Chương 129: J0001 (7)
Chương 129: J0001 (7)
Những Thượng Đế ở lại trong phòng kính vẫn tiếp tục xây dựng sa bàn lý tưởng của họ, mặc dù thiên tai và họa do con người gây ra vẫn dễ dàng phá hủy những điều lý tưởng. Mỗi lần bị phá hủy, các Thượng Đế lại tiến hành những biện pháp khắc phục kiểu mất bò mới lo làm chuồng.
Chẳng có tác dụng gì lớn, ngoài việc cảm giác tội lỗi ngày càng nhiều hơn.
Hết lần này đến lần khác lựa chọn, hết lần này đến lần khác sụp đổ.
Cho đến khi...
[Tiến lên (Tiêm Đao bị tiêu diệt)] hoặc [Dừng lại (giữ lại Tiêm Đao)]
[Tiến lên (tầng hầm bị ngập)] hoặc [Dừng lại (đổi vị trí tầng hầm)]
[Tiến lên (trung tâm thương mại bị xử lý)] hoặc [Dừng lại (tiếp tục hoạt động)]
[Tiến lên (Tiểu Tục tử vong)] hoặc [Dừng lại (Tiểu Tục bình an vô sự)]
[Tiến lên (Tiểu Gia tử vong)] hoặc [Dừng lại (Tiểu Gia bình an vô sự)]
Cuối cùng các Thượng Đế cũng nghênh đón lựa chọn "hoặc" nặng nề nhất.
"Đcm." Tiêu Dao chửi một tiếng, gã ngẩng đầu nhìn những phòng kính khác.
Đúng như dự đoán, gã chẳng nhìn thấy gì cả. Gã không biết những người khác sẽ lựa chọn như thế nào, nhưng gã không còn cách nào để chọn tiến lên nữa.
Sa bàn có sự sống, giống như họ đã từng sống ở thế giới đáy biển. Nhưng trong mắt Thượng Đế, họ cam chịu số phận, mặc người nhào nặn vo viên.
Tiêm Đao.
Tiêu Dao nghĩ đến hội nhóm mà mình đã dốc sức.
Ban đầu Tiêu Dao không vào bong bóng cá. Gã chuyên làm những việc trộm cắp cướp giật, bị đội tuần tra bắt rồi thả, thả rồi bắt.
Có một lần, gã lại rơi vào tay đội tuần tra.
Gã bị đánh gần chết rồi bị ném bên cạnh thùng rác. Người qua đường thờ ơ liếc nhìn gã, rồi lại lạnh lùng nhìn qua chỗ khác.
Ruồi nhặng đậu trên mặt gã.
Có người đá gã một cái: "Này, còn sống không?"
Tiêu Dao nhếch mép: "Cút."
Người trước mặt dừng lại, vươn tay vỗ vỗ mặt gã, xua đuổi những con ruồi trên mặt gã.
"Tôi cứu cậu, sau này cậu làm việc cho tôi."
Tiêu Dao: "Không làm."
Gã đã có vài lần kinh nghiệm vào bong bóng cá, đó không phải là nơi mà người bình thường có thể ở, gã biết làm việc cho người khác chính là vào bong bóng cá.
Gã thà chết ở đây.
"Cứng đầu." Người trước mặt cười cười, rồi vẫn đưa Tiêu Dao trở về Tiêm Đao.
Người cứu gã là Chu Chính Hành.
Đúng là Chu Chính Hành muốn gã vào bong bóng cá thật, nhưng Chu Chính Hành đã đích thân dẫn dắt gã.
"Ông anh giỏi như vậy, số hồn cá kiếm được hoàn toàn đủ trang trải cuộc sống của chính mình, sao còn quan tâm mấy người đó?" Có một lần, Tiêu Dao đã hỏi như vậy.
Chu Chính Hành ngậm điếu thuốc: "Nếu như vậy thì chẳng khác nào một cỗ máy kiếm tiền."
Trong ánh mắt khó hiểu của Tiêu Dao, Chu Chính Hành vỗ vai gã: "Con người là động vật có nhu cầu tình cảm, tình cảm gì cũng được, nếu ngay cả tình cảm cũng không có thì khác gì cỗ máy của thế giới đáy biển?"
Về sau Tiêu Dao mới hiểu lời này của Chu Chính Hành, quả thực so với những hội nhóm khác thì Tiêm Đao quá yếu. Nhưng đó lại là nơi ấm áp nhất thế giới đáy biển, mỗi lần gã vào bong bóng cá thì sẽ có người lo lắng, thậm chí trằn trọc vì gã. Mỗi lần gã ra khỏi bong bóng cá, cả đội đều sẽ hoan hô vì gã.
Trong Tiêm Đao, có người gọi gã là "anh Dao".
Có người gọi gã là "A Dao".
Có người trêu chọc gọi gã là "Đầu đinh".
Tiêu Dao nghĩ, gã có thể chết trong bong bóng cá nhưng Tiêm Đao thì không thể biến mất. Đây không phải là sa bàn, đây là thế giới đáy biển thật sự.
Gã cười ha hả, vươn tay chọn dừng lại. Gã cũng không biết tại sao mình lại chọn dừng lại, chỉ là chọn theo tiếng gọi của trái tim.
Phòng kính sáng lên rực rỡ, ở gần đó, một phòng kính khác cũng sáng lên.
Cuối cùng Tiêu Dao cũng có thể nhìn rõ thứ gì đó dưới ánh sáng. Gã nhìn thấy sếp, người đã cứu mạng gã, và sếp cũng đang nhìn về phía mình.
Hai người nhìn nhau, ăn ý mỉm cười.
...
Liên Diệp nhìn lựa chọn này, cậu ta do dự một lúc rồi chọn tiến lên.
Thời gian cậu ta ở thế giới đáy biển quá ngắn nên không có tình cảm gì với nơi này.
Đối với cậu ta, sa bàn chỉ là một trò chơi. Cậu ta hay rúc ở nhà chơi game vào cuối tuần, mấy trò chơi mô phỏng kinh doanh kiểu này cũng là một trong số những trò cậu ta yêu thích.
Tất nhiên người chơi sẽ xót xa cho tâm huyết của mình trong trò chơi, cho dù trò chơi là ảo và tâm huyết chẳng qua chỉ là một chuỗi số liệu.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở tiếc nuối mà thôi, máy tính của cậu ta có quá nhiều trò chơi, cho dù không chơi game thì cậu ta vẫn có thể hẹn bạn bè làm những việc khác.
Cho nên cậu ta đã chọn tiến lên.
Cậu ta đến bên cửa, chỉ cần vươn tay là có thể mở cửa. Trong lòng cậu ta tràn ngập sự vui mừng, ngón tay đặt trên tay nắm cửa, nhưng lại không lập tức mở ra.
Liên Diệp quay đầu lại, muốn xem tình hình của Liên Tâm.
Chắc em gái sẽ không bị bỏ lại chứ?
Chắc là biết cái gì đúng cái gì sai, cái gì nặng cái gì nhẹ nhỉ?
Hay là cứ đợi thêm một chút, đợi Liên Tâm cũng đến bên cửa rồi anh em họ cùng nhau ra ngoài.
Liên Diệp thu tay sắp mở cửa về, đứng bên cửa chờ đợi.
Chờ đợi rất sốt ruột, cậu ta đi đi lại lại bên cửa, lúc đứng lúc ngồi.
Không biết đã đợi bao lâu, Liên Diệp lại đứng dậy.
Cậu ta lại đặt tay lên tay nắm cửa, đúng vậy, cửa ở trong phòng kính của mình, Liên Tâm cũng có phòng kính của bản thân, chắc trong phòng kính của em ấy cũng có một cánh cửa rời khỏi đây.
Nhưng nhỡ đâu?
Nhỡ Liên Tâm không rời đi thì sao, mà cậu ta lại đi, thì chẳng phải... càng không ổn hay sao.
Cậu ta bỏ em gái lại ở thế giới đáy biển, dù cậu ta thế giới đáy biển không lâu, nhưng cậu ta đã hoàn toàn hiểu rõ thế giới đáy biển là nơi như thế nào.
Đây là một nơi ăn thịt người mà lúc nào cũng phải lo lắng liệu có sống sót được hay không.
Cuối cùng, Liên Diệp nghiến răng kéo cánh cửa ra.
Một tiếng "két" vang lên, ánh sáng dịu nhẹ từ bên ngoài chiếu vào, soi sáng căn phòng kính tối đen .
Ánh sáng ấy giống như một sự chỉ dẫn nào đó, Liên Diệp nảy sinh khát vọng bản năng. Cậu ta bước qua cánh cửa, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Dường như có thần giao cách cảm giữa hai anh em sinh đôi, Liên Tâm cũng bước qua cánh cửa này.
Trong thế giới bên ngoài cánh cửa được ánh sáng bao phủ, Liên Tâm nhìn thấy một bóng người ẩn trong vầng sáng.
Cô tưởng là anh trai.
"Anh."
"Anh."
"Liên Diệp."
Liên Tâm vội vàng chạy về phía bóng người, nhưng ngay khi nhìn rõ bóng người đó, cô đứng chôn chân tại chỗ.
Lần này có khá nhiều người của Tiêm Đao vào J0001, ban đầu họ ôm ấp hi vọng cuối cùng cũng có thể trở về nhà, nhưng sau những lần "hoặc" liên tiếp, có người không chịu nổi áp lực mà chọn dừng lại.
Cũng có người mang theo trái tim bị giày vò mà mở cánh cửa ra.
Trong màn hình, ông già nói với Diêm Tục: "Hiện tại vẫn chưa có ai rời đi được, tại sao lại muốn rời đi? Thế giới đáy biển không tốt sao? Cậu cũng đã xây dựng thế giới đáy biển của riêng mình, hẳn là cậu hiểu tâm trạng của ta."
Diêm Tục đã chọn tiến lên, hắn đến trước cánh cửa lớn đứng sừng sững, vươn tay kéo cánh cửa ra.
...
Lâm Gia lại là người đưa ra lựa chọn cuối cùng, không phải vì anh do dự.
Dù hầu hết thời gian phòng kính đều chìm trong bóng tối, nhưng khi có người mở cửa thì sẽ có ánh sáng chiếu vào.
Người ở những phòng kính khác cũng sẽ nhìn thấy ánh sáng này, Lâm Gia đang đợi Diêm Tục đến.
Chỉ khi tận mắt nhìn thấy Diêm Tục đến đích, Lâm Gia mới đưa ra lựa chọn của mình.
Thấy Diêm Tục bước vào cánh cửa của hắn, Lâm Gia nhìn sa bàn.
Thời gian của sa bàn sẽ bị đóng băng khi "hoặc" xuất hiện, J0001 để cho Thượng Đế đủ thời gian để suy nghĩ lựa chọn.
Trong sa bàn lúc này, Tiểu Tục và Tiểu Trì trở mặt thành thù, Tiểu Trì tay cầm súng chĩa vào Tiểu Tục, viên đạn lơ lửng giữa không trung.
Nếu Thượng Đế chọn tiến lên, vậy viên đạn này sẽ bắn trúng đầu Tiểu Tục.
Nếu Thượng Đế chọn dừng lại, vậy viên đạn này sẽ sượt qua Tiểu Tục.
Lâm Gia mím môi, ngay cả vị Thượng Đế lạnh lùng này cũng cảm thấy vận mệnh của Tiểu Tục quá đỗi truân chuyên.
Trong liên tiếp những lần lựa chọn tiến lên của Thượng Đế, Tiểu Tục đã mất bạn bè, mất hồn cá, mất tất cả, cậu ta trở nên cô độc và đầy thương tích vì lựa chọn của Thượng Đế, bây giờ lại sắp vì lựa chọn của Thượng Đế mà tính mạng rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Anh giơ tay lên, muốn chọn tiến lên.
Ông già trong màn hình lên tiếng: "Cậu dựa vào đâu mà xác định bọn họ không có sinh mệnh?"
Lâm Gia liếc nhìn ông già nhưng không nói gì.
Ông già tìm thấy câu trả lời của Lâm Gia từ ánh mắt coi thường như nhìn rác rưởi của anh.
Có sinh mệnh thì sao? Từ trước đến giờ vị Thượng Đế này vẫn luôn thờ ơ với những sinh mệnh khác.
Mà lý do Thượng Đế tạo ra mọi thứ cho Tiểu Tục, tương tác với Tiểu Tục, chỉ là nhìn vào chữ "Tục" kia.
Sắc mặt ông già sầm xuống.
Nó đã gặp đủ loại người, người tàn bạo đến đâu cũng có một điểm mềm mại trong lòng, Lâm Gia cũng vậy, nhưng Lâm Gia quá tỉnh táo, anh giỏi cân nhắc lợi hại.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, nó lại cười: "Ta chờ mong sự rời đi của cậu."
Lâm Gia vẫn không để ý tới, anh chọn tiến lên và đến bên cửa.
Hoàn toàn không do dự, những ngón tay thon dài đặt lên tay nắm cửa, anh ấn tay nắm xuống.
Cạch.
Chốt cửa vang lên, ngay sau đó cửa bị Lâm Gia kéo ra.
Lâm Gia gọi một tiếng "Cục Than", mèo chen vào trong cửa theo anh.
Ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, có một khoảnh khắc đã chói đến mức Lâm Gia không thể mở mắt. Đợi đến khi thích ứng với ánh sáng, anh ngẩng đầu nhìn.
Sóng nước lấp lánh lọt vào trong tầm mắt, trải ra trước mắt anh là một cái ao, người cá tóc trắng ngồi bên bờ nhàn nhã thả câu.
Lâm Gia hơi nhíu mày.
Cánh cửa này không phải là cánh cửa dẫn đến thế giới đáy biển, mà là cánh cửa dẫn từ phòng kính dẫn đến đáy sâu bóng tối.
Nhưng anh không hề bất ngờ, dù hình thức của J0001 khác biệt rất lớn so với những bong bóng cá khác, nhưng trong J0001 cũng có người cá, hơn nữa trước đó ông già người cá đã đọc mì nước trong J0001.
Đã có câu hỏi, thì sẽ có đáp án.
Cách rời đi thực sự vẫn là phải tìm được nước dùng.
Mì nước: Hoặc.
Vậy nước dùng là...
Nghĩ đến điều gì đó, Lâm Gia đột nhiên sững sờ, vào khoảnh khắc này, cuối cùng anh cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi của Diêm Tục đối với J0001.
Mười phút trước, Liên Diệp là người đầu tiên đến đáy sâu bóng tối.
Cậu ta nhìn thấy ông già đang câu cá, thấy đuôi cá của ông ta thả xuống ao nước.
Ông già nhìn cậu ta rồi thở dài: "Nếu đã đến được đây, vậy hãy nói cho ta biết nước dùng đi."
"Nước... nước dùng?" Liên Diệp ngẩn người, cậu ta đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Ông già vẫn giữ tư thế câu cá, nói: "Cậu rời đi, em gái ở lại, hoặc, em gái rời đi, cậu ở lại."
"Chàng trai trẻ này," Đôi mắt tinh tường của ông già nhìn thẳng vào Liên Diệp, "giờ hãy nói cho ta biết, nước dùng là gì đi."
Hết chương 129.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro