nhất Bác thực sự có thể khổ tận cam lai, có thể cùng người mình yêu về chung một nhà. Lý Kỳ còn vui vẻ nghĩ, chính mình đã sớm nói với Vương Nhất Bác anh sẽ thôi việc ở công ty tiếp tục theo làm người đại diện của cậu. Giải trí Vương Tiêu mặc dù mới thành lập nhưng lại có một cây đại thụ ở phía sau để dựa, sau này anh có thể hay không đi theo Vương Nhất Bác để hưởng tí ánh sáng?
Anh cho rằng chuyện như vậy kiểu gì Tiêu tổng cũng sẽ thương lượng trước cùng Vương Nhất Bác nên anh chỉ nhắc nhở một câu nói ngày mai anh sẽ cùng cậu đến nơi ký hợp đồng. Thật không ngờ tới Vương Nhất Bác là lần đầu nghe nói đến chuyện này.
"Công ty giải trí do Tiêu Chiến thành lập?"
Lý Kỳ rất tinh ý nắm bắt được sự xúc động trong giọng nói của Vương Nhất Bác. Chỉ là cảm xúc trong giọng nói đó quá phức tạp và bị cậu cố gắng đè nén nên Lý Kỳ không thể phân biệt được là buồn hay vui. Nhưng anh có thể chắc rằng Vương Nhất Bác trong chuyện này dường như không biết gì cả..
Không đợi anh nói thẳng ra suy nghĩ của mình, đã nghe thấy Vương Nhất Bác dứt khoát nói: "Em sẽ không ký."
Anh muốn nói thêm điều gì đó, lại nghe Vương Nhất Bác nói "việc này anh không cần lo, em sẽ cùng Chiến. ..cùng Tiêu tổng nói." Nói xong liền cúp điện thoại.
Lý Kỳ không chịu thua, gọi lại, bên kia lại đang có cuộc gọi khác.
Là Vương Nhất Bác đang gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.
Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác gọi cho Tiêu Chiến, kể từ khi gặp lại cho tới sáng nay cậu mới biết số điện thoại của hắn.
Tối hôm qua cậu gặp ác mộng cả một đêm, sáng nay tỉnh lại vừa chóng mặt vừa đau đầu, sau khi rời giường xuống lầu ăn sáng thì gặp Anson đến lấy tài liệu cho Tiêu Chiến. Anson đưa cho cậu số điện thoại của Tiêu Chiến bảo cậu sau này có chuyện gì có thể trực tiếp tìm hắn.
Vương Nhất Bác chỉ cần liếc mắt liền nhớ kỹ số. Cậu vốn cho rằng đời này không có cơ hội gọi đến số này, không ngờ hôm nay lại được gọi đến.
Điện thoại rất nhanh được nghe, nhưng người bên kia lại chậm chạp không có lên tiếng.
Vương Nhất Bác từ trước đến nay không nói chuyện nhiều, trước kia còn ở bên Tiêu Chiến, mỗi lần gọi điện thoại hắn sẽ kể chuyện cười làm nũng bán thảm, nhưng bây giờ, đến cùng không phải là lúc trước.
Vì vậy thay vì đợi Tiêu Chiến nói, cậu nói thẳng: "Tôi sẽ không ký hợp đồng."
Tiêu Chiến đang mở cuộc họp sắc mặt ngay lập tức biến đổi khiến cho mọi người trong phòng sợ hãi im lặng, lại không nhịn được tự lẩm bẩm là vị nào lợi hại đến mức để Tiêu tổng phải cài nhạc chuông riêng, để Tiêu tổng trả lời điện thoại trong lúc đang họp và có thể để Tiêu tổng ngay lập tức đen mặt.
"Cậu hãy suy nghĩ kĩ trước rồi nói tiếp." Nói xong Tiêu Chiến cúp điện thoại.
Buổi tối Tiêu Chiến trở về, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Nhìn thấy Vương Nhất Bác nằm co ro trên ghế sô pha đợi mình cũng mặc kệ mà đi thẳng lên lầu.
Vương Nhất Bác đã chờ Tiêu Chiến cả một ngày. Cậu chỉ một lòng muốn chờ hắn trở về, cậu thật sự không còn sức lực để làm việc khác. Bất luận là xem kịch bản, quét dọn nhà cửa hay là xem phim, chơi game thì bên tai luôn luôn vang vọng một câu nói: cậu phải tránh xa anh ấy ra một chút...
Cậu biết mình nhất định phải làm theo. Cậu không dám đánh cược giống như ba năm trước, hậu quả chắc chắn sẽ không thể gánh nổi.
Hiếm khi không cảm thấy buồn khi thấy Tiêu Chiến phớt lờ mình, lúc này cậu chỉ muốn tỏ rõ thái độ với Tiêu Chiến nên liền bước xuống khỏi ghế sô pha vừa đi theo Tiêu Chiến vừa nói "Tôi sẽ không ký hợp đồng."
Tiêu Chiến đột ngột quay đầu lại hung hăng nhìn Vương Nhất Bác như một con sư tử đang giận dữ, hắn gằn từng chữ "Không được nói lung tung."
Vương Nhất Bác vờ như không thấy, nhìn Tiêu Chiến đã dừng lại ở đầu bậc thang, sợ hắn sẽ lại rời đi liền bước nhanh đến chỗ hắn dùng giọng nói bình tĩnh nhìn vào mắt Tiêu Chiến nói rõ sự tình "Tôi không ký hợp đồng."
.
.
.
Đêm nay, Vương Nhất Bác đã nhập cuộc mà không có bước dạo đầu. Bị áp lên tường thô bạo cắn và đột nhiên bị kiềm chế trong khoái cảm. Tiêu Chiến dùng đau khổ đe doạ cậu, dùng vui thích dụ hoặc cậu nhưng vẫn không nghe được đáp án mà hắn muốn nghe.
Vai diễn trong phim của Vương Nhất Bác đã thay đổi. Không chỉ phim, mà việc xác nhận gia hạn hợp đồng, đại ngôn hay các thương hiệu hiện đang liên hệ và việc chụp tạp chí đã được lên lịch, tất cả đều bị đình chỉ.
Đêm hôm đó Tiêu Chiến nổi điên mạnh bạo làm cậu đến một vài nơi có thể nhìn thấy máu. Sau đó hắn thay quần áo, chỉ để lại một câu nói trước khi rời đi "Tôi sẽ đợi điện thoại của cậu."
Vương Nhất Bác hôn mê một ngày mới tỉnh lại. Tắm rửa, đổi ga trải giường, thu dọn hành lý và chờ Tiêu Chiến trở về cậu sẽ rời đi.
Trước tiên cậu đợi Lý Kỳ đến.
Lý Kỳ biết rõ nhất tiến độ tài nguyên của Vương Nhất Bác. Mắt thấy các hợp tác dự kiến ban đầu đều bị từ chối, anh không cần nghĩ nhiều cũng biết đây là tác phẩm của Tiêu Chiến.
Anh không gặp được Tiêu Chiến nên chỉ có thể đến tìm Vương Nhất Bác. Không nhất định bắt Vương Nhất Bác phải mềm lòng chịu thua, anh cần phải hiểu được suy nghĩ của Vương Nhất Bác rồi mới có thể đưa ra kế hoạch tiếp theo.
Lý Kỳ mang theo hợp đồng đến. Anh không ngờ Vương Nhất Bác mắt lại đỏ hoe, rơm rớm nước mắt khi nhìn thấy bản hợp đồng.
Vương Nhất Bác siết chặt hợp đồng, trên tay nổi lên gân xanh, cậu cắn chặt môi dưới, thở dốc. Hóa ra... Chiến ca vẫn nguyện ý vì mình sao? Khi mình đã từng vứt bỏ anh như thế?
Nhưng mà... Nhưng mà....
Vương Nhất Bác khôi phục hô hấp của mình "Lý ca, một trăm năm là quá dài, và mọi thứ đã thay đổi. Em không thể chấp nhận rủi ro và không thể thiệt thòi."
Trở lại bên cạnh Tiêu Chiến đã hơn một tháng, mỗi khi hắn không ở trước mặt cậu sẽ luôn cảm thấy sợ hãi, sợ mình có thể phạm sai lầm mà lỡ lời với Tiêu Chiến.
Nhưng cậu lại miễn cưỡng rời đi quá sớm, cậu tự nhủ với bản thân Tiêu Chiến ghét mình như vậy, hiện tại chỉ là trả thù mà thôi. Trút xong tự nhiên sẽ nóng lòng muốn đá mình đi. Bọn họ bây giờ không ở cùng nhau nữa, sẽ không có chuyện gì.
Cậu mỗi ngày vừa hy vọng Tiêu Chiến sẽ buồn chán mình vừa lo lắng rằng thời gian trôi nhanh quá.
Cậu vốn cho rằng sau lần từ biệt trong mưa ba năm trước, đời này sẽ không bao giờ gặp lại Tiêu Chiến. Nhưng trong một tháng trở lại đây, cứ như là thời gian bị đánh cắp. Sao cậu còn dám muốn một trăm năm ở cùng Tiêu Chiến đây? Cậu sợ rằng một khi cậu đồng ý, Tiêu Chiến sẽ không sống sót qua năm sau.
Trước kia cậu từng nghĩ hai người yêu nhau, bất kể con đường phía trước như thế nào, chỉ cần ở bên nhau là tốt rồi. Nhưng sau này mới biết tình yêu không đơn giản như vậy, cậu có thể chết vì Tiêu Chiến, có thể hy sinh tất cả vì Tiêu Chiến, nhưng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Tiêu Chiến chết được.
Cậu kiếp này thà tách khỏi Tiêu Chiến, còn hơn âm dương cách biệt xa cách nhau.
"Cậu nói lại lần nữa?"
Một giọng nói tức giận vang lên sau lưng, Vương Nhất Bác và Lý Kỳ quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Chiến không biết trở lại từ lúc nào, đã đi tới khu vườn nhỏ.
Tiêu Chiến mấy ngày nay đều ngủ ở công ty, nghỉ ngơi không tốt, ngày nào cũng gặp ác mộng, tình cảnh trong mơ cũng khác nhau, nhưng cùng là một người vẫn luôn hành động giống nhau-Vương Nhất Bác luôn tránh xa hắn.
Hôm nay hắn nhận được tin từ Anson rằng Lý Kỳ sẽ đến gặp Vương Nhất Bác. Hắn biết Vương Nhất Bác chưa từng xem nội dung của hợp đồng, trong lòng vừa giận vừa mừng. Giận Vương Nhất Bác vì những cái cậu trao cho anh sơ xài và không giá trị nhưng sau tất cả điều đó bản hợp đồng này là điều mà bất kỳ nghệ sĩ nào cũng muốn. Giận Vương Nhất Bác vì cậu đối với những thứ hắn trao quá thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng sau cùng tất cả những điều trong hợp đồng mà hắn cho cậu đều có giá trị và là thứ đáng mơ ước của bất kỳ nghệ sĩ nào.
Vì vậy, hắn đã đẩy thời gian cuộc họp buổi sáng và ước tính thời gian quay lại. Hắn tin rằng mình sẽ nhận được câu trả lời như mong đợi. Hắn cũng muốn tận mắt chứng kiến phản ứng của Vương Nhất Bác đối với hợp đồng.
Nhưng sau tất cả, hắn không ngờ rằng đây lại là tự làm nhục bản thân.
Mang theo mong đợi trở về, thấy người mình yêu ngồi trên chiếc ghế trúc ngoài vườn đẫm nắng, giọng nói bình thản, ấm áp nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng "Trăm năm quá dài, và mọi thứ đã thay đổi. Tôi không thể chấp nhận rủi ro, tôi không thể chịu thiệt thòi."
Lý trí trong lòng lập tức biến mất, Tiêu Chiến bước đến chỗ Vương Nhất Bác một tay kéo người lên, sức lực lớn khiến cậu lảo đảo, bắp chân đập vào bàn đau đớn.
Tiêu Chiến nắm lấy cổ áo Vương Nhất Bác "Cậu thận trọng như vậy, đúng là chưa bao giờ làm tôi thất vọng!"
Vương Nhất Bác kéo ra một nụ cười từ khóe miệng.
Nhìn thấy bàn tay trái của Tiêu Chiến đang nắm thành nắm đấm và định đánh vào mặt Vương Nhất Bác, Lý Kỳ cuối cùng cũng có phản ứng "Tiêu tổng, có chuyện gì từ từ nói, cậu ấy còn trẻ nói chuyện không biết trước sau." Nói xong anh liền muốn kéo Vương Nhất Bác dưới tay Tiêu Chiến ra. Nhưng Tiêu Chiến đã dùng một tay đẩy anh ra và suýt ngã xuống đất.
Lý Kỳ thực sự sợ hãi Tiêu Chiến đã lâu, khí thế của hắn không phải người bình thường có thể so sánh được, kết hợp với địa vị và thực lực của hắn, quả thật một lời có thể phán đoán được sinh tử của anh. Lúc này Tiêu Chiến rõ ràng đã vô cùng tức giận, giống như một con dã thú phẫn nộ ở trong rừng. Máu toàn thân sôi lên.
Thế nhưng là Lý Kỳ theo Vương Nhất Bác ba năm, ngoài quan hệ hợp tác ra thì thật sự đã xem cậu như một đứa em trai, anh khẽ cắn môi, ổn định hình thể, cố gắng bước tiếp.
"Lý ca, anh về trước đi." Vương Nhất Bác không nhìn anh, chỉ nhẹ giọng nói.
Như thấy được sự lo lắng và do dự của anh Vương Nhất Bác tiếp tục nói thêm "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, em sẽ nói chuyện tốt với Tiêu tổng."
Lý Kỳ suy đi nghĩ lại và cuối cùng đành phải rời đi. Cũng thầm quyết định trong lòng hai tiếng sau sẽ gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, nếu không liên lạc được thì dù có phải liều mạng anh cũng phải mang được người đi.
❤️27/08/2020💚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro