Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Mười hai giờ trưa, Vương Nhất Bác bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Là người đại diện - Lý Kỳ gọi đến nói nửa tiếng sau sẽ đến đón cậu. Hai giờ chiều có một nhãn hiệu cậu đại ngôn cần quay chụp quảng cáo.

Đặt điện thoại di động xuống, tay cũng tuỳ ý mà rơi xuống vị trí kế bên giường lạnh buốt, người kia hẳn là đã sớm rời đi.

Đã là ngày thứ mười Vương Nhất Bác được bao nuôi. Tối hôm qua kim chủ của cậu đã tới qua đêm ở đây.

Đây là lần thứ ba kim chủ ngủ lại nơi này.

Lần đầu tiên ngủ lại, hôm sau lúc kim chủ rời giường Vương Nhất Bác cũng tỉnh dậy theo, mơ màng bắt gặp hình ảnh cao gầy nhưng lại mạnh mẽ đang mặc quần áo, cậu do dự nữa ngày đến khi thấy người kia chuẩn bị đi ra ngoài mới nhỏ giọng nói "có cần tôi làm bữa sáng cho anh không?" Nhưng người kia không trả lời, thân ảnh không ngừng di chuyển đi thẳng ra ngoài đóng cửa rời đi. Để lại một mình Vương Nhất Bác tốn tận hai tiếng để nấu một nồi cháo, xong lại để nguội mà đổ đi.

Lần thứ hai ngủ lại, buổi sáng lúc kim chủ rời giường, Vương Nhất Bác cảm nhận được động tĩnh của người bên cạnh. Nhưng vì xấu hổ nên cậu giả vờ như đang ngủ say. Nghe người kia mặc xong quần áo đi ra ngoài, cậu mới lén lút đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn xuyên qua khe hở của rèm cửa thấy một chiếc BMW đang vụt ra khỏi biệt thự.

Hôm qua là lần thứ ba ngủ lại, làm có chút hung ác, nửa đường Vương Nhất Bác chịu không nổi nữa mà ngất đi. Đến khi tỉnh dậy người kia vẫn còn động trên người mình. Đã mười ngày, đây là lần đầu tiên hai người dùng tư thế đối mặt với nhau. Nhưng lúc đó cậu lại đầu choáng mắt hoa, không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt của kim chủ.

Thật sự là quá mệt mỏi. Không biết kim chủ rời đi lúc nào. Tám, chín giờ sáng cậu có tỉnh dậy một lần nhưng bên cạnh đã không còn người. Toàn thân đau nhức, phía sau lại ẩn ẩn đau đến khó chịu, nhịn không được lại thiếp đi.

Vương Nhất Bác nằm nghiên người, rèm cửa sổ không che kín để ánh nắng xuyên thấu qua khe hở vừa vặn chiếu vào ngay mắt. Cậu nheo nheo mắt, ngồi dậy bước xuống giường, phát hiện trên người mặc một cái áo ngủ khá rộng rãi. Cậu cảm nhận được  người mình sạch sẽ. Hẳn là đêm qua tâm tình kim chủ không tệ, chủ động vệ sinh sạch sẽ cho mình. Vẫn là không thể chịu được mỏi mệt cậu quyết định đi vào phòng tắm tắm nước nóng lần nữa.

Mở công tắc vòi sen, khắp người trần trụi hiện ra trước gương. Dòng nước ấm áp chảy dọc thân thể từ trên xuống dưới. Thanh niên trong gương dáng người thẳng tắp cao ráo, thon gầy, làn da trắng tinh tế. Nữ nhân nhìn thấy đều phải ganh tị. Tướng mạo tinh xảo, dung mạo đẹp như tranh vẽ, đôi con ngươi đen nhánh sánh ngời, lấp lánh như sao trời. Chỉ là sắc mặt quá tái nhợt, làm cho người khi nhìn thấy sẽ phải đau lòng. Trên người ẩn hiện nhiều dấu hôn, vết cào giống như đã chịu đựng sự đối đãi cực kì thô bạo. Khiến cho người ta nhìn thấy sẽ đau lòng muốn được yêu thương và cũng đồng thời muốn lưu lại trên cơ thể đó thêm nhiều vết tích. Nước chảy qua mỗi tấc da thịt được Thượng Đế ưu ái ban cho một thân thể tuyệt mỹ, phối thêm một thân vết tích mờ ảo. Toát lên một dáng vẻ dâm mỹ cùng dụ hoặc.

Không kìm được mà nhớ lại một chút chuyện cũ.

Lấy lại tinh thần, Vương Nhất Bác cẩn thận kiểm tra lại thân thể mình trong gương. Tối hôm qua kim chủ đã nghe được lời thỉnh cầu của cậu, chỉ để lại vết tích từ xương quai xanh trở xuống.

Sau mười phút cậu mới ra khỏi phòng tắm, sấy khô tóc, thay quần áo, bước xuống lầu, hiện tại chỉ còn thời gian mười ba phút.

Trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn luôn chuẩn bị đầy đủ. Cậu làm cho mình một phần sandwich đơn giản, còn chưa kịp ăn xong thì chuông cửa đã vang lên.

Vương Nhất Bác đi ra mở cửa, quả nhiên là Lý Kỳ.

Lý Kỳ đi vào nhà, nhìn thấy trên bàn ăn còn một nửa phần sandwich, anh nhíu mày hỏi "Cậu còn chưa ăn cơm?"

Vương Nhất Bác vẻ mặt hối lỗi cười cười "Hôm nay dậy trễ."

Lý Kỳ thấy sắc mặt Vương Nhất Bác không tốt, muốn nói thêm lại thôi.

"Em có thể ăn ở trên đường."

"Lần trước cậu chưa ăn gì lúc lên xe liền bị nôn. Tôi vẫn chưa quên đâu."

Vương Nhất Bác cảm thấy có lỗi.

Lý Kỳ nhìn đồng hồ một chút sau đó nói "cậu ăn trước đi, vẫn còn mười phút."

"Cảm ơn Lý ca."

Lý Kỳ ngồi đối diện với Vương Nhất Bác, lúc ăn cậu không nói chuyện nhiều, lịch sự nhã nhặn. Trên cơ bản cậu thuộc tuýp người có lễ phép lại rất ngoan ngoãn. Động tác nhai chậm rãi từng ngụm, nhưng lại có thể nhìn ra cậu đang cố gắng ăn nhanh hơn một chút. Thỉnh thoảng nâng ly uống một chút sữa.

Lý Kỳ theo Vương Nhất Bác ba năm, anh nhìn cậu vài lần sau đó bắt đầu nhìn quanh dò xét căn nhà. Đây là lần đầu tiên anh vào nhà, trong phòng bày trí đơn giản cảm giác có chút lạnh. Nhìn qua đồ dùng trang trí trong nhà liền nhìn ra được đều là những món đồ đắc đỏ, xa hoa. Toát lên phong cách của người đàn ông độc thân quý tộc. Hiện tại có thêm một người thế nhưng không cảm thấy được một chút tình cảm con người, một chút ấm áp nào.

Đây là một tiểu khu cao cấp được xây dựng vào năm ngoái của tập đoàn Cửu Châu. Nghe nói lúc phương án xây dựng vừa được đề ra liền có người đặt cọc trước hơn một nửa, trong phút chốc nơi này liền biến thành nơi tấc đất tấc vàng. Tập đoàn Cửu Châu lại là ông trùm địa sản trong nước, tiểu khu này cũng không phải có tiền là sẽ mua được. Còn phải xem địa vị quyền thế của bạn thế nào. Thậm chí ông chủ của tập đoàn Cửu Châu đang trong thời kỳ đỉnh cao tâm huyết dâng trào mà còn phải xem tâm tình của người ta.

Vương Nhất Bác hiện tại ở trong một tiểu khu cao cấp. Nhìn vị trí lại là cấp cao bên trong cấp cao.
Là kim chủ yêu cầu Vương Nhất Bác chuyển tới. Anh từng nghiêm túc đề cập với Vương Nhất Bác những thứ khác không cần, chỉ cần đem căn nhà này đoạt tới tay dù cho sau này có bị đá thì cũng xứng đáng.

Lý Kỳ thất thần không bao lâu đã nghe được âm thanh thu dọn bàn ăn, thực ra chỉ có đơn giản một cái dĩa và một cái ly. Là Vương Nhất Bác đã ăn xong bữa sáng.

Vương Nhất Bác cầm đồ vật đi vào phòng bếp rửa sạch sẽ, Lý Kỳ đứng một bên chờ nhìn Vương Nhất Bác đang lau lau cái bàn nói: "được rồi, chúng ta đi thôi."

Vương Nhất Bác ở cửa đổi giày, bên cạnh có một cái giá đỡ giày cỡ nhỏ, phía trên không có nhiều giày lắm, đều không phải là loại mà Vương Nhất Bác hay mang. Anh thấy cậu lấy giày ra từ trong tủ giày thay xong lại đem dép lê bỏ vào.

Lý Kỳ nhớ tới vừa rồi nhìn thấy Vương Nhất Bác rửa sạch chén dĩa sắp xếp lại ngăn nắp, sau đó lau bàn, chỉnh ghế. Tất cả mọi thứ cậu dùng qua ngay sau đó khôi phục lại vị trí ban đầu giống như không lưu lại vết tích của mình ở đây.

Anh nhìn Vương Nhất Bác đem chậu bông kéo qua xong lại hơi cong eo xuống không biết làm gì.

Vương Nhất Bác hôm nay mặc áo sơ mi trắng vừa người. Khom lưng hơi sâu vô tình lộ ra da thịt phía sau lưng. Anh nhìn thấy vết nhéo đỏ bầm. Bỗng dưng cảm thấy vừa kinh hãi vừa chua xót.

Lý Kỳ lái xe, Vương Nhất Bác ngồi bên ghế phụ lái, trên tay cầm tập lời thoại. Nửa đường dừng xe chờ đèn xanh, Lý Kỳ liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác thấy sắc mặt cậu thay đổi một chút "Vương Nhất Bác."

Cậu quay đầu mang theo nụ cười nhàn nhạt hỏi "Làm sao vậy Lý ca?"

"Sắc mặt cậu kém quá, ngủ một lát đi."

Vương Nhất Bác mở ra một cái hộp bên trong lúc nào cũng trữ sẵn những món đồ trang điểm cơ bản. Lấy ra một cái gương nhỏ soi mặt mình "Đúng là rất kém."

Nói xong cậu bắt đầu mở hộp đánh một lớp phấn. Nhìn đôi môi tái nhợt lại thoa lên một chút son. Quay đầu lại cho Lý Kỳ nhìn, cậu nói "Như thế này được rồi chứ? Đến trường quay chuyên gia trang điểm sẽ làm lại."
Lý Kỳ nhìn nhìn, gật đầu.

"Cậu vẫn còn trẻ, có điều bình thường phải chú ý bảo dưỡng các phương diện, phải chiếu cố tốt chính bản thân mình."

"Minh tinh là thần tượng của fan hâm mộ giới trẻ. Còn mục tiêu của em là làm tốt vai trò một diễn viên." Vương Nhất Bác cười hì hì phản bác.

Thấy Lý Kỳ lộ ra vẻ mặt nguy hiểm cậu liên tiếp bổ sung "đương nhiên là em sẽ bảo dưỡng thật tốt, chiến đấu ở độ khó cao hơn, trở thành thần tượng phái thực lực."

Lý Kỳ biết Vương Nhất Bác là đang nói đùa với mình. Mỗi lần tâm tình anh không tốt cậu đều sẽ như có như không mà nói như vậy, chê cười lại không giống chê cười. Lý Kỳ trải qua mấy lần mới ý thức được là cậu đang trêu chọc cho mình vui vẻ. Làm người đại diện nhiều năm như vậy, tâm tình cũng càng ngày càng lộ ra ngoài.

"Một chút nữa chụp ảnh rất đơn giản, cậu tập trung nhiều một chút, tôi cũng cũng sẽ ở một bên nhìn. Mặc dù là nhãn hiệu lớn nhưng cũng không cần phải khẩn trương."

"Ừm."

Đến sân quay chụp có chút chậm trễ. Đạo diễn quay phim, chuyên gia trang điểm và nhân viên công tác đều đã đến. Lý Kỳ chỉ có thể cùng Vương Nhất Bác nói xin lỗi liên tục. Đạo diễn rộng lượng nói đó là do mình tới sớm mà thôi.

Hắn thật sự là không tức giận. Tin tức tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị gần đây đang bao nuôi một tiểu thịt tươi lan truyền khắp nơi gây xôn xao. Kẻ có tiền bao nuôi tiểu minh tinh không có gì lạ. Vấn đề là ở chỗ người này nghiêm cẩn, khiêm tốn thủ đoạn cao siêu. Trước nay nam nữ đều không ăn. Đây là lần đầu tiên hắn bao nuôi một minh tinh lại liền đem đại ngôn quan trọng nhất hàng năm của Tiêu thị cho cậu. Trước đây nhãn hiệu này mỗi một sản phẩm cũng phải lựa chọn ảnh đế đại ngôn.

Nghe nói Tiêu thị vừa đầu tư cổ phần vào ngành giải trí. Gần đây nhất là đầu tư một bộ phim tiên hiệp vô cùng bạo tay, nhân vật chính cũng giao cho Vương Nhất Bác đảm nhận. Tin tức này chưa được xác nhận nhưng vô luận là thật hay giả thì xem ra vị tổng giám đốc kia rất coi trọng Vương Nhất Bác không có một chút thái độ giấu diếm. Những người khác quan sát rất lâu cũng không thể hiểu được thâm ý bên trong đó. Cho nên rất sáng suốt mà lựa chọn đối xử khách khí trước tiên.

Lý Kỳ ở một bên cùng đạo diễn nói chuyện phiếm. Thấy thái độ mười phần hòa nhã dễ gần lập tức hiểu rõ ý nghĩ của đối phương. Cảm thấy dễ dàng đồng thời lại lo lắng một ngày nào đó Vương Nhất Bác cùng người kia phân ra, nên làm sao đối mặt.

"Da của Vương lão sư thật tốt. Gần như vậy ngay cả lỗ chân lông tôi đều không nhìn thấy."

"Lúc ra ngoài sắc mặt không được tốt lắm, tôi trên đường đến có bôi một ít phấn. Nếu cậu cảm thấy hiệu quả tốt để tôi giới thiệu nhãn hiệu đó cho cậu."

". . ."

Một mảnh lặng im.

Lý Kỳ luôn chú ý đến động tỉnh phía bên kia tự nhiên cũng nghe thấy, nhịn không được cười ra tiếng "Nhất Bác nhà tôi có chút ngốc, mong mọi người thông cảm."

"Phốc... phốc!"

"Ha ha. . ."

"Ai ôi...tôi không được rồi a..."

Công tác trang điểm trên mặt rất nhanh được giải quyết, nhà tạo mẫu tóc làm tóc cho cậu lộ ra dáng vẻ trưởng thành hơn một chút.

Vương Nhất Bác bị đẩy đến phòng thay đồ.

Rất nhanh, Vương Nhất Bác đi ra.

Nhóm người chờ ở bên ngoài dù là nhìn quen đủ loại mỹ sắc cũng không chịu được cảm thấy hoa mắt. Nhiếp ảnh gia nhịn không được lên tiếng: "tôi đã nói "Thân Sĩ" sớm nên dùng người trẻ tuổi. Ai nói chỉ có lão nam nhân mới có thể toát ra được khí chất của âu phục."

Đạo diễn trong lòng yên lặng vỗ trán. Cha mẹ sao lại sinh ra cô em gái nhanh mồm nhanh miệng như thế. Nhưng đối với lời cô nói anh lại sâu sắc tán đồng.

"Thân Sĩ" là nhãn hiệu âu phục dưới tay Tiêu thị. Nhằm vào tuổi tác khác biệt của nam giới có thể thiết kế khác biệt. Nhưng bởi vì luôn đi theo hướng khiêm tốn xa hoa, minh tinh trẻ tuổi ít có người kiểm soát được, hoặc là không đủ khí chất, hoặc là địa vị không đủ cao. Dần dần tạo thành tìm kiếm ảnh đế phát ngôn truyền thống.

Đoàn đội bọn họ có thể ca tụng Tiêu thị, trọng dụng quảng cáo quay chụp đương nhiên vì trình độ làm việc của họ tuyệt đối nằm ở vị trí no.1. Hợp tác đã nhiều năm, mỗi lần quay chụp đều làm việc một bộ thuận buồm xuôi gió. Vì thể hiện mình địa vị cao, "Thân Sĩ" luôn tuyên truyền theo một cách cứng nhắc, bên trên quảng cáo gì gì đó tất cả đều không có. Bây giờ một nửa vấn đề không sai biệt lắm đã được giải quyết.

Thanh niên trước mặt, thân hình của cậu, khuôn mặt của cậu giống như dựa theo tỉ lệ hoàn hảo nhất, mỗi một chi tiết đều dùng toàn bộ kiên nhẫn và thiên vị điêu khắc nên.

Vốn là dựa theo kích thước của cậu thiết kế riêng âu phục. Mặc lên người cảm giác khoan khoái dễ chịu đến cực điểm. Vương Nhất Bác cũng không phải thân hình cường tráng gì. Ngược lại một năm gần đây thực ra còn có chút gầy yếu. Nhưng tỉ lệ cơ thể là hoàn hảo. Từ lúc vào nghề đến nay cậu luôn chú ý rèn luyện thân thể, duy trì dáng người. Chỉ là một thân ảnh đã khiến cho người ta có thể xác định được cậu hoàn toàn có thể kiểm soát được dáng vẻ của âu phục.

Nếu như nhìn lại khuôn mặt, dùng một từ chuẩn xác lại không thể thoả đáng. Da trắng, mặt đẹp, tóc mái toàn bộ vuốt ngược lên lộ ra cái trán cao, nhiều hơn một phần hào khí. Phối hợp với tây trang màu đen đầy khí chất, khuôn mặt cố ý nghiêm túc lại lộ ra một chút ý cười, cộng thêm một lớp trang điểm tinh xảo thật khiến người động tâm.

Lý Kỳ nhìn phản ứng của mọi người, biết mọi việc đã thuận lợi, đại ngôn sau này tuyệt đối thoả đáng. Một nhóm nhân viên công tác tay từng người tìm đến túi áo muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh nhưng mà không thể được. Ai bảo đoàn đội bọn họ nghiêm khắc nhất, cực kỳ có đạo đức nghề nghiệp.

Nhiếp ảnh gia không chờ nổi nữa, trực tiếp đẩy Vương Nhất Bác đứng ở vị trí tương ứng "Thật là quá tuyệt vời." Nói xong lại nhanh chóng chạy đi đến camera trước mặt chuẩn bị quay chụp. Người duy nhất có thể xuyên qua ống kính nhìn thấy Vương Nhất Bác biểu cảm mờ mịt không biết làm sao, vô thức mà chụp hình.

Đạo diễn thấy mọi người còn chút thất thần cảm thấy mất mặt đến cực điểm "lấy lại tinh thần, làm việc."

Sáu giờ chiều buổi quay chụp kết thúc. Toàn bộ quá trình một đường thuận lợi. Muốn động tác nào, muốn loại khí chất nào Vương Nhất Bác một chút liền có thể thể hiện rõ ràng, còn nêu thêm mấy đề nghị hay. Thật ra phần lớn thời gian đều dùng để hoá trang, thay đổi trang phục. Thời điểm quay chụp trôi chảy vô cùng. Toàn bộ đoàn đội quay chụp vừa vui vẻ vừa tiếc nuối.

Sau khi kết thúc buổi làm việc, đạo diễn rất nhiệt tình mời Vương Nhất Bác cùng đi ăn tối. Đương nhiên là cả đám người sẽ cùng đi. Bất quá Vương Nhất Bác buổi tối còn có lịch trình khác đã tiếc nuối cự tuyệt.

Lý Kỳ đưa Nhất Bác về nhà, hỏi cậu có muốn cùng đi ăn tối không lại giống như đám người kia bị cự tuyệt. Một đường kẹt xe, về đến tiểu khu đã hơn bảy giờ. Cuối thu sắc trời tối sớm, cách xa một khoảng Vương Nhất Bác nhìn thấy ngôi biệt thự không một tia sáng.

Lý Kỳ đưa cậu xuống xe, biết cậu sẽ tuyệt đối không mời mình vào nên lên tiếng dặn dò "Sáng mai tám giờ tôi tới đón cậu. Phỏng vấn tạp chí Elva cùng chụp trang bìa quảng cáo. Nhất định không thể tới trễ."

"Được."

"Có cần tôi gọi điện thoại gọi cậu dậy không?"

"Không cần. Em sẽ đặt đồng hồ báo thức."

"Cứ vậy đi. Tôi đã sàng lọc ra một số vấn đề sẽ gửi đến mail cho cậu. Buổi tối có thời gian xem một chút, nếu có vấn đề gì cứ gọi điện cho tôi."

"Được."

"Ừm, trở về đi."

"Lý ca vất vả rồi, ngày mai em sẽ chuẩn bị bữa sáng cho anh."

Vương Nhất Bác từng bước chậm chạp lại kiên định đi về phía biệt thự. Xung quanh đèn chiếu sáng đã được bật nhưng Lý Kỳ nhìn vẫn cảm thấy hướng kia một mảnh đen kịch.

Vương Nhất Bác mở cửa, đúng là trống rỗng không có người.

Khắc chế sợ hãi trong lòng, cậu mở đèn lên, lấy điện thoại di động ra xem. Không có cuộc gọi đến cũng không có tin tức gì.

Vào bếp nấu ăn cho mình. Nguyên liệu nấu ăn rất nhiều nhưng cậu lại không có tâm tình. Cả ngày chỉ ăn một cái sandwich, uống một ly sữa nên dạ dày có chút không thoải mái. Trong tủ lạnh có một chút canh xương hầm, lấy ra đổ vào nồi, thêm một chút rau xanh nấu một tô mì để ăn.

Nửa tiếng sau, Vương Nhất Bác ngồi trước bàn cơm, nhỏ miệng ăn mì. Cách đó không xa TV đang truyền bá một chương trình tống nghệ. Là mỗi kỳ sẽ có khán giả gửi thư bộc lộ hết phiền não của mình sau đó người chủ trì sẽ giúp đỡ phân tích, giải quyết. Vương Nhất Bác phần lớn thời gian đều cúi đầu ăn mì, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vào TV sau đó ngẩn người.

Cùng thời điểm đó tại văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị ở tầng cao nhất, thư ký Anson gõ cửa, một giọng nói trầm thấp vang lên "Mời vào."

"Ông chủ, buổi quay chụp của "Thân Sĩ" vừa được gửi vào mail của ngài."

"Được rồi. Hôm nay không có việc gì, cậu về trước đi."

"Được."

Văn phòng chỉ còn một mình Tiêu Chiến. Đăng nhập mail, mở ra một file tên là " "Thân Sĩ" ảnh gốc.". Xem từng cái từng cái. Mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, biểu cảm khó đoán trên gương mặt. Người khác chỉ có thể nhìn thấy con chuột thật lâu không có trượt lên mới nhận ra được hắn đang thất thần.

❤️05/08/2020💚
_________

❤️💚 Chương đầu tiên đã lên sóng. Lần đầu thử sức với vai trò editor còn nhiều thiếu sót, mong các bạn góp ý cho mình để mình có thể cải thiện những chương sau nha. ❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro