Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 127: J0001 (5)

Chương 127: J0001 (5)

Tại lựa chọn này, tất cả những người vào J0001 đều quyết định đi tiếp.

Nhưng có người đã không còn sự thoải mái trên gương mặt, tra tấn tâm hồn khiến một số người mắt đỏ hoe, cảm giác như những cái chết trên sa bàn đều do chính mình tạo ra, cũng cảm giác như sa bàn này không hề là sa bàn thật, mà là thế giới đáy biển mà họ đã ở đó một thời gian rất dài.

Sau lựa chọn lần này, họ lại phải dọn dẹp những bộ hài cốt do lựa chọn lần trước để lại.

Ngay khi các vị Thượng Đế bắt đầu dọn dẹp sự hỗn loạn do đám cháy gây ra, đột nhiên có người tỏ ra rất kinh ngạc và vui mừng.

Trong một nhà vệ sinh nào đó của tòa nhà bị cháy, một người tí hon đang co ro ở đó.

Có lẽ anh ta đã may mắn sống sót trong trận hỏa hoạn này, nếu không thì đã nằm trên mặt đất như xác của những người tí hon khác. Không ai biết anh ta đã sống sót bằng cách nào, anh ta chỉ im lặng ở trong phòng tắm, chờ đợi được giải cứu.

Khi tầm nhìn của các vị Thượng Đế rơi xuống người tí hon trong phòng tắm, thông tin của người tí hon hiện lên trên màn hình:

[Tên: Tiểu Trì]

[Giới tính: Nam]

[Tuổi: 24]

Thế là lại càng mừng hơn, sự sống sót của anh ta mang tới niềm an ủi, cũng vì anh ta sống sót nên các Thượng Đế cũng cảm thấy bớt cắn rứt lương tâm hơn.

Các Thượng Đế không cầm lòng được mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Trì, nhìn anh ta được ban quản lý cứu ra, nhưng vì anh ta kích động những người tí hon khác phá hoại nên lại bị quản lý tí hon nhốt vào trong một căn phòng tối, coi như đó là nhà giam, coi như để trừng phạt Tiểu Trì đồng thời cũng là biện pháp răn đe.

Quản lý tí hon không báo cáo hành động này cho Thượng Đế, số người tới làm quản lý theo thông báo tuyển dụng ngày càng nhiều, quản lý tí hon đã tự cho mình quyền hạn cao nhất.

Đây đương nhiên là một điều cấm kỵ, giống như những gian thần lộng quyền thời xưa, sớm muộn gì cũng sẽ bị hoàng đế xử tử.

Nhưng Lâm Gia không bận tâm đến điều đó, anh luôn cho rằng đây chỉ là sa bàn, là một trò chơi mô phỏng kinh doanh, anh không cần phải xúc động vì cốt truyện của trò chơi.

Anh chỉ thêm các công trình đã được mở khóa vào sa bàn, và thêm một vài đám mây để bổ sung dân số mới cho sa bàn.

Sau đó, anh kiên nhẫn chờ đợi những thảm họa thiên tai và họa do con người gây ra tiếp theo, chờ đợi lựa chọn tiếp theo.

Đương nhiên bất kể là lựa chọn nào, Lâm Gia cũng sẽ không do dự mà chọn tiến về phía trước.

Trong sa bàn, thành phố đã có một quy mô nhất định, nhờ sự tồn tại của ban quản lý, trật tự cũng đang dần được thiết lập.

Tiểu Trì bị nhốt trong phòng tối nhỏ nên không biết những thay đổi bên ngoài, nhưng anh ta muốn rời đi. Mặc dù theo một nghĩa nào đó thì phòng tối nhỏ là một nơi an toàn, vừa không bị cuốn vào đám mây mà mỗi ngày ban quản lý đưa cơm đủ hai bữa.

Nhưng có lẽ là vì trận hỏa hoạn đó, anh ta không thể thanh thản ở trong một nơi an toàn.

Tiểu Trì đang tìm cách trốn thoát, Lâm Gia khuất mắt trông coi, thậm chí các vị Thượng Đế khác còn bí mật giúp đỡ anh ta.

Ngay khi Tiểu Trì cuối cùng cũng trốn thoát được sau khi dùng mọi cách, một đám mây lại rơi xuống trên bầu trời sa bàn.

Năm sáu người tí hon bước ra từ bên trong, trong đó có một người tí hon bước đi nghênh ngang, cậu ta vừa nhìn thấy Tiểu Trì thì lập tức đi tới.

Khung hội thoại hiện lên trên đầu hai người.

Lâm Gia nhìn sang, thông tin của hai người tí hon hiện lên trên màn hình:

"Người anh em, đây là đâu thế?"

"Thế giới đáy biển."

"Thế giới đáy biển?"

"Ừ, họ gọi như vậy."

"Vậy đây là cái gì?"

"Hồn cá."

"Hồn cá?"

"Cậu có thể hiểu là tiền tệ ở nơi này."

"Ồ, anh bị sao vậy? Sao thảm hại thế này?"

"Tôi..."

Cuộc đối thoại kết thúc ở đây, sau đó thông tin của người tí hon nói chuyện với Tiểu Trì hiện lên trên màn hình.

[Tên: Tiểu Tục]

[Giới tính: Nam]

[Tuổi: 21]

Lâm Gia dừng lại một chút, anh nhìn chằm chằm vào thông tin của Tiểu Tục, rồi lại nhìn ông già.

Ông già vẫn mỉm cười, vì Lâm Gia bảo ông ta im lặng nên ông ta chưa từng lên tiếng.

Nhưng nụ cười này dường như có ẩn ý gì đó.

Lâm Gia không mở miệng hỏi, anh chỉ thờ ơ dời mắt đi. Nhưng sau đó, ánh mắt của anh luôn tập trung vào Tiểu Tục.

Tiểu Tục chắc chắn là một tên ương bướng cứng đầu, ngay cả sự nổi loạn ẩn giấu trong lòng Tiểu Trì cũng bị khơi dậy.

Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Tục, một nhóm người đã náo loạn ban quản lý.

Quản lý tí hon báo cáo chuyện này lên Thượng Đế, dù sao quyền hạn mà Thượng Đế giao cho anh ta cũng chỉ là quản lý ban quản lý. Quản lý tí hon không thể quyết định được việc phân chia nhà mà Thượng Đế xây cho những người không thuộc ban quản lý, thế nên cửa sổ thông báo mới hiện lên.

Lâm Gia mím môi, anh nhớ lại những gì Chu Chính Hành đã nói với anh, thế giới đáy biển có trạm tạm trú là kết quả từ vụ làm loạn của Diêm Tục.

Quản lý tí hon: [Có cần sắp xếp chỗ ở tạm thời cho những người này không? Hoặc sử dụng biện pháp khác để trấn áp?]

Lâm Gia nói: "Cho chỗ ở."

Quản lý tí hon hiểu ý, vừa định đi làm thì Thượng Đế lại giao việc khác cho anh ta.

Không chỉ phải thu nhận những người này, mà còn phải cho họ ăn.

Quản lý tí hon tính toán chi phí, Thượng Đế trả tiền.

Tiểu Tục, Tiểu Trì và một nhóm người tí hon không có nơi nào để đi đã vào ở trong trạm tạm trú.

Trạm tạm trú không lớn, mấy chục người phải chen chúc trong cùng một phòng.

Lâm Gia nhìn Tiểu Tục, Tiểu Tục có một vị thế nhất định trong những người tí hon này, đồng thời cũng được tôn trọng. Có lẽ là vì Tiểu Tục đã đưa một số người sống sót trở ra từ trong bong bóng cá, cũng nhờ có Tiểu Tục mà họ mới có chỗ ở tạm thời, để bản thân có thể ổn định lại.

Vốn dĩ Tiểu Tục có một giường, nhưng Tiểu Tục đã nhường cho một người tí hon bị thương. Dưới màn đêm, cậu ta mỗi tay xách một chiếc ghế, đặt ở bên ngoài hành lang.

Hai chiếc ghế đối diện nhau, Tiểu Tục ngồi một chiếc, gác chân lên chiếc còn lại, cứ như vậy mà định ngủ.

Tiểu Tục không biết mọi hành động của mình đều ở trong mắt Thượng Đế, càng không biết tư thế ngủ của mình đã gợi lại ký ức cho Thượng Đế.

Lâm Gia nhớ lại, trong bong bóng cá bốn sao, Diêm Tục cũng đã ngồi như vậy trong phòng anh, canh chừng cho anh.

Có lẽ là do anh nhìn Tiểu Tục quá lâu, ông già luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Tất nhiên Đấng tạo hóa có thể tương tác với họ."

Lựa chọn tương tác hiện ra trên màn hình ảo, giống như một sự dụ dỗ ngọt ngào nhưng nguy hiểm.

Lâm Gia nhớ kỹ lời dặn của Diêm Tục, cho dù ông già tự ý lên tiếng và nói trúng tim đen của anh, Lâm Gia vẫn không nói chuyện với ông ta.

Nhưng sau vài giây do dự, anh vẫn không kìm được mà mở mục "Tương tác".

Đến đây thì dường như trò chơi mô phỏng kinh doanh đã biến chất. Biến thành một trò chơi nuôi con, hoặc là otome game* khiến người ta mặt đỏ tim đập.

*Otome game là một thể loại video game dựa theo cốt truyện với mục tiêu hướng tới một thị trường dành cho nữ giới. Nhìn chung một trong những mục tiêu, bên cạnh cốt truyện chính là để phát triển một mối quan hệ lãng mạn giữa nhân vật nữ chính và một trong vài nhân vật nam.

Trong các lựa chọn tương tác có "Vuốt ve", "Hôn", "Ôm", và một số mục chưa được mở khóa.

Lâm Gia ấn vào "Vuốt ve", trong mục "Vuốt ve" lại chia ra thành một số mục con, những mục này là để Thượng Đế quyết định bộ phận cụ thể cần vuốt ve.

Lâm Gia chọn "Má".

Thượng Đế sẽ không đích thân bước vào sa bàn, chỉ dùng đôi tay sáng thế để vuốt ve người tí hon.

Sự vuốt ve của Thượng Đế là vô hình, là lặng lẽ, giống như gió nhẹ thổi qua.

Tiểu Tục có thể cảm nhận được, cậu ta dụi dụi vào bên má vừa được Thượng Đế vuốt ve.

Rồi nghiêng cổ tiếp tục ngủ.

Thượng Đế với tâm trạng trêu chọc, lại vuốt má người tí hon.

Người tí hon lại dùng ngón tay dụi dụi má mình, trên đầu hiện lên khung hội thoại "...".

Ánh mắt của Thượng Đế là công tắc mở ra suy nghĩ trong đầu của người tí hon, chữ hiện ra trên màn hình ảo là tiếng lẩm bẩm của người tí hon.

[Buồn ngủ quá...]

[Ngứa quá...]

Thượng Đế yêu thích không rời, nhẹ nhàng cong lên khóe môi. Vị Thượng Đế thiên vị không nỡ quấy rầy giấc ngủ của người tí hon mà mình yêu thích, thế là đành kiềm chế không chọc người này nữa.

Trong lúc người tí hon ngủ, Thượng Đế đã nhấp vào tất cả các biểu tượng trên màn hình.

Anh tìm kiếm trong đống biểu tượng này thứ gì đó có thể giúp người tí hon ngủ ngon hơn.

Cuối cùng Thượng Đế đã chi một lượng lớn hồn cá để mua cho người tí hon một đêm mát mẻ và dễ chịu.

Thỉnh thoảng một vài phòng kính trong J0001 lại phát sáng, những người bị cuốn vào chủ động xây dựng sa bàn của riêng họ, cốt truyện lặng lẽ chia thành các nhánh khác nhau.

Chu Chính Hành đã thêm vào sa bàn một biệt thự an toàn và rộng lớn cho Tiêm Đao.

Tiêu Dao đã thêm vào sa bàn rất nhiều vũ khí cho Tiêm Đao, dùng để chống lại những kẻ thôn tính khác, và cả ban quản lý hay gây sự.

Tiểu Điềm thì thêm vào sa bàn một nhà vườn ngọt ngào, những người tí hon đến thế giới đáy biển đều có thể vào ở trong nhà vườn ngọt ngào đó, cùng nhau đối mặt với những đám mây nguy hiểm trên trời.

Liên Diệp thì tạo ra một tầng hầm mà bom hạt nhân cũng không thể phá hủy trong sa bàn cho người tí hon tên "Tiểu Tâm".

Liên Tâm thì thêm trung tâm thương mại vào sa bàn, khi cô phát hiện ra những người tí hon khác không có tư cách bước vào trung tâm thương mại, cô đã gọi quản lý tí hon của mình ra, bàn bạc sự kiện "khai trương giảm giá lớn, tặng hàng miễn phí", mặc dù quản lý tí hon liên tục lắc đầu không đồng ý, nhưng không lay chuyển được ý mà Thượng Đế đã quyết.

Diêm Tục nhìn người tí hon tên "Tiểu Gia" đang ôm mèo mà nhướng mày cười.

Cùng với những tương tác liên tục của hắn, khung hội thoại trên đầu Tiểu Gia liên tục hiện lên.

Theo ánh mắt của Diêm Tục, suy nghĩ trong đầu Tiểu Gia hiện lên trên màn hình.

[Phiền.]

[Cút.]

[Hiểu chưa?]

Diêm Tục không nhịn được cười, lại dùng tương tác để trêu Tiểu Gia. Tiểu Gia quá thông minh, anh ngẩng đầu lên như thể nhìn thấy Thượng Đế ẩn sau những đám mây.

Mọi người vào J0001 đã được một ngày, dường như ai cũng đều chìm đắm trong trò chơi.

Quên đi đói khát và mệt mỏi, cũng quên đi cảm giác tội lỗi do cốt truyện trò chơi trước đó mang lại, chuyên tâm xây dựng sa bàn của riêng mình.

Ánh huỳnh quang của những phòng kính rất dịu dàng, thỉnh thoảng lại chảy qua những viên gạch vuông dưới chân họ, như những con cá bơi về phía cửa.

Đột nhiên...

Thời gian trong sa bàn dừng lại, những lựa chọn được cá nhân hóa cũng hiện lên trên màn hình ảo của phòng kính, giống như cách họ cá nhân hóa sa bàn của mình.

[Tiến lên (các hội nhóm khác liên hợp thảo phạt)] hoặc [Dừng lại (nâng cấp phòng ngự cho Tiêm Đao)]

[Tiến lên (nhà vườn ngọt ngào bị ban quản lý tiếp quản)] hoặc [Dừng lại (có thể ký kết quyền sử dụng tự do với ban quản lý)]

[Tiến lên (tầng hầm bị mọi người phát hiện)] hoặc [Dừng lại (đổi vị trí tầng hầm)]

[Tiến lên (hoạt động mua sắm bị hủy bỏ)] hoặc [Dừng lại (kéo dài thời gian hoạt động mua sắm)]

Và.

[Tiến lên (Tiểu Tục bị Toái Vân bỏ rơi)] hoặc [Dừng lại (mọi thứ vẫn như cũ)]

[Tiến lên (mèo của Tiểu Gia chết vì trúng độc)] hoặc [Dừng lại (mèo của Tiểu Gia được cứu chữa thành công)]

Hết chương 127.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro