Chương 124: J0001 (2)
Chương 124: J0001 (2)
Giống như trong bong bóng cá trước, vì Lâm Gia sẽ rơi vào hình xăm mà ban ngày Diêm Tục không dám chọc anh bực, chỉ sợ anh mang cảm xúc tiêu cực vào hình xăm rồi gặp chuyện.
Lúc này Lâm Gia rất muốn nói ra, trước đây anh chưa từng rơi vào tình huống muốn nói mà không dám, nhưng trước mặt anh là Diêm Tục, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.
Anh có niềm tin vào Diêm Tục.
Thậm chí vượt qua cả chính mình.
"Diêm Tục." Lâm Gia nói, "Gặp lại ở thế giới thực nhé."
Diêm Tục nở nụ cười: "Được."
Lâm Gia thoáng yên tâm hơn, đúng lúc này, luồng sáng trên vách kính lại rơi xuống một lần nữa. Nhưng lần này nó không rơi xuống bóng tối mà sau khi chạm đến đáy của căn phòng kính thì hướng về phía trước.
Lâm Gia lại nhìn qua Diêm Tục, sau đó ánh mắt mới đuổi theo ánh sáng. Lúc này ánh sáng ấy giống như đèn pha, chiếu sáng cánh cửa đang chìm trong bóng tối phía trước.
Chính là cánh cửa mà Diêm Tục đã nói.
Ở ngay cuối phía bên kia của căn phòng kính, mọi người đều đã rất quen với kiểu dáng của cánh cửa, chính là cánh cửa đã xuất hiện trước khi bong bóng cá biến mất.
Thế là mọi người lộ vẻ vui mừng và mong đợi, họ không tự chủ được bước về phía trước, nhưng lại vô tình giẫm vào một viên gạch vuông khiến nó sáng lên.
Nhưng muốn tiến lên nữa thì không thể, một bức tường trong suốt đã chắn ngang đường đi.
Lâm Gia chú ý thấy Tiêu Dao ở bên cạnh đang ngơ ngác nhìn lên không trung, như thể bên trên có thứ gì đó.
Rồi Tiêu Dao đưa tay chạm vào không trung, ngay sau đó cả người gã biến mất vào bóng tối, ngay cả viên gạch vuông dưới chân cũng chìm xuống.
Cộc cộc cộc.
Mặt kính bị gõ, Lâm Gia nghiêng đầu. Thấy Diêm Tục gõ vào mặt kính rồi chỉ về phía trước.
Ý bảo Lâm Gia có thể đi tiếp.
Lâm Gia nhìn Diêm Tục một lần cuối cùng rồi cũng bước từng bước nhỏ về phía trước. Bên kia vách kính, Diêm Tục cũng đi theo từng bước, như thể đang đi cùng anh vượt qua bóng tối.
Cho đến khi Lâm Gia giẫm lên một viên gạch vuông làm nó sáng lên thì Diêm Tục mới dừng lại, chăm chú nhìn theo bóng lưng anh.
Quả nhiên trước mắt anh hiện lên một màn hình ảo, theo tình huống của Tiêu Dao, Lâm Gia biết người khác không thể nhìn thấy màn hình trước mắt mình.
Trên màn hình ảo có mấy chữ nhưng Lâm Gia không nhìn ngay. Anh muốn nhìn động tác của Diêm Tục nhưng không hề biết mình đã hoàn toàn tiến vào bóng tối từ lúc nào, xung quanh yên tĩnh, tất nhiên đã không còn nhìn thấy Diêm Tục nữa.
Bong bóng cá bắt đầu rồi.
Lâm Gia chỉ có thể nhìn vào màn hình đang lơ lửng trên không trung, màn hình này giống hệt giao diện thao tác của trò chơi, phát ra ánh sáng mờ ảo.
Giao diện hiện lên tiêu đề "Thành phố mô phỏng: Thế giới đáy biển".
Anh cau mày.
Lâm Gia không chơi game, nhưng vì liên quan đến công việc nên cũng giống như chuyện tìm hiểu phong thủy, Lâm Gia cũng có đôi chút hiểu biết về các trò chơi mô phỏng quản lý thành phố.
Lúc này anh mới nhìn lên màn hình và tiêu đề, tất cả mang đến cho Lâm Gia một cảm giác.
Anh đang chơi một trò chơi mô phỏng kinh doanh.
Dưới tiêu đề của màn hình có hai lựa chọn:
[Vào trò chơi] hoặc [Rời khỏi J0001]
Đến lúc này, Lâm Gia chỉ có thể chọn vào trò chơi.
Anh đưa tay chạm vào lựa chọn [Vào trò chơi].
Trong nháy mắt, tầm nhìn của anh mở rộng ra, một thứ giống như sa bàn kiến trúc trải ra trước mắt. Nhưng trên sa bàn vẫn chưa có công trình kiến trúc nào, chỉ có địa hình được bao phủ bởi thực vật.
Màn hình sừng sững bên trên sa bàn, hiển thị những dòng chữ mới và một hàng biểu tượng.
[Số tiền ban đầu: 1000 hồn cá]
Ngoài ra, hình ảnh của ông già kia cũng xuất hiện ở góc dưới bên trái của màn hình ảo.
Hình ảnh rất sống động, giống như đang gọi video với ông ta vậy.
Ông già nói với thái độ rất thân thiện: "Tiểu Gia, trong quá trình cậu xây dựng thế giới đáy biển, ta sẽ cho cậu một vài sự giúp đỡ và lời khuyên. Có bất cứ điều gì không hiểu thì đều có thể trực tiếp hỏi ta. Hiện tại thế giới đáy biển vẫn còn là một vùng đất hoang vu, cậu phải..."
"Câm miệng." Lâm Gia nói.
Ông già cười cười, không để bụng sự bài xích của Lâm Gia, nhưng vẫn ngậm miệng lại.
Diện tích viên gạch vuông dưới chân không lớn, nhưng Lâm Gia vẫn dịch sang bên phải một chút.
Anh đã hứa với Diêm Tục phải tránh xa lão già này một chút, cũng như không giao tiếp với lão ta.
Lâm Gia nhấp vào vài biểu tượng để xem, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa phía trước.
Còn một khoảng tính từ vị trí của anh đến bên cửa.
Lâm Gia biết rõ cần phải thỏa mãn điều kiện gì để thuận lợi đi đến bên cửa.
Vì màn hình cho thấy rõ rằng anh đang chơi game, vậy điều kiện để tiến lên chắc chắn liên quan đến sa bàn trước mắt.
Anh đoán một vài điều kiện tiến lên, ví dụ như mở rộng quy mô thành phố, ví dụ như tích lũy hồn cá đến một số lượng nhất định.
Các biểu tượng trên màn hình ánh sáng đều đã được Lâm Gia xem kỹ, có vài biểu tượng vẽ hình "Đường Sá", "Nhà Cửa", "Đám Mây", còn có một vài biểu tượng hiện màu xám, tạm thời không thể nhấp vào. Khi nhấp vào mấy biểu tượng đang sáng này, bên trong biểu tượng còn có các lựa chọn được thu gọn, đó là các lựa chọn với kiểu dáng khác nhau, ví dụ như Đường Sá được chia thành bốn loại: Mặt đường bê tông nhựa đường, Mặt đường bê tông xi măng, Mặt đường đá dăm và Mặt đường tối giản.
Giá của mỗi loại mặt đường là khác nhau.
Lựa chọn "Nhà Cửa" thì càng nhiều hơn, Nhà dân, Nhà cao tầng, vân vân và mây mây.
Lâm Gia nhìn vào "Đám Mây", "Đám Mây" cũng có bốn lựa chọn. Mặc dù không được đặc biệt đánh dấu nhưng Lâm Gia rất rõ phân loại của Đám Mây, đó là đám mây từ cấp một đến cấp bốn.
Nhưng đám mây không phải tiêu hao hồn cá.
Xây dựng đường sá là nền tảng của việc phát triển thành phố, Lâm Gia thử lát một ít đường.
Số lượng hồn cá giảm đi trông thấy, giảm xuống còn sáu trăm thì Lâm Gia dừng lại.
Anh tiêu một trăm hồn cá để đặt một căn nhà dân hai tầng ở bên đường.
Theo thao tác của anh, đường sá và nhà cửa lập tức xuất hiện trên sa bàn.
Nhưng cũng chỉ có đường và nhà. Đường sá cô độc xẻ một lối đi trên địa hình, nhà cửa cũng lẻ loi đứng bên đường. Trên đường không có xe cộ qua lại, trong nhà cũng không có người ở.
Lâm Gia nhìn chằm chằm một lúc, anh phát hiện sau khi đặt nhà cửa thì lại có một biểu tượng sáng lên.
Đó là biểu tượng tên là "Tài Nguyên", bên trong có các tài nguyên như "Điện lực", "Nguồn nước", "Ban quản lý", "Thực phẩm", v.v.
Lâm Gia ấn vào "Điện lực", nhà dân sáng đèn. Số dư hồn cá đang giảm dần theo thời gian sử dụng điện.
Lâm Gia tắt "Điện lực", nhà dân lại trở về với bóng tối, hồn cá không giảm nữa.
Đến đây thì Lâm Gia không thao tác nữa. Anh phát hiện, các biểu tượng mà anh đã nhấp vào đều tiêu hao hồn cá và không thể tăng hồn cá. Giá trị 1000 ban đầu không thể hỗ trợ việc xây dựng toàn bộ thành phố, chắc chắn phải có nguồn hồn cá thu vào.
Chỉ còn Đám Mây là biểu tượng còn lại chưa được nhấp vào.
Thế là đáp án trở nên rõ ràng, muốn tăng hồn cá thì cần bố trí đám mây.
Giống với thế giới đáy biển thực sự, đám mây mang người từ thế giới thực đến, họ có thể nhận được hồn cá từ bong bóng cá.
Dù sao thì đây cũng chỉ là sa bàn, Lâm Gia bố trí một đám mây một sao. Thế là một đám mây hình cá lập tức trôi nổi trên sa bàn, lát sau thì đám mây rơi xuống, có vài người chật vật bước ra từ làn khói mờ mịt.
Họ cầm hồn cá trong tay, hoang mang nhìn thế giới trước mắt.
Lâm Gia nhìn số lượng hồn cá, không hề tăng lên. Anh lại mở "Tài Nguyên" và tìm tới "Ban quản lý" trong đó.
Anh dùng hồn cá đổi lấy ban quản lý, sau đó đặt bên cạnh nhà dân.
Một tòa kiến trúc mọc lên từ mặt đất, khiến những người tí hon trên sa bàn ngã ngửa ra. Những người tí hon gan dạ bò dậy từ mặt đất, cẩn thận bước vào ban quản lý.
Tinh...
Số hồn cá đã tăng lên.
Gương mặt của Lâm Gia không có biểu cảm gì, dù anh từ chối sự chỉ dẫn của ông già, nhưng quãng thời gian sống trong thế giới đáy biển đã trở thành hướng dẫn cho cách anh thao tác trong trò chơi.
Chỉ là sa bàn mà thôi, Lâm Gia không mấy bận tâm. Anh không ngừng thêm mây vào không gian phía trên sa bàn, ngày càng nhiều những người tí hon xuất hiện, nhiều công trình dần mọc lên.
Để tăng tốc độ đổi hồn cá, Lâm Gia đã xây dựng thêm nhiều văn phòng của ban quản lý.
Không biết đã bao lâu trôi qua, dáng dấp sơ khai của một thành phố đã hiện ra trên sa bàn.
Nhưng Lâm Gia vẫn bị mắc kẹt trong ô gạch vuông này, con đường phía trước cũng không được mở khóa dù cho sa bàn đã hình thành một thành phố cơ bản.
Lâm Gia cũng không cảm thấy thất vọng, anh đưa ra hai giả thuyết về điều kiện để tiến lên. Nếu việc mở rộng quy mô thành phố không phải là điều kiện mở khóa, anh có thể thử tích lũy hồn cá.
Thế là anh bắt đầu tập trung tích lũy hồn cá và không mở rộng thêm thành phố. Số lượng hồn cá từ con số thấp nhất là 300 không ngừng tăng vọt, tăng gấp mười lần là 3000, gấp trăm lần là 30.000, nhưng con đường dẫn đến cánh cửa vẫn không được mở khóa.
Trên màn hình ảo, ông già mỉm cười nhìn anh, chờ đợi Lâm Gia chủ động đặt câu hỏi.
Nhưng Lâm Gia chỉ nhíu mày mà không hỏi gì ông ta. Trò chơi mô phỏng này không có giới hạn thời gian, sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm ra điều kiện để mở khóa.
Có vẻ như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lâm Gia, nụ cười của ông già lại càng tươi hơn, nhưng ông ta vẫn nhớ rõ yêu cầu im lặng của Lâm Gia nên không nói lời nào, thậm chí cả hơi thở cũng rất khẽ.
Lâm Gia lặng lẽ quan sát sa bàn, ánh mắt lướt qua các con đường, các công trình, và cả những người tí hon đang xuyên qua những đám mây để tiến vào sa bàn.
Điều kiện để tiến lên chắc chắn có liên quan đến sa bàn, điều này không cần nghi ngờ.
Nhưng nếu việc mở rộng thành phố và tích lũy hồn cá đều không phải là điều kiện, vậy thì trên sa bàn chỉ còn lại...
Con người.
Ánh mắt của Lâm Gia dừng lại trên những người tí hon trong sa bàn, giống như một vị thần sáng thế đang lặng lẽ quan sát tác phẩm của mình.
Cuối cùng, Lâm Gia khóa chặt ánh nhìn vào một người tí hon, ngay khi ánh mắt anh dừng lại, màn hình ảo hiển thị thông tin về người này.
[Tên: Phương Lạc]
[Giới tính: Nam]
[Tuổi: 10]
Đây là đứa trẻ duy nhất trong số hàng trăm người tí hon trong sa bàn.
Cậu bé bị cuốn vào sa bàn một mình và không còn sự chăm sóc của cha mẹ. Ngày và đêm trong sa bàn thay đổi rất nhanh, cậu ngơ ngác trải qua từ ngày đến đêm, vì quá đói nên cậu định đi nhặt rác.
Nhưng cậu phát hiện thế giới đáy biển không có thùng rác.
Lâm Gia lặng lẽ thêm thùng rác vào thế giới đáy biển, cậu bé vui mừng lao đến thùng rác, nhưng những người tí hon khác cũng phát hiện ra thùng rác.
Cậu bé không chen vào được, thậm chí đến rác cũng không nhặt nổi. Cậu nhóc chỉ có thể nhìn những người khác ăn ngấu nghiến ăn cơm thừa canh cặn một cách ngưỡng mộ.
Nhưng niềm ngưỡng mộ ấy không kéo dài lâu, một người tí hon đột nhiên ôm bụng đau dữ dội, quằn quại trên mặt đất.
Chẳng bao lâu sau, người đó không còn động đậy nữa.
Những người tí hon khác nhìn thấy cảnh tượng này thì hoảng sợ vứt bỏ đồ ăn thừa trên tay.
Cậu bé thật sự đã quá đói, cậu lén nhặt lên đồ ăn rơi trên đất, ngay khi định nhét vào miệng thì thời gian trong sa bàn dừng lại.
Giao diện trên màn hình ảo cũng biến mất theo, thay vào đó là hai lựa chọn:
[Tiến lên một ô (nhưng dịch bệnh sẽ bao trùm thế giới đáy biển)]
Hoặc.
[Dừng lại (có thể mở khóa bệnh viện)]
Hết chương 124.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro