Phần 22
Thương hiệu thời trang “Thời gian thủy sắc” tổ chức một show thời trang nhằm quảng bá cho bộ sưu tập mới, muốn mời Yeri làm khách mời kiêm người mẫu xuất hiện trong chương trình. Yeri thường ít khi xuất hiện trước ống kính, cô luôn cố gắng hạn chế xuất hiện trong các sự kiện công chúng, vì vậy đối tác khi gửi lời mời luôn thấp thỏm mong chờ, có lẽ vị trí của Kim Nghệ Lâm trong giới giải trí cao hơn cô tưởng. Không giống như các minh tinh khác dùng trăm vạn chiêu trò nhằm lăng xê tên tuổi, dù là hoạt động quang minh chính đại hay mờ ám phía sau, Yeri hết lần này đến lần khác đều như muốn đẩy toàn bộ vinh quang cho kẻ khác, thế nhưng nhân khí của cô trong lòng công chúng vẫn không hề thua kém bất cứ ai. Cho nên mới nói cô chẳng giống ai.
Dạo này tâm trạng của Kim Nghệ Lâm có vẻ không tệ, nên Uông Đàn tự ý nhận lời mời của khách hàng, tuy nhiên cô cũng không từ chối, hoặc là cô đã quên mất mình có quyền được từ chối.
Phía sau sân khấu, trợ lý trang điểm đang quay cuồng vừa trang điểm vừa chỉnh sửa trang phục, động tác cực nhanh. Hậu đài dường như vô cùng hỗn loạn. Người mẫu vừa sửa sang lại y phục đã lập tức lao ra ngoài sân khấu, cảm giác như đang giành giật từng giây. Kim Nghệ Lâm là khách mời tiêu biểu rất được mong đợi nên xuất hiện sau cùng, hiện đang được hóa trang. Cô thích cảm giác yên lặng quan sát người ta biến cô trở nên kỳ kỳ quái quái, chẳng qua trang điểm đậm như vậy khiến cô cảm thấy hết sức phiền toái, vì sẽ mất công tẩy trang rất lâu.
Cô chỉ thích trang điểm nhẹ nhàng, thường chỉ thoa chút son môi, cùng một chút kem dưỡng da… cùng lắm là đánh chút phấn, cô không bao giờ đánh mắt.
Mỗi lần tham dự hôn lễ, khi nhìn thấy cô dâu trên mặt là ba tầng phấn, trong đầu cô tự hỏi liệu anh chồng không biết có sợ quá mà nôn luôn trên người cô ta không nhỉ?
Rồi cô lại tự dè bỉu bản thân, người ta thường chỉ đến tán dương vẻ đẹp của cô dâu, sao cô tự nhiên lại thích đi tìm hiểu đánh giá nội tâm của người ta chứ, mặc dù cô rất biết nhìn người nhé ( không được buồn nôn).
Suy nghĩ lan man hồi lâu, cuối cùng cô nhìn vào gương, cũng may trang điểm không đậm như cô tưởng tượng. Có lẽ vì đây là bộ sưu tập thời trang xuân hè, chủ yếu là váy, chất liệu ren và chiffon là hai chất liệu rất được ưa chuộng hiện nay. Loại vải này mịn màng như lụa. Cô rất thích cảm giác trơn mịn này, chỉ cần nhẹ nhàng cởi ra, làn váy như một dòng nứoc sẽ từ từ chảy xuống trên cơ thể cô, mang đến cho cô cảm giác kỳ diệu khó tả.
Chiếc váy trắng mịn, khiến cô dường như cũng trở nên trắng mịn hơn.
Sau khi đã sửa soạn chỉnh chu, Kim Nghệ Lâm mới bước lên sân khấu chữ T. Cô hơi khẩn trương, dù sân khấu chữ T không quá cao, nhưng luôn khiến người ta có cảm giác có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Hồi nàng học bơi ở trường đại học cũng vậy, chỉ cần bước xuống nước, cô có cảm giác mình có thể chết đuối bất cứ lúc nào. Giờ phút này, cô muốn thở dài, hóa ra cô vẫn còn sợ chết.
Cô thư thái bước đi vài vòng trên sân khấu, sau đó MC mời vài người nào đó lên sân khấu, rồi cám ơn một vài quan khách có mặt đã quan tâm đến sản phẩm của hãng, cuối cùng mới tuyên bố show diễn đã thành công tốt đẹp. Cô chẳng thích thế, cảm giác chẳng khác gì khi tham gia hội thao của trường học, kết thúc buổi lễ, ban lãnh đạo nhà trường sẽ luôn lên tuyên bố một câu: “Đại hội thể dục thể thao năm X đã thành công viên mãn”. Thành công ở chỗ nào, sao cô không thấy?
Đồng thời cô cũng nghe được vài chuyện khiến cô hứng thú. Nghe nói con trai của tổng giám đốc Điền chi nhánh Bắc Lâm vốn ra nước ngoài nhiều năm nay đã về nước. Cô tò mò quan sát anh chàng ngồi hàng ghế thứ nhất đang bước lên sân khấu chữ T. Nụ cười trên khóe môi Kim Nghệ Lâm trở nên khó hiểu đến mức không thể lý giải, vì anh ta ngồi vị trí bên cạnh Điền Chính Quốc,lúc này anh đang chống cằm, nhìn cô bằng ánh mắt chán không bằng chết. Anh ta có thật đang nhìn cô hay không cô cũng không dám chắc, ánh mắt anh ta đúng là nhìn về hướng cô, nhưng biểu cảm và động tác giống như đang giết thời gian.
Điền Nghi Bắc phát biểu, một câu cô cũng không nghe thấy, cô ghét nhất cái bộ dạng tinh tinh tướng tướng của người này, làm tốt chắc chỉ khen ngợi được một hai câu, mà chuyện sai thì đổ hết trách nhiệm cho cấp dưới, chỉ biết ăn sung mặc sướng nhậu nhẹt phè phỡn.
Kết thúc show diễn, nhà thiết kế và đối tác thân chinh tặng cô chiếc váy đang mặc, kèm theo là hai chiếc váy khác vẫn chưa tung ra thị trường, vì khá thích kiểu dáng của trang phục, nên cô không biết làm gì hơn là tiếp nhận. Thế nhưng thời tiết chẳng chiều lòng người, cứ mặc chiếc váy này, cô thấy hơi lạnh, nhưng nếu không mặc cô lại luyến tiếc hưởng thụ cảm giác được xinh đẹp, thật đau lòng mà, phụ nữ muốn xinh đẹp cũng phải trả giá thật đắt.
Theo thông lễ, sau chương trình biểu diễn luôn tổ chức một bữa tiệc, Kim Nghệ Lâm thường không thích xuất hiện trong các bữa tiệc kiểu này, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.
Uông Đàn dọn dẹp đồ đạc giúp cô, thuận tay khoác thêm áo cho cô.
- Sao hôm nay lại tự nhiên đổi tính thế?
- Cả ngày cứ ngồi nhà buồn chán sợ sẽ mọc nấm luôn.
- Cô cũng đâu có suốt ngày ở nhà.
Kim Nghệ Lâm cười cười:
- Ý tôi là cô mới suốt ngày ở nhà mốc meo đấy, nên hôm nay mới đưa cô ra ngoài giải ngố.
- Ôi, cô thật vĩ đại nhé, vì tôi mà hi sinh bản thân, tham gia bữa tiệc nhàm chán này.
- Không cần quá cảm động vì tôi đâu.
Uông Đàn chỉ còn biết lắc đầu và câm nín.
Thật ra, mục đích của Kim Nghệ Lâm chỉ đơn giản là tiếp cận nghiên cứu thêm về Điền Nghi Bắc và Điền Chính Quốc, cụ thể là tìm hiểu về vấn đề gì, cô cũng không rõ, người nhà người ta sao tự nhiên cô mất công nghiên cứu chứ.
Bước vào trong hội trường xa hoa , Kim Nghệ Lâm không thèm đếm xỉa đến một ai, ngồi thẳng vào ghế bên cạnh Điền Nghi Bắc.
Thật ra, diện mạo của Điền Nghi Bắc và Điền Chính Quốc có nhiều nét giống nhau, nhưng Trình Nghi Bắc mang phong thái trẻ trung hơn, trên người toát ra khí chất điềm đạm, không rõ vui buồn, trong khi bên cạnh là Điền Chính Quốc, dù dáng vẻ đến 6 phần tương tự, nhưng Điền Chính Quốc dường như cường trắng hơn.
Trong lòng cô than thầm, gen của Điền gia thật khinh người, trực tiếp loại bỏ toàn bộ gen của mẹ bọn họ rồi.
Kim Nghệ Lâm nhấc một ly rượu đưa tới, đặt lẫn với những ly rượu ngổn ngang trên bàn, sau cùng nhìn Điền Nghi Bắc chào hỏi:
- Lần đầu được gặp gỡ với tổng giám đốc Điền, vô cùng vinh hạnh.
- Không dám, tôi chỉ về đây chơi vài ngày, danh hiệu “tổng giám đốc Điền” thật quá nặng nề.
Kim Nghệ Lâm nhấp môi một chút rượu, nhìn Điền Nghi Bắc uống cạn ly, chợt sáng tỏ.
Tửu lượng của Điền Chính Quốc rất cao nhé.
Kim Nghệ Lâm ngồi ở vị trí đối diện với Điền Chính Quốc, xem ra người em họ này cũng được thừa hưởng gen uống rượu di truyền của Điền gia, nhưng cô cảm thấy, kiểu người như Điền Nghi Bắc phải tiếp xúc lâu mới có thể hiểu hết, con người này, thoạt nhìn vô hại, nhưng lại ẩn giấu một năng lực phi thường.
Cô im lặng ngồi xem họ tán thưởng lẫn nhau, nhấm nháp chút ít thức ăn, vui vui vẻ vẻ.
Rượu hảo hạng, đồ ăn hấp dẫn, trai đẹp, cần gì có nấy.
Hơn nữa, ở đây không chỉ một, đẹp trai có đến tận hai người nhé.
Điền Nghi Bắc uống khá nhiều, khuôn mặt thoáng đỏ hồng, nhưng có vẻ vẫn chưa quá say.
Kim Nghệ Lâm hé môi nở một nụ cười duyên dáng với Điền Nghi Bắc, rất vô tình kéo ngực váy của mình xuống thấp hơn một chút. Cô liếc mắt nhìn qua, thấy Điền Chính Quốc đang nhướng mày lườm cô, cô lại vờ như không thấy, tiếp tục chuyện trò với Điền Nghi Bắc. Cô hỏi thăm đôi điều về nền văn hóa Đức, cô nghe nói đàn ông Đức rất chiều chuộng bạn gái, còn có một câu nói nổi tiếng về họ “ Người đàn ông kiếm tiền vì người đẹp trong lòng họ”, cách chiều chuộng này rất thực dụng nhé, so với tiền thì có gì để minh chứng chân tình hơn chứ.
Nên nhớ, người đàn ông tình nguyện đưa tiền cho cô tiêu, mới là người thật lòng yêu cô.
Điền Nghi Bắc chẳng nói câu nào để trả lời cô, thái độ buông thả, nhưng không một lần nhìn thẳng vào cô.
Một lúc sau, bản thân cô cũng mất hứng, nên xin phép rời khỏi bàn ăn.
Cô vừa đi, Điền Chính Quốc đã lắc đầu.
- Lần này ở lại bao lâu?
Điền Nghi Bắc cười cười:
- Em vẫn sẽ đi.
- Tránh né không phải là cách hay đâu.
Điền Nghi Bắc thở dài:
- Lẩn tránh vẫn tốt hơn, em không có khả năng thích ứng như anh, vừa có thể vùng vẫy như cá gặp nước trên thương trường, vừa có thể thưởng thức người đẹp.
Điền Chính Quốc nhếch miệng cười.
- Mong muốn em trở về, tâm nguyện đó của chú Hai chắc em không phải không biết.
Thái độ của Điền Nghi Bắc trở nên vui vẻ hơn.
- Em vẫn tưởng anh sẽ chú ý đến nửa câu sau cơ.
Điền Chính Quốc mấp máy môi, tuyệt nhiên không đả động đến câu nói vừa nghe.
- Xuất ngoại hai năm, cách nhìn người của em đã thay đổi.
- Sao anh biết?
Điền Nghi Bắc rất tò mò.
- Anh vẫn chưa từ bỏ cái cô Giang Tang Du đó ư? Thật không giống tác phong thông thường của anh nhé.
- Có gì khác nào?
Anh tự ngẫm lại.
- Người con gái anh sẽ lấy làm vợ là Giang Tang Du, chuyện này anh chưa bao giờ đổi ý, còn về phần những người khác,… đến lúc đó, tự nhiên sẽ không còn quan hệ.
- Như vậy mà được à?
Điền Nghi Bắc nhíu mày.
- Em nghĩ yêu một người là phải toàn tâm toàn ý, nếu đã yêu thì hãy đoạn tuyệt mọi mối quan hệ với những cô gái khác.
Điền Chính Quốc nhìn anh thật lâu.
- Thím nói tính cách của em không giống cô, cũng chẳng giống chú, rất chính xác.
- Ý anh chẳng qua ám chỉ em vẫn ngây thơ?
Điền Nghi Bắc không ngần ngại chút nào.
- Con người em là thế, khi yêu em chỉ muốn dành trọn tình yêu cho một người, không dây dưa với bất kỳ người con gái khác.
- Quan hệ của em và Đỗ Trạch Vân đến đâu rồi?
Điền Nghi bắc trầm mặc hồi lâu mới trả lời:
- Có lẽ, em và cô ấy sẽ chẳng thể cùng nhau đi đến cuối đời.
- Vì sao? Có chuyện gì xảy ra à?
Anh lắc đầu:
- Chắc vậy. Dường như cô ấy không hề muốn kết hôn với em.
- Em vẫn trẻ mà, lo đến chuyện đó làm gì?
Điền Chính Quốc như còn thấy chưa đủ, tiếp tục bổ xung :
- Ngàn vạn lần xin em đừng kết hôn sớm, nếu không mẹ anh sẽ ca cẩm anh đến chết mất.
- Chính anh cũng đâu sống ở nhà, anh sợ gì?
- Trên thế giới vẫn tồn tại một thứ gọi là điện thoại di động.
Điền Nghi Bắc cười vang.
- Em nhất định sẽ nhanh chóng kết hôn, em rất thích được nhìn lại bộ dạng sợ mẹ của anh.
Điền Chính Quốc nhìn anh, im lặng không nói thêm câu nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro