Chương 32
Cửa mở.
Du Diêu thần sắc lộ vẻ bất ngờ.
Tôi bị cánh cửa đột ngột mở ra làm lùi về sau một bước.
Cậu ta nhìn thấy tôi sắc mặt liền dịu đi chút.
Nhìn thấy tôi không có ý nói chuyện, đành phải mở miệng trước.
"Không phải muốn về kí túc à? Tôi tiễn cậu."
Tôi cắn môi rồi thả ra.
Lí nhí đáp: "Bên ngoài đang mưa."
Cậu hơi nhếch lông mày, mâu quang xẹt qua một tia gian xảo.
Bên ngoài trời hừng sáng, ráng mây hồng lan rộng đến chân trời.
Người đi đường cước bộ khoan thai. Hưởng thụ gió mát của đêm hè.
"Cậu dường như không nghe thấy tiếng những giọt mưa rơi trong lòng tôi đang điên cuồng nhung nhớ cậu nhường nào"
(Đây chắc là câu hát :vv)
Du Diêu cười nói: "Ừm, vậy vào đi, đừng để bị ướt."
Tôi nghiêng người vào trong nhà. Đứng trước lối vào đổi đôi dép lúc trước cậu ta đưa cho.
Dép xăng đan màu hồng phấn, bên trên còn có hình một con thỏ trắng đáng yêu.
Động tác của tôi dường như chậm lại.
Một bên cởi giày, một bên phiền muộn.
Nửa đường còn bởi vì trong lòng dậy sóng mà hơi lung lay, có Du Diêu nắm chặt eo tôi mới không ngã xuống.
Tôi ảo não cắn môi: 'Vừa nãy mình tức giận cái gì chứ.'
Muốn chết quá.
Tôi cúi thấp đầu, vốn muốn cứ vậy khiêm tốn đi vào trong nhà.
Nhưng vừa định nghiêng người liền bị cánh tay hữu lực của cậu ta chặn đường.
Hai tay Du Diêu lười biếng chặn hai bên người tôi.
Đi kiểu gì bây giờ.
Tôi hiện tại có thể gọi là VÔ CÙNG CỨNG NHẮC.
"Phụt."
Du Diêu không nhịn được cười.
Mặt tôi lại càng đỏ lên.
"Cậu cười cái gì?" Thanh âm khóc không ra nước mắt.
"Ngẩng đầu nhìn tôi."
Tôi vặn vẹo góc áo, vẫn là làm theo.
Cậu ta ngả ngớn dùng tay gãi cằm tôi.
"Không tức giận nữa?"
Tôi xấu hổ đáp: "Thực ra vẫn ổn, cậu lúc nhỏ vô duyên vô cớ bị tôi đánh chắc càng tủi thân hơn."
"Xác thực là vậy, có lúc mơ thấy nó không biết đã tức giận bao nhiêu lần."
Tôi rất muốn chạy trốn.
Chẳng trách ngày hôm đó tôi nói muốn chịu trách nhiệm với cậu, tâm trạng cậu ta lại không tốt.
"Cậu sao lại thù dai như vậy chứ."
Tính ghi thù, thực không tốt a.
Khóe miệng cậu ta nhẹ nhàng cong lên.
"Đúng đấy."
"Vậy tôi nhận lỗi với cậu."
"Có thể."
Giọng điệu ngắn gọn mà mạnh mẽ.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta.
"Vậy xin..."
Nhiệt độ đang lưu lại trên môi giống như pháo hoa nhỏ bé bùng lên trong tim.
Tim tôi liên tục đập 'thình thịch', trong đầu một mảnh trắng xóa.
Một hồi lâu mới kịp phản ứng lại.
Cậu ta, Du Diêu......đang hôn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro