Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81: Nó sống (5)

Chương 81: Nó sống (5)

Bập bềnh.

Dường như chiếc giường đang lay động, biên độ không lớn, cảm giác như chiếc giường nổi trên mặt hồ.

Lâm Gia đột nhiên mở mắt, đèn ở đầu giường không biết đã tắt từ lúc nào. Mùi không khí ẩm ướt khó chịu lùa vào khoang mũi, cảm giác ngạt thở đè nặng xuống làm người ta không thể động đậy.

Bóng tối nhanh chóng rút cạn ý thức của Lâm Gia, khi ý thức rời khỏi cơ thể, Lâm Gia nhận ra có gì đó không ổn. Cảm giác rơi vào bóng tối lần này khác với những lần trước, so với cảm giác tách biệt do ý thức bị rút đi, lần này anh cảm nhận được rõ ràng sự ngột ngạt, không có không khí tươi mới tràn vào qua những nhịp thở gấp gáp, không khí hít vào mũi miệng giống như một vũng nước tù đọng.

Anh cố nâng tay lên nhưng cánh tay không duỗi thẳng được, chạm phải trần trong trạng thái co quắp, Lâm Gia lại mò thử hai bên trái phải nhưng cũng tương tự, tay chưa kịp duỗi đã chạm phải vách ngăn trong trạng thái bị gập.

Trên vách có những chiếc gai gỗ nhỏ thô ráp, khi cánh tay không còn sức của Lâm Gia hạ xuống, vài chiếc gai gỗ nhỏ đâm vào da anh.

Cơn đau đánh thức đôi phần lý trí, Lâm Gia cố gắng cất giọng khô khốc, anh nhớ rõ mèo nằm ở cuối giường.

Há miệng định gọi mèo, nhưng do thiếu oxy nên anh không thể nhớ nổi tên nó, anh khó khăn nuốt xuống một chút: "Đội trưởng Diêm..."

"... Diêm Tục."

"Tôi đây, tôi đây, tôi đây đây đây."

Ngay sau đó, một giọng nói lo lắng truyền tới từ dưới chân.

Mèo giật mình tỉnh lại, luống cuống bật điện thoại mở đèn pin lên.

Ánh đèn sáng lên trong không gian hẹp, mèo ngậm đồng hồ điện thoại rồi nhảy về phía Lâm Gia. Mỗi lần nhảy lên là lại có tiếng "cộc cộc cộc", đó là tiếng đầu mèo bị đập vào trần khi nhảy.

Có ánh sáng.

Lâm Gia nhắm mắt lại, chờ ý thức quay về cơ thể.

Khi ý thức dần trở nên rõ ràng, cảm giác ngộp thở lại càng mãnh liệt hơn, cảm giác ngột ngạt vì không khí không thể lưu thông cũng ngày càng nghiêm trọng.

Mèo ôm đồng hồ điện thoại, lo lắng nhìn Lâm Gia: "Cậu ổn không?"

Lâm Gia đáp lại.

Cảm giác kích ứng do bóng tối đã hết.

Nhưng cơ thể vẫn ở trong trạng thái cực kỳ khó chịu, Lâm Gia mở mắt ra, chịu đựng cảm giác tệ hại này để xem xét tình hình.

Đúng như anh đã chạm vào, trên đầu, hai bên trái phải của anh đều bị bịt kín.

Anh đang không ở trên giường mà bị nhốt trong một không gian hẹp và kín bưng.

Mèo cũng phát hiện ra tình cảnh hiện tại: "Chúng ta đang nằm ngủ trên giường mà? Chuyện gì thế này?"

Lâm Gia bỏ qua câu "ngủ trên giường", anh hít một hơi rồi cong ngón tay lại, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ hai bên trái phải.

Cộc cộc cộc.

Âm thanh nặng nề đầy áp lực vang vọng trong không gian khép kín, rõ ràng tiếng gõ là ở trên đầu, nhưng lại giống như toàn bộ không gian đều bị gõ.

Lông mèo nhất thời dựng lên: "Đừng bảo là ở..."

Mèo mơ hồ đoán ra gì đó.

Lâm Gia lấy đồng hồ điện thoại từ mèo, chiếu đèn pin vào bốn bức vách. Gai gỗ đâm vào ngón tay đã cho biết bốn bức vách này được làm bằng gỗ.

Anh nhìn chằm chằm vào vách gỗ một lúc rồi chạm tay vào.

Cảm giác tổng thể khá mịn, bề mặt trông cũng bóng và trơn, chỉ là vài chỗ chi tiết hơi thô nên mới sót lại gai gỗ.

Mèo nhìn thấy xong thì lông lại dựng đứng, đây là phản ứng bản năng của chính loài mèo với một thứ gì đó.

Mèo cũng chìa móng ra cào lên vách gỗ: "Chúng ta... đang ở trong quan tài à?"

"Còn tệ hơn." Lâm Gia nói, "Quan tài làm từ gỗ đào."

Không khí càng ngày càng loãng, mèo thở dốc vắt óc tự hỏi: "Gỗ đào? Tôi chỉ mới nghe gỗ liễu và gỗ hòe không tốt, sao gỗ đào lại tệ hơn?"

Lâm Gia nhìn mèo rồi vươn tay ra, do dự hai giây, cuối cùng vẫn chạm vào đầu nó, vuốt ve đám lông đang xù lên.

Có lẽ vì mèo đã kéo anh ra khỏi bóng tối, hoặc là vì nó đã đáp lại anh khi anh hoảng hốt gọi nó trong trạng thái xuất thần, vào lúc này, Lâm Gia quyết định kiên nhẫn giải thích với mèo: "Cây âm không vào cửa, cây dương không ở mồ."

*Người xưa cho rằng: "Cây âm không vào cửa" là chỉ một số cây có âm khí nặng nề, mang lại xui xẻo, không thích hợp trồng trước nhà (ví dụ như cây liễu, cây bách); "Cây dương không ở mồ" là chỉ một số cây có dương khí quá mạnh không nên trồng ở mồ mả, cũng có thể ảnh hưởng đến phong thủy gia đình (ví dụ như cây đào, cây mai, cây dừa).

Lâm Gia làm bất động sản, mà bất động sản thì khá coi trọng phong thủy huyền học, vì vậy Lâm Gia cũng biết chút ít.

Cây có chia âm dương, gỗ đào còn được gọi là "gỗ trừ ma", là loại vật liệu phổ biến nhất để làm dụng cụ xua đuổi tà ma, và loại cây dương điển hình nhất.

Nếu anh và mèo ở bên ngoài quan tài thì quan tài làm từ gỗ đào sẽ không gây nguy hiểm cho họ, nhưng lúc này anh và mèo lại đang ở bên trong quan tài gỗ đào, vậy thì gỗ đào trấn tà này chính là để trấn áp họ ở bên trong.

Giống như đang muốn khiến họ không thể thoát thân, bị giam đến chết trong quan tài.

Lâm Gia thử đẩy phần nắp quan tài nhưng quả nhiên quan tài đã bị bịt kín. Mà anh lại đang nằm bên trong, tư thế nằm ngửa khiến anh không thể dồn lực, chưa kể không khí bế tắc làm cả người anh nhũn ra.

Câu "Dùng sức mạnh để tạo kỳ tích" hoàn toàn không áp dụng được vào lúc này.

Mèo nói: "Diêm Tục ở ngay bên cạnh, gọi Diêm Tục tới cứu chúng ta."

Mèo đang định gọi thì Lâm Gia lại ngăn nó: "Diêm Tục ở ngoài cửa."

Trước khi đi ngủ, Lâm Gia đã đi tới bên cửa nhìn mấy lần, bóng người cô đơn ấy vẫn còn ở bên ngoài cửa, anh biết Diêm Tục không định ngủ, định sẽ trắng đêm canh gác.

Mèo mừng húm: "Thế chẳng phải vừa khéo à!"

Lâm Gia lại nói: "Nếu nghe thấy động tĩnh thì cậu ấy đã vào ngay."

Diêm Tục từng hứa sẽ đảm bảo an toàn cho Lâm Gia, Diêm Tục đang ở ngay ngoài cửa. Nguyên một cái quan tài được đưa vào trong phòng thì sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Diêm Tục. Chưa kể nếu một người một mèo rơi vào quan tài thì kiểu gì cũng phát ra tiếng động, Lâm Gia cũng tỉnh vì cảm giác tròng trành đó.

Nhưng Diêm Tục lại không chủ động xuất hiện.

Chỉ có một khả năng, không phải quan tài xuất hiện trong phòng, mà là anh và mèo đã bị đưa tới nơi đặt quan tài.

Bên ngoài quan tài không phải căn phòng đang ở mà là một nơi khác, hoặc thậm chí là một không gian khác.

Lâm Gia hoàn toàn không biết bên ngoài quan tài là gì.

Có lẽ bên ngoài là một linh đường, nơi những người mặc áo tang, đầu đội khăn trắng, mặt mày vô cảm thả vàng mã vào chậu than. Có thể là một nghĩa trang, nơi những chiếc quan tài xếp thành hàng. Hoặc tệ hơn là đã bị chôn xuống đất, với lớp bùn ẩm ướt tạo thành một gò đất trong đêm.

Vậy nên việc mạo hiểm lên tiếng cầu cứu, đặc biệt là gọi tên người sống trong quan tài bằng gỗ đào, không phải là hành động sáng suốt, chẳng thà giữ sức và nghĩ cách khác.

Không gian bên trong quan tài chật hẹp, Lâm Gia chỉ có thể nằm ngửa, ngay cả việc trở mình cũng khó khăn, còn mèo đang nằm sấp trên ngực anh, lắng nghe hơi thở nặng nề của anh.

Nó chợt nhận ra điều gì đó, tai mèo dán vào ngực Lâm Gia: "Không đúng, cậu còn thở mà."

Lâm Gia hiểu ý của mèo, gỗ đào trấn áp ma quỷ, nếu anh còn thở thì đương nhiên không thể coi là ma, gỗ đào sẽ không có tác dụng áp chế anh.

Lâm Gia hờ hững nói: "Thế thì càng tệ."

Mèo vốn không thông minh, lại thêm thiếu oxy khiến đầu óc ngày càng chậm chạp: "Sao... sao lại càng tệ?"

"Gỗ đào thường được làm thành kiếm gỗ đào để trấn tà trừ ma." Lâm Gia nhìn mèo. "Một thanh kiếm gỗ đào cần bao nhiêu gỗ, còn một chiếc quan tài gỗ đào cần bao nhiêu gỗ? Nếu chiếc quan tài này không phải để trấn chúng ta thì tức là dùng để trấn thứ khác, mày đoán xem, thứ mà cần đến một chiếc quan tài gỗ đào để trấn áp có thể ở đâu?"

Mèo ngẩn người, nuốt nước bọt: "Cũng... cũng ở trong quan tài..."

Lâm Gia đáp: "Dưới thân."

Toàn bộ lông trên người mèo đều dựng hết cả lên.

Hết chương 81.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro