Chương 126: J0001 (4)
Chương 126: J0001 (4)
Lâm Gia không nhìn nữa, sa bàn đã có kinh nghiệm xử lý thi thể người tí hon một lần nên lần này không cần Lâm Gia phải làm gì thêm.
Những người tí hon làm việc trong ban quản lý không chỉ có lương mà còn có chỗ ở. Điều này cho phép họ có nơi trú ẩn khi lũ lụt xảy ra, đợi khi lũ rút thì sẽ chăm chỉ bắt đầu công việc.
Họ kéo thi thể đến nhà hỏa táng để hỏa thiêu, các Thượng Đế nhìn họ đào thi thể của người tí hon làm điều dưỡng lên, mỗi người lộ ra những biểu cảm khác nhau.
Lâm Gia chỉ thờ ơ nhìn thoáng qua, sau đó bắt đầu bắt tay vào việc làm hệ thống thoát nước cho thành phố.
Anh chơi hơi hời hợt, trong biểu tượng vẫn còn rất nhiều ô màu xám, anh biết rõ đây đều là những quân cờ được giữ lại cho các Thượng Đế.
Sau khi dọn dẹp xong những hỗn loạn do lũ lụt gây ra, Lâm Gia lại thêm vài đám mây. Đúng là điều kiện tiến lên của J0001 liên quan đến sa bàn, nếu anh không làm gì thì sa bàn sẽ ở trạng thái dừng lại, như vậy thì không thể kích hoạt việc mở điều kiện tiến lên, tương đương với việc tự mình khiến bản thân giậm chân tại chỗ.
Sau khi mua tất cả những gì cần thêm thì Lâm Gia dừng tay. Biết nội dung của J0001 là tra tấn tinh thần, Lâm Gia vẫn chọn quan tâm đến những người tí hon trên sa bàn, dù sao thì trái tim anh cũng cứng rắn hơn người thường rất nhiều.
Anh càng muốn xem xem J0001 sẽ đưa ra những khó khăn gì để làm khó Diêm Tục của anh.
Theo tầm mắt của Lâm Gia, thông tin của người tí hon liên tục hiện ra trên màn hình ảo.
Cuối cùng hình ảnh dừng lại.
[Tên: Tiểu Trì]
[Giới tính: Nam]
[Tuổi: 24]
Một đám mây đáp xuống sa bàn, Tiểu Trì máu me be bét bước ra từ trong làn sương.
Lâm Gia liếc nhìn, đây là một đám mây ba sao. Chỉ có một mình Tiểu Trì bước ra, nhưng trong tay anh ta không có hồn cá. Có lẽ là không ai nói cho anh ta biết tác dụng của bong bóng cá, anh ta đến thế giới đáy biển mà không có người dẫn đường.
Mặc dù sự tồn tại của thế giới đáy biển khiến anh ta cảm thấy mơ hồ, nhưng lại không từ bỏ tôn nghiêm để sống sót như những người tí hon khác.
Người tí hon quá nhỏ, Thượng Đế không nhìn thấy khuôn mặt của người tí hon, càng không nhìn thấy biểu cảm của người tí hon. Họ chỉ có thể nhấp vào khung hội thoại trên đầu người tí hon.
Trên đầu Tiểu Trì cũng có khung hội thoại "...".
Khi ánh mắt của Lâm Gia chạm vào khung hội thoại, suy nghĩ trong đầu của Tiểu Trì hiện ra trên màn hình ảo:
"Nơi này không có trật tự..."
"Hỗn loạn..."
"Người không khác gì chó..."
"Cứ thế này chỉ có đường chết..."
"Phải làm sao để rời khỏi đây..."
Khung hội thoại trên đầu nhanh chóng biến thành "Đang suy nghĩ", sau đó tiếng lòng của Tiểu Trì lại hiện ra trên màn hình:
"Trước mắt nên lo xem làm sao để sống sót mới đúng..."
"Nếu chúng ta bị ban quản lý từ chối, tôi cho rằng nên đoàn kết lại, mọi người không thể cứ chờ đợi bố thí của ban quản lý..."
"Rõ ràng là ban quản lý sẽ không bố thí cho chúng ta bất cứ thứ gì..."
"Đây là đang chờ chết..."
Chữ trên màn hình biến mất, Lâm Gia thấy Tiểu Trì như đã lấy hết dũng khí, anh ta đi khuyên nhủ những người không có nơi nào để đi ở thế giới đáy biển đoàn kết lại, cùng nhau tìm kiếm cơ hội sống.
Giọng nói của anh ta lọt vào tai Lâm Gia là tiếng líu lo như tiếng chim hót, phải đọc màn hình cuộn lời nói của anh ta.
Lâm Gia đã hiểu ý của Tiểu Trì. Thế giới đáy biển không phải là không có cửa hàng, trong những cửa hàng này có thức ăn mà họ cần. Quan trọng nhất là những cửa hàng này chỉ có một quản lý canh giữ.
Họ có thể đi kiếm một chút đồ ăn trước, chỉ khi giải quyết được cơn đói hiện tại thì mới có cơ hội từ từ tìm hiểu nơi này.
Thượng Đế Lâm Gia đã nhìn thấy hết nhưng không vì vậy mà tức giận. Ngay cả ông già trong màn hình cũng cười híp mắt như thể đang nói "Nhìn kìa, nhìn lũ người tí hon kia đáng yêu ngây ngô đến nhường nào".
Lâm Gia không thèm nhìn ông ta, anh nhìn Tiểu Trì đang khuyến khích những người tí hon khác, nói cho họ biết rằng thực ra thế giới đáy biển chẳng có gì đáng sợ nếu so với việc sắp chết đói.
Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Trì, những người tí hon khác lấy hết can đảm, xông vào các cửa hàng ở thế giới đáy biển như người trong giang hồ.
Dù những cửa hàng này là do Lâm Gia tự tay thêm vào thế giới đáy biển, nhưng Lâm Gia vẫn lặng lẽ quan sát.
Thực ra anh cũng từng nghĩ đến việc làm như vậy khi mới vào thế giới đáy biển. Nhưng thời điểm anh vào quá muộn, hệ thống quản lý của thế giới đáy biển đã phát triển hoàn thiện, nếu không thì trong khoảng thời gian cuối cùng trước khi vào J0001, anh và Diêm Tục đã không bị Trần Xỉ chèn ép đến mức phải trốn tránh khắp nơi.
Anh từng nghe Chu Chính Hành nói về Toái Vân, Toái Vân bị ban quản lý ghi hận chính là vì suýt chút nữa Toái Vân đã trở thành một tổ chức trong dân gian có thể đối kháng với ban quản lý.
Tiểu Trì đang làm những việc mà Lâm Gia đã từng nghĩ nhưng chưa làm, nhưng dù sao họ cũng không phải là ăn cướp, chỉ là thực sự đã cùng đường mà thôi. Tiểu Trì còn đặc biệt cầm một quyển sổ và bút, trong khi những người khác lấy đồ trong cửa hàng thì anh ta bận rộn ghi chép bên cạnh.
Màn hình ảo chiếu những gì anh ta ghi chép cho các Thượng Đế xem.
[Sổ tay ×1]
[Bút bi ×1]
[Mì ăn liền ×12 thùng]
[Nước khoáng ×23 thùng]
[Bánh mì nhỏ ×10 thùng]
[...]
[Giá: 432 đồng + 1104 đồng + 210 đồng +...]
Lâm Gia hiểu rõ, những người tí hon này không phải là quân cướp bóc, Tiểu Trì dùng giá cả mà anh ta biết để tính toán tất cả những thứ đã lấy đi lần này, có lẽ là dự định vào một ngày nào đó trong tương lai sẽ trả lại.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Lâm Gia rất rõ Tiểu Trì sẽ không thành công, giống như dịch bệnh do thức ăn thừa trong thùng rác mang tới, thuốc men của người tí hon làm điều dưỡng bị lũ lụt cuốn trôi, những người tí hon cùng đường này sẽ không thể mang theo bất cứ thứ gì.
Vận mệnh của họ đã được định sẵn.
Quả nhiên ở trong một cửa hàng nào đó, không biết là người tí hon nào đã đá vào đường dây điện. Đấng tạo hóa của sa bàn không tiêu hồn cá để bảo trì đường điện, thế là tia lửa bắn ra, ngọn lửa bùng lên rất nhanh.
Cửa của cửa hàng không biết vì sao đột nhiên rơi xuống, chặn đường chạy trốn của những người tí hon.
Họ sẽ bị thiêu sống.
Không có lý do nào khác, bởi vì Thượng Đế vẫn chưa mở khóa hệ thống cứu hỏa.
Thôi thì rốt cuộc họ cũng có thể ăn no một bữa trước khi chết. Vốn dĩ những Thượng Đế khác đều nghĩ như vậy. Nhưng khói từ đám cháy khiến việc hô hấp còn khó khăn chứ đừng nói đến việc ăn những thứ này.
Họ vẫn sẽ chết đói, thứ duy nhất được ăn no là ngọn lửa đang tàn phá.
[Tiến lên (hỏa hoạn nghiêm trọng)]
Hoặc.
[Dừng lại (mở khóa hệ thống cứu hỏa)]
Lâm Gia chọn tiến lên không do dự. Có lẽ sau này anh cũng sẽ chọn tiến lên mà không bị chút áp lực nào, đối với anh mà nói, dường như J0001 không có gì khó khăn.
Chu Chính Hành cắn chặt răng, chọn tiến lên.
Tiêu Dao do dự một lúc, chọn tiến lên.
Liên Diệp Liên Tâm chưa từng trải qua tình cảnh đói bụng, càng chưa từng trải qua việc cướp bóc cửa hàng của quản lý, họ chọn tiến lên.
Tiểu Điềm im lặng rất lâu, trong Tiêm Đao cũng có người im lặng.
Cảm giác tội lỗi khổng lồ làm họ khó có thể đưa ra quyết định.
Trong màn hình ảo, ông già cười hỏi Diêm Tục: "Đã nghĩ kỹ chưa?"
Hết chương 126.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro