Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Một kỳ nghỉ hè Vương Nhất Bác không có về nhà, không chịu được mẹ lải nhải nên khi Trần Tình Lệnh sát thanh cậu nhân cơ hội không có tiết học liền trở về nhà ở Lạc Dương.

Cậu là có suy nghĩ, hơn hai tháng nữa sẽ là kỳ nghỉ đông. Trong kỳ nghỉ đông mẹ cậu sẽ không quá muốn gọi cậu về. Vương Nhất Bác muốn ở bên cạnh Tiêu Chiến nhiều hơn. Lại nhất thời nhịn không được, cậu muốn nói cho ba mẹ biết mối quan hệ của cậu và Tiêu Chiến.

Chị gái nhà kế bên, thần tượng của chị ấy đang quay phim ở gần nơi đoàn làm phim Trần Tình Lệnh đang quay, trong một lần tới tham ban ngẫu nhiên phát hiện ra lúc đó đang là cảnh quay của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, cử chi thân thiết của hai người khó dùng tình cảm bạn bè lý giải được. Chị gái bị hấp dẫn lập tức đi tìm ra cuốn tiểu thuyết đọc và bị cuốn hút từ đó. Chị gái lần này được bố mẹ gửi đặc sản ở quê lên mang đi biếu, khi gặp Vương Nhất Bác cô không nhịn được khen ngợi Tiêu Chiến trước mặt cậu. Khen anh chân dài, còn khen anh có nụ cười trong sáng. Vương Nhất Bác nghe xong nổi lên ham muốn độc chiếm, đáp: "Anh ấy ngàn tốt vạn tốt thì liên quan gì đến cô?"

Cha mẹ của Vương Nhất Bác ngay lập tức lên tiếng trách Vương Nhất Bác không lễ phép và nói lời xin lỗi với cô gái. Cô gái không hề khó chịu, cao hứng bỏ lại một chuỗi "Awsl" rồi chạy về nhà. 

Vương Nhất Bác không nói nên lời.

Sau đó, khi bố mẹ cậu hỏi về Trần Tình Lệnh, Vương Nhất Bác không trực tiếp nói đó là phim đam mỹ mà chỉ kể lại nội dung của phim.

Gần đây, cậu không thể chịu đựng nổi người mẹ thích lướt Internet của mình và bà đã trực tiếp đi tìm tên của bộ phim truyền hình đó. Nội dung không nhiều và cũng không có tin gì về vai chính của con trai bà. Nhưng bà đã xem phần giới thiệu của cuốn tiểu thuyết gốc.

Ngày hôm sau mẹ cậu nói với cậu: "Nhất Bác, mẹ biết con thích đóng phim. Bây giờ con còn trẻ và mới bước vào nghề, có thể con sẽ không nhận được nhiều phim hay như các ngôi sao điện ảnh nổi tiếng khác, nhưng con phải nhớ rằng thà thiếu chứ không ẩu."

Vương Nhất Bác chau mày, tự hỏi tại sao mẹ cậu lại nói điều này một cách đột ngột.

"Trần Tình Lệnh có chỗ nào không được?"

Cậu muốn nói rằng kịch bản của bộ phim này đã được trau chuốt kỹ lưỡng và tôn trọng các nhân vật trong nguyên tác. Các diễn viên tuy không có danh tiếng cao nhưng đều xứng đáng với vai diễn và không phụ lòng người.

Nhưng nhìn vẻ mặt của mẹ, cậu theo bản năng cảm thấy mẹ không phải có ý tứ này.

Câu tiếp theo, cậu nghe thấy mẹ nói: "mẹ biết lai lịch của bộ phim này, nhân vật chính trong tiểu thuyết nguyên tác, hai người là đồng tính nam!"

Khi nói câu này mẹ cậu hơi nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, mắt nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác đang có vẻ rất ngạc nhiên. Bà luôn hiểu rõ con trai thì sao lại không hiểu điểm mấu chốt của việc này được.

Hiểu ý mẹ, giọng điệu của bà là phản đối đồng tính luyến ái một cách rõ ràng nhưng không hề khinh thường. Bà chỉ không tán thành điều đó. Bà không quan tâm đến điều đó khi nó xảy ra với người khác và sẽ tôn trọng nó. Nhưng bà sẽ không bao giờ tôn trọng nó khi nó xảy ra với con trai của mình. Không được phép từ chối.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, tựa hồ vẫn luôn cố gắng hoàn thành viên mãn mọi thứ thì đột nhiên bị đập thành một cái hố, mảnh vỡ bắn tung toé khắp nơi, từng mảnh cắm vào trong lòng. Cậu nhìn mẹ mình với ánh mắt đầy hoài nghi và hoàn toàn không thể hiểu nổi. Mẹ luôn là người cởi mở và yêu cậu rất nhiều, luôn khuyến khích cậu làm những điều mình thích. Sao bà lại có thể có ý nghĩ cứng nhắc như vậy.

Bà mẹ hiển nhiên biết rõ con trai mình, lập tức chú ý tới vài việc bí mật mà trong mắt cậu không thể chấp nhận được, trong tiềm thức tràn ngập yếu ớt, đột nhiên quay đầu lại đổi chủ đề, "Nhất Bác buổi tối muốn ăn cái gì?"

Nhưng đợi thật lâu không câu trả lời, bà quay lại nhìn Vương Nhất Bác thấy cậu nhìn chằm chằm vào mình một cách hung dữ. Giống như một con sói bị người thân nhất của mình phản bội, đau đớn và quyết tuyệt.

Ngay sau đó, bà nghe thấy Vương Nhất Bác nói: "Không chỉ có vai diễn của con là người đồng tính mà chính con cũng thế."

Vương Nhất Bác bị nhốt lại.

Điện thoại di động, máy vi tính đều bị tịch thu, ngày ba bữa đều được đưa lên phòng đúng giờ. Nhìn thấy người mẹ đến đưa cơm đôi mắt sưng đỏ, cậu gần như có thể đoán được mấy ngày nay bà đều rửa mặt bằng nước mắt.

Bố không đánh cũng không mắng cậu, nhưng từ ngày cậu ngửa bài, người bố vốn im lặng của cậu lại càng thêm kiệm lời.

Vương Nhất Bác bị giam hai ngày, trong thời gian đó cậu nằm trên giường không uống một giọt nước.

Cậu biết Tiêu Chiến chắc chắn sẽ rất lo lắng vì không thể liên lạc với mình, nhưng điều cậu buồn nhất chính là thái độ của bố mẹ.

Trong mười chín năm đầu đời, mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Thời niên thiếu, cậu tự mình nhuộm tóc trắng. Bố mẹ gọi cậu là Bạch Mẫu Đơn Lạc Dương. Cậu yêu thích Lego và nhận được một bộ mỗi tháng. Cậu thích trượt ván và nhảy. Khi mới vào nghề, đầu gối của cậu đã bị bầm tím, mẹ cậu cảm thấy đau lòng nhưng luôn động viên cậu theo đuổi sở thích của mình. Cậu biết bố luôn mong cậu lớn lên và kế thừa công ty, nhưng khi cậu nói rằng mình thích đóng phim và muốn học diễn xuất, ông cũng rất ủng hộ. Cậu thực sự khó hiểu, tại sao bố mẹ luôn yêu thương và tôn trọng mình từ trước đến nay lại chuyên quyền trong chuyện tình yêu. Cậu thích Tiêu Chiến hơn nhảy, hơn Lego, hơn trượt ván và diễn xuất. Bố mẹ xưa nay đều ủng hộ những gì cậu thích, nhưng tại sao lại bài xích người cậu yêu.

Cậu đau khổ vì bố mẹ không chấp nhận chuyện cậu thích người đồng giới, và tức giận vì bố mẹ quá độc đoán.

Tuổi trẻ hoàn toàn không biết, tình yêu thương của bố mẹ từ trước đến nay bao dung lại hẹp hòi.

Họ có thể nuông chiều, chiều chuộng con cái mình vô bờ bến. Nhưng một khi đã chạm ngõ, họ thậm chí không thèm nghe một lời giải thích nào, và họ đều dùng sự uy nghiêm của cha mẹ để khiến đứa con phải vâng lời. Dòng dưới cùng này là dòng tiêu chuẩn mà họ dùng để đo lường cho con cái họ với kinh nghiệm sống hàng chục năm. Họ không chấp nhận phản bác, vì một khi đã chấp nhận thì chẳng khác nào chối bỏ nửa đời sau của mình.

Sau khi bố mẹ đi ra ngoài, cậu lấy giấy tờ của mình và tiền mặt quanh năm trên bàn cạnh giường, để lại một mảnh giấy và nhảy ra khỏi cửa sổ.

Vương Nhất Bác ở tầng hai, không cao lắm nhưng khi nhảy xuống không khỏi phân tâm nghĩ đến tâm trạng của bố mẹ, cuối cùng khi tiếp đất thì không phản ứng kịp và bị đau chân. Cậu không quan tâm, trực tiếp ra ngoài bắt taxi đi đến sân bay nóng lòng muốn trở về bên cạnh Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vì cậu mà từ bỏ tất cả, cậu muốn nói với Tiêu Chiến rằng tình cảm cậu dành cho hắn không ít hơn hắn. Cậu còn muốn nói với Tiêu Chiến rằng mình đã về ra mắt gia đình, nhưng bố mẹ không ủng hộ cậu. Cậu rất đau lòng trước phản ứng của bố mẹ và muốn Tiêu Chiến dỗ dành mình.

Nhưng khi cậu trở về nơi ở của mình, Tiêu Chiến không có ở đó.

Cả điện thoại di động và chìa khóa của cậu đều để ở nhà Lạc Dương, nên lúc này cậu chỉ có thể ngồi xổm ở cửa nhà chờ Tiêu Chiến trở về.

Không biết đợi bao lâu, cậu nghe tiếng kháng nghị từ trong bụng mình. Dù là tuổi trẻ có tư chất tốt thế nào thì gần ba ngày không ăn cơm cũng có chút không chịu đựng nỗi. Nhưng cậu không muốn ra ngoài ăn một cách tùy tiện. Bữa đầu tiên trở về, cậu muốn Tiêu Chiến nấu cho mình. Suy nghĩ gần như hoang tưởng, cậu bỏ qua cơn đói của mình và đi về phía cổng tiểu khu. Cậu muốn đợi Tiêu Chiến ở cửa, muốn Tiêu Chiến sớm trở về.

Cậu không đợi được Tiêu Chiến, nóng lòng tìm đến Uông Trác Thành.

Uông Trác Thành có vẻ tâm trạng không tốt, nhìn thấy cậu sắc mặt cũng không thay đổi, càng không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Vương Nhất Bác.

Cậu ta nắm tay Vương Nhất Bác dẫn người đi về phía trước, "Em bị mất điện thoại hay sao vậy? Không biết gọi điện cho Tiêu Chiến sao? Mấy ngày nay cậu ấy đợi em đến cơm cũng không ăn!."

Vương Nhất Bác cố gắng hết sức để đi theo người phía trước, cậu trời sinh thân thể yếu, mắt cá chân đau đến mức cậu cảm thấy khớp đã bị trật cũng không chịu nói.  Mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn bình tĩnh "Chiến ca làm sao vậy? Tại sao anh ấy không ở nhà?"

Uông Trác Thành lúc này mới như pháo nổ, quên mất lời dặn dò của Tiêu Chiến, buột miệng nói: "Cậu ấy ở bệnh viện đợi em một ngày rồi!"

"Anh nói cái gì?"

Nghe giọng nói của Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng dao động, Uông Trác Thành cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút. Thấy Vương Nhất Bác thực sự quan tâm đến Tiêu Chiến, anh ta không quan tâm đến cánh tay đau đớn của mình đang bị nắm lấy lúc này "Cậu ấy bị thương do tai nạn không nghiêm trọng, anh sẽ đưa em đi..." Còn chưa nói hết một câu, Vương Nhất Bác đã ngất đi trước mắt hắn. Lúc này Uông Trác Thành mới nhận ra sắc mặt Vương Nhất Bác thực sự tái nhợt, phờ phạc.

Đúng lúc này, Nghiêm Cẩn vội vàng chạy tới, hai người bọn họ cùng nhau tính toán. Thật sự không dám cho Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác như thế này, đành phải trực tiếp đưa cậu đến phòng tư vấn tâm lý mà Nghiêm Cẩn mở gần đó.

Họ muốn Vương Nhất Bác nghỉ ngơi thật tốt và đến gặp Tiêu Chiến với tinh thần tốt nhất vào ngày hôm sau. Uông Trác Thành cảm thấy mọi người đều vui vẻ, vì vậy hắn để Nghiêm Cẩn lại chăm sóc cho Vương Nhất Bác và mình thì đến bệnh viện chăm sóc Tiêu Chiến.

Trên đường đi Uông Trác Thành ngâm nga bài hát, không nhịn được nghĩ Tiêu Chiến cũng là xúi quẩy, thật khó khăn mới làm việc nghĩa một lần thế nhưng tên lưu manh kia cũng không phải dạng vừa, dù lấy lại được đồ cho người ta nhưng chính mình cũng lãnh một dao. Nếu không được điều tra kỹ càng và xác nhận rằng sự việc này hoàn toàn là ngẫu nhiên, Uông Trác Thành không thể không nghĩ rằng là một đối thủ  cạnh tranh ở trung tâm mua sắm trước đây đã dùng cách như vậy để ám sát Tiêu Chiến.

Uông Trác Thành quay lại bệnh viện, nhìn qua giường bệnh nói với Tiêu Chiến "Thằng nhóc nhà cậu khi trở về đã bị bạn học gọi đi, nói rằng chương trình thi giữa kỳ cần phải ôn luyện gấp. Ước chừng sẽ mất cả đêm." Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Tiêu Chiến Uông Trác Thành trấn cố giữ bình tĩnh "Cậu ấy mất điện thoại di động. Tôi gặp cậu ấy đang ngồi xổm trước cổng tiểu khu, muốn đưa cậu ấy đến gặp cậu, đã bị chặn giữa đường. Không cần đợi cậu ấy gọi, tôi nghĩ cậu ấy khá mệt. Sau buổi tập có lẽ đã lăn ra ngủ vì mệt."

Thấy Tiêu Chiến vẫn còn lo lắng, Uông Trác Thành lấy thẻ căn cước của Vương Nhất Bác đưa cho hắn "Nhìn đi, tôi biết cậu không tin, nên tôi nói cậu ta lấy thẻ căn cước rồi đưa cho cậu."

Tiêu Chiến lúc này mới an tâm.

Quả nhiên, Vương Nhất Bác đã đến gặp hắn vào sáng sớm hôm sau.

Vương Nhất Bác đứng ở trong phòng bệnh, vẻ mặt bất lực mà lạnh lùng "Chúng ta vẫn là chia tay đi."

Cậu nói với Tiêu Chiến rằng cậu chỉ mới phát hiện ra mình không yêu Tiêu Chiến như tưởng tượng. Cậu không thể chống lại hiện thực vì cảm giác này. Cậu không dựa vào Tiêu Chiến như cậu đã thể hiện trước đó, lần này về nhà và mất điện thoại di động cậu nhận ra rằng mình chưa bao giờ nhớ số điện thoại của Tiêu Chiến. Hơn nữa, cậu phát hiện ra rằng nếu mình không liên lạc với Tiêu Chiến trong hai ngày, không nghe thấy giọng nói và không gặp hắn, cậu vẫn có thể bình yên tiếp nhận. Ngay cả khi cậu biết Tiêu Chiến sẽ vì mình mất liên lạc mà lo lắng không yên thì tâm tình vẫn như vậy.

Cậu vội vã chạy ra khỏi phòng, chỉ biết trời mưa khi ra khỏi bệnh viện, cậu nghĩ rằng ông trời cũng giúp mình không để ai phát hiện ra mình đang khóc. Khi nghe thấy tiếng hét của Tiêu Chiến phía sau, cậu quay đầu lại, khuôn mặt Tiêu Chiến tái nhợt, bụng bê bết máu.

Nhưng không thể dừng lại. Cậu sợ rằng một khi dừng lại sẽ không thể rời xa.

Tuy nhiên, Tiêu Chiến đã theo cậu đi vào trong mưa. Trái tim của Vương Nhất Bác đã tê liệt vì đau đớn, cậu không thể không nghĩ, liệu số phận của họ có phải là để trời đất chứng kiến tách rời không?

Nhìn Tiêu Chiến muốn đưa tay ra kéo mình, cậu nhanh chóng lùi lại, nghe Tiêu Chiến hứa sẽ lấy lòng cậu mà không nói lời nào. Cuối cùng hắn không chống đỡ nổi mà quỳ rạp trên đất, cũng không kêu đau chỉ cầu xin cậu đừng rời đi.

Hóa ra một kẻ hào hoa như vậy, chỉ vì một người mà có thể rơi xuống bùn đất.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng tiến lên một bước, nhưng lại lùi lại khi Tiêu Chiến chuẩn bị kéo kéo vạt áo của mình. Cậu nhìn vào mắt Tiêu Chiến. Trong cơn mưa lớn, cậu nói rõ ràng từng chữ "Anh đừng làm thế, tách ra như vậy rất tốt. Mối quan hệ này đã mang lại quá nhiều phiền phức, nó nên kết thúc từ lâu rồi."

❤️23/08/2020💚

Thật ra theo bản gốc chương 10 đến hơn 5k chữ trong khi chương 9 có 700 mấy chữ ak. Cho nên là tui đã cắt 1 khúc đầu của chương 10 đắp qua chương 9 òi cho nó đều. Hôm nay thức ko nổi đến 0h nên đăng sớm 1 hôm vậy. Hihi.

Mọi người đọc truyện vui vẻ. Nhớ ngủ sớm nha. 💋💋💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro