Chương 132: Bọn họ đã hoàn toàn mỗi người một ngả
Chương 132: Bọn họ đã hoàn toàn mỗi người một ngả
Nhìn biểu cảm của em họ thì đây không phải là nói đùa. Thật vậy, đứa em họ này của Lâm Gia tuy nghịch ngợm nhưng cũng là một đứa biết điều, rõ ràng tình huống này không phải lúc để đùa giỡn.
Đặc biệt là khi Lâm Gia vừa ngẩng đầu lên và nhìn thấy ổ mèo ở góc nhà.
Có thể xác định, đúng là Lâm Gia đã nuôi mèo.
Nhưng anh đã quên mất chuyện này.
"Anh." Đứa em họ nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, cậu đứng dậy, "Đi bệnh viện đi."
Một đứa em họ khác cũng đặt đồ trong tay xuống và đi tới.
"Xác sống" khiến người ta nghe mà biến sắc, bất kỳ chuyện nhỏ nhặt nào vào thời điểm này cũng làm người ta thần hồn nát thần tính.
Tất nhiên Lâm Gia không phải là người giấu bệnh sợ thầy, anh trân trọng cơ thể mình hơn bất kỳ ai.
Đi bệnh viện là cần thiết, chỉ là nhìn thấy hai đứa em trai cũng muốn đi theo, anh lại dừng bước.
"Hai đứa không đi." Lâm Gia nói.
"Tại sao ạ?!"
"Bên ngoài không an toàn." Lâm Gia liếc nhìn sắc trời rồi hạ giọng bổ sung một câu, "Hơn nữa trời tối rồi."
Trong ý thức của anh, buổi tối là sự tồn tại nguy hiểm, hai đứa em họ không cần phải đi theo anh.
Dù hai đứa khăng khăng muốn đi, nhưng bị Lâm Gia nhìn một cái đã im bặt.
"Anh sẽ về nhanh thôi." Lâm Gia nói, "Đói rồi."
Hai người em họ đành phải dừng bước.
Trong thành phố này có mấy bệnh viện do Lâm Gia đầu tư xây dựng, nhưng anh không sử dụng đặc quyền của mình vào lúc này, để một loạt bác sĩ xếp hàng chỉnh tề chờ anh đến, anh lái xe đến bệnh viện gần nhà nhất.
"Xác sống" từng khiến xã hội đình trệ, nhưng bệnh viện và các cơ quan tương tự không nằm trong số đó, áo trắng vĩnh viễn đi ngược chiều với tai họa.
Tất nhiên Lâm Gia cũng không mất nhiều thời gian để đăng ký, anh liên lạc với người phụ trách bệnh viện. May mắn là người phụ trách bệnh viện vẫn chưa trở thành xác sống, sau khi biết Lâm Gia muốn đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thì đã thông báo cho bác sĩ trực ban.
Không có nhiều người ở bệnh viện, Lâm Gia đợi đến khi khoa cấp cứu điều trị xong bệnh nhân vào buổi tối rồi mới làm kiểm tra não.
Kết quả hiển thị từ thiết bị tiên tiến do anh đầu tư, bác sĩ nói: "Giám đốc Lâm, không có vấn đề gì."
Không có vấn đề gì, anh rất khỏe mạnh.
Nhưng anh lại quên mất nội dung của hai ngày, điều này càng khiến Lâm Gia không thể yên tâm.
Bác sĩ nghe Lâm Gia kể lại, lại xem báo cáo kiểm tra của anh rồi nói: "Theo biểu hiện lâm sàng, chưa có tình huống mất trí nhớ trước khi "xác sống" trở thành "xác sống".
"Giám đốc Lâm." Bác sĩ an ủi, "Có thể là áp lực quá lớn."
Lâm Gia im lặng không nói.
Quả thực áp lực là nguyên nhân dẫn đến rất nhiều bệnh tật, cũng là lý do giải thích cho rất nhiều bệnh tật.
Áp lực à?
Có lẽ là có áp lực, công ty phát sinh tổn thất khổng lồ mỗi ngày, với tổn thất như vậy, chẳng nhà tư bản nào trên trái đất này ngủ ngon cho nổi.
"Gần đây giấc ngủ của anh thế nào?" Bác sĩ lại hỏi, "Nếu giấc ngủ không tốt, chắc có thể kê một ít..."
"Vất vả rồi." Lâm Gia cắt ngang lời bác sĩ.
Giấc ngủ của anh có thể coi là tốt, ngủ nguyên cả một ngày còn gì. Đã không sao thì không cần làm phiền công việc của bác sĩ nữa.
Bóng đêm nặng trĩu, Lâm Gia lại lái xe về nhà.
Hai đứa em họ vẫn đang đợi anh, nhìn thấy kết quả kiểm tra của anh thì thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn không dám lơ là cảnh giác, dù sao cũng có rất nhiều người cho rằng vấn đề của "xác sống" nằm ở não bộ, bây giờ Lâm Gia lại mất trí nhớ, hai đứa em họ rất sợ anh trở thành "xác sống".
"Đừng nguyền rủa anh." Lâm Gia ngồi xuống ăn cơm.
Chắc chắn Lâm Gia có vẻ không bị bệnh, lúc này hai đứa em họ mới ngồi xuống ăn cơm cùng.
Lâm Gia nói: "Buổi tối cứ ngủ lại đây đi."
Hai đứa em lại một lần nữa hết hồn vì được quan tâm, trước giờ hai đứa đến biệt thự của Lâm Gia chỉ ngồi không được một tiếng. Lâm Gia quá bận rộn, mấy đứa lại lo làm phiền Lâm Gia, đây là lần đầu tiên được Lâm Gia mời ở lại.
Hai đứa em họ vô cùng cảm động, sau đó lại từ chối anh.
Đứa lớn tuổi hơn nói: "Anh Gia, người yêu em không dám ngủ một mình."
Lâm Gia ngẩng đầu lên.
Đứa nhỏ tuổi hơn nói: "Anh Gia ơi em cũng phải về, người yêu em cũng không ngủ được một mình."
Lâm Gia hỏi: "Người yêu?"
Hai đứa em họ lộ ra vẻ kinh ngạc: "Anh Gia không biết bọn em có người yêu á?"
Lâm Gia làm mặt kiểu "anh nên biết à", đứa em họ nói: "Nhưng mà anh Gia anh cũng hơi quá đáng rồi, đàn anh và anh Thịnh còn từng tới nhà anh mà..."
Đứa em họ còn lại nói: "Có phải cũng quên luôn rồi không ạ?"
Lâm Gia ngẫm nghĩ rồi nhớ ra. Đúng là lần trước có cả đám tới nhà anh, nhưng mấy đứa đi cùng em họ anh đều là con trai nên anh không nghĩ nhiều, tưởng là bạn học của em họ.
Hóa ra là bạn trai.
"Lâm Gia, làm bạn trai em đi."
Từ sâu trong tâm trí, bỗng có một giọng nói vang lên.
Rất xa, rất mờ mịt.
Lâm Gia ngẩn người một chút, hai đứa em họ cho rằng Lâm Gia không chấp nhận chuyện này nên vội vàng nói tốt cho đối tượng của mình.
"Anh không phải là người cổ hủ." Lâm Gia cầm chặt đôi đũa, nói câu này xong thì tiếp tục ăn cơm, chỉ là không hiểu sao, trong lòng anh có chút trống trải, một nỗi buồn như thất tình dâng lên.
Sau bữa ăn, hai đứa em họ cho bát đũa vào máy rửa bát rồi mới rời đi. Mấy đứa không cần Lâm Gia tiễn, chỉ dặn dò Lâm Gia chú ý sức khỏe rồi sóng vai ra về.
Lâm Gia đứng ở cửa, thấy cách đó không xa, đối tượng của hai đứa em họ đang nói chuyện với nhau trong gió.
Bọn họ ở bên nhau rất ổn, ổn đến mức làm cho Lâm Gia cảm thấy dư thừa, cô đơn lẻ bóng.
Mấy đứa cùng nhau vẫy tay chào tạm biệt Lâm Gia, Lâm Gia nói: "Tạm biệt."
Lâm Gia đóng cửa lại, xoay người ngồi trở lại ghế sofa. Anh lại mở lịch sử cuộc gọi nhìn một lúc, sau đó mở camera giám sát trên điện thoại.
Anh có thể xem camera giám sát trong nhà qua điện thoại, anh điều chỉnh camera đến cái đêm hai ngày trước.
Camera giám sát quay được năm "xác sống" tới bên ngoài sân nhà anh, hành vi bạo lực của chúng đã phá hoại mạch điện, may là camera giám sát được trang bị nguồn điện dự phòng.
Lâm Gia xem từng góc quay của camera, cuối cùng đến camera trong nhà.
Nhưng hình ảnh camera chỉ có một màu đen kịt, không có hình ảnh gì mà chỉ có tiếng soạt soạt soạt.
Từ đó hai ngày bị lãng quên trở thành bí ẩn, dường như không có cách nào tìm lại được.
Nhưng Lâm Gia không quá để ý, hai ngày có thể xảy ra chuyện gì? Chỉ có tiền càng ngày càng thâm hụt.
So với việc tìm kiếm hai ngày bị lãng quên, chẳng thà nghĩ cách xoay chuyển tình thế, giảm thiểu tổn thất của công ty xuống mức thấp nhất.
Lâm Gia đến phòng làm việc, lôi những các dự án đang có trong tay ra rồi suy nghĩ biện pháp khắc phục.
Một lần ngẫm nghĩ, cả đêm trôi qua.
Từ đêm chuyển sang ngày vào mùa hè là chín tiếng, phòng làm việc chỉ có tiếng ngòi bút mài trên giấy nhám, thỉnh thoảng có tiếng lật giấy tờ.
Mà ở thế giới đáy biển, lại một tháng trôi qua.
Giờ giấc sinh hoạt trở nên rối loạn vì giấc ngủ trưa ngày hôm qua, khi Lâm Gia tỉnh dậy thì đã là chiều ngày hôm sau.
Ngày mùng 8 tháng Bảy, đang là giữa mùa hè nóng nực, mà sau một mùa ngắn trùng với mùa của thế giới thực, thế giới đáy biển nối liền với bầu trời đã bước vào cuối thu.
Bản tin hôm nay cho Lâm Gia một tin tốt, lần đầu tiên các cơ quan liên quan công bố số lượng "xác sống" cùng với số lượng nạn nhân tăng lên mỗi ngày sau khi dịch "xác sống" bùng phát.
Số liệu công bố là thống kê chưa đầy đủ, nhưng nếu bản tin đã công bố tốc độ "xác sống" tăng lên đang giảm, vậy thì chắc chắn là đang giảm.
Lâm Gia dự đoán dựa theo số liệu công bố, ước tính bảy ngày sau sẽ không còn tăng mới nữa.
Để cứu vãn lợi nhuận của công ty, Lâm Gia đã chuẩn bị kế hoạch trước.
Bảy ngày này Lâm Gia đều ở trong nhà, anh sử dụng một số mối quan hệ để tìm hiểu tình hình thực tế của "xác sống".
Dường như mọi thứ đều đang tốt lên, số lượng "xác sống" tăng lên quả thật đã giảm. Lâm Gia còn nhận được một tin tức xác thực rằng các cơ quan liên quan sẽ tập trung quản lý điều trị "xác sống", và đã chuẩn bị cho việc thu nhận "xác sống".
Bảy ngày sau, bản tin công bố tin vui này.
Nhưng Lâm Gia biết chắc chắn công chúng vẫn sẽ lo lắng, chỉ có thời gian dài hơn mới có thể xua tan nỗi hoảng sợ của họ.
Anh không yêu cầu nhân viên lập tức trở lại làm việc, thay vào đó anh đã tự lái xe đến công ty vào sáng sớm ngày thứ bảy.
Trên đường phố không có bao nhiêu người, giờ cao điểm buổi sáng ngày thường lại càng làm sự tĩnh lặng lúc này trở nên rõ rệt hơn.
Nắng đẹp và cũng không quá nóng, Lâm Gia hạ mui xe xuống, cảm nhận làn gió buổi sáng của mùa hè.
Kỳ lạ là anh ngửi thấy một ít mùi tanh của cá.
Anh ngẩng đầu nhìn trời rồi đóng mui xe lại.
Anh đến công ty vào chín giờ.
Lâm Gia chỉ tùy ý liếc nhìn đồng hồ rồi lập tức dời mắt đi.
Chín giờ ngày 16 tháng Bảy.
Ngày thứ chín Lâm Gia rời khỏi thế giới đáy biển, hai năm của thế giới đáy biển đã chóng vánh trôi qua.
Có người ở thế giới đáy biển đã nhung nhớ anh hai năm, nhưng tiếc là mặt trời và mặt trăng mà họ nhìn thấy không hề giống nhau.
Đến cả thời gian cũng khác nhau.
Bọn họ đã hoàn toàn mỗi người một ngả.
Hết chương 132.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro