Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: An Tinh Nguyệt (3)

Tác giả: Hội Đường

Editor: Thịt sườn nướng

Lúc ăn cơm An Tinh Nguyệt luôn lén nhìn Cận Tịch Dạ, không phải cô mê trai, mà vì cô lo đồ ăn mình làm hương vị không ngon, không hợp khẩu vị của anh.

Dù sao trước đó mỗi lần cô và vị tiểu thiếu gia này ra ngoài ăn, mỗi một nhà hàng họ đi đều bị anh đánh giá ở mức trung bình.

Nên giờ cô sợ sau khi ăn xong anh nói đồ ăn cô làm chỉ tạm chấp nhận được, nếu anh dám nói vậy, cô khẳng định cả đời này sẽ không bao giờ nấu cho anh ăn.

Dường như Cận Tịch Dạ cảm nhận được ánh mắt của cô, động tác gắp đồ ăn trên tay ngừng lại.

Trước khi anh nhìn sang cô, An Tinh Nguyệt kịp thời thu hồi tầm mắt, khom lưng, gần như chôn cả người trong bát.

Cận Tịch Dạ cong môi, khóe mắt nhếch lên, anh dịu dàng gọi tên cô: "Tiểu Tinh Nguyệt."

Gương mặt An Tinh Nguyệt hơi nóng lên, cô yên lặng gẩy cơm trong bát như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cận Tịch Dạ nhìn cô gái nhỏ quậy bát cơm của mình, như một chú chim cút, nho nhỏ, thu người lại, chỉ thiếu run bần bật nữa thôi.

Có chút đáng yêu.

Anh vươn đầu lưỡi liếm môi, chậm rãi nói: "Sao em không nhìn trộm tôi nữa? Bộ tôi khó coi lắm à?"

An Tinh Nguyệt a một tiếng, sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng, mặt đỏ tai hồng cãi lại, âm thanh mềm như bông, không hề có tính công kích: "Tôi...... nhìn lén anh hồi nào......"

Ấp úng nói một câu, cô hơi bực bội, đây là nhà cô, cô muốn nhìn chỗ nào chả được sao phải nhìn lén chứ?

An Tinh Nguyệt mấp máy môi: "...... Dù sao tôi cũng không có nhìn anh, đừng tự mình đa tình."

Nhìn phản ứng của cô mèo nhỏ xù lông, Cận Tịch Dạ hết sức vui mừng, "Sao em lại như vậy......"

Hai chữ "đáng yêu" còn chưa kịp nói ra thì xuất hiện một trận đập cửa, ngay sau đó giọng nói của An Quốc Phi vang lên: "Nguyệt Nguyệt."

Giờ phút này, An Tinh Nguyệt chấn động hoàn toàn.

Cô mở to hai mắt, hoảng loạn nhìn về phía cánh cửa rồi lại nhìn Cận Tịch Dạ, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, âm thanh vừa nhỏ vừa thấp: "...... Anh có thể vào phòng tôi trốn một chút được không?"

Cận công tử không nhúc nhích, hai người nhìn nhau vài giây, trong mắt anh tràn ngập vẻ tủi thân.

Ngay cả cha mẹ cũng không cho anh gặp, có phải trong lòng cô gái nhỏ không hề có anh hay không?

An Tinh Nguyệt thấy anh còn ngồi đó vững chãi như núi Thái Sơn thì trong lòng càng thêm sốt ruột, nhỏ giọng thúc giục, giọng nói như sắp khóc: "Anh nhanh lên đi, ba tôi có chìa khóa, ông ấy vào rồi thì làm sao bây giờ?"

Cận Tịch Dạ hít một hơi, duỗi cánh tay dài xoa đầu cô rồi đứng lên, đưa mắt nhìn khắp nơi: "Phòng em là phòng nào?"

An Tinh Nguyệt chỉ căn phòng trong cùng, thấy anh vào rồi mới nâng bước tới cửa.

An Quốc Phi đang định lấy chìa khóa mở cửa thì cửa đã bị người kéo ra từ bên trong, gương mặt xinh đẹp đáng yêu của cô con gái nhà ông xuất hiện: "Ba."

An Quốc Phi nhẹ nhàng vỗ đầu cô, hỏi: "Sao lâu như vậy mới mở cửa? Con đang ngủ à?"

Ánh mắt An Tinh Nguyệt khẽ động, cô ho một tiếng rồi không nói gì.

An Quốc Phi nhìn dáng vẻ này của cô thì trong lòng cảm thấy có chút không đúng, ông không nói gì, nhấc chân theo An Tinh Nguyệt đi vào: "Nguyệt Nguyệt, sao điện thoại của con lại tắt máy? Đã nhiều ngày ba không liên lạc được với con, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Hàng mi An Tinh Nguyệt run rẩy, cô hít một hơi, trả lời như không có việc gì: "Có chuyện gì đâu ạ, chỉ là mấy hôm trước con không cẩn thận làm mất điện thoại, vốn định hai ngày nữa đi mua cái mới."

Mấy hôm trước An Quốc Phi ở nước ngoài gọi điện thoại cho An Tinh Nguyệt không được đành hỏi Lương Như Thủy tình hình của con bé, bà ấy nói không có chuyện gì nên ông mới không lập tức về nước.

Mặc dù vậy, người làm ba là ông đây vẫn rất lo lắng cho con gái mình, hôm nay từ nước ngoài trở về, vừa xuống máy bay ông đã tới đây: "Điện thoại mất con nên đi mua ngay lập tức, mấy ngày nay ba không gọi cho con được còn tưởng con đã xảy ra chuyện gì."

An Tinh Nguyệt cúi đầu, thấp giọng xin lỗi: "Xin lỗi, ba, con sai rồi."

An Quốc Phi cẩn thận đánh giá gương mặt An Tinh Nguyệt một chút, cảm giác gần đây con gái lại gầy đi nhiều, khó tránh khỏi có phần đau lòng: "Được rồi, không phải ba trách con, ba chỉ lo lắng......"

Chưa kịp nói xong, cha An liền nghe thấy trong phòng con gái có tiếng chuông điện thoại reo, vang lên chưa đầy hai tiếng rồi như bị ai đó cúp máy, đột ngột dừng lại.

An Tinh Nguyệt: "......"

Cha An cau mày nhìn thoáng qua An Tinh Nguyệt, đang chuẩn bị vào phòng con gái nhìn một cái.

Trong chớp nhoáng, đại não An Tinh Nguyệt nhanh chóng chuyển động: "Ba, thật ra hôm nay con vừa mua điện thoại mới, chưa kịp nói với ba."

Cô nuốt nước bọt, rối rắm giữa việc tự đầu thú hay tiếp tục lừa gạt ba một lúc, cuối cùng lựa chọn cố chấp giãy giụa: "Ba, ba đói bụng không, con vẫn chưa ăn tối, con cùng ba vào bếp ăn món mà ba thích nhất nhé?"

An Quốc Phi không trả lời câu hỏi của An Tinh Nguyệt mà đi đến cửa phòng cô, gập ngón tay gõ gõ: "Xuất hiện đi."

An Tinh Nguyệt thật sự sắp khóc đến nơi, cô cắn môi, nhỏ giọng ngập ngừng: "Ba, trong phòng con không có ai cả, sao trong đó lại có người được chứ?"

An Quốc Phi đã cầm tay nắm định mở cửa, An Tinh Nguyệt chán nản nghĩ, xong rồi xong rồi.

Cô cắn chặt răng, vọt lên ôm lấy cánh tay ba An: "Ba, hứa với con đừng đánh anh ta, con và anh ta không có quan hệ gì cả, chỉ là con sợ ba hiểu lầm nên mới kêu anh ta trốn đi."

???

Âm lượng của An Quốc Phi tăng thêm một quãng tám: "Bên trong là đàn ông?"

An Tinh Nguyệt rụt cổ, lắc đầu rồi lại gật đầu: "Ba, con và anh ta thật sự không có gì, ba đừng tức giận......"

An Quốc Phi thấy con gái mình che chở người trong phòng như vậy, tức khắc trong lòng có chút hụt hẫng, ông hiểu, cho dù trước mắt hai người chưa có bất kỳ quan hệ gì, hơn phân nửa là con gái mình thích người ta rồi.

Ông trầm mặt mở cửa ra, cửa sổ trên ban công hé mở, gió lùa màn lụa lay động, trong phòng An Tinh Nguyệt không một bóng người.

Cha An nghiến răng, ông thong thả ung dung đi đến ban công nhìn ngó, không một bóng người.

Coi như tiểu tử này chạy nhanh.

An tinh nguyệt vừa định thở ra một hơi lại chợt nghĩ đến gì đó, hăng hái vọt tới ban công vịn lan can nhìn xuống, hai mắt đỏ bừng.

Cha An tức giận đưa mắt nhìn con gái mình, suy nghĩ, cuối cùng vẫn trấn an: "Ban công phòng ngủ con cách ban công cách vách cách chưa tới hai mét, tới ba cũng có thể nhảy qua, đừng nhìn."

An Tinh Nguyệt đang định thở phào lại nghe thấy cha nói tiếp: "Có điều chết cũng tốt, bây giờ con còn nhỏ mà tiểu tử này đã chạy đến phòng ngủ muốn chiếm tiện nghi của con, ba thấy cậu ta cũng không tốt lành gì cho cam."

An Quốc Phi càng lo lắng bắp cải trắng nhà mình không cẩn thận sẽ bị ba cái đồ quỷ nào đó trộm đi mất, ông dừng một chút rồi nói: "Như vầy đi, giờ con quay về nhà cùng ba, căn hộ này giữ lại cho con, chờ con lớn hơn một chút lại về ở tiếp."

"......"

Vẻ mặt An Tinh Nguyệt bất đắc dĩ: "Ba, năm nay con đã 21, không còn nhỏ nhắn gì nữa, với lại con cũng tốt nghiệp đại học vài tháng rồi."

An Quốc Phi mang vẻ mặt khó tin: "Con mới 21 đã muốn rời khỏi ba?"

An Tinh Nguyệt sống không còn gì luyến tiếc, trả lời: "...... Con không có."

An Quốc Phi hài lòng gật đầu: "Vậy con nhanh chóng thu dọn đồ đạc quay về với ba."

An Tinh Nguyệt: "......"

Làm nũng nửa ngày An Tinh Nguyệt mới tiễn được ba mình đi, cũng đồng ý với ông không bao giờ cho người đàn ông mưu mô bất lương nào vào nhà mình nữa.

Cô tiễn cha An đến dưới lầu, đưa mắt nhìn theo xe ông rời khỏi rồi chạy lon ton đến cửa hàng di dộng gần nhất mua một sim điện thoại mới.

Về đến nhà, cô cắm sim vào điện thoại, vừa định gọi điện thoại cho Cận Tịch Dạ thì nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ nhà vệ sinh truyền đến.

An Tinh Nguyệt khiếp sợ, nhìn trái nhìn phải rồi cầm lấy một cái gối trên sô pha ôm vào trong ngực, từ từ đi đến cửa toilet.

Ngay khi cánh cửa vừa hé ra một kẽ hở, tầm mắt cô và người đàn ông phía sau cánh cửa không nghiêng không lệch đối diện nhau.

An Tinh Nguyệt ngẩn người, đáy lòng có chút áy náy, cô quan sát biểu cảm trên mặt người kia một chút mới dè dặt hỏi: "Anh nhảy ngược trở lại?"

Cận Tịch Dạ cười nhạt một tiếng, vẻ mặt cười như không cười: "Đúng vậy."

Thật ra vừa rồi anh căn bản không hề đi ra ngoài mà chỉ tránh ở sau cửa, nhìn hai cha con tre già măng mọc chạy đến ban công nhìn ngó xung quanh, động tác giống hệt nhau.

Ngay trước khi hai người bọn họ đi vào phòng một lần nữa, anh đã rời khỏi.

An Tinh Nguyệt ngẫm nghĩ rồi tán thưởng không chút thành ý: "Anh thật lợi hại."

Cận Tịch Dạ dạo bước chậm rãi tới gần cô, từ trên cao nhìn xuống, nheo mắt, giọng nói nhẹ nhàng: "Chúng ta không có bất cứ quan hệ gì? Hử?"

Anh đột ngột sát lại làm xung quanh An Tinh Nguyệt đều là hơi thở của anh, dễ ngửi, thoang thoảng mùi thơm cỏ cây nhưng lại khiến cô thấy khó thở.

Cô liếm môi, lui về sau một bước theo bản năng, nhưng mỗi khi cô lùi một bước, người đàn ông này liền được một tấc lại muốn tiến một thước đi tới một bước, cho đến khi lưng cô chạm vào chiếc tủ âm tường.

Cận Tịch Dạ nghiêng người, cúi đầu, ghé môi đến bên tai cô, hạ thấp giọng, âm sắc như được ma sát qua giấy nhám: "Tiểu Tinh Nguyệt, muốn có gì đó với anh trai không?"

Lúc anh nói lời này, một luồng hơi ấm áp phả lên vành tai cô, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, như cơn gió nóng mùa hè làm cô thấy hơi khô nóng.

Hơn nữa, âm thanh của anh có chút nguy hiểm, mang theo bảy phần tấn công và xâm lược.

Nhịp tim của An Tinh Nguyệt rối loạn cả lên, trong phút chốc không biết phải làm gì, cô giơ gối lên đỉnh đầu, ngăn cách mặt anh và mình, buồn bực gọi: "Cận Tịch Dạ!"

Người đàn ông chậm rãi kéo chiếc gối trên tay cô xuống, ngực anh gần như chạm vào mặt cô, anh lại cúi thấp người xuống, giọng nói uyển chuyển trầm thấp: "Tôi đây."

An Tinh Nguyệt khuỵu gối, cơ thể hơi chùng xuống một chút, mặt và tai đỏ ửng, hơi nóng bốc lên, giọng nói mềm mại như sắp tan chảy: "Anh có thể đừng đứng gần tôi như vậy được không......"

Cận Tịch Dạ cố gắng kiềm chế mong muốn xoa nắn gương mặt cô gái nhỏ của mình, anh thấp giọng nói: "Em trả lời câu hỏi của tôi trước đã."

An Tinh Nguyệt phồng má, thở ra một hơi, cô nói: "Tôi không muốn...... anh làm vậy nữa, anh cứ luôn như vậy."

Luôn gần gũi cô như vậy, mập mờ như vậy.

Rõ ràng giữa hai người bọn họ thật sự không có gì cả, nhưng anh cứ luôn làm ra vẻ thân thiết.

Cận Tịch Dạ chợt ngẩn ra, vô thức hỏi: "Tôi làm cái gì?"

Nhân lúc anh đang ngây người, An Tinh Nguyệt đẩy anh ra một phen rồi trốn vào phòng đóng cửa lại, ngồi trên giường hờn dỗi.

Cửa phòng An Tinh Nguyệt khép lại một tiếng "rầm" trước mắt Cận Tịch Dạ, anh đứng tại chỗ đối diện với cánh cửa một lát sau đó đưa tay phải lên, bực bội nhéo mày.

Ngoại trừ sự bực bội, trong lồng ngực còn tràn ngập một cảm xúc khó tả khác, anh chưa từng trải qua loại cảm xúc này, làm anh có cảm giác trống vắng, vô lực lại bất an, bàng hoàng sợ hãi lại có chút chờ mong.

Loại cảm giác này cũng từng xuất hiện khi cô không nhận điện thoại của anh mấy hôm nay, chẳng qua không mãnh liệt như bây giờ.

Cận Tịch Dạ lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa định gọi cho cô, rồi lại nhớ tới khi nãy cô gái nhỏ vừa nói với ba đã làm mất điện thoại.

Từ từ...... Mất điện thoại?

Cho nên cô không có chặn số anh?

Buồn bực trong lòng Cận Tịch Dạ rốt cuộc vơi đi một chút, anh đi đến cửa phòng cô, cong ngón tay, do dự một chút, cuối cùng vẫn không gõ cửa.

Nhưng, cửa vẫn bị mở ra từ bên trong.

An Tinh Nguyệt từ bên trong đi ra, cô ngẩng đầu nhìn Cận Tịch Dạ, âm thanh bình tĩnh: "Thật xin lỗi, mấy ngày nay tâm trạng tôi không tốt lắm nên đã hại anh, tôi xin lỗi, anh đi về trước đi."

Nghĩ một chút, cô lại bổ sung: "Còn nữa, chúng ta cũng được xem như là...... bạn tốt đi, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, anh vẫn nên chú ý có chừng mực một chút. Tôi không biết trước kia anh và những người bạn khác giới ở chung như thế nào, nhưng tôi cảm thấy thái độ này của anh sẽ dễ khiến người khác hiểu lầm, cho nên sau này anh có thể để ý cách nói năng hành xử hơn......"

Cận Tịch Dạ không đợi cô nói hết câu đã ngắt lời cô: "Không thể."

An Tinh Nguyệt nghe vậy, cắn cắn môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Cận Tịch Dạ đột nhiên cong môi cười: "Hiểu lầm thì hiểu lầm đi. Dù sao cũng chỉ có mình em."

An Tinh Nguyệt hơi ngơ ngác, ánh mắt trong veo tràn đầy vẻ mờ mịt, cô cau mày: "...... Cái gì cũng chỉ có mình tôi?"

Cận Tịch Dạ rũ mắt, yên lặng nhìn cô.

Giọng anh hơi khàn, như cát biển mềm mại, trầm lắng dễ nghe, âm cuối thong thả mềm mại: "Bạn khác giới của tôi chỉ có mình em."

An Tinh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, lúc tầm mắt chạm phải ánh mắt nóng rực của anh, cô lại lập tức cúi đầu.

Đầu ngón tay cô bất giác quấn quanh góc áo vài vòng, sau đó đột nhiên nghĩ đến những nữ nghệ sĩ đã từng dính tin đồn với anh trên Weibo, tâm trạng lại lập tức rơi từ trên mây xuống đáy vực.

Đồ lừa đảo. Đại lừa đảo.

Cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, bất mãn nói: "Anh chỉ biết gạt người."

Cận Tịch Dạ thấp giọng cười một tiếng: "Sao em biết tôi gạt người? "

An Tinh Nguyệt: "......"

Cô ngẩng đầu, bĩu môi ghét bỏ: "Tần suất anh lên hot search với nghệ sĩ còn cao hơn cả chị Phán, thế mà anh không biết xấu hổ còn hỏi làm sao tôi biết, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, anh về đi."

Tạm dừng một chút, cô lại bổ sung một câu: "Ba tôi không cho đàn ông vào nhà, sau này anh đừng tới tìm tôi nữa."

Dứt lời, An Tinh Nguyệt giơ tay đẩy tay anh, muốn đẩy anh về phía cửa.

Cận Tịch Dạ lười biếng để cô đẩy đi, lúc sắp đến huyền quan (*), anh duỗi cánh tay dài tắt đèn chỗ huyền quan cái "cạch".

(*): huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách.

Đèn đột ngột tắt làm An Tinh Nguyệt chợt sửng sốt, sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, cô trừng mắt liếc Cận Tịch Dạ một cái: "Anh làm gì thế?"

Hiếm khi vẻ mặt Cận Tịch Dạ nghiêm túc, anh xoa đầu cô gái nhỏ, gằn từng chữ một mà nói: "Em gái, những thứ tận mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, đặc biệt là những tin tức đó, em đừng tin được không?"

An Tinh Nguyệt gật đầu, "Ừ" một tiếng: "Tôi không tin những tin tức đó."

Im lặng vài giây, âm thanh của cô trở lại nên nhẹ nhàng trầm thấp: "Nhưng mà, so với tin tức, tôi càng không tin anh hơn."

Cận Tịch Dạ: "......"

Cận công tử thật sự không hiểu, làm sao cô gái nhỏ lại không tin một người có tấm lòng rộng mở như anh được chứ.

Nghĩ không ra, thế cho nên anh lăn qua lộn lại trên giường suy nghĩ thật lâu, tới hai rưỡi sáng vẫn chưa ngủ.

Anh ngồi dậy, cầm điện thoại gọi một cuộc cho Thời Tư, không có gì bất ngờ xảy ra, tên kia tắt máy.

Vì thế, anh đành phải rút lui cầu người tiếp theo, Chu Đình Quân.

Âm thanh "Đô đô" vang lên bảy tám lần người kia mới nhận điện thoại.

Giọng nói Chu Đình Quân trầm thấp, còn mang theo chút hổn hển dồn dập khó phát hiện: "Chuyện gì?"

Cận Tịch Dạ chậc lưỡi: "Cậu đang làm gì thế?"

Chu Đình Quân lạnh lùng trả lời: "Ngủ. Nói đi."

Dùng ngón chân Cận Tịch Dạ cũng có thể đoán được hiện tại đối phương đang ở bên cạnh ai, anh thở dài: "Cũng không có chuyện gì......"

Chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy âm thanh cúp máy.

Chờ đến khi anh gọi lại, phát hiện tên kia đã khóa máy.

Cận Tịch Dạ: "......"

Anh cười lạnh, tiện tay ném điện thoại đến chân giường, lại ngã người xuống.

Lăn qua lộn lại rất lâu, đến khi tờ mờ sáng anh mới chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau Cận Tịch Dạ bị cú điện thoại của Thời Tư đánh thức, anh sờ soạng nửa ngày mới tìm được điện thoại, nhìn đồng hồ.

5 giờ rưỡi.

Thói quen sinh hoạt của tên Thời Tư này quả thực quá đáng sợ, mỗi tối phải đi ngủ trước 10 giờ, sang hôm sau đúng 5 giờ rời giường chạy bộ.

Cận Tịch Dạ bắt máy, uể oải mở miệng: "Alo?"

Thời Tư đang tản bộ ở bên ngoài, sau khi đối phương nhận điện thoại, anh dừng lại, cười tủm tỉm hỏi: "Nửa đêm hôm qua gọi điện thoại cho tớ làm gì? Có phải có tâm sự gì muốn nói với anh em không? Cậu nói mau đi, tớ giúp cậu nghĩ cách."

Cận Tịch Dạ cảm thấy, tuy rằng trong đầu Thời Tư đầy ý xấu, nhưng ít nhất cũng xem như đủ tư cách làm anh em.

Anh lười biếng ngáp một cái, đứng lên đi đến bên cửa sổ, kéo màn nhìn ra bên ngoài: "Cậu biết đấy, tớ là một người vừa đẹp trai, lắm tiền lại thâm tình, tại sao lại có một cô gái cảm thấy tớ không đáng tin chứ?"

"......"

Thời Tư mém chút bị sặc chết bởi nước miếng của chính mình, anh dừng lại, a một tiếng rồi trả lời: "Cậu nên đọc đánh giá của các fan nữ đối với mình nhiều hơn —— phô trương, nhiều tiền lại đa tình."

"Đừng nói cậu gọi điện thoại cho tớ là vì bị người ta từ chối nhé? A Dạ, không phải cậu thật lòng đấy chứ? Chẳng phải trước kia chúng ta đã nói không đến 30 tuổi không kết hôn, bản thân tiêu dao tự tại sung sướng hay sao?"

Cận Tịch Dạ bực bội đẩy cửa sổ ra, cắn chặt răng hàm: "Cmn ai nói với cậu chứ, cậu vì sự nghiệp không kết hôn thì có liên quan gì tới tớ, cậu sống cô độc cả quãng đời còn lại các fan cậu mới thích ấy."

Đôi mắt Thời Tư xoay chuyển: "Há, hai ngày nữa là sinh nhật em họ tớ, ông có tổ chức yến hội cho em ấy, cậu đến dự không? Nếu đến thì dẫn cô gái nhỏ theo, đúng lúc cho tớ nhìn xem cô gái khiến Cận đại công tử của chúng ta u mê say đắm có hình dáng như thế nào."

Cận Tịch Dạ thuận miệng hỏi: "Cậu hỏi Chu Đình Quân chưa? Cậu ấy đi không?"

Thời Tư: "Hỏi rồi, tối đó cậu ấy có tiết dạy."

Cận Tịch Dạ tặc lưỡi: "Cậu ta thật đúng là xứng với cái chức giáo sư giỏi. Được, để tôi hỏi cô gái nhỏ nhà mình."

Giọng điệu Thời Tư khinh thường: "Người ta cũng đã từ chối cậu rồi mà còn dám gọi nhà mình, cậu có thể giữ mặt mũi chút được không?"

Cận Tịch Dạ nghiến răng, phun ra một chữ: "Cút."

Dứt lời, anh cúp điện thoại rồi gửi một tin nhắn cho cô gái nhỏ.

[Tối ngày mốt rảnh không?]

Sau khi gửi xong, đợi một lát, Cận Tịch Dạ không nhận được hồi âm, đang nghĩ xem có phải số điện thoại cô cho anh bị sai hay không, khóe mắt liếc đến thời gian góc trái phía trên ——

5 giờ 43 phút.

Anh mắng Thời Tư một tiếng, kéo màn, trở lại giường tiếp tục ngủ.

Đến khi trên đường tới công ty anh mới nhận được câu hồi âm của cô.

Tiểu Tinh Nguyệt: [Không có QAQ]

Cận Tịch Dạ nhìn câu trả lời của cô thì im lặng vài giây, tắt điện thoại như không có việc gì.

Tối hôm đó thật sự An Tinh Nguyệt không rảnh, hôm đó là sinh nhật người chị em Viên Băng Băng của cô, cô phải tham dự tiệc sinh nhật của cô ấy.

Nhà họ Viên và nhà họ An là thế giao (quan hệ thân thiết nhiều đời), cha Viên và cha An thời trẻ lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt.

Ngày diễn ra tiệc tối.

Sáng sớm Viên Băng Băng đã tới nhà An Tinh Nguyệt kéo cô đến thẩm mỹ viện, ra khỏi thẩm mỹ viện hai người lại đi làm tóc.

Buổi chiều, Viên Băng Băng cùng An Tinh Nguyệt đi xem lễ phục mới nhất vừa được vận chuyển từ nước ngoài về, cô chọn một chiếc váy dài màu hồng nhạt thêu hoa nạm kim cương quanh ngực.

Lễ phục của Viên Băng Băng là màu đỏ, đứng chung một chỗ với An Tinh Nguyệt, hai người gần như hấp dẫn ánh mắt của tất cả thanh niên trẻ tuổi ở đây.

Thỉnh thoảng sẽ có người bước tới bắt chuyện với hai cô.

Toàn bộ sảnh yến hội được phủ kín bằng thảm Tabriz đắt tiền, trong phòng nguy nga lộng lẫy, khách dự tiệc tốp năm tốp ba nói chuyện xã giao, ăn uống linh đình, bầu không khí rất tốt đẹp.

An Tinh Nguyệt lại không hòa hợp được mấy, cô không thích ánh mắt như có như không của những người khác hướng tới mình, do dự một lát, rối rắm xem có nên bỏ người chị em này lại rồi một mình lên lầu đợi hay không.

Tiệc tối chính thức bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi, bây giờ còn mười lăm phút.

Trong lúc này, nhân viên phục vụ lần lượt dẫn những vị khách mới đi vào.

An Tinh Nguyệt chưa kịp đưa ra quyết định, Viên Băng Băng bỗng nhiên vỗ vai cô, chỉ vào cửa nói: "Tiểu Nguyệt Nha, cậu nhìn bên kia xem, là Thu Ý kìa! Không ngờ ông nội lại mời minh tinh đến đây......"

An Tinh Nguyệt nghe cái tên Thu Ý này bỗng thấy quen tai.

Cô nhìn về phía cửa, thấy rõ mặt người tới thì nhăn mày, nhỏ giọng hỏi: "Thu Ý có phải người dính tin đồn với Cận Tịch Dạ không......"

Chưa kịp dứt lời, tay An Tinh Nguyệt đã bị Viên Băng Băng nắm chặt lấy, cô bị người ta dẫn về phía cửa.

Viên Băng Băng vừa lôi kéo cô vừa hưng phấn nói: "Tiểu Nguyệt Nha nhìn đi, anh họ tớ tới! Người thật đẹp trai hơn trên TV nhiều phải không!"

An Tinh Nguyệt chỉ vội vàng liếc mắt nhìn Thời Tư một cái, nhưng cuối cùng ánh mắt lại bị Cận Tịch Dạ bên cạnh Thời Tư hấp dẫn.

Người đàn ông anh tuấn này sở hữu dáng người cao ngất, vai rộng eo thon, hai chân thon dài thẳng tắp, được bộ âu phục màu đen làm tôn lên vóc người như ngọc như ngà, toàn thân lộ ra hơi thở yêu nghiệt, câu hồn đoạt phách.

An Tinh Nguyệt ngước mắt, ngay khi vừa đối diện với tầm mắt của người đàn ông, sự thờ ơ trong mắt anh đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự sắc bén.

Lúc nhìn thấy bên cạnh cô là một cô gái, loại ánh mắt sắc bén này lại vụt tắt, biến thành ý cười nhàn nhạt.

Viên Băng Băng thấy An Tinh Nguyệt nhìn chằm chằm Cận Tịch Dạ thì mím môi, thấp giọng nhắc nhở: "Đừng nói là cậu thích Cận Tịch Dạ đấy nhé? Anh ta đa tình, những nghệ sĩ dính tin đồn với anh ta không một sọt to thì cũng phải một đống, đừng nghĩ quẩn nhé bạn mình."

Cô nàng khéo léo chào hàng người anh họ của mình: "Anh họ tớ lại khác, đối xử rất tốt với mọi người, từ lúc ra mắt tới nay chưa từng xào cp hay bất hòa với nghệ sĩ nào cả......"

Chưa nói xong, Viên Băng Băng bỗng nhiên ý thức được một chuyện, cô đi qua ôm lấy cánh tay Thời Tư hỏi: "Anh họ, anh quen Cận Tịch Dạ lúc nào thế? Sao em không biết? Bình thường cũng không thấy hai người tương tác trên Weibo!"

Thời Tư lời ít ý nhiều mà giải thích: "Bạn thân từ bé."

An Tinh Nguyệt nghe xong lời Viên Băng Băng nói về Cận Tịch Dạ thì rầu rĩ thu hồi tầm mắt, không nhìn anh nữa, cô vừa định đi về phía cầu thang, trước mắt bỗng dưng xuất hiện một bóng đen.

Cận Tịch Dạ đứng trước mặt cô, khóe môi nhẹ cong, cố tình hạ giọng mang theo chút lưu luyến: "Thấy tôi liền trốn?"

An Tinh Nguyệt xách váy lên, hàng mi run run: "Ai thấy anh liền trốn chứ...... Tôi chỉ muốn lên vườn hoa trên lầu hóng gió một tí."

Cận Tịch Dạ rũ mắt nhìn lướt qua bờ vai trần nhẵn mịn trắng nõn của cô, híp mắt: "Hóng gió?"

An Tinh Nguyệt chưa kịp trả lời thì Thu Ý đã đi tới bên cạnh Cận Tịch Dạ, mi mắt cong cong chào hỏi anh: "A Dạ!"

Thời Tư nhướng mày, chẳng phải đây là người đi bơi ở biển Đào Hải với Cận Tịch Dạ tuần trước hay sao?

Anh lại đưa mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt Cận Tịch Dạ, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười xem kịch vui, giây lát lướt qua.

Cận Tịch Dạ nghiêng đầu, đơn giản nói một lời chào hỏi với Thu Ý, nhưng khi quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ lại phát hiện cô xách váy, nổi giận đùng đùng đi lên lầu, anh vội vàng đi theo.

Thời Tư xoay người nhìn về phía Viên Băng Băng: "Em không giới thiệu bạn tốt của mình cho anh à?"

Viên Băng Băng trừng anh mình một cái: "Rõ ràng Tiểu Nguyệt Nha không có hứng thú với anh, anh thức tỉnh đi."

Thời Tư dở khóc dở cười: "Chẳng phải chính miệng em nói sẽ giới thiệu đối tượng cho anh à, sao giờ đổi giọng nhanh vậy, với lại anh không tốt hơn cái tên đang đuổi theo bạn em kia ư? Em xem cậu ta không phải người trong giới mà số nghệ sĩ nữ cậu ta quen biết còn nhiều hơn số người anh từng hợp tác cộng lại."

Viên Băng Băng khẽ do dự: "Vậy anh tự đi nói với cậu ấy đi, em mặc kệ, em muốn đi tìm ông hỏi xem có phải ông mời...... À đúng rồi, chuyện em nhờ anh giúp em xin chữ ký chị Giang Phán sao rồi? Bộ «Truyền thuyết gợn sóng» của anh sắp đóng máy rồi phải không?"

Thời Tư có chút đau đầu, anh thật sự không nên giao tiếp với phụ nữ, quả nhiên khó chơi, "Không phải...... Sao anh lại xin chữ ký của cô ấy được?"

Viên Băng Băng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Thì anh nói là xin dùm em gái, với lại anh có thể nói với chị ấy em là fan trung thành, ID Weibo của em là 'Kiên quyết ủng hộ tình yêu của cô và giáo sư Chu'! Chị ấy nhất định nhớ rõ em!"

Thời Tư sửng sốt: "Chờ một chút, giáo sư của em là ai?"

Viên Băng Băng trả lời: "Giáo sư Chu Đình Quân đó."

Thời Tư dừng một chút, hỏi: "Vậy sao em không đi tìm cậu ta mà xin?"

Viên Băng Băng trả lời hợp tình hợp lý: "Em còn muốn tốt nghiệp, cảm ơn."

Thời Tư: "......"

An Tinh Nguyệt lên lầu, định mở cửa ban công đi ra ngoài, cổ tay lại bị người đàn ông phía sau nắm lấy.

Giọng điệu Cận Tịch Dạ cứng rắn lại mang vẻ bất đắc dĩ: "Đừng quậy. Bên ngoài rất lạnh."

An Tinh Nguyệt xoay người nhìn anh: "Sao anh lại đi theo tôi, cp của anh đang ở dưới lầu chờ anh kia kìa."

Cận Tịch Dạ yên lặng đối diện với đôi mắt trong trẻo của cô, anh nghiêm túc nói: "Tôi không có cp, sau này cũng sẽ không."

An Tinh Nguyệt im lặng vài giây: "Vậy chờ đến khi anh làm được, tôi liền......"

Cận Tịch Dạ khẽ cười, thân thể đột nhiên sáp tới gần cô, khom lưng, kề sát mặt anh vào mặt cô gái nhỏ, âm cuối kéo dài, giọng nói mềm nhẹ: "Liền cái gì?"

Gò má An Tinh Nguyệt dần dần nhuộm một lớp màu hồng nhạt, như được bôi một lớp má hồng, càng tô điểm cho gương mặt được trang điểm tinh xảo xinh đẹp.

Cô nuốt nước bọt, ấp a ấp úng: "Liền...... Liền......"

Sở trường của Cận Tịch Dạ luôn là giỏi dụ dỗ, dẫn dắt, anh kiên nhẫn hỏi: "Liền cái gì?"

An Tinh Nguyệt cúi đầu, nhắm mắt lại, vừa định nói chuyện thì một giọng nam hùng hồn cách đó không xa vang lên: "Tiểu tử thúi, mau buông móng heo của cậu ra!"

"......"

An Tinh Nguyệt nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, phát hiện ba mình và ba của Viên Băng Băng đang đi về phía này.

Vẻ mặt cô bối rối nhìn Cận Tịch Dạ, sốt ruột nói: "Anh mau thả tôi ra đi."

Chờ Cận Tịch Dạ buông cổ tay mình ra, An Tinh Nguyệt nâng bước đi về phía ba mình, ý đồ bám dính lấy ông không cho ông đi tìm Cận Tịch Dạ, "Ba. Chú Viên."

Cha Viên nở nụ cười hòa ái, ông quay đầu trêu ghẹo An Quốc Phi: "Tiểu Nguyệt nhà ông đúng thật là thiếu nữ mười tám thay da đổi thịt, càng ngày càng xinh đẹp."

Cha An nào còn tâm trạng thảo luận vấn đề này với ông ấy nữa, ba bước nhập thành hai bước đi đến trước mặt Cận Tịch Dạ, đôi mắt ông như radar dò trên quét dưới người anh, cuối cùng đưa ra kết luận: "Hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải."

Loại tiểu bạch kiểm này nhan nhản quá nhiều, trong lúc nhất thời ông nghĩ không ra là nhà nào nuôi ra cái tên mất dạy này.

Nghĩ không ra thì thôi, ông phẩy tay, tiếp tục nhìn Cận Tịch Dạ với vẻ căm tức: "Con gái tôi còn nhỏ, cậu không được có ý đồ với con bé."

Sắc mặt Cận Tịch Dạ vẫn vậy, đang muốn nói chuyện, cha An lại nhớ tới việc con gái mình giấu đàn ông trong phòng, ông trừng mắt: "Cậu nói thật cho tôi biết, người lần trước Tiểu Nguyệt giấu trong phòng có phải là cậu không?"

An Tinh Nguyệt nhíu mày, xách váy đi tới giải vây thay Cận Tịch Dạ: "Ba, không phải anh ta."

???

An Quốc Phi có chút không dám tin, ông kéo An Tinh Nguyệt sang một bên: "Tiểu Nguyệt, con thành thật nói cho ba biết, rốt cuộc có bao nhiêu người theo đuổi con? Người chạy vào phòng con trốn kia là ai?"

An Tinh Nguyệt rối tinh rối mù, môi cô mấp máy, chưa kịp lên tiếng thì bên kia có người gọi cô.

"Tiểu Nguyệt Nha!"

Viên Băng Băng và Thời Tư cũng đã đi tới.

Hai người bọn họ chào hỏi người lớn xong, một người đi tới bên cạnh Cận Tịch Dạ, người còn lại đi tới bên cạnh An Tinh Nguyệt.

Cha An nhìn Thời Tư và Cận Tịch Dạ cảm thấy rất khả nghi, lúc đang định kiểm tra cẩn thận, cha Viên vỗ vai ông cười ha hả nói: "Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, ông chờ đến lúc kết thúc lại lần lượt thẩm vấn cũng không muộn."

Dù sao cha An cũng là khách, nghe vậy thì gật đầu.

Thời Tư và Cận Tịch Dạ cùng nhau xuống lầu, hai người đi phía sau, An Tinh Nguyệt và Viên Băng Băng đi trước hai người bọn họ một khoảng.

Thời Tư nhìn bóng dáng nhỏ xinh bên cạnh em họ mình trước mắt: "Nhìn không ra đó, thế mà cậu lại thích loại chim nhỏ nép vào người này, tớ còn tưởng cậu và A Quân thích cùng một kiểu người ấy chứ."

Cận Tịch Dạ lạnh lùng liếc nhìn Thời Tư: "Cậu dám dán cặp mắt lên người cô ấy một lần nữa xem, coi chừng tớ móc mắt cậu."

Thời Tư sờ mũi, lắc đầu thở dài: "Một đám người yêu vào rồi đều biến thành ma quỷ."

Ngẫm nghĩ, bước chân anh tạm dừng: "A, cậu là tên đầu heo đang chuẩn bị ủi mất bắp cải trắng vừa lớn trong vườn nhà người ta, sau đó còn bị chủ nhân hiện tại của bắp cải phát hiện ra, tính ra người thê thảm vẫn là cậu."

Cận Tịch Dạ: "......"

(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro