Chương 101-110
Chương 101:
Tô Vọng Chương vừa bước chân về đến nhà đã cảm nhận được áp suất thấp lưu động trong không gian. Bây giờ vốn là thời gian ăn cơm, nhưng phòng bếp lại không có chút âm thanh nào, bàn cơm cũng trống không, phòng khách quạnh quẽ, không ngờ bà nội hôm nay lại không thèm xem bộ phim truyền hình bà yêu thích nhất.
&
Tô Vọng Chương tìm thím Vương hỏi nguyên do, thím Vương cũng không dám giấu giếm, nói giữa trưa lão phu nhân và tiểu thư cùng đi thẩm mỹ viện, nhưng mà không bao lâu sau tiểu thư đã nổi giận đùng đùng trở về, sau đó lão phu nhân được Quách tiểu thư đưa về.
"Quách tiểu thư? Quách Tiêu Thuần?" Lông mày Tô Vọng Chương càng nhíu lại chặt hơn.
Thím Vương gật gật đầu: "Là cô ấy, sau đó lão phu nhân liền trở về phòng nghỉ ngơi. Vừa rồi tôi có đi gõ cửa, lão phu nhân nói bà không muốn ăn, còn bảo tôi đừng nấu cơm."
"Vậy Hoan Hoan thì sao?" Tô Vọng Chương hỏi.
"Tiểu thư vẫn luôn ở trên lầu hai không xuống dưới."
"Đã biết, thím đi chuẩn bị bữa tối trước đi, làm mấy món đơn giản thôi."
"Vâng, tiên sinh."
Tô Vọng Chương đứng tại phòng khách một hồi, có hơi đau đầu xoa huyệt Thái Dương. Cuối cùng anh quyết định đi tìm mẹ nói chuyện trước, vì thể liền đi đến cửa phòng bà nội Tô, giơ tay gõ cửa.
"Mẹ, là con." Tô Vọng Chương hô một câu báo danh tính, lại yên lặng đợi một hồi, cách lớp cửa gỗ, người bên trong phòng không đáp lại bất kỳ điều gì.
Tô Vọng Chương thử vặn tay nắm cửa, cánh cửa không khóa trái, cùm cụp một tiếng, rồi mở ra. Tô Vọng Chương nhẹ chân nhẹ tay bước vào phòng, đập ngay vào mắt là hình ảnh mẹ mình giận dỗi nằm trên giường, quay lưng lại với cánh cửa.
"Mẹ." Tô Vọng Chương lại gọi một tiếng.
Bà nội Tô tức giận lên tiếng: "Gọi cái gì? Có phải anh tới xem mẹ anh đã tức chết hay chưa không hả?"
"Mẹ đừng suốt ngày treo cái chữ đó bên miệng."
Bà nội Tô chống giường ngồi dậy, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, thở phì phì nói: "Vậy anh đi dạy dỗ con gái bảo bối của anh đi. Cả ngày chỉ biết chọc tức mẹ anh, có phải muốn chọc tôi tức chết sớm không!"
"Không có ai muốn chọc tức mẹ cả." Tô Vọng Chương kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống cách giường vài bước chân, nhìn mẹ mình, thành khẩn nói: "Mẹ, mỗi ngày mẹ chỉ cần chăm sóc hoa cỏ, rảnh rỗi thì đi tìm chị em đánh bài hoặc đi dạo phố. Cuộc sống như vậy nhàn nhã thoái mái biết bao nhiêu. Chuyện của lớp trẻ bọn con, cứ để bọn con tự lo, mẹ cũng đừng lo nghĩ nhiều. Con cũng sắp ăn sinh nhật 40 tuổi rồi, con tự biết bản thân muốn cuộc sống như thế nào, không cần mẹ phải sắp xếp giúp con. Mà mẹ cũng không thể sắp xếp thay con được, hiện tại con không có dự định cưới thêm vợ, mẹ có ép con cũng không có tác dụng. Mẹ, mẹ cứ nhàn nhã ổn định tận hưởng tuổi già đi, như vậy không được sao?"
Bà nội Tô nghẹn lời một lúc, con trai đang chê bà già, lại còn quản nhiều chuyện sao? Bà nội càng tức hơn, cao giọng nói: "Anh có lớn hơn nữa cũng là con trai của tôi, tôi nhất định phải quản chuyện của anh. Còn con gái bảo bối của anh đó, sau này cuối cùng cũng phải gả cho người khác thôi. Gia nghiệp nhà họ Tô lớn như vậy, chẳng lẽ anh muốn chắp tay nhường cho người ngoài? Vọng Chương, con đừng hồ đồ, con như vậy không thấy có lỗi với người ba đang ở dưới suối vàng của con sao?!"
CHương 102:
Nghe thấy mẹ nhắc đến chuyện sau này Tô Hoan phải gả cho người khác, sắc mặt Tô Vọng Chương cũng lạnh xuống: "Mẹ, chuyện tương lai thì để tương lai nói. Tóm lại, trước mắt con không có dự định tái hôn, mẹ không cần sắp xếp các buổi xem mắt cho con, con sẽ không gặp."
"Con mới có 40 tuổi, nhân sinh mới chỉ trải qua một nửa. Chẳng lẽ con muốn nửa đời sau sống như hòa thượng hay sao?"
Tô Vọng Chương ngẩn người, trong đầu lập tức nhớ đến dáng vẻ dâm đãng quyến rũ anh của con gái, lòng nghĩ thầm: Sao anh có thể sống như hòa thượng được. Anh còn đang lo lắng, ngày nào cũng túng dục quá độ như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ bị tiểu yêu tinh dâm đãng kia ép khô.
Tô Vọng Chương có hơi chột dạ, lập tức đứng lên, nói: "Những chuyện đó càng không cần mẹ nhọc lòng, con đã bảo thím Vương nấu bữa tối, ít nhiều gì mẹ cũng nên ăn một chút đi ạ."
Thấy Tô Vọng Chương muốn đi, bà nội Tô vội vàng gọi anh lại, nói: "Con nên đi nói chuyện với con gái của mình. Người đã lớn đùng rồi, còn cư xử giống như con nít, nói cái gì mà không đồng ý cho con tái hôn. Đó là chuyện mà con bé có thể ngăn cản sao?"
"Con sẽ nói chuyện với Hoan Hoan, mẹ đừng so đo với con bé, dù sao con bé cũng là cháu gái ruột của mẹ."
"Haizz!" Bà nội Tô nặng nề thở dài một tiếng.
Tô Vọng Chương vừa rời khỏi phòng mẹ, liền hừng hực chạy lên lầu hai. Mẹ cần anh trấn an cảm xúc, nhưng mà cái bình dấm nhỏ trên lầu càng cần anh đi dỗ hơn. Cho dù vừa rồi người còn ở dưới lầu, nhưng lòng anh đã sớm bay đến bên người con gái.
Phòng Tô Hoan không dễ mở như vậy, cô biết khóa trái cửa. Tô Vọng Chương đứng gõ cửa một hồi, người bên trong mới chậm rãi ra mở.
Vừa vào cửa, Tô Vọng Chương đã thuận tay khóa trái cánh cửa lại, sau đó nhanh nhẹn kéo con gái đang mặc váy ngủ vào lòng, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, nói: "Bảo bối, hôm nay con lại chịu ấm ức rồi."
"Hừ!" Tô Hoan hừ nhẹ một tiếng, bày tỏ rằng mình vẫn còn đang tức giận.
"Thật xin lỗi, ba không biết bà nội con vẫn chưa chết tâm. Vừa rồi lúc ở dưới lầu ba đã nói lại với bà nội rồi."
Tô Hoan bĩu môi, âm dương quái khí nói: "Cái dì Quách Tiêu Thuần kia cũng rất xinh đẹp, vú lớn mông cũng lớn, nếu không ba thử với dì ta xem?"
Tô Vọng Chương bị cô làm cho nghẹn họng, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nói: "Ở trong mắt ba, không có ai xinh đẹp hơn con, ba chỉ thích vú bự và mông to của con thôi."
Nói rồi, đôi tay của Tô Vọng Chương đã tự nhiên vén váy còn gái lên, nhéo cái mông thịt vừa cong vừa vểnh, nhẹ nhàng xoa nắn.
Tô Hoan dựa vào lòng ngực của ba, để ba tùy ý xoa mông mình. Tô Hoan rất thích ba chủ động động tay động chân với mình, vì điều này chứng tỏ ba đã quen tiếp xúc thân mật với cô, không còn mâu thuẫn, thậm chí là còn rất thích.
"Hoa ngôn xảo ngữ!" Tô Hoan cười mắng một tiếng, đôi tay nhịn không được mò xuống cởi thắt lưng và quần của Tô Vọng Chương, sau đó móc cái dương vật đã cứng được một nửa ra, nắm trong tay trêu đùa.
Tô Vọng Chương tùy ý để con gái cởi quần của mình, khi dương vật bị cô nắm trong tay đùa bỡn, anh thoải mái than nhẹ một tiếng, dương vật trong tay Tô Hoan nhanh chóng cương cứng.
"Không phải hoa ngôn xảo ngữ, là thiệt tình cho rằng như vậy." Tô Vọng Chương lại cúi đầu hôn con gái, hỏi: "Hôm nay có nhớ ba không?"
"Có." Tô Hoan lên tiếng, vươn đầu lưỡi đi liếm môi ba.
Hơi thở Tô Vọng Chương chuyển sang thô suyễn, nhẹ mắng một tiếng "Tiểu dâm đãng", rồi lập tức hung hăng hôn cô.
Chương 103:
Tô Hoan thích nghe ba gọi cô là tiểu dâm đãng, cách gọi này cứ như cái công tắc, đầu tiên là khiến tai cô bắt đầu ngưa ngứa, sau đó cơn ngứa lan ra khắp toàn thân, rồi dục vọng trỗi dậy từ tận đáy lòng. Tô Hoan muốn ba dùng sức đùa bỡn thân thể của cô, cắm vào thân thể cô, khiến cô hoàn toàn biến thành đồ dâm đãng không thể rời khỏi dương vật.
Hai cha con đứng ôm nhau một lúc, đầu lưỡi dây dưa liếm láp trong không khí, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nước chậc chậc.
Tay hai người đều đặt trên bộ phận riêng tư của đối phương, Tô Hoan cầm gậy thịt của ba, nhẹ nhàng vuốt ve, còn thường nghịch ngợm chọc vào mã mắt trên quy đầu của anh, khiến nơi đó chảy ra một đống nước, đồng thời cũng khiến thân thể của Tô Vọng Chương căng thẳng. Còn Tô Vọng Chương thì lại dùng hai ngón tay cắm vào huyệt nhỏ của con gái, không nhanh không chậm thọc vào rút ra.
Vất vả lắm mới kết thúc được nụ hôn tràn ngập tình dục này, Tô Hoan dùng một tay khẽ đẩy ba lùi về phía sau hai bước, ngã ngồi lên mép giường.
Hô hấp của Tô Vọng Chương dồn dập thô nặng, đôi mắt thâm trầm, ánh mắt bùng lên ngọn lửa dục vọng mãnh liệt. Dưới đũng quần, dương vật đã sớm thức tỉnh chui ra khỏi lớp vải, kiêu hãnh ngẩng cao đầu trong không khí, dáng đứng thẳng tắp kiên cường, gân xanh uốn lượn quanh thân gậy, thỉnh thoảng lại nảy lên vài nhịp, càng khiến con quái vật nhìn càng thô dài dữ tợn hơn, giương cung bạt kiếm như đang chuẩn bị quyết chiến đến cùng.
Tô Hoan mím đôi môi bị mút đến sưng đỏ bóng loáng, ngồi xổm xuống giữa hai chân của ba, đỡ lấy dương vật, đầu lưỡi vươn ra, thăm dò thử liếm lên quy đầu.
"Hưm......" Tô Vọng Chương kêu lên một tiếng, duỗi tay nắm lấy sau cổ Tô Hoan, không cho cô liếm, nói: "Ba còn chưa tắm rửa, chỗ đó bẩn."
Đôi mắt đào hoa của Tô Hoan cong lên, giọng nói mang theo ý cười: "Không bẩn, con thích." Nói rồi, cô lại liếm nhẹ lên quy đầu, rồi há mồm ngậm lấy nó.
Cái miệng nhỏ ấm áp ướt át trơn trượt, tuy rằng không được chặt chẽ như huyệt nhỏ, nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là miệng của con gái, tâm trí của Tô Vọng Chương lập tức chịu một đòn đánh mạnh, còn kích thích hơn lúc làm tình nhiều. Anh nheo mắt lại, hưởng thụ thấp giọng hừ nhẹ.
Tô Hoan há mồm ngậm lấy quy đầu của ba, đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếm qua, sau đó nhẹ nhàng mút, cảm giác được chỗ mã mắt lại tràn ra một cổ dịch thể, Tô Hoan không chần chừ mút luôn chút nước đó vào, hút xong còn dùng đầu lưỡi chọc chọc vào mã mắt kia.
"Hư......" Tô Vọng Chương được một trận sung sướng, da đầu tê dại, không nhịn được thẳng lưng đẩy hông, cắm sâu vào bên trong.
Tô Hoan bị đẩy vào bất ngờ, dương vật trực tiếp đâm thẳng đến cổ họng, cô theo bản năng muốn nôn, nhưng vẫn nhịn lại được. Tô Hoan tiếp tục liếm một hồi mới phun quy đầu ra, duỗi cái lưỡi dài nghiêng đầu chăm sóc thân gậy thô ráp. Đầu lưỡi liếm từ trên xuống, lại từ dưới liếm lên trên, động tác giống như đang ăn kem, híp mắt hưởng thụ liếm qua liếm lại một hồi, lại dùng tay vịn vào thân gậy, liếm đến hai quả trứng dái phía dưới.
Hô hấp của Tô Vọng Chương càng thêm thô nặng, bàn tay vuốt vuốt vài cái lên mái tóc con gái, khàn giọng nói: "Bảo bối, con thật biết cách liếm."
Tô Hoan liếm đủ rồi mới từ ngẩng đầu lên từ giữa hai chân của Tô Vọng Chương, hỏi: "Ba ơi, có mình con còn chưa đủ sao? Ba nhất định phải kết hôn sao?"
Tô Vọng Chương rũ mắt nhìn cô: "Cả đời này ba có một mình con là đủ rồi."
"Thật vậy chăng?"
"Ba bảo đảm."
Chương 104:
Được Tô Vọng Chương bảo đảm, Tô Hoan lại chui đầu vào giữa háng ba, sử dụng cả tay và miệng để đùa bỡn dương vật của ba. Cho dù đang khẩu giao cho ba, nhưng chính Tô Hoan cũng bị kích thích, dâm huyệt liên tục chảy nước, cô không nhịn được muốn duỗi tay tự chơi huyệt.
Tô Vọng Chương phát hiện ra động tác nhỏ dâm đãng của cô, cười khẽ thành tiếng, nhấc chân đẩy tay Tô Hoan ra, sau đó dùng chính bàn chân của mình chậm rãi dẫm lên huyệt nhỏ con gái.
"Ưm......" Trong nháy mắt huyệt nhỏ bị chân của ba dẫm lên, Tô Hoan không nhịn được hừ nhẹ thành tiếng, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
Thật thoải mái, tại sao huyệt nhỏ bị ba dùng chân dẫm cũng sẽ thoải mái như vậy?
Tô Hoan cảm thấy thực kích thích, không nhịn được lắc mông, muốn ba tiếp tục dẫm mạnh vào huyệt nhỏ của mình.
"Tiểu dâm đãng." Ánh mắt Tô Vọng Chương tràn đầy yêu thương nhìn con gái, bàn chân lần lượt dẫm lên hai cánh môi phì niêu và âm đế sưng to. Không đến một hồi, dâm huyệt của cô đã bị dẫm đến ra nước chảy ào ạt ướt dầm dề, nước dâm văng vãi đầy đất.
Tô Hoan cứ như vậy, vừa khẩu giao cho ba, vừa để ba dẫm lên huyệt nhỏ, cô chơi một hồi lâu, mới bởi vì ngồi xổm dẫn đến tê chân nên bị ba bế lên giường.
Tô Vọng Chương cởi sạch những món quần áo dư thừa còn lại trên người con gái, quỳ xuống, ghé đầu vào giữa hai chân cô, đầu lưỡi vươn ra, thong thả liếm hai cánh môi âm hộ từng chút một, sau đó lại tách khe hở ra, trêu đùa âm đế bên trong. Đến tận khi Tô Hoan không chịu nổi nữa, Tô Vọng Chương mới quỳ thẳng người dậy, đỡ dương vật, dùng quy đầu cọ vào cánh môi dưới của con gái, vừa cọ vừa nói: "Muốn ba dùng dương vật to cắm vào thì con tự mình tách huyệt nhỏ ra."
"Ưh...... Ba ơi nhanh lên, huyệt nhỏ ngứa quá."
Cơ thể Tô Hoan xoắn xuýt, hai chân mở ra, duỗi tay tách rộng hai cánh môi âm hộ đã hoàn toàn không thể khép vào, lộ ra âm đế sưng đỏ bên trong và cả suối nguồn ngọt ngào: "Ba ơi, cắm vào nhanh lên.
Nhìn dâm huyệt xinh đẹp không ngừng khép mở, hầu hết của Tô Vọng Chương lăn lộn, quy đầu cọ cọ bên ngoài miệng huyệt vài cái, rồi mới hạ eo xuống, gậy thịt cắm thẳng vào.
"A ah......" Được thỏa mãn, Tô Hoan lập tức phun ra những tiếng rên rỉ dâm đãng.
Nhưng mà, còn không chờ Tô Vọng Chương bắt đầu đẩy hông, cửa phòng của Tô Hoan đã bị ai đó gõ vang, giọng nói của thím Vương truyền từ bên ngoài vào: "Tiên sinh, tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong."
Cả người Tô Hoan mềm mại nằm dưới thân Tô Vọng Chương, bây giờ cô nào muốn ăn cơm, hiện tại cô chỉ muốn ăn dương vật của ba.
Tô Vọng Chương hít thở sâu, ngoảnh đầu nói với cánh cửa đã được đóng chặt: "Nhờ thím bảo mẹ tôi cứ ăn trước, lát nữa bố con tôi sẽ đi xuống."
"Vâng thưa tiên sinh."
Chờ người bên ngoài rời đi, Tô Vọng Chương mới bất đắc dĩ nhìn con gái nói: "Xem ra chúng ta nên tốc chiến tốc thắng."
"Không sao, con muốn ba cắm mãi bên trong con, đừng đi ra ngoài." Tô Hoan làm nũng.
Tô Vọng Chương không có cách nào với Tô Hoan, chỉ có thể đỡ eo cô, nhanh chóng cắm vào, lát sau mới chợt nhớ ra một chuyện, nói với Tô Hoan: "Ba chuẩn bị cho con một món quà, mấy ngày nữa sẽ đưa con đi xem."
CHương 105:
Nghe Tô Vọng Chương nói muốn tặng quà cho mình, Tô Hoan cực kỳ tò mò, liền quấn lấy ba, liên tục dò hỏi là món quà gì, nhưng cái miệng của Tô Vọng Chương quá kín, cô có hỏi như thế nào ba cũng không chịu nói, chỉ nói là món quà chúc mừng cô thi đậu đại học C.
Nhưng mà Tô Hoan cũng không phải chờ lâu lắm, buổi chiều cuối tuần, Tô Vọng Chương lái xe chở Tô Hoan ra ngoài, nói là đưa cô đi xem món quà.
Chuyện này thật sự khiến lòng hiếu kỳ của Tô Hoan lên đến đỉnh điểm, món quà như thế nào mà lại phải ra ngoài mới có thể xem?
Thấy xe đang đi về hướng ngoại thành, Tô Hoan thật sự không ngồi yên nổi nữa. Cô vươn người ra khỏi phạm vi ghế phụ, duỗi tay ấn lên đũng quần của ba, xoa xoa, làm nũng hỏi: "Ba ơi, con sắp tò mò chết rồi, ba nói cho con biết là món quà gì đi."
Vị trí nhạy cảm bị con gái đột kích, Tô Vọng Chương phải hít một hơi sâu mới bình tĩnh lại: "Đừng sờ loạn". Anh lên tiếng cảnh cáo.
"Ba có nói hay không? Không nói con sờ tiếp đấy!" Tô Hoan nửa uy hiếp nửa đùa giỡn.
Tô Vọng Chương chỉ cười, càng im lặng không nói, nhất định để con gái tò mò đến cuối cùng.
Tô Hoan thấy ba vẫn không chịu nói, quyết định hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng. Bàn tay nhỏ bò qua mép dây quần thun vận động của ba chui vào bên trong, lập tức đụng vào dương vật đã nửa cứng.
Hôm nay Tô Vọng Chương không phải đi làm, hai cha con ở trên giường chơi đùa với nhau hơn nửa buổi sáng mới bò dậy. Lúc rời giường xuống lầu, Tô Hoan thấy ba đang mặc quần liền tiến lên, cướp quần lót của ba đi, bắt anh mặc mỗi chiếc quần vận động không, như vậy mới tiện để cô chơi đùa với dương vật của ba khi ở nhà.
Lúc vừa rồi ra ngoài, Tô Vọng Chương cũng không đi lên thay quần áo, cho nên cái quần thể thao bên ngoài là lớp phòng tuyến cuối cùng của anh. Trong quần trống không, Tô Hoan vừa mò vào là chạm vào dương vật ngay.
Cô chỉ tùy tiện xoa xoa, dương vật trong quần của ba đã nhanh chóng cương cứng, chống lên lớp quần thể thao, tạo thành một cái lều thật cao.
Tô Vọng Chương sảng khoái kêu lên một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Bảo bối, ba còn đang lái xe, như vậy rất nguy hiểm."
Tuy miệng thì nói như vậy, nhưng Tô Vọng Chương cũng không cứng rắn đẩy Tô Hoan ra, mà chủ động giảm tốc độ xe xuống, cẩn thận lái xe. Cũng may, chiếc xe đang đi về phía ngoại ô, trên đường không có nhiều xe lắm nên Tô Vọng Chương mới để con gái tùy tiện đùa nghịch.
Ngoài miệng nói lời từ chối, nhưng dương vật cương cứng lại rất thành thật. Được Tô Hoan xoa nắn vài cái, mã mắt đã phun ra vài luồng dịch nhầy, Tô Hoan mượn dịch nhầy bôi trơn, động tác vuốt ve càng thuận tiện hơn.
Tô Hoan không chỉ muốn chơi dương vật của ba, mà còn muốn nói mấy lời cợt nhả chọc ba xấu hổ: "Ba ơi, dương vật của ba dâm đãng quá đi, vừa chạm vào một chút là đã chảy nước."
Mặt già của Tô Vọng Chương đỏ lên, dứt khoát lái xe đến một đoạn đường phụ, ngừng dưới tàng cây hẻo lánh, sau đó một tay cởi dây an toàn, một tay kéo con gái lại gần, hung hăng hôn lên miệng cô.
Tô Vọng Chương vừa hôn vừa thở hổn hển: "Không phải dâm huyệt buổi sao đã bị chịch đến sưng lên rồi sao? Sao bây giờ vẫn còn dâm đãng như vậy?"
Tô Hoan bị hôn đến cả người tê dại, cơ thể mềm mại dựa vào người ba, nhỏ giọng nói: "Con cũng không có cách nào. Người ta cứ nhìn thấy ba là lại không nhịn được động tình."
Lời nói trắng trợn của con gái tác động mạnh đến tâm trí của Tô Vọng Chương, trái tim đột nhiên gia tốc, anh điều chỉnh chỗ ngồi ngả về phía sau, rồi kéo quần xuống, dương vật thô to lộ liễu ngoài không khí, khàn giọng nói: "Tiểu dâm đãng, ngồi lên đùi ba."
CHương 106:
Tô Hoan nhìn dương vật dữ tợn của ba, lập tức cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Cô vẫn mặc nguyên váy, nhưng lại từ từ cởi chiếc quần lót gợi cảm ra, rồi mới đứng dậy sải bước ngồi lên.
Chỗ sâu trong dâm huyệt đã sớm ướt đẫm, nước ngọt tràn lan, miệng huyệt lầy lội một mảng, tản ra mùi hương tanh ngọt.
Tô Hoan cọ cọ dâm huyệt lên quy đầu của ba vài cái trước, sau đó một hơi ngồi hẳn xuống, nuốt trọn toàn bộ dương vật thô to. Có thể là do sáng nay hai người đã chơi đùa rất lâu, chịch đến mức cửa tử cung mềm nhũn, cho nên sau cái ngồi này của Tô Hoan, dương vật của Tô Vọng Chương trực tiếp cắm thẳng vào tận tử cung.
"Ah... Sâu quá..." Tô Hoan ngẩng đầu, dựa lưng vào tay lái, dâm đãng rên rỉ thành tiếng.
Tô Vọng Chương nhấc làn váy của cô lên xem, nhìn huyệt nhỏ trần truồng của con gái và nơi kết hợp của hai người, anh không nhịn được duỗi tay đè lên bụng nhỏ phẳng lì của cô, lẩm bẩm: "Bụng nhỏ của bảo bối cũng bị ba cắm phồng lên rồi, dâm đãng quá."
Tô Hoan nghe thấy lời ba, cũng cúi đầu nhìn xem, mới liếc một cái mà gương mặt cô đã ửng hồng: "Ba ơi, liệu cơ thể con có bị ba cắm hư không?"
Tô Vọng Chương cười nhẹ: "Không hỏng được đâu, chỉ càng cắm càng dâm đãng hơn thôi." Nói rồi, anh đỡ eo cô, bắt đầu thọc vào rút ra.
Kích thích và khoái cảm cuồn cuộn như nước lũ bắt nguồn từ dâm huyệt xông lên toàn bộ cơ thể, không ngừng khuếch tán mở rộng, chúng giống như những dòng điện nhỏ, tê dại kích thích đến mức cả cọng tóc của cô cũng mềm nhũn. Mười ngón chân của Tô Hoan cuộn tròn lại, cơ thể mềm mại thuận theo, đón ý nói hùa theo từng đợt tấn công dữ dội của ba. Mỗi khi ba dùng sức thọc lên, cô đều phối hợp ngồi xuống, hai thân thể va chạm, dương vật càng hung mãnh, điên cuồng đảo loạn, thọc vào rút ra, tiếng vang bạch bạch mãi không dứt.
Đến cả chiếc xe SUV nổi tiếng nặng nề kiên cố cũng bị hai người làm cho rung lắc đong đưa.
Tô Hoan nhanh chóng đạt đến cao trào, ánh mắt tan rã, dáng vẻ dục tiên dục tử, cô há miệng, dâm đãng rên rỉ: "Ah... a... dâm huyệt sắp bị ba chịch hỏng rồi, ưm.... Ư..."
"Tiểu dâm đãng, ai bảo ngày nào con cũng động tình... Ah... dâm huyệt chặt quá, kẹp dương vật sướng dã man... Hư..."
"Ah... a..."
Biên độ đong đưa của chiếc xe càng ngày càng lớn, đôi cha con trong xe đã hoàn toàn chìm vào biển tình dục, đánh mất lý trí. Hơi thở của cả hai người đều gấp gáp, tiếng rên rỉ không lúc nào ngưng, nhưng vẫn khát khao muốn đòi lấy càng nhiều khoái cảm từ thân thể của đối phương.
Tô Hoan bị ba mạnh mẽ chịch, cả người run rẩy sung sướng, dây áo bị kéo xuống từ lúc nào không hay. Hai bầu vú lớn nảy tới nảy lui trong không khí, đầu vú bị hút cắn trong thời gian dài, quầng vú dường như lớn hơn, sắc hồng rực rỡ. Đầu vú cũng không còn dáng vẻ nhỏ nhắn ban đầu, lúc này nó đã lớn hơn cái móng tay cái, thoạt nhìn càng dâm đãng.
Tô Vọng Chương chìm sâu trong bể dục vọng, trên trán, trên đầu đầy mồ hôi, anh ngậm lấy đầu vú của con gái, mạnh mẽ mút vào.
Điểm nhạy cảm trên người Tô Hoan bị ba hút, cả người run lên, dâm huyệt run rẩy co rút liên tục, cắn chặt lấy dương vật lớn bên trong. Tô Vọng Chương càng mạnh mẽ hơn, dương vật thọc vào rút ra liên tục, đảo loạn xung quanh, khiến Tô Hoan nhanh chóng lên đỉnh cao trào.
"Ah..." Tô Hoan sung sướng đến ngẩng đầu, há miệng nhưng lại không thể kêu thành tiếng.
"Ha..." Dương vật bị cắn chặt, lúc này Tô Vọng Chương cũng hít thở không thông, anh nhanh chóng chạy nước rút vài chục lần cuối, rồi vui sướng bắn ra.
Hai thân thể trần trụi gắt gao ôm chặt nhau, nhẹ nhàng run rẩy.
Chương 107:
Đã nói muốn đi xem quà tặng, kết quả hai người lại cầm lòng không đậu lăn lộn một hồi trên xe. Sau khi cơn kích tình qua đi, cả người Tô Hoan tê liệt mất sức nằm liệt trên ghế, không nhúc nhích, rõ ràng là đã mệt muốn chết, cũng chẳng còn tâm trạng hỏi về món quà kia nữa.
Tô Vọng Chương cẩn thận rửa sạch dịch thể dâm mỹ trên người hai người, lại mở cửa sổ xe ra để thông gió. Chờ đến khi mùi tanh nồng trong xe biến mất, anh mới khởi động xe một lần nữa. Lần này, tiểu dâm đãng bên trong đã yên ổn, không còn sức mà phát tình nữa, Tô Vọng Chương cũng có thể yên tĩnh lái xe.
Tô Hoan dựa vào lưng ghế, ngoảnh mặt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nghi ngờ mở miệng hỏi: "Ba ơi, đây không phải là con đường đến đại học C sao? Chúng ta đang đến trường ạ?"
"Không phải." Tô Vọng Chương đáp ngắn gọn.
Xe của hai người đi qua hai giao lộ, rẽ sang một đại lộ khác, rồi đi thẳng vào một con đường được trồng rất nhiều cây xanh. Hai bên đường có bóng cây rậm rạp, râm mát. Tô Hoan nhìn cảnh sắc xa lạ, càng khó hiểu hơn. Tuy cô chưa từng đến nơi này, nhưng đã từng nghe nói về nó, hình như gần đây có một tiểu khu biệt thự rất xa hoa.
Tô Hoan mới nghĩ đến như vậy, đã nhìn thấy một cái bảng hiệu bằng đá khí thế hào hùng ven đường, bên trên viết: "Hoa phủ hào đình"
"Ba ơi, chúng ta tới nơi này làm gì?" Tô Hoan hỏi.
"Tới nơi rồi con sẽ biết thôi."
Chiếc xe nhanh chóng đi đến khu vực cổng vào, thông qua công nghệ nhận diện AI, rồi mới được đi vào tiểu khu.
Cái tiểu khu biệt thự ở nơi này không giống với tiểu khu bình thường... Các căn biệt thự ở nơi này cách nhau rất xa, phong cách kiến trúc của từng căn cũng có sự khác biệt. Điểm chung duy nhất là trước sau mỗi biệt thự đều có một khoảng sân rất lớn. Các biệt thự không chỉ cách nhau rất xa mà giữa chúng còn trồng rất nhiều cây xanh tươi tốt, tính riêng tư vô cùng cao.
Tô Hoan nhìn một hồi, trong lòng không nhịn được chửi thầm: Khó trách nơi này được gắn cho cái danh là tiểu khu biệt thự cao cấp xa hoa, chắc tiền đều dùng hết vào chuyện mua đất rồi.
Vừa mới chửi thầm xong, Tô Hoan liền trơ mắt nhìn Tô Vọng Chương lái xe vào một sân viện đầy cây xanh bóng mát. Chiếc xe đi vào sâu thêm một chút, một căn biệt thự nhỏ mang phong cách châu Âu tinh xảo hiện ra.
"Đây là... nhà ai?" Vẻ mặt Tô Hoan mờ mịt nhìn về phía Tô Vọng Chương.
Tô Vọng Chương dừng xe, chu đáo cởi đai an toàn trên người hai người ra, lại thò qua, hôn lên môi cô một cái, mới nói: "Đây là món quà ba tặng con, sau này, nơi này sẽ là nhà mới của con, chỉ thuộc về một mình con thôi."
Tô Vọng Chương đặt một chùm chìa khóa vào trong tay Tô Hoan, sau đó cười nói: "Tuy nơi này đều là cửa tự động, nhưng vẫn cần một chút cảm giác nghi thức."
Tô Hoan ngẩn người, ngốc nghếch nhìn chùm chìa khóa trong tay, lại ngẩng đầu nhìn ba, trái tim đập phanh phanh phanh, vừa nhanh vừa mạnh. Cô đơ người hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói, nhẹ nhàng hỏi: "Con... Nhà của con?
"Ừ." Ý cười trong đáy mắt Tô Vọng Chương càng đậm hơn: "Ba biết con ở trong nhà không thoải mái, không hợp với bà nội, vậy thì dứt khoát dọn ra bên ngoài thôi, ba đi cùng con, chỉ có hai người chúng ta ở nơi này, có được không?"
Tô Hoan thật sự quá kinh ngạc khiếp sợ, còn có cả vui mừng điên cuồng, nên não phản ứng chậm, cả nửa ngày sau, cô mới gật đầu: "Được ạ." Nhưng nghĩ nghĩ, cô lại hỏi: "Vậy bên bà nội phải làm sao ạ?"
"Trong nhà còn có thím Vương và những người khác chăm sóc bà, sẽ không có vấn đề gì đâu. Cuối tuần chúng ta trở về thăm bà một chuyến là được. Hơn nữa bên này gần cả đại học C và bệnh viện, bà nội con sẽ đồng ý thôi."
Chương 108:
Hốc mắt Tô Hoan đã đỏ ửng, cô quá cảm động. Tô Hoan bất ngờ bổ nhào lên người Tô Vọng Chương, ôm chặt cổ anh, nhỏ giọng nói: "Ba ơi, cảm ơn ba.
"Không cần khách khí với ba." Tô Vọng Chương cười khẽ, duỗi tay ôm cô.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một hồi, Tô Hoan lại hơi lui người lại, kéo dãn chút khoảng cách, chủ động hôn lên môi ba. Tô Vọng Chương cũng rất phối hợp hé miệng, đầu lưỡi ướt nóng của hai người lại nhanh chóng dây dưa quấn quýt bên nhau.
Nụ hôn này, thiếu chút nữa lại đốt cháy cơ thể của hai người.
"Con yêu ba, ba à." Tô Hoan vui vẻ bày tỏ tình cảm.
"Ba cũng yêu con, bảo bối."
"Là kiểu yêu con gái sao?" Tô Hoan truy hỏi.
Tô Vọng Chương vươn ngón tay cái, nhẹ nhàng xoa đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Tô Hoan, thâm tình nói: "Là tình yêu với con gái, cũng là tình yêu với bạn đời."
Tô Hoan lại có hơi muốn khóc.
Cuối cùng vẫn là Tô Vọng Chương nhắc cô: "Được rồi, con tạm đi xuống trước đã. Không định tham quan căn biệt thự này sao? Trang trí bên trong ba đã thuê người cải tạo lại một chút, con đi nhìn xem có thích không?"
Lúc này Tô Hoan mới hưng phấn, đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Biệt thự có cả sân trước và sân sau, điểm chung là điều rất lớn. Từ xa nhìn lại, cứ như một tòa nhà bí ẩn riêng biệt trong rừng cây, rất có tình thơ ý họa.
Diện tích nhà chính bên trong biệt thự lại không lớn bằng. So với căn biệt thự lớn của nhà họ Tô thì căn nhà này đúng là chỉ bằng khoảng một nửa. Nhưng điều này hoàn toàn không thành vấn đề với Tô Hoan, bởi vì cả căn biệt thự này đều thuộc về một mình cô, là không gian riêng tư, không cần chia sẻ với người khác.
Trang hoàng bên trong của được làm theo phong cách yêu thích của cô: Kiểu thiếu nữ tươi mát, mộng mộng ảo ảo, cho dù chọn bất kỳ góc nào cũng có thể cho ra một tấm seo phì cực đẹp.
Nói tóm lại, chính là căn biệt thự này hoàn toàn đúng gu thiếu nữ mộng mơ mong manh của cô.
Tô Hoan nắm tay ba, đi tham quan khắp cả lầu trên lầu dưới một lượt, cuối cùng cũng đi đến hoa viên tại sân sau.
"Thích không?" Tô Vọng Chương hỏi cô.
"Con rất thích. Con có thể chuyển sang bên này sống luôn từ bây giờ không ạ?" Tô Hoan hưng phấn hỏi.
"Đương nhiên, lúc nào con cũng có thể dọn đến đây sống. Trong phòng để quần áo đã có sẵn quần áo mới chuẩn bị cho con rồi."
Tô Vọng Chương duỗi tay ôm lấy eo Tô Hoan, miệng ngậm vành tai cô, mê luyến mút vào.
"Vậy hôm nay con không quay về nữa, con muốn ở bên này!"
"Ừ."
Hai người lại quấn quýt ngọt ngấy với nhau một hồi lâu, ngữ khí của Tô Hoan còn mang theo ý cười nghịch ngợm, nói nhỏ bên tai Tô Vọng Chương: "Ba ơi, nơi này chỉ có hai người chúng ta, không có người ngoài."
"Ừ."
"Vậy con không mặc quần áo cũng không sao đúng không?"
"Ừ......" Cơ thế Tô Vọng Chương cứng đờ, buông con gái ra, hỏi: "Con muốn làm gì?"
Tô Hoan trực tiếp dùng hành động trả lời câu hỏi của anh, chỉ thấy cô xoay người đưa lưng về phía Tô Vọng Chương, nói: "Ba ơi, ba giúp con cởi váy ra đi."
Trái tim của Tô Vọng Chương trong nháy mắt nhảy lên đến tận cổ họng, dùng sức nuốt nước miếng, anh giống như bị mê hoặc, giơ tay kéo chiếc khóa kéo nhỏ trên váy cô.
Khóa kéo chậm rãi bị kéo xuống, thân thể nữ giới trắng nõn hoàn mỹ trần truồng cũng dần dần hiện ra trước mắt Tô Vọng Chương.
Trong viện không có gió, ánh mặt trời rực rỡ, sáng ngời lấp lánh rơi xuống trên cơ thể trần truồng của Tô Hoan, cả người cô như tản ra một vòng sáng nhu hòa.
Thật đẹp......
Chương 109
Quần áo trên người vừa bị cởi sạch, dâm huyệt của Tô Hoan cũng ướt đẫm. Cảm giác trần trụi đứng dưới ánh mặt trời như vậy, thật sự quá kích thích, quá dâm đãng.
Tô Hoan biết ba đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt trắng trợn nhiệt liệt, giống như hai ngọn lửa rực cháy dữ dội. Bị ánh mắt mãnh liệt như vậy nhìn chằm chằm, hai chân Tô Hoan mềm nhũn, đứng không vững.
Đũng quần của Tô Vọng Chương đã bị dương vật căng lên thành một túp lều cao cao, nhưng anh hoàn toàn không để ý tới, dùng ánh mắt si mê thị gian cơ thể trần trụi của con gái, không bỏ qua mỗi một xăng ti mét trên cơ thể thiếu nữ.
"Bảo bối, con thật xinh đẹp." Giọng nói của Tô Vọng Chương đã bị dục vọng đốt đến khàn khàn, trầm thấp gợi cảm.
Tô Hoan trần truồng đứng trước mặt ba, cơ thể động tình run lên nhè nhẹ, ba phần thẹn thùng, bảy phần quyến rũ hỏi anh: "Ba có thích không?"
"Thích." Tô Vọng Chương thấp giọng trả lời, anh tiến lại sát gần hơn một chút, duỗi tay du tẩu trên da thịt trần truồng của con gái. Vừa sờ vừa ngồi xổm xuống, để gương mặt ngang hàng gần sát với huyệt nhỏ của Tô Hoan.
"Bảo bối, tự mình tách hai cánh môi âm hộ ra, ba muốn nhìn bên trong." Tô Vọng Chương nói.
Xương cốt cả người Tô Hoan vừa tê vừa ngứa. Trần trụi trong hậu viện thoáng đãng rộng mở như vậy đã đủ kích thích, hiện tại ba còn yêu cầu cô làm hành động kích thích hơn nữa. Bầu không khí dâm đãng như thế này, quả thực giống như đang nằm mơ
Tay Tô Hoan run nhè nhẹ, tự sờ lên hai cánh môi âm hộ ướt át đầy đặn của mình, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của ba, cô chậm rãi tách chúng sang hai bên.
Hai cánh môi hoàn toàn bị mở ra, thịt mềm đỏ thắm và âm đế sưng đỏ bên trong lập tức không còn gì che chắn. Màu sắc của chúng lúc này không giống như lúc nhìn thấy trong phòng. Bình thường, dưới ánh đèn, dâm huyệt có màu hồng nhạt tươi đẹp, nhưng dưới ánh mặt trời nhiệt liệt, dâm huyệt lại phơi ra màu hồng đào xinh đẹp, thoạt nhìn càng mê người, càng dâm đãng.
Dâm huyệt bị nhìn chằm chằm đến thẹn thùng, không ngừng khép mở co rút, chậm rãi phun ra một cỗ nước dâm trong suốt, dâm đãng mê người.
Tô Vọng Chương được quan sát từ khoảng cách gần, hầu kết không tự chủ lăn lộn, đôi môi lập tức dán lên, há mồm ngậm lấy viên âm đế sưng to kia, đầu lưỡi nhiệt liệt cuốn liếm.
"Ah...." Tô Hoan gần như không thể đứng vững, cơ thể lung lay sắp đổ, âm đế mẫn cảm bị ba cắn hút, kích thích tê dại khiến cơ thể cô rùng mình run rẩy. Tô Hoan dâm đãng vặn vẹo eo mông: "Ah...a.... Thật thoải mái... Ba liếm thoải mái quá...."
Cả khuôn mặt của Tô Vọng Chương đều vùi vào giữa hai chân con gái, mặt cọ vào môi âm hộ của cô, chóp mũi ấn lên âm đế, đầu lưỡi duỗi dài liếm quanh miệng huyệt, chậm rãi cắm vào bên trong.
Từng luồng nước dâm trào ra từ chỗ sâu đều bị anh cuốn hết vào trong khoang miệng. Dòng nước ấm áp dính nhớp, còn mang theo hương vị đặc trưng của con gái khiến Tô Vọng Chương mê muội thật lâu.
Hai người cứ như vậy, một người đứng một người ngồi xổm, dưới ánh mặt trời mãnh liệt, làm chuyện hạ lưu dâm đãng nhất.
"A... a.... ưm...." Tô Hoan dâm đãng rên rỉ.
Đầu lưỡi của Tô Vọng Chương bắt chước động tác của dương vật, nhanh chóng thọc vào rút ra trong dâm huyệt của con gái. Mỗi lần rút ra lại mang theo một cỗ nước dâm, tất cả đều bị anh ăn hết. Kỹ thuật liếm điêu luyện đến mức Tô Hoan sung sướng tột độ, linh hồn bé nhỏ suýt chút rời khỏi thể xác xinh đẹp.
CHương 110:
Lúc cảm nhận được con gái sắp không đứng vững, chuẩn bị té ngã, Tô Vọng Chương rốt cuộc cũng chịu rời môi khỏi huyệt nhỏ của Tô Hoan, đỡ chân cô chậm rãi đứng lên.
Tô Hoan thở gấp dồn dập, cơ thể mềm mại dựa lên người ba, làm nũng: "Ba ơi, con...... Con không đứng nổi nữa......
Tô Vọng Chương một tay ôm eo, một tay nắm cằm cô dùng sức hôn một hồi lâu mới nói: "Không đứng được thì ba chịch còn kiểu gì?"
"Chúng ta về phòng làm được không."
Khó có thể có cơ hội phóng túng như thế, Tô Vọng Chương không muốn dễ dàng buông tha cho Tô Hoan. Anh kéo quần mình xuống, móc gậy thịt thô cứng dữ tợn ra, chọc chọc lên hai cánh môi âm hộ của Tô Hoan, cọ qua lại cọ quanh miệng huyệt: "Sân sau lớn như vậy, chúng ta đi tham quan một lúc đi."
Tô Hoan bĩu môi, hiện tại trong đầu cô chỉ nghĩ đến chuyện làm tình, làm gì còn có tâm trạng tham quan sân vườn. Tô Hoan còn chưa kịp từ chối đã nghe ba tiếp tục nói: "Chúng ta vừa chịch huyệt vừa tham quan đi."
Đầu óc Tô Hoan vẫn choáng váng sau cơn kích tình vừa rồi, cô còn không kịp lý giải lời ba nói đã bị anh đỡ bả vai xoay người. Hai người chuyển sang tư thế lưng dán lên lồng ngực.
"Con đạp chân lên mu bàn chân của ba, mông nhếch cao lên một chút." Tô Vọng Chương chỉ huy con gái.
Tô Hoan giống như con rối gỗ bị giật dây, ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của ba, cởi giày ra dẫm lên mu bàn chân của anh, sau đó nhếch cái mông cao lên, nghênh đón dương vật to lớn của anh.
Tô Vọng Chương đỡ dương vật, cọ cọ vài cái bên kẽ mông của con gái, rồi mới hạ eo xuống, dùng sức cắm vào dâm huyệt ướt dầm dề của con gái.
"A......" Tô Hoan bị cắm mạnh, sung sướng ngửa đầu rên rỉ.
Cảm giác thân thể được lấp đầy, thật sự rất thoải mái.
Không chờ cảm xúc của Tô Hoan hoà hoãn lại, Tô Vọng Chương đã bắt đầu đưa đẩy dương vật trong dâm huyệt của con gái, vừa cắm vừa đẩy cô đi về phía trước. Hai người thong thả di chuyển trong sân.
Tô Hoan vừa sướng lại vừa bị kích thích, nhìn bức tường vây nơi xa, cô hừ hừ hỏi: "Ba ơi, liệu có thể bị người khác nhìn thấy không ạ?"
Tô Vọng Chương liếm cổ Tô Hoan từ phía sau, duỗi tay nắm lấy đôi vú bự không ngừng đong đưa của cô, dùng sức xoa nắn: "Bị nhìn thấy không phải càng kích thích sao? Để cho bọn họ đến xem, tiểu dâm đãng như con cả ngày chỉ biết nghĩ cách quyến rũ ba ruột của mình.
Tô Hoan cười: "Ba ơi, con nói nghiêm túc."
Tô Vọng Chương cười khẽ: "Sẽ không nhìn thấy đâu, ba đã thử qua rồi. Mỗi một biệt viện ở nơi này đều được thiết kế để đảm bảo tính riêng tư."
Nói cách khác, sau này mặc kệ bọn họ chơi như thế nào cũng sẽ không bị phát hiện.
Tưởng tượng đến đây, Tô Hoan hoàn toàn buông thả bản thân, cô lắc mông, đón ý nói hùa với từng cú va chạm của ba từ phía sau, lớn tiếng rên rỉ dâm đãng.
"A ah...... Sâu quá, ba lại đâm đến tử cung rồi, ưm......"
"Có sướng không?" Tô Vọng Chương khàn giọng hỏi Tô Hoan.
"Sướng muốn chết, còn muốn...... Còn muốn......"
Hai người cứ trần truồng như vậy, lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu, tận tình giao hoan trong hoa viên rộng lớn. Tiếng rên rỉ phóng đãng, tiếng va chạm bạch bạch, nước dâm văng vãi khắp mọi nơi, cuối cùng hai người song song ngồi lên chiếc ghế bập bênh dưới tàng cây, giống như hai con dã thú đang động dục, chỉ tuân theo bản năng nguyên thủy nhất, luật động kịch liệt.
Tiếng thân thể va chạm bạch bạch và tiếng rên rỉ dâm đãng của Tô Hoan quanh quẩn trong sân thật lâu không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro