Chương 1094: Sư tôn độc sủng (20)
Editor: Tieen
Đáy mắt Bạch gia chủ lúc sáng lúc tối, chưa từng đồng ý.
Phong Dao cũng không hề để ý tới, đi về phía đại điển.
Phía trên đại điển.
Các đệ tử đang chờ ở phía dưới, còn các môn phái khác thì ngồi hai bên, nhấm nháp đồ ăn nhẹ trên bàn, an tĩnh chờ đợi đại điển bắt đầu.
Chưởng môn và các trưởng lão của Cửu Tinh Phái đều ngồi ở chủ vị.
Bốn vị tôn thượng ngồi cao hơn bọn họ một tầng, chỉ cần mọi người nhìn lên đều có thể nhìn thấy bốn người ngồi trên bảo tọa, hiện giờ chỉ có hai vị đang ngồi, từ xa nhìn lại, đó là tiên khí quấn quanh, không dính khói lửa phạm tục.
Phủ Hi chậm rãi xuất hiện trên ghế ngồi, phía dưới đệ tử lén lút nhìn trộm hắn từ xa.
Lại nhìn thấy hắn đang ôm một tiểu nữ đồng xinh xắn trong lòng ngực.
Cô nhóc đang ngồi bên cạnh hắn, tay cầm một miếng trái cây đang nhai.
Hắn đang cúi đầu nói chuyện gì đó, cô nhóc lắc đầu, ngay sau đó nhìn thấy hắn xoa đầu cô, cái loại sủng nịnh này, từ xa đều cảm nhận được.
"Đại điển bắt đầu ——" một giọng nói vang vọng khắp cả tòa ngọn núi.
Mọi người mới định thần lại, phát hiện Phong Dao đã ngồi vào chỗ của mình.
Đại điển bắt đầu.
Luyện dược, pháp thuật, luyện khí của Cửu Tinh Phái...
Lần lượt thể hiện thành quả, quá trình rất xuất sắc, đến mức các môn phái khác hoặc là cảm nhận được nguy cơ hoặc là phải ngước mắt ngưỡng mộ.
Sau màn thể hiện của Cửu Tinh Phái, đã đến lúc các đệ tử của môn phái khác giao lưu lẫn nhau.
Nói là giao lưu lẫn nhau, nhưng thực tế lại là cuộc cạnh tranh giữa các môn phái khác nhau, nếu giành chiến thắng, đệ tử tham gia này sẽ trở nên nổi danh truyền xa, môn phái sẽ tự hào về điều đó.
Vì vậy, lần này mỗi môn phái đều chọn ra những đệ tử ưu tú nhất đồng hành.
Đầu tiên là luyện dược, người chiến thắng sẽ có được một lò luyện dược tốt.
Tô Mộc nhìn lò luyện dược, phân tích giá trị của nó.
Nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá ở mức trung bình.
Sau đó nhìn những lò luyện của đệ tử các môn phái bày ra, nhìn lướt qua một cái, không có chút hứng thú.
"Tiểu tổ tông, ngươi coi trọng vị đệ tử nào?"
Phong Dao ở bên cạnh tay cầm ly rượu, rất có hứng thú nhìn Tô Mộc chống cằm nghiêm túc nhìn xuống dưới, nhưng chỉ trong chốc lát cô lại hết hứng thú dời tầm mắt, bộ dáng kia thực sự rất đáng yêu.
Tô Mộc liếc nhìn hắn ta một cái, nhưng khi nhìn thấy ly rượu trong tay hắn ta, đôi mắt sáng lên.
Phong Dao bị mê hoặc bởi sự lấp lánh trong mắt cô.
Chỉ cảm thấy lúc đó, dường như mùa xuân đang nở rộ, tiếng chim hót du dương tràn ngập trong mắt cô.
Chỉ trong nháy mắt, hắn ta ngã xuống hắc ám mùa đông giá rét.
Hơi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Phủ Hi.
Phong Dao sờ mũi, cười nói: "Bách Lý Diễn, ta chỉ hỏi thôi, ngươi lại có địch ý lớn như vậy, ngươi hỏi xem nàng có coi trọng ai không."
"Có coi trọng sao?" Khi Phủ Hi hỏi câu này, rõ ràng rất lạnh lùng.
Tô Mộc gật đầu, sau đó chỉ chỉ Phong Dao.
Phong Dao: !?
Cái ly trên tay Phủ Hi lập tức biến thành tro bụi.
Chưởng môn và các trưởng lão bên dưới cảm nhận được sự lạnh lẽo từ phía trên truyền đến, tất cả đều khó hiểu nhìn lên.
Tình hình căng thẳng giữa Bách Lý tôn thượng và Phong Dao tôn thượng là chuyện như thế nào?
Kỷ Dương Hạ và Cơ Tử Tấn vẫn luôn không nói chuyện, chỉ lặng lẽ uống rượu, nghiêng đầu nhìn, chờ xem kịch vui.
Phong Dao bất chấp sự lạnh lẽo tản ra từ Phủ Hi, cười ha ha nói: "Tiểu tổ tông, coi trọng ta là ngươi thật tinh mắt."
"Không phải ngươi, là cái ly." Tô Mộc nói.
Giống như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Phong Dao.
Lạnh lẽo từ trên người Phủ Hi dần dần tiêu tan, hắn xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: "Mộc Mộc ngoan, nếu thích ta sẽ cho nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro