Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 136: Khẽ khàng nỉ non: "Diêm Tục"

Chương 136: Khẽ khàng nỉ non: "Diêm Tục"

Thế giới đáy biển...

Cũng như tên của Diêm Tục, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tờ giấy trên tay nặng trĩu, nó dùng trọng lượng của mình để nhắc nhở Lâm Gia, rằng anh đã quên một chuyện rất quan trọng.

Là gì?

Lâm Gia mím chặt môi.

Là gì?

Hơi thở của Lâm Gia trở nên gấp gáp.

Là gì?

Anh đã quên cái gì?

Đầu rất đau, như muốn nổ tung, nhưng tim lại trống rỗng.

Lâm Gia nhìn về phía tài liệu dưới gầm giường, tài liệu rơi xuống đã mở ra một trang.

Để lộ ra một bức ảnh

Anh nhìn chằm chằm vào người trong ảnh.

Là cậu sao? Diêm Tục?

Tôi đã quên cậu sao?

Thế giới đáy biển là nơi nào? Tôi và cậu có quan hệ gì?

Chuyện gì đã xảy ra với mèo? Tôi đã đánh mất bản thân trong cảm xúc, điều này chứng tỏ chúng ta là người yêu sao?

Xác sống có liên quan đến mưa sao băng à? Chúng ta... đã chia tay sao?

Lâm Gia cúi xuống nhặt tài liệu, tách, một giọt nước nóng hổi rơi xuống mu bàn tay anh.

...

Sáng sớm, phòng khám tư vấn tâm lý tốt nhất thành phố đón vị khách đầu tiên.

Anh không hẹn trước, vốn dĩ bác sĩ tâm thần cũng không định làm việc trở lại sớm như thế, sự kiện "xác sống" vẫn chưa kết thúc.

Nhưng cô nhận được một cuộc điện thoại không thể từ chối.

Không còn cách nào, bác sĩ tâm thần chỉ có thể khổ sở đến làm việc, ai bảo cô muốn kiếm thêm chút tiền, lại còn hợp tác với tập đoàn Lâm thị.

Hợp tác là ý tưởng do Lâm Gia đề xuất, để nhân viên của tập đoàn Lâm thị giải tỏa áp lực, để nhân viên làm việc tốt hơn cho tập đoàn Lâm thị.

Bác sĩ tâm thần chưa từng nghĩ có một ngày sẽ khám bệnh cho Lâm Gia, dù sao trong những lần tiếp xúc trước đây, bác sĩ tâm thần có thể cảm nhận được sự không tin tưởng của Lâm Gia đối với vấn đề sức khỏe tâm thần.

Thế nên hôm nay là khảo nghiệm chất lượng hợp tác hả?

Nếu không vượt qua được thì có phải sẽ bị hủy hợp đồng không?

Bác sĩ tâm thần rất lo lắng, đương nhiên cô không muốn mất hợp đồng. Tập đoàn Lâm thị lắm tiền nhiều của, trả thù lao rất hậu hĩnh.

"Giám đốc Lâm." Bác sĩ tâm thần vừa ngồi xuống, người đàn ông lạnh lùng đối diện ngẩng đầu lên.

"Tôi đã quên một số chuyện." Lâm Gia nói, "Giúp tôi nhớ lại."

Bác sĩ tâm thần: "... "

Giám đốc độc đoán toàn thế này hả?

Vì quan hệ hợp tác lâu dài, bác sĩ tâm thần đành dốc hết sức lực.

Nhưng.

Giám đốc độc đoán im lặng đứng dậy, bác sĩ tâm thần nhìn thấy sự thất vọng trong đôi mắt anh.

Anh đã không nhớ lại được những gì anh muốn nhớ.

Bác sĩ tâm thần nhìn ra được nỗi buồn của anh.

"Giám đốc Lâm..." Thấy Lâm Gia muốn đi, bác sĩ tâm thần đứng dậy, vốn định nói vài câu an ủi, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Lâm Gia thì lại không nói được gì.

Giống như đối với người trải qua sự ra đi của người thân, ba chữ "nén bi thương" không có tác dụng gì.

Cô chỉ có thể nói: "Anh đi thong thả."

Lâm Gia gật đầu, anh rời khỏi phòng khám và ngồi vào xe.

Anh vốn định khởi động động cơ nhưng lại không biết đi đâu. Anh lấy bao thuốc lá ra, run run lấy một điếu.

Không phải lúc nào anh cũng có thể giữ được đầu óc tỉnh táo, đôi khi cũng sẽ vì một số chuyện mà suy nghĩ rối loạn.

Vì vậy anh sẽ châm một điếu thuốc, từ từ sắp xếp lại suy nghĩ trong vài phút thuốc lá cháy ngắn ngủi.

Nhưng đó đều là chuyện liên quan đến công ty, Lâm Gia chưa bao giờ châm thuốc vì chuyện khác.

Nhưng cũng đâu còn cách nào, phải không?

Lâm Gia đã dùng rất nhiều biện pháp, cố nhớ lại những ký ức liên quan đến Diêm Tục, nhưng vô ích.

Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, răng nhẹ nhàng cắn vào đầu lọc, trên tay cầm một chiếc bật lửa, vuốt vuốt bánh răng đánh lửa làm ngọn lửa bùng lên.

Anh đột nhiên khựng lại khi cúi xuống châm thuốc.

Trong đầu hiện lên hình ảnh của Diêm Tục, Diêm Tục cũng ngậm một điếu thuốc trong miệng, lười biếng tìm người khác xin lửa.

Ánh lửa chiếu sáng một nốt ruồi nhỏ màu nâu giữa hai lông mày của hắn.

Trong những tài liệu liên quan đến Diêm Tục, không đề cập đến việc Diêm Tục có tiền sử hút thuốc.

Đây là một đoạn hình ảnh ngoài tài liệu, là nội dung bị lãng quên.

"Khụ khụ khụ..."

Lâm Gia bị khói thuốc làm sặc, sặc đến mức anh không ngừng ho, ho đến mức như muốn nôn cả tim phổi ra ngoài.

Lúc này điện thoại vang lên, Lâm Gia liếc nhìn cuộc gọi đến, vừa ho vừa bắt máy.

"Giám đốc Lâm." Bên kia đầu dây là người vẫn luôn chịu trách nhiệm giặt ủi cho Lâm Gia.

Anh ta nói: "Áo này của anh bị thiếu một chiếc khuy măng-sét..."

Khuy măng-sét...

"Có cần tôi bổ sung một chiếc lại cho anh không?"

Khuy măng-sét.

Anh đã tháo chiếc khuy măng-sét này xuống, đặt vào lòng bàn tay một người.

Người đó nhìn anh với ánh mắt không hiểu ra làm sao.

Không có gì.

Chỉ là khi ấy anh rất muốn cho người kia thứ gì đó, nhưng trong tay anh không có gì cả.

Tài sản của anh không ở thế giới đáy biển, cũng không có hồn cá, trên người anh không có gì cả, chỉ có chiếc khuy măng-sét này.

Anh đã đưa khuy măng-sét cho người đó.

Dùng khuy măng-sét ám chỉ thay lời tỏ tình của mình.

Anh luôn như vậy, dễ dàng trêu chọc người đó đến đỏ mặt tía tai.

Khiến người đó tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Gia!!!!"

"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ."

Lâm Gia vẫn còn ho, điếu thuốc chưa châm trên tay bị anh vò nát, sợi thuốc lá văng ra khỏi giấy bọc, rơi vãi tùm lum trên vạt áo anh.

Cuối cùng những sợi ký ức trong đầu cũng trở về vị trí ban đầu, đan thành từng khung hình.

Anh ho đến mức nước mắt cũng chảy ra.

Ngón tay run rẩy mở khóa màn hình điện thoại, anh mở lịch trên điện thoại, tính toán từ ngày mùng 7 tháng Bảy đến nay đã qua bao nhiêu ngày.

Một ngày, hai ngày, ba ngày... Hai mươi ngày...

Một ngày ở thế giới thực bằng ba tháng ở thế giới đáy biển, hai mươi ngày, thế giới đáy biển đã qua năm năm.

Năm năm.

Nước mắt lập tức rơi xuống.

"Giám đốc Lâm?"

"Bổ sung cho tôi một chiếc khuy măng-sét đẹp nhất, đắt nhất, hiếm nhất." Lâm Gia nói.

Ầm ầm...

Một tiếng sấm chấn động vang lên trên bầu trời, Lâm Gia ngẩng đầu, mây đen tập trung cuồn cuộn, mơ hồ tạo thành hình con cá.

Mưa rơi xuống, mang theo mùi tanh của cá.

Lâm Gia lái xe đi lấy chiếc áo kia, kênh tin tức trên radio phát một tin khẩn cấp.

"Dự kiến vào chín giờ tối nay sẽ có mưa sao băng, đề nghị người dân không ra ngoài, không ngắm sao, buộc phải che kín mọi cửa sổ có thể nhìn thấy mưa sao băng. Nếu trong nhà xuất hiện "xác sống", nhất định phải cách ly với chúng, không được nhìn thẳng vào chúng..."

Toàn bộ thành phố, toàn bộ quốc gia thậm chí toàn cầu lại rơi vào trạng thái giới nghiêm.

Những ô cửa sổ được che rèm vẫn để lộ ra sự bất an của mỗi hộ gia đình.

Lâm Gia đẩy cửa kính ban công tầng hai biệt thự, có một bộ bàn ghế được đặt ngoài ban công.

Anh đặt ly rượu vang đỏ và ly lên bàn rồi ngồi xuống ghế.

Không lâu sau, có thứ gì đó sáng lên trên bầu trời đêm.

Ngôi sao băng đầu tiên sa xuống từ bầu trời đêm.

Lâm Gia nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt khóa chặt vào bầu trời.

Ngôi sao băng thứ hai cũng rơi xuống theo sau, Lâm Gia đặt ly rượu xuống, mở tờ báo trên tay.

[Tập đoàn Lâm thị hỗ trợ xây dựng trạm thu nhận "xác sống"]

[Tám công ty đầu tư hơn mười tỷ, nghiên cứu thuốc đặc trị "xác sống"]

[Người dân toàn cầu tổ chức nghi lễ tự phát cầu nguyện cho "xác sống"]

Tiếp theo đó là ngôi sao băng thứ ba, thứ tư...

Lâm Gia sờ vào khuy măng-sét trên cổ tay, khuy măng-sét kim loại mang đến hơi lạnh, nhưng ngón tay anh lại ấm áp.

Ngày càng có nhiều sao băng xé toạc bầu trời, mưa sao băng chiếu sáng một nửa bầu trời đêm. Lâm Gia cười khẩy một tiếng, nhẹ giọng nói: "Cũng không biết trước đây nghĩ đủ mọi cách để rời đi là vì cái gì."

Giống như đang oán trách, lại giống như bất lực.

Nhưng nhiều hơn là sự mong chờ gặp lại.

Anh nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, khẽ khàng nỉ non: "Diêm Tục."

Hết chương 136.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro