Chương 143: Anh nóng lòng trở về
Chương 143: Anh nóng lòng trở về
Số 492 đường Đồng Dương khu phố số 3 là một cửa hàng tiện lợi rất bình thường không có gì nổi bật.
Các cửa hàng tiện lợi ở thế giới đáy biển đều có một nhà kho dùng để chứa hàng hóa.
Nhưng rõ ràng nhà kho như vậy không chứa nổi năm triệu hồn cá, hiện tại vẫn chưa biết rốt cuộc là Trần Xỉ chia thành nhiều đợt để chứa hay cửa hàng tiện lợi này có bí mật khác.
Thậm chí cũng chưa thể biết được thời gian và địa điểm mà số hiệu của tám đám mây hiển thị có phải là thời gian giao hồn cá hay không.
Điều Lâm Gia có thể làm là chờ đợi ngày 30 tháng Tám đến. Ba ngày rất nhanh, chỉ trong thoáng chốc mà thôi, Lâm Gia có thể cảm nhận được sự lo lắng và sốt ruột của Diêm Tục, từ sáng sớm điện thoại đã gọi không ngừng.
Còn chạy đến bộ phận thăm dò để gặp anh.
Lâm Gia đã đảm bảo với hắn tám trăm lần rằng mình nhất định sẽ bình an trở về, nhưng vẫn không thể xoa dịu sự sốt ruột của Diêm Tục.
Có thể hiểu được.
Lâm Gia tận hưởng cảm giác được Diêm Tục quan tâm.
Hôm nay Lâm Gia làm ca ngày, năm giờ chiều đã tan làm. Anh trở về chỗ ở của Trương Mông nghỉ ngơi lấy sức trước, đến khi trời gần tối, anh mới thay một bộ đồng phục vừa giặt xong rồi ra khỏi cửa.
Anh không mang theo đồng hồ điện thoại, chỉ mang theo điện thoại của Trương Mông.
Để tránh rút dây động dừng, phạm vi bố trí của Diêm Tục cách số 492 đường Đồng Dương khu phố số 3 rất xa.
Lâm Gia xuất hiện trong phạm vi theo dõi của Diêm Tục, rất nhanh sau đó đã biến mất khỏi tầm kiểm soát của Diêm Tục.
Anh vốn ở khu phố số 2 rất gần khu phố số 3. Đường Đồng Dương lại ở rìa khu phố số 3 nên Lâm Gia chỉ mất hai mươi phút đi bộ.
Thế giới đáy biển lúc mười một giờ đêm tĩnh lặng không một tiếng động, ban đầu trên đường phố không có bóng người, càng gần đường Đồng Dương khu phố số 3, Lâm Gia có thể nhìn thấy người ngày càng nhiều hơn.
Cũng giống như anh, những người này đều mặc đồng phục do ban quản lý phát, dù có gặp nhau trên đường cũng không chào hỏi nhau.
Như những gì Lâm Gia và Diêm Tục đã đoán, "quân riêng" không được coi là người, tuy bọn chúng ẩn mình trong đám đông, làm những việc giống như con người, nhưng lại có một thân phận khác.
Bọn chúng không cần giao tiếp với nhau, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ và nhận hồn cá.
Lâm Gia đoán "quân riêng" cần nhiều hồn cá như vậy không chỉ đơn thuần là do tham lam, tất cả công trình xây dựng và tài nguyên của thế giới đáy biển đều cần trao đổi bằng hồn cá, "quân riêng" cũng thuộc một phần của thế giới đáy biển, chúng cần hồn cá để duy trì hoạt động của mình.
Dù người trên đường phố nhiều hơn nhưng lại càng thêm yên tĩnh. "Quân riêng" giẫm lên mặt đường không phát ra tiếng động.
Lâm Gia cũng bước nhẹ chân hơn.
Đi thêm một đoạn, khi sắp đến gần số 492 đường Đồng Dương, bóng người đã tự giác đóng quân ở đoạn đường đó.
Dù sao chúng cũng phụ trách vận chuyển hồn cá không chỉ một hai lần, mỗi người đều có trách nhiệm cố định của mình.
Nhưng Lâm Gia không biết trách nhiệm của Trương Mông là gì.
Anh chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu sau đã nhìn thấy mấy chiếc xe vận tải cỡ lớn nối đuôi nhau bên đường.
Những "quân riêng" đã đến đi ra đi vào số 492 đường Đồng Dương, chuyển từ bên trong ra những thùng hàng đầy ắp. Những thùng này rất lớn, gần như cao bằng nửa người, nếu thùng chứa đầy hồn cá thì chưa chắc hai người đàn ông trưởng thành đã khiêng nổi, nhưng "quân riêng" lại có thể tự mình khuân vác.
Lâm Gia có thể tưởng tượng, Diêm Tục tốn không ít sức lực để bắt được Trương Mông.
Anh không đi vào bên trong cửa hàng tiện lợi, anh mà đi khuân những thùng hàng đầy ắp này thì chỉ tổ làm lộ thân phận của mình.
Anh nhìn xe tải, về cơ bản ghế lái của xe tải đều trống không.
Lâm Gia không do dự, "quân riêng" mỗi người một việc, anh không thể ngây ngốc đứng ở cửa được. Thế là anh đi về phía xe tải, anh phải đi qua cửa hàng tiện lợi lúc tới chỗ xe tải.
Anh lặng lẽ nhìn vào bên trong và thấy được bóng dáng của Trần Xỉ. Vừa khéo y đi ra ngoài hút thuốc, Lâm Gia không nhìn nữa mà đi về phía xe tải.
Phía sau có tiếng bật lửa, Lâm Gia không quay đầu lại mà đi thẳng đến bên xe tải, giẫm lên lốp xe đẩy người lên cao, sau đó kéo cửa xe.
Cửa xe vẫn chưa khóa, Lâm Gia ngồi vào trong, anh thấy chìa khóa xe cắm ngay dưới vô lăng.
Qua gương chiếu hậu, Lâm Gia thấy Trần Xỉ vẫn đang hút thuốc. Anh cau mày, thời gian Trần Xỉ đưa ra là mười một rưỡi đêm, nhưng xe tải đã đỗ ở đây sớm hơn thời gian này.
Có lẽ là Trần Xỉ đã tìm người lái xe đến đây trước, sau đó những người này bị Trần Xỉ đuổi đi.
Lâm Gia không chắc trách nhiệm của Trương Mông có phải là "tài xế xe tải" hay không. Nhưng nếu Trương Mông không phải mà còn đụng trúng người có trách nhiệm làm "tài xế xe tải", vậy thì tình hình sẽ không dễ kiểm soát.
Qua gương chiếu hậu, Lâm Gia chú ý tốc độ bốc hàng của "quân riêng". Anh định đợi chúng kết thúc việc bốc hàng thì trà trộn vào trong.
Chỉ có mười người chịu trách nhiệm làm "tài xế xe tải", trong khi người có trách nhiệm "bốc hàng" lại chiếm phần lớn, theo xác suất mà nói, rất có thể Trương Mông thuộc vào đội "công nhân bốc vác".
Lâm Gia chờ đợi, trong gương chiếu hậu, "quân riêng" đã đi về phía một trong những chiếc xe tải, trách nhiệm của bọn chúng chưa dừng ở đây, bốc thùng hàng lên xe tải thì vẫn cần phải dỡ xuống khi đến đích.
Có hai chiếc xe thùng được chuẩn bị cho chúng, giống như hàng hóa, chúng cũng phải tự nhốt mình vào trong thùng xe kín mít trong suốt quá trình di chuyển.
Lâm Gia cười khẩy, sự lo lắng của Diêm Tục cho anh không phải là lo hão, những kẻ đó chen chúc trong thùng xe như cá mòi, bọn chúng không cần hô hấp nhưng Lâm Gia thì cần.
Hơn nữa Lâm Gia rất ghét tiếp xúc với bất cứ thứ gì ngoài Diêm Tục.
Chỉ có thể hi vọng quãng đường không xa, Lâm Gia nghĩ, Diêm Tục, tôi cũng yêu em.
Bóng dáng Trần Xỉ không còn trong gương chiếu hậu nữa, Lâm Gia vừa định mở cửa xe bước xuống thì nghe thấy một tiếng "cạch" vang lên bên cạnh.
Cửa bên ghế phó lái bị người ta kéo ra, có một người ngồi vào.
Mang theo mùi thuốc lá nồng nặc.
Thế nên Lâm Gia không cần nhìn cũng lập tức nhận ra người ở ghế phó lái, là Trần Xỉ.
Tiếng sột soạt truyền tới từ bên cạnh, Trần Xỉ đang điều chỉnh tư thế ngồi, sau đó y nói "Đi thôi."
Lâm Gia không nói gì, cũng không nghiêng đầu.
Trần Xỉ nhận ra anh.
Ở những chiếc xe tải khác, tài xế đã vào vị trí. Một chiếc xe dẫn đầu lái đi, tiếp theo là xe thứ hai, xe thứ ba...
Lâm Gia xếp ở cuối cùng, lúc này vẫn chưa có tài xế đến, xem ra trách nhiệm của Trương Mông chính là tài xế xe tải.
Một chuyện có xác suất xảy ra thấp, và là một chuyện nguy hiểm.
Không phải Lâm Gia không biết lái xe tải, anh có bằng lái C1, với lại cấu tạo của xe cũng như vậy cả, đây không phải vấn đề gì khó đối với Lâm Gia.
Hơn nữa anh là xe cuối cùng, chỉ cần đi theo xe phía trước là được.
Điều duy nhất là.
Trần Xỉ đang ngồi bên cạnh, chỉ cần Trần Xỉ nhìn sang là có lẽ sẽ lập tức nhận ra anh.
Lâm Gia đã từng bị đám "quân riêng" này đuổi bắt, Lâm Gia gọi bọn chúng là linh cẩu, bọn chúng khó đối phó hơn người bình thường.
Nếu bị Trần Xỉ nhìn ra sơ hở, rất khó để anh có thể thoát thân.
Chiếc xe thứ chín cũng đã lái đi, Lâm Gia đợi xe phía trước đi được một đoạn ngắn mới khởi động động cơ.
Có lẽ là cảm thấy Lâm Gia chậm, Trần Xỉ nghiêng đầu nhìn qua.
Trong lúc khởi động động cơ thì xe phía trước đã đi được một đoạn, đèn xe phía trước đi xa hơn một chút, bóng tối lập tức bao trùm.
Khuôn mặt Lâm Gia ẩn trong bóng tối, anh bình tĩnh lái xe đi.
Trần Xỉ không nhìn nữa, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Gia luôn giữ khoảng cách với xe phía trước, không để đèn xe đằng trước chiếu sáng khuôn mặt mình.
Quãng đường này rất dài, từ khu phố số 3 đi xuyên qua khu phố số 4, khu phố số 5, khu phố số 6...
Hơn nữa cứ thế hướng về lái về phía rìa thế giới đáy biển, diện tích thế giới đáy biển còn rộng lớn hơn Lâm Gia tưởng tượng, chẳng qua thành phố còn chưa được xây dựng đến đây, nhưng đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chắc chắn Thượng Đế sẽ khai thác nơi này, chỉ cần Thượng Đế sở hữu đủ hồn cá.
Xe tải không dễ lái như xe con, từ trước đến nay Lâm Gia vẫn luôn là người ngồi ghế sau hưởng thụ, lái xe hai tiếng đồng hồ làm cổ tay Lâm Gia hơi mỏi.
Nhưng nhìn tốc độ xe phía trước thì chắc chắn còn một đoạn đường nữa.
Lại qua hơn hai tiếng đồng hồ, tốc độ xe phía trước mới dần chậm lại, Lâm Gia biết là sắp đến nơi.
"Dừng xe." Trần Xỉ bên cạnh lên tiếng.
Lâm Gia đạp phanh, Trần Xỉ mở cửa xe nhảy xuống. Y vòng ra phía sau thùng xe, mở cửa thùng xe và thả "quân riêng" ra.
Lâm Gia thấy tài xế của những chiếc xe phía trước đều đã tắt máy xuống xe. Anh cũng tắt máy xuống xe.
"Quân riêng" được thả ra rất tự giác đi về phía xe tải phía trước, sau đó bắt đầu bốc những thùng hàng từ xe tải phía trước.
"Quân riêng" rất đông, chín chiếc xe tải phía trước vẫn xếp thành hàng nối đuôi nhau.
Lâm Gia không có ý định làm việc nặng nhọc, vì chiếc xe tải anh lái không có hàng hóa, anh bèn trốn ở phía sau thùng xe, đợi "quân riêng" đi xa.
Trong tầm mắt, "quân riêng" khuân vác thùng hàng đi về phía trước, chúng khuân hết một xe tải thì Lâm Gia lại tiến lên một xe tải.
Khi tới phía sau chiếc xe tải đầu tiên, Lâm Gia dựa lưng vào thùng xe và nhìn về phía trước.
Có một luồng sáng dường như chiếu từ dưới đất lên, "quân riêng" mở nắp thùng rồi đổ hết thùng hồn cá vào trong luồng sáng.
Luồng sáng giống như một cái hố không đáy, ăn hết thùng hồn cá này đến thùng hồn cá khác.
Lâm Gia lặng lẽ nhìn, anh để ý thấy Trần Xỉ vẫn luôn chỉ huy nhưng không đến quá gần luồng sáng, như thể lo lắng mình sẽ rơi vào cùng với hồn cá.
Kể cả "quân riêng" cũng tỏ ra cẩn thận khi đổ hồn cá, tránh để mình rơi vào trong luồng sáng.
Ngay khi hồn cá được đổ vào luồng sáng, các cửa hàng ở thế giới đáy biển sẽ cập nhật vật phẩm mới, cửa hàng tiện lợi chất đầy hàng hóa, cửa hàng quần áo có quần áo mới, kho lạnh của nhà hàng cũng đầy ắp rau quả, thịt gà, thịt vịt và cá.
Năm triệu hồn cá được đổ xuống trong một thời gian rất dài, đến khi trời tờ mờ sáng mới đổ xong tất cả hồn cá.
Lúc này Trần Xỉ mới thò đầu nhìn xuống dưới luồng sáng, y nhìn tình hình bên trong rồi hơi cau mày.
Sau đó y quay lại không nói một lời, "quân riêng" lập tức mang thùng rỗng theo, đặt thùng rỗng trở lại xe tải, còn bản thân thì đi về phía thùng xe chở người.
Lâm Gia thấy vẻ lo lắng cau có trên mặt Trần Xỉ, nhưng Trần Xỉ không chọn đi thêm vài bước để tiếp tục ngồi ghế bên cạnh Lâm Gia, thay vào đó y ngồi lên ghế phó lái của chiếc xe tải đầu tiên.
Lâm Gia lại nhìn luồng sáng lần cuối, sau đó dời tầm mắt để trà trộn vào "quân riêng", trở lại ghế lái của chiếc xe thứ mười.
Anh nhìn lên bầu trời, chắc chắn Diêm Tục đã thức trắng cả đêm, anh nóng lòng trở về, muốn báo bình an cho Diêm Tục.
Hết chương 143.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro