Chương 123: J0001 (1)
Chương 123: J0001 (1)
Mở mắt ra là một màu đen hỗn độn, hô hấp của Lâm Gia đình trệ. Ảnh hưởng tiêu cực mà bóng tối mang đến lại tìm đến anh, tim đập nhanh, thở dốc, trán lấm tấm mồ hôi.
Nhưng ý thức của anh vẫn còn, anh chỉ lùi lại một bước rồi lập tức dừng lại.
Anh cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Diêm Tục trong bóng tối, lại nghe thấy tiếng "bịch bịch bịch" giống như tiếng gõ vào kính.
Mèo bị giật mình, nhảy đến bên chân Lâm Gia tìm kiếm sự che chở.
Lâm Gia xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trong bóng tối có một tia sáng yếu ớt, Lâm Gia nhìn thấy Diêm Tục dưới ánh sáng yếu ớt ấy.
Diêm Tục ở ngay bên cạnh anh, nhưng có thứ gì đó ngăn cản anh đến gần.
Lâm Gia đưa tay về phía trước, anh sờ thấy một thứ gì đó lạnh lẽo, theo cảm giác thì đúng là kính trong suốt.
Theo cái chạm của anh, ánh sáng mỏng manh hiện ra dưới lòng bàn tay.
Diêm Tục không ngừng gõ vào kính, mỗi lần gõ là ánh sáng yếu ớt lại vang lên.
Giọng nói của Diêm Tục vọng ra, rất xa, mờ mịt: "Lâm Gia."
Lâm Gia khẽ lắc đầu, anh biết Diêm Tục lo lắng cho chứng bóng tối của anh, anh ra hiệu ý bảo mình không sao.
Có lẽ tiếng gõ của Diêm Tục cũng thu hút những người khác, càng nhiều người chạm vào lớp kính hơn, ánh sáng yếu ớt lan ra, vô số khuôn mặt được ánh sáng ấy chiếu vào.
Chu Chính Hành, Tiêu Dao, Tiểu Điềm, còn có cả Liên Diệp Liên Tâm... tất cả những người trong Tiêm Đao biết sự tồn tại của J0001 và ôm ấp ý định rời đi đều ở đây.
Giữa vô số những luồng ánh sáng chuyển động, Lâm Gia phát hiện mỗi người đều bị cách ly riêng biệt.
Họ bị nhốt trong không gian bằng kính, trôi nổi trên không trung đen tối hỗn độn.
Những phòng kính này nối liền với nhau tạo thành một vòng tròn khổng lồ. Dưới ngọn đèn di chuyển, mỗi phòng kính đều phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
"Chuyện gì thế này?" Chu Chính Hành gào lên hỏi Diêm Tục.
Diêm Tục cũng chưa kể nhiều cho Lâm Gia về J0001, vậy nên Lâm Gia cũng không thể nói cho Chu Chính Hành quá nhiều.
Giờ phút này, biểu cảm của phần lớn mọi người là hoảng loạn, chỉ có Diêm Tục lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm sau khi xác định Lâm Gia không sao.
Lâm Gia nghe thấy giọng nói như đến từ phương xa của Diêm Tục, hẳn là hắn đã nhớ ra một vài điều, hắn trấn an: "J0001 sẽ không có người chết, cùng lắm là bị tống về thế giới đáy biển sống tiếp thôi."
Mọi người nghe Diêm Tục nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, có người bắt đầu kiểm tra tình hình phòng kính.
Phòng kính của Lâm Gia ở ngay cạnh Diêm Tục, anh đi đến chỗ gần Diêm Tục nhất để chờ Diêm Tục tiết lộ trước nội dung cụ thể của J0001.
Diêm Tục thấy anh đến, hắn đặt lòng bàn tay lên vách kính, Lâm Gia đưa tay ra, áp lòng bàn tay vào lòng bàn tay hắn.
Diêm Tục vừa định nói gì đó, đột nhiên ánh sáng di chuyển trong phòng kính bị người ta làm kinh động và bắt đầu rơi xuống, giống như một trận mưa sao băng, ánh sáng rơi xuống bóng tối, chiếu sáng cảnh tượng dưới đáy sâu.
Đó là một hồ nước lạnh, nước hồ màu xanh thẳm, nếu không phải có dấu vết của dòng nước chảy thì trông giống như một cái hồ đầy hồn cá.
Một ông già tóc trắng ngồi bên bờ hồ, ánh sáng chiếu vào mái tóc bạc của ông ta lấp la lấp lánh.
Ông ta cầm một cái cần câu, nếu không phải nửa thân dưới là đuôi cá thì trông ông ta giống như một ông lão nhàn nhã câu cá thật.
"Đây chính là điều em đã nói..." Lâm Gia còn chưa nói xong thì Tiêu Dao đã nói trước, sợ Diêm Tục không nghe thấy, Tiêu Dao gần như dán mặt vào vách kính và hét lớn về phía Diêm Tục.
"Đây là người cá à?"
"Phải." Ông già nói.
Sắc mặt Tiêu Dao lập tức thay đổi, gã vừa làm một chuyện ngu ngốc, vậy mà đã lãng phí một câu hỏi người cá trước khi công bố mì nước!
Lâm Gia nhìn Diêm Tục, Diêm Tục lắc đầu an ủi: "Không sao, ở đây không giống."
Lâm Gia gật đầu, Diêm Tục đã nói sẽ không có người chết trong J0001, vậy thì câu hỏi người cá sẽ không trở thành lưỡi dao treo trên đầu mọi người như những bong bóng cá khác.
Những người khác thì vui mừng vì J0001 không có cái chết, nhưng Lâm Gia không nghĩ thế.
Do tính cách nên anh tin rằng mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó, trong thế giới đáy biển, giá của hồn cá là nguy hiểm có thể phải trả bằng tính mạng, vậy thì giá của việc rời khỏi thế giới đáy biển là gì?
Người cá mang hình dạng ông già bắt đầu đọc mì nước bên tai, Lâm Gia không nghe rõ lắm.
Đến khi anh nhìn về phía người cá thì mì nước đã được đọc xong.
Mì nước của J0001 chỉ có hai chữ.
huozhe.
Không biết là "sống", hay là "hoặc".
*Sống(活着) [huózhe] và hoặc (或者) [huòzhě] có âm đọc na ná nhau, chỉ khác dấu.
Anh vốn định đi hỏi Diêm Tục, lại chú ý đến ngón tay Diêm Tục khẽ run lên.
À phải rồi, Lâm Gia đã biết từ trước khi vào J0001, Diêm Tục sợ J0001.
Lâm Gia mím môi gọi: "Diêm Tục."
Diêm Tục nghiêng đầu nhìn anh: "Sao vậy?"
Lâm Gia có rất nhiều điều muốn nói trong khoảnh khắc này, nhưng anh lại một lần nữa mím môi và nói: "Không có gì."
Hai tay Diêm Tục đều áp vào vách kính, người cá đã công bố mì nước, ánh sáng di chuyển lại trở về bên trong phòng kính. Hắn cố ý làm cho ánh sáng đó bắn ra xung quanh rồi nói: "Lại gần một chút, chỗ em có ánh sáng."
Lâm Gia lại gần rồi nói: "Diêm Tục, chúng ta bị tách ra rồi."
"J0001 được coi như một phó bản đơn." Diêm Tục luyến tiếc cọ lên ngón tay Lâm Gia nhưng cũng chỉ sờ thấy vách tường lạnh lẽo, hắn thật sự đã nhớ lại rất nhiều thứ liên quan đến J0001, "Một lát nữa sẽ có cánh cửa xuất hiện, chỉ cần mở cánh cửa đó là có thể rời đi."
Diêm Tục cố ý nói lớn hơn, để những người khác cũng có thể nghe thấy.
Chu Chính Hành ở phòng kính bên cạnh Diêm Tục, gã ta không thể tin được nói: "Đơn giản vậy à?"
Liên Diệp vội hỏi: "Anh, sau cánh cửa là thế giới thực ạ?"
"Mấy người nghĩ sao?" Diêm Tục nói, "Đơn giản như vậy thì tôi đã không vào đây lần thứ hai rồi."
Tiểu Điềm hỏi: "Đội trưởng Diêm, vậy sau cánh cửa là gì?"
Diêm Tục nói: "Theo như tôi nhớ thì mỗi người không giống nhau."
Câu nói này của Diêm Tục khiến mọi người không khỏi thất vọng, Diêm Tục không có thời gian quan tâm đến cảm xúc của người khác, hắn lại nhìn về phía Lâm Gia và dặn dò: "Đừng quên những điều em đã nói trước đó."
Trước đó Diêm Tục nói, đừng nhìn vào mắt ông già câu cá, càng đừng nói chuyện với ông ta.
Lâm Gia đồng ý.
Lâm Gia nhìn ra vẻ mặt bất an của Diêm Tục, ngay cả đôi mày anh tuấn cũng phủ một lớp u sầu không tan, anh hứa với hắn lần nữa: "Được."
Cuối cùng Diêm Tục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chu Chính Hành hỏi: "Vậy phải làm sao để đến được chỗ cánh cửa? Đi thẳng qua đó à?"
Tiêu Dao nói: "Không thể nào, kiểu gì chẳng có cả đống chướng ngại vật trên đường."
Diêm Tục nhướng mày chế nhạo: "Lão Chu anh làm sao vậy, còn không bằng cả đàn em."
Tiêu Dao: "Cứ xem đi."
Chu Chính Hành nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước rồi vội vàng hỏi: "Có những chướng ngại vật gì?"
Diêm Tục nói: "Mô phỏng cuộc sống."
Chu Chính Hành không hiểu: "Hả?"
Liên Diệp nói: "Là trò chơi ạ?"
*Cuộc sống mô phỏng là tên tiếng Trung của game The Sims.
Diêm Tục nói: "Một lát nữa sẽ biết, rất đơn giản."
Lâm Gia không nói gì nữa, anh lặng lẽ nhìn Diêm Tục. Diêm Tục luôn nhấn mạnh là đơn giản, sẽ không có người chết.
Thoạt nhìn có vẻ như Diêm Tục đang trấn an người khác, chẳng bằng nói là đang trấn an chính mình.
Những ngón tay run rẩy đã bán đứng nỗi sợ hãi trong lòng hắn từ lâu rồi.
Diêm Tục à.
Diêm Tục.
Lâm Gia nhìn hàng lông mày của Diêm Tục, rốt cuộc em đang sợ hãi điều gì.
Hết chương 123.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro