Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạ

04.

Tối nay sẽ xảy ra chuyện gì chăng?

Lô Tĩnh vùi mặt vào cổ Trương Nhuận, nàng nắm lấy tay Trương Nhuận, kéo vạt áo sơ mi cài ở cạp quần ra, kéo từ thắt lưng đến ngực. Trương Nhuận nghiêng đầu chạm vào môi Lô Tĩnh, màu đỏ chóp tai dưới mái tóc của em nóng bừng như sắp nổ. "Chị náo cái gì?"

"Đừng nói chuyện." Giọng Lô Tĩnh như bị ai bóp nghẹt. Tay nàng ôm lấy Trương Nhuận như giữ lấy phao bơi khi vừa nghe tin tàu chìm, nàng cố gắng trấn tĩnh nhịp tim nhưng không có tác dụng hạ nhiệt mà càng trở nên bế tắc hơn.

Trương Nhuận hôn lên cằm Lô Tĩnh. Lúc đặt nàng xuống giường, em xém chút nữa ngã xuống theo nhưng cố gắng không bộc lộ sự bối rối, tai chỉ hơi ửng đỏ. Trương Nhuận lo Lô Tĩnh sẽ vì sự bất an của em mà nàng lại né tránh nên mới cố ý giấu đi.

Em chưa bao giờ thấy Lô Tĩnh im lặng như vậy.

Em cố chịu đựng và kiềm chế mong muốn bộc phát của mình. Trương Nhuận nghe thấy tiếng điều hòa chạy, ngoài ra còn nghe được hơi thở đan xen của em và Lô Tĩnh.

"Cởi ra được không?" Lô Tĩnh lồng ngực phập phồng, nàng cười nửa miệng nhìn Trương Nhuận.

Trương Nhuận không trả lời, em dùng lực để lại một vết cắn ngay xương quai xanh của nàng rồi nhẹ nhàng hôn lên nó. Tay em run rẩy cởi cúc áo sơ mi, Lô Tĩnh nheo mắt nhìn thân hình gầy gò của em, nàng muốn đưa tay lên giúp nhưng lại bị Trương Nhuận gạt ra.

"Làm cái gì đó?" Em cố chấp nhìn nàng. "Em tự làm được, em có thể."

Nhìn em bây giờ thật giống một chú mèo con kiêu ngạo.

05.

Trương Nhuận cởi đến khuy đồ lót của Lô Tĩnh, em cúi đầu hôn lên môi nàng như một hành động tự khích lệ bản thân. Tay còn lại của em đặt trên ngực nàng, cảm thấy cơ thể kia có hơi vặn vẹo. 

"Em làm chị đau rồi?"

"Không phải... lúc nãy em nói em có thể sao?"

Trương Nhuận nghe xong có hơi ủy khuất. Không phải nàng từng nói sẽ dạy em sao?

Trương Nhuận lần nữa cúi đầu ngậm lấy đỉnh thiên sơn, người bên dưới run rẩy đến hô hấp cũng thay đổi. Bàn tay của nàng siết lấy tóc Trương Nhuận khi chiếc lưỡi nhỏ quấn quanh chóp đá đã cương cứng. Khoái cảm khiến cho Lô Tĩnh choáng váng muốn đẩy em đi nhưng cơ thể nàng lại thành thật hơn, chủ động ưỡn người lên, dâng hiến mọi thứ cho Trương Nhuận.

Da của Trương Nhuận như biến hoàn toàn thành màu đỏ.

Em cảm nhận được cái ôm gắt gao của Lô Tĩnh cùng với sự háo hức của nàng khi có thể liên lạc lại với em.

Em thậm chí còn cảm nhận được dây thần kinh đờ đẫn của mình còn đau nhức, nhắc nhở một số vết thương chưa lành còn nằm ở trong em. 

Nếu không có những cuộc cãi vã đó, chẳng phải những cái ôm và tương tác giữa hai người sẽ không bị đình chỉ lâu như vậy hay sao?

Sự ương bướng của Trương Nhuận thật biết xuất hiện không đúng lúc. Trương Nhuận mơ hồ hỏi. "Lô Tĩnh, chị có nhớ em không?"

"Hả?" Lô Tĩnh đang nhắm mắt hưởng thụ, giọng nàng khàn khàn đáp lại.

Trương Nhuận để lại dấu răng trên ngực nàng như muốn trút giận. Lô Tĩnh khịt mũi, cúi đầu nhìn xuống chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của em.

"Chị có từng nghĩ đến em không? Trước khi em chủ động đến tìm chị." Bàn tay non nớt của Trương Nhuận chạm vào nơi giữa hai chân của Lô Tĩnh, ngón tay nán lại phía ngoài một chút. Lô Tĩnh căng thẳng duỗi thẳng eo, tay càng siết chặt Trương Nhuận hơn. "Nếu như nhớ tới em, vì sao không chủ động cùng em làm hòa?"

Lô Tĩnh hơi trầm mặc. "Chị đã từng rất thất vọng, Nhuận."

Giọng nói của nàng ôn hòa chậm rãi, Trương Nhuận cũng ý thức được không nên nhắc đến chuyện này ngay hiện tại, em hơi im lặng, tiếp tục dùng răng ngấu nghiến người bên dưới.

Lô Tĩnh thăng trầm trong dục vọng, thỉnh thoảng cảm thấy hơi ngực hơi nhức nhối nhưng nhanh chóng bị động tác của Trương Nhuận xoa dịu lại. Nàng đang hưởng thụ đột nhiên cảm giác như nước rơi xuống bụng mình, còn hơi ấm liền gần như tỉnh táo. Lô Tĩnh ôm lấy khuôn mặt ủy khuất của Trương Nhuận, đôi mắt xinh đẹp đang long lanh nước. "Sao em lại khóc?"

Nước mắt của Trương Nhuận liên tục rơi xuống cõi lòng của Lô Tĩnh. Nàng hoảng sợ ôm lấy bờ vai gầy gò của em, hai gò má nóng bừng áp chặt vào nhau. Nhưng giây tiếp theo Trương Nhuận đã dùng sức ấn mạnh vào vai nàng, Lô Tĩnh chơi vơi ngã vào trong gối. Em đặt xuống nụ hôn cuồng nhiệt và vô tổ chức, chặn lại những gì nàng muốn nói. Lô Tĩnh cau mày rồi thả lỏng, cuối cùng đắm chìm trong những giọt nước mắt mặn chát của Trương Nhuận.

Trong lòng nàng cũng có chút cay đắng, nếu em nhớ nàng thì sao em không làm hòa với chị trước?

Hơi thở của họ bị rối loạn trầm trọng hơn bởi nụ hôn mãnh liệt này, Trương Nhuận hôn đến ướt môi của Lô Tĩnh. Xương ngón tay gầy guộc lần mò đến chỗ nên đến khiến cho nàng suýt chút chết chìm trong dục vọng.

Những ngón tay của em tiến vào một nơi mềm mại, ẩm ướt và nóng bỏng mà em chưa từng trải qua.

Cơ thể Lô Tĩnh đã sẵn sàng tiếp nhận Trương Nhuận. Tay của Trương Nhuận dễ dàng bóp lấy phần thịt mềm mại đang hút ngón tay mình. Em hơi đỏ mặt, như thể tạm thời mất đi ý thức về hơi thở, mọi giác quan đều tập trung vào đầu ngón tay. Em lại lắc đầu khiến cho những giọt nước mắt từ khóe mắt em lần nữa rơi xuống.

06.

"Sao em lại khóc?" Giọng nói của Lô Tĩnh mơ hồ như gió thoảng, "Em có thể đừng khóc được không?"

Trương Nhuận cúi đầu cắn vào mặt Lô Tĩnh như muốn trút giận.

"Này..." Lô Tĩnh vừa cười vừa thở hổn hển, nàng ôm lấy cổ em. "Em là cún à? Mèo con."

Trương Nhuận mới nhớ tới trước kia Lô Tĩnh đột nhiên nhào tới cắn em một cái để lại vết răng trên cánh tay Trương Nhuận. Giờ thì hay rồi, em cũng muốn thử xem, cắn người có cái gì tốt? 

Bây giờ, em có thể hiểu rằng Lô Tĩnh chỉ muốn thân mật với em một chút, Trương Nhuận cuối cùng cũng hiểu được cảm giác ngốc nghếch ẩn giấu vào lúc nàng cắn em.

"Tay em, cử động một chút." Lô Tĩnh cắn vành tai em, giọng khàn khàn thúc giục.

Trương Nhuận hơi nâng người lên, nước mắt vẫn chảy ra nơi khóe mắt. Dường như em muốn mang hết sự tức giận trút lên Lô Tĩnh nhưng lại sợ làm tổn thương đến nàng, cuối cùng chỉ có thể bày ra vẻ mặt ủy khuất nhìn Lô Tĩnh. Trương Nhuận cúi đầu đẩy ngón tay vào sâu hơn, sự ướt át bám lên tay em cùng với hơi thở nóng hổi của Lô Tĩnh.

Lô Tĩnh khàn giọng yêu cầu em chậm lại nhưng Trương Nhuận giống như lãng tai không nghe thấy. Em tự mình chìm vào vùng đất dục vọng dịu dàng do Lô Tĩnh tạo ra. Trương Nhuận vùi mình vào cổ Lô Tĩnh, nhẹ nhàng gặm nhấm nhưng không để lại dấu vết nào.

Đây là nguyên tắc cơ bản khi cả hai còn đang là hai nữ thần tượng.

Môi em gần với mạch đập ở một bên cổ, trong lúc nhất thời, Trương Nhuận muốn cắn thật mạnh nhưng cuối cùng, em chỉ rơi nước mắt không ngừng và đẩy mạnh ngón tay một cách thất vọng.

"Nhuận, chậm lại...nhẹ thôi!"

Một ngón tay khác được thêm vào cơ thể, niềm vui và dục vọng cùng với sự siết chặt của Lô Tĩnh đã nuốt chửng ngón tay mảnh mai của Trương Nhuận. Chân nàng co giật không ngừng, linh hồn như bị rút ra khỏi cơ thể. Lô Tĩnh đột nhiên rất muốn chạy trốn nhưng Trương Nhuận đã nắm lấy eo nàng, nâng cơ thể nàng lên và lần nữa tiến vào,

Trương Nhuận càng ngày càng thành thục, Lô Tĩnh vội vàng ôm chặt lấy em, giống như lữ khách trong sa mạc khao khát suối ngọt nhưng Trương Nhuận đã tránh đi khiến cho Lô Tĩnh hơi sửng sốt.

Trương Nhuận lúng túng chống cự, vừa vùng vẫy vừa nhấc chân lên, em thở hổn hển trút hết sức vào người nàng, Lô Tĩnh nổi lên trong dục vọng  cùng đau đớn, liên tục lẩm bẩm. "Em đã hứa sẽ không trốn tránh chị."

Trương Nhuận dừng một chút, đột nhiên nói. "Náo Náo, em làm cho chị bất an sao?"

Lô Tĩnh hơi ngơ ngác nhìn em. "Quên đi, cứ coi như chị chưa nói gì đi."

Đôi môi của Lô Tĩnh lại lần nữa bị chiếm lấy, khác ở chỗ lần này không còn vương lại sự tức giận của Trương Nhuận. Chỉ có chiếc lưỡi mềm chậm rãi thâm nhập, đọng lại trong miệng sự nóng bỏng và ẩm ướt.

07.

Lô Tĩnh khóc.

Sự bất an của nàng lúc này dường như đã lên đến đỉnh điểm. Chính Trương Nhuận đã khiến nàng mất phương hướng một lần, nếu lần này vẫn giữ xu hướng giữ im lặng thì cả hai lại một lần nữa rời xa nhau?

Không được, nàng không muốn.

Trương Nhuận cảm giác được nhiệt độ sắp tan chảy khi ngón tay em bị siết chặt. Lô Tĩnh với tay ấn vào sau gáy em, nụ hôn dài càng ngày càng kéo dài, em chỉ tách ra một chút sau khi Lô Tĩnh bình tĩnh lại. 

Lúc này em mới cảm thấy ngượng ngùng, đỏ bừng từ đầu đến chân.

Trương Nhuận lấy ngón tay ướt đẫm của mình ra, dùng giấy ăn ở đầu giường lau đi. Em còn chưa kịp ném quả bóng giấy đi thì đã bị nàng vòng tay qua vai, đè xuống chiếc giường bừa bộn. Lô Tĩnh ngồi lên eo Trương Nhuận, đưa tay lau đi những giọt nước mắt mong manh trên gò má mình.

Nàng kéo tóc lên, cột lại gọn gàng xong liền tấn công Trương Nhuận. Tay vén áo em lên để lộ thân hình gầy guộc.

Nước mắt Lô Tĩnh rơi xuống bụng Trương Nhuận, em hơi ngạc nhiên nhìn nàng, trong đầu chỉ hiện lên một ý nghĩ.

Náo Náo đang tức giận.

Lúc Lô Tĩnh cúi đầu hôn em, em vẫn ngơ ngác hỏi. "Sao chị lại khóc?"

Nhưng chẳng bao lâu câu hỏi của em đã bị khoái cảm xa lạ lấn át, em chẳng thể suy nghĩ đến chuyện khác nữa. Vừa khóc vừa bị tay Lô Tĩnh điều khiển, chỉ biết nằm yên để nàng trút giận.

Trời đã khuya, hai người nằm vật vã trên giường, không còn ai có sức lực để dọn dẹp. 

Lô Tĩnh gối đầu trên tay của Trương Nhuận, nàng quay lưng về phía em, chỉ để lại góc nhìn của em một mái dài đỏ chói. Trương Nhuận hôn lên nốt ruồi đen trên vai nàng, kéo chăn cho nàng rồi vụng về xin lỗi.

Lô Tĩnh quay người lại, trên gò má còn đọng lại những giọt nước mắt, nàng ôm Trương Nhuận vào lòng, giọng nói khàn đặc, thấp giọng hỏi em. "Em khóc nhiều quá, nước mắt này tích trong bao lâu rồi?"

Trương Nhuận mím môi, em cảm thấy hơi khó chịu khi nàng hỏi câu hỏi này. Lô Tĩnh đột nhiên nhận ra vẻ khó chịu trong mắt em, nàng nhẹ nhàng hôn đi giọt nước mắt sắp rơi xuống của em, giọng dịu dàng an ủi. "Chị không hỏi nữa, đừng khóc, có được không?"

Hình như mèo con đã quen thuộc với sự dịu dàng của chủ nhân, dễ dàng chìm vào nó để cự mình.

"Đừng khóc."

Áp lòng bàn tay ấm áp vào tai nàng, Trương Nhuận bắt buộc cả thế giới của Lô Tĩnh phải im lặng.

Môi em chạm vào trán nàng một cách trân trọng và cẩn thận.

Lô Tĩnh tựa hồ như nghe được cái gì, nhưng mơ hồ bị bàn tay ấm áp kia chặn lại.

Trương Nhuận ôm chặt lấy nàng, lẩm bẩm nói trời lại tối, đã đến giờ đi ngủ.

Hãy tin tôi thêm một chút.

Mất đi và tìm lại được luôn đi kèm với cảm giác bất an. Cả hai quyết định đi tìm lại những mùa xuân, hạ, thu, đông đã bị bỏ lỡ một lần nữa.

"Em sẽ không né tránh chị nữa."

"Vậy lần này chúng ta đều phải dũng cảm hơn đi ."

_____HOÀN_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro